Khuynh Thế Thiên Tài

Chương 212: Lễ vật


Đọc truyện Khuynh Thế Thiên Tài – Chương 212: Lễ vật

” Y Y nha đầu nhanh như vậy đã thành thân, liệu có sớm quá hay không? Nàng nói thế nào cũng mới mười lăm tuổi mà thôi!”

Mẫu thân Trần Doanh Doanh ngồi trên giường, chăn đắp choàng qua người, nhìn ngọn nến cháy tí tách bên ngoài không khỏi sầu não quay đầu nói chuyện với trượng phu Âu Dương Văn Nhân.

” Con cháu có phúc của con cháu, nàng đừng suy nghĩ nữa, ngủ sớm đi thôi!”

Âu Dương Văn Nhân đã muốn chợp mắt, nghe được thê tử nói chuyện cũng biết trong lòng nàng có chuyện không thoải mái, đành phải nhỏm người dậy an ủi. Theo như hắn thấy, hiền tế này thật sự không tệ, vì nữ nhi nhà hắn không biết đã trả giá bao nhiêu, còn chờ đợi cho đến tận bây giờ.

Ở đại lục Apollo này, thiếu nữ mười lăm tuổi thành gia lập thất vốn là không trễ, chẳng qua nữ nhi nhà hắn thân thể có chút đặc biệt. Lâu như vậy vẫn không lớn hơn ngày trước là bao. Xem ra còn muốn nhỏ hơn đồng nữ mười tuổi ở đại lục chẳng trách luôn khiến thê tử lo lắng.

” Chàng nói không lo liền có thể không lo sao? Nữ nhi chúng ta còn nhỏ như vậy, liệu có ảnh hưởng gì hay không?”

” Nàng còn không nhìn xem tuổi của nữ nhi nàng, mười lăm vốn đã không nhỏ. Lại nói, nàng cũng biết Y Y còn có nhiệm vụ đặc biệt, nàng giờ này ngăn cản có tác dụng gì sao? Bọn họ không quá mấy ngày nữa liền rời khỏi đây rồi!”

Âu Dương Văn Nhân thở dài một hơi. Hắn làm sao lại không luyến tiếc nữ nhi, chẳng qua luyến tiếc cũng không làm gì được. Nữ nhi là người có chính kiến, làm việc đều có tính toán rõ ràng, cơ bản là không để cho bọn hắn lo ngại. Bây giờ nàng đến tuổi, thành gia lập thất vốn là chuyện kinh thiên địa nghĩa, bọn họ sao có thể mặt dày cấm cản đây?

Trần Doanh Doanh nghe Âu Dương Văn Nhân nói xong liền trừng mắt, nghĩ đến đoạn nói chuyện với nữ nhi trước đó, tâm tình cứng rắn cùng không vừa ý nháy mắt đã mềm đi, chẳng qua vẫn có chút cảm giác vô lực không thể nói rõ. Nhà có nữ nhi mới lớn xong liền có người ôm đi mất, tâm trạng này tuyệt đối không dễ chịu!

Âu Dương Văn Nhân thấy thê tử rốt cuộc mềm xuống không khỏi thở phào, nhưng nghĩ đến tâm trạng của nàng lúc này, liền quay sang kéo nàng ôm vào lòng, tay vỗ nhẹ bả vai nàng, dịu giọng an ủi.


” Nàng yên tâm đi! Cá tính của Thần tiểu tử rất tốt, nhất định không để nữ nhi chúng ta chịu thiệt. Mà nếu như hắn bắt nữ nhi chúng ta chịu thiệt, ta cùng cả dòng họ Âu Dương lập tức sẽ không tha cho hắn. Nàng có thể yên tâm ngủ hay chưa?”

Trần Doanh Doanh được trượng phu dỗ dành cũng nghĩ thông rất nhiều, cuối cùng cũng an tâm chìm vào giấc ngủ. Không tới bốn canh giờ nữa liền tới lúc gả nữ nhi, nàng cũng cần nghỉ ngơi thật tốt! Khí thế tốt mới có năng lực bảo hộ nữ nhi.

— —— —— —— —— —— —

Thành La Viễn chỉ trong một đêm liền thay đổi, từ cổng thành đến trên đường phố, đâu đâu đều chăng đèn kết hoa, khí thế không thể nghi ngờ là vô cùng lớn mạnh. Từ trên xuống dưới mọi người đều biết, thiếu nữ thiên tài Chu quốc chuẩn bị xuất giá.

Thiên hạ đồn thổi, thiếu nữ thiên tài Chu quốc họ Âu Dương, tên gọi là Âu Dương Lạc Y, nhan diện như tiên, khí chất bất phàm, tài năng kinh thế cùng với Lãnh thiếu gia, xuất thân từ thành độc lập Bạch Vĩ. Hai người vốn là quân tài nữ sắc, trời sinh một cặp.

Hôn lễ này gây ra oanh động lớn không chỉ đối với Chu quốc mà còn ba quốc gia còn lại cũng đều biết đến. Thông qua chuyện Thánh Điện một đêm liền diệt vong, tên tuổi của thiếu nữ Chu quốc này không thể nghi ngờ chính là làm cho mọi người đều phải kính sợ. Không nói đến chuyện khác, chỉ bằng một thế lực cả ngàn năm mà tứ đại cường quốc đều phải kiêng dè lại bị nàng dùng hai năm để phá hủy cũng đủ hiểu được thiếu nữ này không phải người tầm thường.

Bây giờ, thiếu nữ này muốn thành thân, đương nhiên là khiến tứ quốc lưu tâm, từ trên xuống dưới ai nấy đều vội vàng chuẩn bị tặng lễ, ngay trong đêm xuất hành đến Chu quốc, thái độ đã hạ thấp xuống mười vạn lần, đã vậy bọn họ lại hoàn toàn không thấy miễn cưỡng. Trên đại lục này chỉ cần là cường giả thì không cần biết đến độ tuổi cũng đều khiến người ta tin phục.

Lúc này, nhân vật chính trong lời đồn thổi của mọi người đang ngồi trong khuê phòng, trên người vận giá y đỏ thẩm, mũ phượng tinh mỹ càng làm nổi bật gương mặt tuyệt sắc diễm lệ. Khóe môi hồng nộn khẽ mân lại trừng trừng nhìn nam tử cũng vận một thân hỷ phục tươi đẹp tà mị cười trước mặt nàng.

” Chàng làm thế nào lại đến đây? Không may mắn đâu!”


Nam nữ trước khi thành thân không thể gặp nhau, đây là quy củ, không tuân thủ là điềm rủi. Nàng tuy rằng bình thường không tin tưởng những chuyện này nhưng trong hôn nhân đại sự lại đặc biệt chấp nhất. Nói thế nào đây cũng là lần đầu tiên trong hai thế có nam tử khiến nàng rung động.

Hắn… Hắn thế nhưng lại bất cẩn như vậy!

Lãnh Hàn Thần nhìn vẻ mặt nương tử của hắn vì giận mà khiến cho hai gò má đều đỏ ửng. Trong lòng cảm thấy nhộn nhạo, không chút suy nghĩ liền kéo nàng ôm vào trong ngực. Lần này, nàng không có giãy giụa gì, ngoan ngoãn ép vào trong ngực hắn nhưng rõ ràng vẫn thật khó chịu.

Nàng căn bản là sợ hỏng giá y mới không chấp nhất với người này. Chờ xong hôn lễ xem nàng trừng phạt hắn thế nào. Nam nhân này, đúng là quá không quy củ rồi.

” Nương tử….”

” … “

” Nương tử….”

” … “

” Nương tử….”


” Ừ. “

Lạc Y định bụng không quan tâm đến nam tử này, nhưng hắn một mặt ôm chặt, lại một mặt thâm tình lặp đi lặp lại hai từ kia làm lòng nàng cũng mềm đi, không nỡ khiến hắn sầu muộn liền đáp lại một tiếng. Trong giọng nói vẫn còn lưu lại một mạt bất mãn, chính là cố tình muốn răn dạy nam tử này một phen.

Lãnh Hàn Thần ngược lại giống như không hề nghe thấy ý tứ bất mãn của Lạc Y. Hắn ôm nàng càng thêm chặt, hơi thở ở bên vành tai của nàng chầm chậm du động, gấp gáp và nóng bỏng. Tất cả đủ chứng minh tâm tình hắn giờ phút này kích động bao nhiêu.

” Nương tử, nàng cuối cùng cũng là của ta, là của riêng ta, nương tử… “

Lãnh Hàn Thần không thể nhớ được hắn đã nghĩ đến một ngày như thế này bao nhiêu lần. Cứ nghĩ đến bên cạnh nàng vẫn còn bao nhiêu nam tử rình rập, trong lòng hắn liền cực kỳ khó chịu. Bây giờ khó khăn lắm nàng mới đồng ý cùng hắn, không cần nói cũng biết được hắn có bao nhiêu vui sướng.

Tâm tình Lãnh Hàn Thần từ mấy ngày nay đã nhộn nhạo không yên, đến mức biết rằng trước hỷ sự không được gặp nhau vẫn không ngăn được việc hắn muốn gặp nàng. Bây giờ có thể nhìn thấy nàng, hắn rốt cuộc cũng có thể an tâm rồi.

Nữ nhân này, đã được định là của hắn. Hắn sẽ dùng cả đời này bảo hộ nàng, ai cũng không thể làm nàng tổn thương. Hắn, bằng mọi giá đều phải đứng bên cạnh yêu thương nàng không cho nàng chịu một chút ủy khuất.

Lạc Y đứng lặng nghe Lãnh Hàn Thần thâm tình bày tỏ. Trong lòng cũng hiểu hắn lúc này có bao nhiêu kích động, cuối cùng chỉ có thể thở dài, vươn tay vòng lấy vòng eo hắn, siết nhẹ, đầu nhỏ dựa vào lồng ngực vững chắc của hắn, mềm mại nói.

” Ta hiểu chàng, chàng trước hết trở về đi, ta, chính là của một mình chàng. Sự tình này không thể nào thay đổi!”

” Y nhi, ta tới đây muốn giao cho nàng một lễ vật!”


” Hửm?”

Nghe Lãnh Hàn Thần nói Lạc Y liền ngẩn ra, không khỏi từ trong lồng ngực hắn ngẩng đầu lên, trong ánh mắt hiện rõ sự khó hiểu.

Lãnh Hàn Thần cười khẽ, không lập tức trả lời nàng, ngược lại giống như đang diễn ảo thuật, bàn tay khẽ vung lên, vòng qua vành tai của nàng rồi nhanh chóng thu về.

Lạc Y theo bản năng chạm lên vành tai, vị trí hắn vừa chạm vào chính là vị trí khuyên tai tín vật rước đây hắn đưa cho nàng. Bây giờ… Không còn rồi?

Cảm giác vành tai trơn nhẳn, cái gì cũng không có nữa khiến cho Lạc Y thực hoang mang, ngây ngốc nhìn chằm chằm nam nhân vẫn thản nhiên đứng trước mắt nàng. Thu lại tín vật, hắn là có ý gì?

Lãnh Hàn Thần giống như đọc hiểu được thắc mắc của Lạc Y, khi hắn lần nữa vươn tay ra, trên tay đã xuất hiện một chiếc khuyên tai khác. Khuyên tai này không khác gì khuyên tai trước đây, nhưng lại là khuyên tai dung hòa giữa hai màu sắc… Một bên màu trắng, một bên lại màu tím… Hai gam màu dường như còn muốn dung hòa vào nhau, nhìn qua đặc biệt bắt mắt và quyến rũ.

Lạc Y ngơ ngác nhìn khuyên tai. Âm thầm phán đoán ý tứ của Lãnh Hàn Thần. Hắn làm như vậy là muốn khẳng định nàng đã thuộc về hắn hay sao đây?

Lạc Y nghĩ đến chuyện này, hai gò má không khỏi đỏ lên như hai rặng hồng vân, kiều diễm mà mỹ lệ. Ngay cả Lãnh Hàn Thần cúi đầu đeo khuyên tai cho nàng cũng không hề nhận ra, mãi đến khi bên gò má được hạ xuống một nụ hôn thật khẽ.

” Y nhi, ở đây chờ ta, chúng ta rất nhanh sẽ tương phùng!”

Lời nói vừa dứt, xung quanh giống như có gió thổi qua, Lãnh Hàn Thần nháy mắt đã không thấy đâu. Lạc Y mân môi ngồi xuống đầu giường, tay chạm nhẹ lên khuyên tai, khóe môi không khỏi đong đầy một nụ cười rạng rỡ.

Nam nhân này, nàng từ sớm đã định rồi!


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.