Đọc truyện Khuynh Thế – Thiên Hạ Duy Song – Chương 21: Liên “Yêu”
Lộng Nguyệt, Lộng Nguyệt đến rồi, gyaaaaaaaaa. . .
Bích thủy liên thiên, hành lang quanh co gấp khúc, bầy cá đùa nghịch dưới lá sen. (liên thiên: sông núi trời mây nối liền nhau, ý nói hình ảnh tất cả đều phản chiếu trên mặt nước, không có bất kỳ ngăn cách)
Dạ Phi Yến như một trận gió nhẹ chợt hiện trên đoạn kiều thủy tạ, lướt qua liên hoa không cốc, hoa hải vân đoan, rồi đến tử loan lầu các nguy nga, cuối cùng dừng lại bên bờ thụy liên trì kéo dài vài dặm. (đoạn kiều thủy tạ: cái cầu ngắn dẫn ra một lương đình giữa hồ để ngắm cảnh, liên hoa không cốc: cốc ngoài hoa sen ra không còn thứ gì khác???, vân đoan: đám mây, thụy liên: bông súng, ai, toàn HV, chết mất)
Hành như yến, kinh phi điểu.
Đoạn đường dài trăm dặm, Dạ Phi Yến chỉ dùng gần vài giây đồng hồ liền tới nơi của người dùng bách lý truyền âm, hắn sở dĩ được coi là Thiên hạ đệ nhất thần thâu, không chỉ bởi vô song “thâu kỹ” hiếm có trên đời, còn vì môn khinh công khiến người ta theo không kịp.
Thụy liên mọc trong thủy trì mùa xuân, không nhiễm bụi trần, như cánh hoa lưu ly giữa mặt hồ trạm lam âm thầm nở rộ.
Ở đường vân nơi gân lá, thủy châu như hổ phách theo gió lăn dài, liên hương xa xăm lan tỏa khắp nơi.
Dương quang tản ra nhiệt lượng dày đặc, nếu quá trưa, thụy liên sẽ khép kín, nhưng một trận thanh thúy tiếng cười thổi quét qua từng phiến thụy liên ven hồ, khiến cho nguyên bản cánh hoa đang khép lại nhất thời đình chỉ.
Ven hồ gần trung ương có một tòa lương đình, làn sa mỏng mềm mại rũ xuống, che dấu cảnh tượng bên trong, gió nhè nhẹ thổi lộ ra mông lung nhân ảnh.
Vừa nghĩ tới tư thái biếng nhác như yêu của người trong đình, lại nghe đến tiếng cười thanh thúy kia, toàn thân Dạ Phi Yến liền nổi da gà.
“Thật không hổ là yêu! Tà yêu! Ma yêu!” Dạ Phi Yến than thở, nếu không phải hắn đã chứng thực người trong lương đình chân chính là nhân loại, hắn thực hoài nghi người nọ là yêu tinh chuyển thế!
Dạ Phi Yến cước đạp mặt hồ, nhẹ nhàng như gió, thân hình dừng lại trên thềm đá của lương đình dẫn thẳng xuống hồ nước.
“Giáo chủ, không cần. . . Không cần đụng nơi đó của Yên nhi. . . Ân. . .” Một trận thanh âm tê dại quả thực khiến Dạ Phi Yến sởn gai ốc.
“A, ngươi tiểu gia hỏa này cũng biết làm nũng?” Giọng nói mềm nhẹ êm tai mang theo tiếu ý đùa cợt, vừa nghe thanh âm kia, trong đầu Dạ Phi Yến liền phác nên một hình ảnh chỉ cần hắn liếc mắt qua một cái rốt cuộc không thể quên được.
Mị tử yêu đồng, phượng mâu hẹp dài, dung mạo tuấn mỹ, một đầu thâm tử trường phát, sau lưng còn xăm kỳ dị đồ đằng nhìn không ra hình dạng. . .
Dạ Phi Yến bĩu môi, sờ sờ mũi, hắt xì một cái thật vang. . .
Lại là thứ mùi quái dị này!
Yêu Nguyệt, ngươi sẽ không lại lạm dụng dùng độc đi. . .
“Giáo chủ, để cho Yên nhi. . . Yên nhi vĩnh viễn ở bên cạnh ngài được chứ, Yên nhi muốn. . . Muốn cả đời làm người của giáo chủ. . .” Thanh âm kiều nhuyễn ngày càng mềm, ngày càng nhẹ.
Má ơi, chịu không nổi, chịu không nổi! Yêu Nguyệt, ngươi thử đếm xem, lần thứ mấy? Đây là lần thứ mấy rồi! Ta thấy nam sủng nữ sủng của ngươi có thể so sánh với hậu cung của hoàng đế!!
“A a, chỉ cần ngươi ngoan ngoãn nghe lời, bổn tọa. . . sẽ hảo hảo đối đãi ngươi.”
Dạ Phi Yến theo thói quen ngoáy ngoáy lỗ tai — Yêu Nguyệt, những lời này của ngươi dùng cả ngàn lần cũng không thèm sửa lấy một chữ.
“Ân. . .” Nam hài thở gấp một tiếng, “Yên nhi, vĩnh viễn nghe lời giáo chủ, giáo chủ, lại. . . hôn Yên nhi được không?”
Vừa nghĩ tới cảnh tượng kia, huyết dịch toàn thân Dạ Phi Yến đều hướng đại não dũng động, hắn đang muốn xốc lên sa trướng vào bên trong, một thanh âm biếng nhác vang lên:
“Tặc yến tử, nhanh như vậy liền chờ không được?”
Lăng!
Đối với Dạ Phi Yến mà nói, có thể ở ngoài trăm dặm cảm nhận được hơi thở của mình, có thể chỉnh mình chết đi sống lại, có thể khiến mình tức giận đến không có chỗ phát tác, chỉ cần liếc mắt một cái liền nhìn rõ hành động của mình ngay sau đó, làm cho mình bám đuôi gần như thần phục, làm cho mình nhìn thấy một người nam nhân vậy mà máu mũi giàn giụa, trong thiên hạ, chỉ có một người.
Người khiến hắn chán ghét, vừa sinh khí lại luyến tiếc rời đi.
Nhật Nguyệt Giáo giáo chủ.
Lộng Nguyệt