Đọc truyện Khuynh Thế – Thiên Hạ Duy Song – Chương 193: Huyết nhiễm bá thế tình
“Ha ha ha. . . Lộng Nguyệt, ta đã biết là ngươi không thể áp chế Ma huyết trong cơ thể. . .” Thanh âm trầm thấp khàn khàn đột ngột vang lên, quét ngang qua đại mạc. Chỉ thấy từ bên trong Sa mạc chi manh vốn dĩ đã ngừng rung chuyển bất ngờ lao ra một thân ảnh hắc sắc, mái tóc dài hắc bạch giao thác cuồng vũ bốn phía.
“Năm đó, cha ngươi Nam Cung Liệt cũng vì không thừa nhận nổi Ma huyết mới rơi vào kết cục tráng niên tang mệnh. Lúc này ngươi muốn chống lại ma tính trong Diệt thế phục ma đao căn bản là người si nói mộng !” Tà Hoàng điên cuồng cười to, âm trầm mà quỷ dị.
Cánh tay Lộng Nguyệt không ngừng run rẩy, huyết sắc lục mang tinh nơi mi tâm tản mát hồng quang sáng rực khiến người ta kinh sợ, đồng tử màu huyết hồng tà dị ma nhiên.
Tử mâu yêu dã tràn ngập huyết sát cuồng khí, đáy mắt không còn tồn tại bất kỳ cảm xúc nào khác.
“Đưa Diệt thế phục ma đao cho ta !” Cô Tuyết muốn đoạt lấy Thần Khí trong tay Lộng Nguyệt, nào ngờ đôi tử mâu kia hung ác nhìn hắn, không có nửa phần nhu hòa như ngày xưa.
Ánh mắt đó giống như đang nhìn xem một kẻ xa lạ, băng lãnh tàn khốc tựa phi tuyết hàn sương nhuốm đầy huyết sắc, vô tâm tuyệt tình đến mức khiến tâm hồng y nam tử bất giác lạc một nhịp.
Ma tính đang chậm rãi dung hợp vào Ma huyết trong cơ thể Lộng Nguyệt, ma lực cường hãn tản mát ra bên ngoài làm cho cả sa mạc đều lâm vào rung chuyển.
Cô Tuyết nỗ lực áp chế từng đợt sóng lớn không ngừng cuộn trào trong lòng, lạnh lùng nói, “Nguyệt, đừng để ta đối với ngươi không khách khí !”
Nếu Ma huyết trong cơ thể Lộng Nguyệt sau một canh giờ không bị khống chế, hắn sẽ triệt để đọa nhập ma đạo, từ đó về sau vô pháp vãn hồi !
Hắn tình nguyện hủy diệt Thượng cổ Thần Khí cũng tuyệt không để Nguyệt của hắn hoàn toàn đọa lạc thành ma, rời hắn mà đi !
“Đừng lo lắng cho ta !” Lộng Nguyệt rống to, hắn căn bản không thể thoát khỏi lực hấp dẫn của Diệt thế phục ma đao! Đôi tay như bị giam cầm, vô pháp buông bỏ chuôi đao.
“Không có khả năng !” Cô Tuyết không chút để ý, nâng Thương sóc cuồng uyên kiếm lên ý đồ đánh bay Thần Khí trong tay Lộng Nguyệt.
Tử ảnh yêu diễm chợt lóe, nháy mắt né tránh cự kiếm công kích.
Mỗi một lần đao kiếm va chạm đều phóng xuất kim quang chói mắt, lực lượng cường đại nương theo từng chiêu thức liên miên không dứt càng lúc càng lan ra xa, phá hủy hết thảy mọi thứ chung quanh !
Tử ảnh cùng hồng ảnh đan vào nhau, vô số khe nứt xé toạc đại mạc, sức mạnh kinh thiên động địa từ cuộc chiến giữa hai người khiến thiên không biến sắc, gió cát quay cuồng !
Cô Tuyết cắn chặt môi, vì Ma huyết dần chiếm thế thượng phong, Lộng Nguyệt chậm rãi trở nên điên cuồng, ngay cả thần trí cũng bắt đầu tan rã.
Cuồng ma chi khí từ cơ thể Lộng Nguyệt tản mát, thậm chí đã siêu việt năng lực khống chế của Cô Tuyết. Diệt thế phục ma đao giống như mãnh thú thét gào, ẩn tàng lực lượng hủy thiên diệt địa.
Thượng cổ Thần Khí có thể diệt thế, nhưng đồng dạng cũng có thể cứu thế. . .
Song giờ đây, Ma huyết cùng ma tính trong Thần Khí đã dung hợp chặt chẽ, ma lực cường đại đến mức không thể tưởng tượng vào lúc này rốt cuộc bùng nổ.
Tất cả mọi người trừng lớn hai mắt nhìn yêu tà nam tử tựa Tu La đẫm máu đang điên cuồng giao chiến ở đằng xa, bất giác cảm thấy chính mình như bị vây hãm trước tận thế vô pháp trốn tránh.
Tà Hoàng đắc ý cười ra tiếng, “Ha ha ha, ta chỉ đợi thời khắc này. Hách Liên Cô Tuyết, xem ngươi làm thế nào khống chế Ma huyết của Lộng Nguyệt chỉ trong một canh giờ. . . Ha ha, Hách Liên Cô Tuyết, năm năm trước ngươi đã đối đãi với ta ra sao, hôm nay ta muốn cho ngươi nếm thử tư vị thống khổ gấp ngàn vạn lần !”
“Nhìn ái nhân đọa lạc thành ma, cùng người mình yêu tàn sát lẫn nhau. . . Ha ha ha. . . Thật đúng là một bi kịch vô cùng tuyệt mỹ !”
Tiếng cười càn rỡ pha lẫn khoái cảm trả thù vang vọng khắp thiên địa.
“Lộng Nguyệt, ngươi mau tỉnh lại cho ta !” Cô Tuyết phẫn nộ đến cực hạn, nhìn yêu tà nam tử đối diện đã hoàn toàn bị ma tính khống chế, hồng mâu nhộn nhạo quang mang bất lực mà bi thương.
Tử mâu yêu dã bị sắc đỏ cuồng lệ bao trùm, Lộng Nguyệt căn bản không chú ý đến bất kỳ thứ gì khác. Huyết dịch không ngừng lưu động trong cơ thể như nham thạch nóng chảy cuồn cuộn sôi trào, kích thích khát vọng giết chóc.
“Ma đầu. . . Ma đầu. . .” Chúng nhân sợ hãi la hét, “Lộng Nguyệt thành ma. . . Nam Cung Lộng Nguyệt đã thành ma. . .”
“Đều câm miệng cho ta !”
Cô Tuyết vung cự kiếm, chùm sáng tựa viêm hỏa lao ra từ mũi kiếm thoáng chốc liền chém đứt đầu lâu của đám người đang hoảng loạn bên dưới, huyết quang văng khắp nơi.
Ta không cho phép ngươi đọa nhập ma đạo, tuyệt không cho phép !
Mùi máu tanh kích thích huyết dịch trong người Lộng Nguyệt càng thêm sôi sục. Hắn giương cao Diệt thế phục ma đao, chém xuống một nhát, cả đại mạc nháy mắt bị hắn cắt rời thành hai nửa rõ rệt. Vực sâu đen ngòm kéo dài hàng dặm như bồn máu mở rộng, dưới một chiêu này vô số người chết không toàn thây, tất cả đều rơi xuống hắc uyên sâu thẳm. Khói bụi ngập tràn mơ hồ tầm mắt, vực sâu không ngừng thôn phệ từng linh hồn đã chết đi.
Dạ Phi Yến khiếp sợ đến mức chết lặng, hướng yêu tà nam tử đang điên cuồng tàn sát hét lớn, “Lộng Nguyệt, ngươi điên rồi !”
Thân ảnh phiêu dật tăng tốc đến cực hạn lướt tới trước mặt Lộng Nguyệt, ý đồ đoạt lấy Diệt thế phục ma đao.
Tử mâu lạnh lùng mà tàn nhẫn nhìn về phía Dạ Phi Yến, ngay khi Lộng Nguyệt vung đao sắp sửa chém đứt thân thể hắn, chưởng phong của Cô Tuyết nháy mắt đánh hắn văng ra xa mấy chục trượng, nhờ đó Dạ Phi Yến mới hiểm hiểm tránh thoát một kích trí mạng.
Tử bào đã bị máu tươi nhiễm đỏ, dung nhan yêu dị tràn ngập vẻ ma tà lãnh khốc. Lộng Nguyệt lúc này hệt như ma quỷ đi ra từ luyện ngục, khí tức huyết tinh trải khắp toàn thân.
Tà Hoàng nhìn cảnh tượng hỗn loạn đẫm máu trước mắt, tà ác cười to.
Nam nhân như lệ quỷ vừa định động thân, song đúng lúc đó, một thân ảnh không biết từ nơi nào xuất hiện nhanh chóng xông đến, chặn ngay trước mặt hắn.
“Cha, nguyên lai từ đầu ngài luôn gạt ta, có phải hay không ?” Trong mắt Tư Đồ Không Thành tràn ngập niềm bi thương cùng mất mát vô tận.
“Thành nhi, thắng làm vua thua làm giặc, nhớ kỹ những lời mà ta dạy ngươi hôm nay !”
Tư Đồ Không Thành chợt bước tới ôm lấy thân thể Tà Hoàng, hai tay siết chặt, “Cha! Nhi tử cầu ngài, đừng tiếp tục tranh thiên hạ, ngài đã phong quang suốt mười mấy năm, nay rời khỏi giang hồ thoái ẩn có gì là không tốt ?”
“Không đủ !” Tà Hoàng giận dữ nhìn ra xa, “Một ngày Nam Cung Lộng Nguyệt và Hách Liên Cô Tuyết còn chưa chết, ta sẽ không buông tay !”
“Ta sẽ không trơ mắt nhìn ngài tiếp tục sai lầm !”
“Nghịch tử !” Tà Hoàng chưa kịp thoát khỏi nhi tử kiềm chế bỗng nhiên cảm thấy phần eo đau nhức. Một thanh chủy thủ sắc bén đã đâm sâu vào ma huyệt của hắn. Chất lỏng nóng ấm trào ra, nhanh chóng nhiễm đỏ cát vàng dưới chân.
Tà Hoàng trợn mắt, tuyệt không ngờ tới nhi tử độc nhất sẽ hạ thủ với hắn. . .
“Ngươi. . .”(kinzie3012.wordpress.com)
“Cha, ngài đừng trách ta !” Nhãn thần của Tư Đồ Không Thành vô cùng kiên định, “Ta không thể để ngài điên cuồng như vậy !”
Tư Đồ Không Thành nắm chặt chuôi chủy thủ, nháy mắt đem đoản đao rút ra, lập tức đỡ lấy thân thể lão nhân, động tác không có nửa điểm chần chờ hay hối hận.
“Lòng dạ Thành nhi quá mức mềm yếu, vĩnh viễn không làm nên đại sự !”
Bỗng nhiên, Tà Hoàng vươn tay phong tỏa huyệt đạo toàn thân Tư Đồ Không Thành. Vết thương nơi thắt lưng cư nhiên không chút ảnh hưởng đến hắn.
Ánh mắt Tư Đồ Không Thành tràn đầy chấn kinh cùng bối rối.
“Nếu ngươi đã không có can đảm vì đại nghĩa diệt thân mà tự tay giết cha, vậy ta cũng chỉ đành tiếp tục! Chờ ta có được Thượng cổ Thần Khí, trở thành vô địch thiên hạ, đến lúc đó không ai có thể ngăn cản ta Đông Sơn tái khởi!” Lời vừa dứt, Tà Hoàng phi thân lên cao, nhằm hướng Lộng Nguyệt đã thị sát thành cuồng đánh tới.
“Đừng như vậy !” Tư Đồ Không Thành không biết từ đâu lấy đến khí lực, cư nhiên trong khoảnh khắc trùng kích huyệt đạo bị phong tỏa, vội vàng đuổi theo Tà Hoàng.
.
Máu tươi tưới ướt đẫm cùng những mảnh thi thể rải rác chung quanh trở thành cảnh sắc duy nhất giữa đại mạc mênh mông. Gió lạnh đâm buốt nhói da thịt, tiếng kêu thảm thiết tê tâm liệt phế nương theo làn gió dày đặc mùi màu khuếch tán ra xa, khiến nơi đây không khác gì Tu La địa ngục.
Độ ấm của đại mạc chợt giảm xuống, giống như tử thần hàng lâm mang theo thanh đao lưỡi liềm gặt hái sinh mệnh, vô tình xé tan thân thể chúng nhân thành từng mảnh nhỏ. Những người sống sót ngày càng ít, đại mạc hoang vu đã trở thành nơi tội ác cùng giết chóc điên cuồng trình diễn !
Cô Tuyết dùng hết toàn lực cố gắng khống chế ma tính trong cơ thể Lộng Nguyệt, nhưng theo thời gian dần trôi qua, tử mâu huyết sắc nói rõ Lộng Nguyệt đã hoàn toàn đánh mất lý trí.
Cô Hoàng huyết. . .
Nguyệt, máu của ta có thể giúp ngươi thức tỉnh sao ?
Lần đầu tiên Cô Tuyết cảm nhận được không ngờ giết chóc lại đáng sợ đến vậy, làm cho hắn thậm chí không dám nhìn lâu hơn một khắc.
Bỗng nhiên, một đạo quỷ ảnh đen ngòm vọt đến phía sau Lộng Nguyệt. Diệt thế phục ma đao như cảm ứng được nguy hiểm nháy mắt nghịch chuyển phương hướng, đâm vào thân thể Tà Hoàng.
“Không ──── !!” TưĐồ Không Thành kêu lên sợ hãi, lấy tốc độ cực hạn lao tới chắn giữa Tà Hoàng và Lộng Nguyệt, muốn ngăn cản hai người đối kháng.
Cùng lúc đó, Tà Hoàng giương song chưởng, tập trung lực lượng chống lại Diệt thế phục ma đao !
Tà Hoàng xuất thủ quá nhanh, hoàn toàn không kịp thu chiêu dời khỏi thân thể Tư Đồ Không Thành !
“Oanh oanh ────”
“Thành nhi ────”
Một âm thanh trầm đục do da thịt bị xé rách đâm thẳng vào tai Tà Hoàng, chỉ thấy tử mang từ Diệt thế phục ma đao cùng chưởng phong của hắn đều đánh trúng Tư Đồ Không Thành !
Từng mảnh thi thể bắn khắp bốn phía, chết không toàn thây !
Tà Hoàng thống khổ ôm đầu, trừng mắt nhìn Tư Đồ Không Thành hóa thành mảnh vụn rơi vãi trên cát vàng, ruột gan như muốn đứt ra!
Không ngờ. . . Không ngờ hắn lại tự tay giết chết nhi tử của mình. . .
“Thành nhi. . . Ta không cố ý. . . Ta thật sự không cố ý. . .” Tà Hoàng gắt gao nắm chặt mái tóc rối tung, vùi đầu chôn trong cát. Loại đau đớn như thể ***g ngực bị xé nát này khiến hắn lần đầu cảm nhận được thế nào là tuyệt vọng.
“Ta muốn giết ngươi !” Hai mắt Tà Hoàng đỏ ngầu, đã hoàn toàn cuồng loạn. Hắn nâng cao tay, đem tất cả cừu hận cùng thống khổ ngưng tụ thành một kích cuối cùng.
Lộng Nguyệt đối phó với Tà Hoàng, không hề để ý đến hồng y nam tử sau lưng. Cô Tuyết siết chặt Thương sóc cuồng uyên kiếm chuẩn bị tìm cơ hội xuất thủ.
Nguyệt, nếu lúc này đây ta cũng không thể áp chế ma tính trong ngươi, ta nhất định sẽ hủy diệt ngươi !
Ta không thể để ngươi đọa nhập ma đạo, không thể để ngươi mất đi lý trí, về sau không còn nhìn đến sự tồn tại của Hách Liên Cô Tuyết !
Hủy diệt ngươi, cũng hủy diệt chính mình !
Lộng Nguyệt nâng Diệt thế phục ma đao, nhằm hướng Tà Hoàng chém tới. . .
Đúng lúc đó, Cô Tuyết chợt chế trụ cổ tay yêu tà nam tử. Huyết sắc tử đồng đối diện với hồng mâu trong phút chốc bỗng ngưng trệ.
Ngay khi Lộng Nguyệt còn đang thất thần, Cô Tuyết dồn toàn bộ Thiên nguyên khí toàn thân truyền vào Thương sóc cuồng uyên kiếm. Liệt mang lóe ra như yêu hỏa quỷ dị, chặt chẽ bao quanh đao mang. Vô số hào quang rực rỡ nháy mắt tản ra chung quanh, kéo theo áp lực ngưng trọng bao phủ phía trên đỉnh đầu hai người !
Làn tóc màu tím hồng điên cuồng phiêu động vào giờ khắc này đột nhiên bình ổn. Cô Tuyết vung Thương sóc cuồng uyên kiếm, nháy mắt đánh xuống Diệt thế phục ma đao trên tay Lộng Nguyệt.
Thiên nguyên khí không thể tùy ý vận dụng, hôm nay Hách Liên Cô Tuyết đã sử dụng hai lần, nội lực tiêu hao khiến công lực của hắn cũng chẳng còn dư bao nhiêu.
Cô Tuyết đã không rảnh mà cố kỵ đến ngoại vật, hắn nhanh tay phong tỏa huyệt đạo toàn thân Lộng Nguyệt, ngăn cản Ma huyết lưu chuyển.
Song ngay khi Lộng Nguyệt vừa bị bế huyệt, Tà Hoàng nhân cơ hội cướp lấy Diệt thế phục ma đao đang lặng yên cắm trên cát. Hàn quang hung ác tản ra từ trong mắt lão nhân, ẩn chứa hận ý vô hạn. Hắn vung đao muốn đâm thủng ***g ngực Lộng Nguyệt !
Hai người đã không kịp né tránh. . .
Cô Tuyết chợt kéo qua thân thể Lộng Nguyệt, xoay người chắn trước mặt hắn.
Một âm thanh bén nhọn đánh thẳng vào màng nhĩ của Lộng Nguyệt !
Cùng lúc đó, Diệt thế phục ma đao xỏ xuyên qua thân Cô Tuyết, xé ngực mà ra. . .
Tà Hoàng giật mình sửng sốt, thần tình không dám tin nhìn hồng y nam tử chắn trước mặt Lộng Nguyệt.
Cô Tuyết dồn lực bổ một chưởng đánh vào ngực Tà Hoàng, vốn dĩ muốn phá tan trái tim hắn, song cơ thể bỗng dấy lên một trận đau đớn làm cho lực đạo lại yếu bớt vài phần.
Tà Hoàng bị chưởng phong đả thương nặng nề ngã xuống đất, máu tươi phun trào thành đóa đóa huyết hoa.
Một khắc kia, tử mâu chợt nhộn nhạo vài tia hỗn loạn, não bộ nguyên bản đã không còn ý thức đột nhiên dấy lên từng trận sóng cuộn mãnh liệt. Trái tim chết lặng cơ hồ bị thứ gì đó đâm buốt nhói, chậm rãi thức tỉnh lý trí.
Cô Tuyết rút ra Diệt thế phục ma đao vẫn còn xuyên qua cơ thể hắn, máu đỏ diễm lệ nhỏ giọt rơi trên thân đao, hòa vào những hoa văn tử sắc tinh xảo đang lấp lóe, giống như một đóa kỳ hoa tuyệt mỹ nở rộ giữa đại mạc.
Lúc này, Cô Tuyết chợt có cảm giác Diệt thế phục ma đao đã trở nên ôn thuận hơn rất nhiều.
Không còn giống một đầu liệt hổ lúc nào cũng manh nha thoát ly khỏi khống chế, mà là một thanh binh khí thần thánh không có nửa điểm kháng cự. Thánh linh lực tựa như dòng suối lưu động xoay quanh lòng bàn tay, hoàn toàn nghe theo mệnh lệnh của hắn, thuộc sở hữu của hắn.
Ma tính tiêu thất sao ?
Quang mang như có linh tính trên thân đao tản mát, phảng phất thánh hỏa phá vỡ hắc ám, đánh tan hết thảy cách trở.
A a. . .
Cô Tuyết bật cười khẽ, máu trong ngực không ngừng chảy ra. Hắn xoay người, hệt như đóa Mạn đà la bị máu tươi nhiễm đỏ, dùng hết toàn lực ôm chặt eo lưng Lộng Nguyệt, kéo hắn kề sát ***g ngực của mình, trên mặt lộ ra tiếu dung mị hoặc mà tràn ngập kiêu ngạo.
Cô Tuyết tiến đến bên tai Lộng Nguyệt, thanh âm suy yếu như thể đến từ nơi linh hồn sâu thẳm, “Ta lại thành công, Nguyệt. . .”
“May mắn là ta vẫn không hủy diệt ngươi. . . Trời cao đối đãi với Hách Liên Cô Tuyết ta cũng có chút khoan dung, ngươi nói có phải không ?”
Hồng y nam tử thoáng rũ mi, đặt một nụ hôn thật nhẹ lên môi Lộng Nguyệt.
Thân ảnh yêu hồng tựa đám mây tiêu tán, chậm rãi ngã xuống trước mặt yêu tà nam tử. . .
Ngay khi thân hình Cô Tuyết sắp sửa chạm đất, một cánh tay hữu lực nháy mắt tiếp được hắn. Tử mâu đỏ ngầu hoàn toàn lui đi sát ý điên cuồng, tuôn ra một vệt nước mắt trong suốt, “Tuyết nhi. . .”
Song hồng y nam tử lặng yên nằm trong ***g ngực hắn đã không còn tri giác.
Thượng cổ Thần Khí là vật thiên linh, một khi bị chúng gây thương tích, sau ba ngày tuyệt sẽ không sống sót.
Một tiếng rống điên cuồng ẩn hàm nỗi thống khổ tê tâm liệt phế chấn động đến tận mây xanh, giờ khắc này, Lộng Nguyệt cảm giác cả trái tim mình đều bị xé rách. . .
***