Đọc truyện Khuynh Thế – Thiên Hạ Duy Song – Chương 189: Linh hồn khắc ấn
Thượng cổ Thần Khí, có thể triệu hoán hồn phách của Tứ linh thần thú, kẻ chấp chưởng một đao một kiếm kia phải có tâm linh khế hợp, đồng sinh đồng tử mới có thể dẫn ra Thiên linh lực trong Thần Khí, từ đó không gì là không thể làm được, xưng bá thiên hạ, tiếu ngạo thương sinh.
Hành trình lần này, Lộng Nguyệt và Cô Tuyết không kinh động bất kỳ ai. Thánh Tuyết vương thành và Thần Nguyệt Cung do Tiêu Dạ cùng tứ đại tòa sử quản hạt.
.
Ba ngày sau, Tái Bắc chi thành. (Tái Bắc: cửa ải phương Bắc)
Sa mạc chi manh ở vùng man hoang nơi Tái Bắc, giống như một thế giới hoàn toàn đoạn tuyệt với nhân thế, không dính líu đến giang hồ, cũng không thấy Ngọc Môn Quan[1]. Nơi nơi đều là cánh đồng xanh mướt, hoặc cát vàng tung bay, nhiều hoa cỏ nhưng hiu quạnh vắng vẻ.
Thời tiết đang từ xuân chuyển hạ, hoa nở trải rộng trên đỉnh núi, trở thành nét bút tô điểm duy nhất cho vẻ đẹp của vùng Tái Bắc này.
Đối với Lộng Nguyệt và Cô Tuyết mà nói, nơi đây tuy không phồn hoa trù phú như đất Trung Nguyên, song lại có phong vị đặc trưng của tái ngoại. Bên tai luôn văng vẳng những khúc sênh ca động lòng người, tiếng ngâm nga trong vắt của nữ nông gia bận rộn ngoài đồng ruộng vừa làm việc vừa xướng ca, giản dị mà bình thản, khiến người ta quên đi những giấc mộng phù hoa của ngày thường. (tái ngoại: phía Bắc Vạn Lý Trường Thành)
Âm thanh mộc mạc cổ phác của hồ già ngân dài trong gió, có lưu luyến đau buồn, có bi thích tang thương. (hồ già: loại sáo giống sáo ngang của dân tộc phương Bắc TQ thuở xưa; bi thích=bi thương)
Y sam lương, hoan tình bạc.
Túng sử ly thương, túng sử trướng.
(Quần áo lạnh lẽo, hoan tình mong manh
Dù cho ly thương, dù cho thất vọng)
Lộng Nguyệt cùng Cô Tuyết đưa mắt nhìn nữ tử thổi hồ già, lắng nghe giai điệu xa xăm như cách biệt trần thế, đáy mắt hiện lên vô vàn những thứ phù phiếm mà thế nhân theo đuổi cả đời.
Tái Bắc chi thành không náo nhiệt sầm uất như kinh thành, cũng không giống Giang Nam cuồn cuộn khói sóng mà ẩn hiện ý vị cổ phác thần bí. Tựa như hồ già, đó là nhạc khí độc đáo của dân chúng vùng tái ngoại, mỗi khi tấu lên phảng phất tiễn đưa linh hồn người chết, vì Tái Bắc chi thành tăng thêm một phần tường hòa an tĩnh.
“Tam sinh thạch[2] bạn, bỉ ngạn hoa khai. Tương nhu dĩ mạt[3], hoa khai bất lạc.”
(Cạnh Tam sinh thạch, hoa nở bên bờ. Cùng chung hoạn nạn, hoa nở không tàn)
Thanh âm hiền hậu truyền vào tai hai nam tử tuấn mỹ, cước bộ hai người ngừng lại, xoay người vừa nhìn, chỉ thấy một lão giả cẩn thận vuốt ve miếng ngọc thạch điếu trụy[4] trong tay, ánh mắt mơ hồ.
Lão giả này bị mù.
Cô Tuyết nhìn hai tròng mắt trống rỗng của lão giả, nhãn mâu băng hồng lóe lên một tia quang mang nhu hòa.
Trong quá khứ, hắn cũng từng trải qua không biết bao nhiêu đêm ngày sống trong bóng tối. Những người phải hành tẩu giữa hắc ám, nỗi khát cầu của họ đối với quang minh không phải người bình thường có thể cảm nhận được.
“Công tử, đây là điếu trụy dùng Tam sinh thạch chế thành, mua một chiếc đem về cho nương tử của mình, tam sinh tam thế sẽ không chia lìa.” Lão giả mỉm cười hiền từ, “Trước Tam sinh thạch, bên cầu Nại Hà, chỉ mong kiếp sau nối tiếp tiền duyên. . .”
Đó là một chiếc điếu trụy tản ra quang mang màu tím đỏ, tinh mỹ nhẵn nhụi, giống như muốn nói ra niềm si tâm bất hối: “Thử sinh nguyện đồng trần dữ hôi, thiên tháp địa hãm tử nan ly.”
(Đời này nguyện như tro cùng bụi, trời sụp đất lở chết không rời)
Hồng phát như lửa cùng tử phát yêu diễm theo gió tung bay, ánh mắt của lữ khách qua đường đều bị hai nam tử phong thái bất phàm thu hút, không ngừng cảm thán.
Có ai ngờ được vào lúc này Thánh Tuyết thành chủ và Thần Nguyệt cung chủ danh chấn giang hồ lại đang đứng trước mặt một lão giả bán rong ?
Cô Tuyết hơi rũ mâu, “Chúng ta đi thôi.”
Hồng y nam tử vừa muốn ly khai, cổ tay hắn bỗng nhiên bị người nắm lấy. Lực đạo không nhẹ khiến hai hàng mi của hắn không khỏi thoáng nhíu chặt.
“Ta muốn hai chiếc.” Lộng Nguyệt mỉm cười tà mị, đưa một thỏi bạc cho lão giả.
Lão giả lần mò thỏi bạc lấp lóe tỏa sáng trong tay, đôi mắt trống rỗng đột nhiên trợn to, “Công tử, không cần nhiều như vậy, điếu trụy này căn bản không đến một nén bạc.”
Lộng Nguyệt không trả lời, chọn lấy hai chiếc điếu trụy liền xoay người rời đi.
Khí tức trên thân hai người vẫn quanh quẩn bên chóp mũi lão giả, thật lâu vẫn không tán đi.
Bọn họ chìm vào dòng người đông đúc qua lại trên đường, ánh đèn chập choạng mơ hồ rọi lên dung nhan của hai nam tử khiến những đường nét trở nên mờ ảo không thật.
.
Ra khỏi Tái Bắc chi thành, lại nhằm phương Bắc đi tới, từng nhóm nam nữ tụ tập bên một tảng đá thành kính quỳ bái.
“Không lẽ đây là Tam sinh thạch trong truyền thuyết hay sao ?”
Lộng Nguyệt buông mâu, mỉm cười không đáp.
Theo truyền thuyết, Tam sinh thạch vẫn lặng yên đặt bên cầu Nại Hà, quan sát thế nhân ở Địa ngục chuẩn bị uống Mạnh Bà thang sau đó luân hồi đầu thai sang kiếp khác, chứng kiến vô số người buồn vui khổ nhạc, khóc lóc vui cười.
Hồng trần tịch mịch, bao nhiêu năm kết thúc một đời người ?
Nếu Tam sinh thạch có linh, có lẽ nó sẽ vì chúng sinh mà cảm thông rơi lệ; nếu Tam sinh thạch có tình, có lẽ nó sẽ vì chúng sinh mà buồn bã bi thương; nếu Tam sinh thạch có nghĩa, có lẽ nó sẽ vì chúng sinh mà ngửa mặt lên trời thét dài. Nhưng dù cho có linh, có tình, có nghĩa, e rằng nó cũng sẽ không vì muôn nghìn chúng sinh mà phát ra một tiếng ai thán.
Một khối Tam sinh thạch, bất quá chỉ là vật lưu giữ niềm khát khao mơ hồ trong lòng vô số cặp tình nhân quyến lữ.
Cô Tuyết cười khẽ, nhìn vào đôi tử mâu yêu tà, “Nếu chỉ dựa vào một tảng đá liền đủ để duyên định tam sinh, ta đây hẳn là nên đem đá này khắc nhập vào trong cơ thể, dùng máu cung phụng !”
“Nga ?” Đầu ngón tay Lộng Nguyệt đảo qua gò má của hồng y nam tử trước mặt, đáy mắt chất chứa nhu tình ấm áp, “Nếu bây giờ ta muốn nghiệm chứng xem truyền thuyết có thật hay không, Tuyết nhi có bằng lòng giúp ta ?”
Cô Tuyết yêu mị nhếch môi, ngón tay nhấc lên mảnh điếu trụy trong tay Lộng Nguyệt, hồng mâu ẩn ẩn tình ý, “Vừa rồi ngươi đã dự tính sẽ làm như vậy, không phải sao ?”
Lộng Nguyệt chăm chú nhìn Cô Tuyết, mục quang như muốn xuyên thấu linh hồn của người đối diện.
Hai người ngóng nhìn lẫn nhau như chốn không người, ngăn cách bản thân khỏi phù hoa hồng trần.
Thành dân chung quanh không hẹn mà cùng rời xa Tam sinh thạch, ánh mắt một khắc cũng không rời hai nam tử khuynh thành tuyệt diễm.
Cát vàng cuồn cuộn vùng tái ngoại bắt đầu dấy lên từng vũ điệu hoa mỹ. Năm tháng như mây khói, kiếp này thực hiện ước định, kiếp sau quyến luyến dây dưa, lưu lại một tràng khuynh thế tuyệt luyến độc nhất vô nhị.
Trong tay hai người nắm chặt một khối ngọc thạch tím đỏ, nhìn nhau mỉm cười.
Nhất thế, tình ý vô khả tồi.
Nhị thế, chí ái lưỡng tình thâm.
Tam thế, sinh tử vĩnh tương tùy.[5]
(tình ý vô khả tồi: tình ý không thể đoạn; sinh tử vĩnh tương tùy: sống chết vĩnh viễn có nhau)
Hãy để hai chúng ta cùng khờ dại một lần, có được không ?
Đột nhiên, tử mang cùng hồng mang ngưng tụ trong tay hai người, làm cho hai khối ngọc thạch phóng xuất sắc thái diễm lệ như mộng ảo.
Lộng Nguyệt và Cô Tuyết đồng thời nâng tay, không chút do dự đem Tam sinh thạch nháy mắt đánh vào trong cơ thể đối phương !
Quang mang bắn ra bốn phía, yêu sắc vờn quanh. Bả vai hai người nhuộm đẫm máu tươi, rơi xuống trên trường bào hệt như từng đóa hồng liên nở rộ.
Thành dân kinh ngạc mở to hai mắt nhìn cảnh tượng phía trước:
Thật đúng là hai kẻ điên. . . Thế nhân thành kính chiêm ngưỡng Tam sinh thạch, nhưng chưa hề thấy có ai đem linh thạch trong truyền thuyết khắc nhập vào thân thể !
Tử mang cùng hồng mang lượn lờ quanh miệng vết thương, dần dần đem vết tích còn đang đổ máu khép lại, phủ lên khối ngọc thạch khắc sâu trong mình !
Nỗi đau đớn dung nhập vào tận cốt tủy, trọn kiếp không quên! Linh hồn khắc ấn của Tam sinh thạch, thề vĩnh viễn không phản bội !
Cô Tuyết, nhớ kỹ những đau đớn giờ khắc này, nhớ kỹ đau đớn mà Lộng Nguyệt ta gây ra cho ngươi, khiến chúng ta vĩnh viễn cùng chịu đựng đau đớn! Đau đớn làm cho người ta vô pháp lãng quên, để rồi kiếp sau, chúng ta còn có thể cùng nhau điên cuồng một lần !
Nguyệt, có lẽ vào lúc này thế nhân cười chúng ta điên, nhưng ta lại cười thế nhân vô tri không hay biết. Ngươi ta đều là kẻ điên, chẳng bái phật thần. Vậy giờ đây hãy để chúng ta dùng linh hồn khắc ấn phong tỏa tam sinh !
Thử khứ kinh niên, vật thất tín ước, chấp tử chi thủ, dữ tử giai lão.
(Tháng năm biền biệt, đừng quên tín ước, cùng nắm tay đến lúc bạc đầu)
Hàng mi của hai người không một tia dao động, ánh mắt lấp lóe quang hoa hờ hững thản nhiên.
Hào quang liễm đi, sinh tử không rời.
Hai người cười mà không nói, không hề để ý đến mục quang kinh sợ của thành dân chung quanh. Cát vàng tung bay, tựa hồ hình thành một lá chắn ngăn cách phía sau, làm cho tầm mắt chúng nhân trở nên mơ hồ không rõ.
.
“Nhị vị thỉnh dừng bước.” Chợt nghe một tiếng gọi to, Lộng Nguyệt và Cô Tuyết xoay người nhìn lại. Chỉ thấy một vị Lạt ma[6] lông mi bạc trắng đã đứng sau lưng hai người từ lúc nào.
Bộ dáng tiên phong đạo cốt, áo cà sa đỏ rực khoác trên vai, tay cầm pháp trượng, hạc phát đồng nhan. (hạc phát đồng nhan: tóc trắng như lông hạc, mặt hồng hào như mặt trẻ con, ý nói già nhưng tráng kiện khỏe mạnh)
Lạt ma tiến lên một bước, cẩn thận đánh giá phong tư và tướng mạo của hai người, sắc mặt không khỏi biến đổi.
Đôi mắt băng hồng của Cô Tuyết thoáng nheo lại, lộ ra biểu tình bất mãn.
“Nếu lão nạp đoán không nhầm, nhị vị phải chăng chính là Thánh Tuyết thành chủ và Thần Nguyệt cung chủ ?”
“Có việc gì ?” Tử mâu yêu dã lấp lóe quang mang thâm trầm khó đoán.
Lạt ma dò hỏi, “Có phải nhị vị muốn đến Sa mạc chi manh ?”
“Chúng ta đi hay không có quan hệ gì tới ngươi ?”
Lạt ma cười khẽ, do dự một hồi mới mở miệng nói, “Trăm ngàn năm qua, không một ai dám tiến vào Sa mạc chi manh. Nếu nhị vị có thể từ Sa mạc chi manh trở ra ngoài, vậy bảo vệ thiên hạ này có gì khó ?”
Lộng Nguyệt và Cô Tuyết đều trầm mặc không đáp.
Lạt ma cẩn thận đánh giá hồng y nam tử, tựa hồ cảm thấy khó hiểu, “Thần Nguyệt cung chủ mệnh định phải gánh chịu thiên kiếp, mà nay Cô Hoàng huyết lại dồi dào sôi sục, khí thôn Sát Phá Lang, thật sự khiến lão nạp không thể giải thích.”
“Ngươi không cần biết.” Lộng Nguyệt mở miệng nói, ngữ khí lãnh đạm.
Tầm mắt của Lạt ma chuyển sang yêu tà nam tử đứng bên cạnh Cô Tuyết, mỉm cười, “Xem ra mệnh kiếp ‘Hồng Liên sinh, Cô Hoàng vẫn’ chung quy vẫn bị Thánh Tuyết thành chủ nghịch chuyển. Lão nạp kính nể, kính nể a.”
Giọng nói của Lạt ma ẩn ẩn lộ ra niềm tang thương nhìn thấu cõi trần, “Yêu thế Liên Hoàng còn xuất hiện trước mặt thế nhân hay không, cần phải xem thành ý của nhị vị. Thượng cổ Thần Khí có thể diệt thế, cũng có thể cứu thế. Thỉnh nhị vị nhất định phải dốc hết toàn lực áp chế ma tính bên trong Thần Khí, ngàn vạn lần không được để ma tính phản phệ. Bằng không, hậu quả sẽ không cách nào tưởng tượng.”
“Đa tạ chỉ điểm.” Cô Tuyết lạnh lùng đáp, sau đó nhìn về phía Lộng Nguyệt. Tử mâu lấp lóe bất định khiến trong lòng Cô Tuyết nổi lên một tia bất an.
Cát vàng bay múa, sau cùng che phủ thân ảnh hai người. Tái Bắc chi thành cũng biến mất khỏi tầm mắt bọn họ, chỉ để lại ký ức về Tam sinh thạch vĩnh viễn không thể nào quên.
.
Ánh sao lấp lánh, cát bay tản mạn, Lộng Nguyệt và Cô Tuyết hành tẩu bên trong đại mạc. Nơi bả vai ẩn ẩn phát đau khiến hai người cười càng thêm thoải mái.
“Nghe nói nếu một người không có mục đích cứ thế đi mãi, có thể đến một nơi gọi là ‘Thiên Hoang’.”
Gió đêm thổi tung làn tóc của bọn họ, hồng bào cùng tử bào giữa cơn bão cát không ngừng phất phơ lay động, tỏ rõ năm tháng tang thương.
Hai người sóng vai bước đi, tiếng tim đập đều đặn trở thành âm thanh duy nhất vang lên giữa đại mạc hiu quạnh.
Bọn họ chợt có cảm giác: vô luận đi tới nơi đâu, vô luận trải qua bao nhiêu khó khăn thăng trầm, chỉ cần bên cạnh vẫn có ái nhân làm bạn, thì đó vẫn sẽ là khoảng thời gian hạnh phúc nhất thế gian.
“Ngươi nói xem, nếu thế gian này chỉ có hai người chúng ta, vậy sẽ thế nào ?”
“Không biết.” Cô Tuyết bật cười ra tiếng, “Chí ít sẽ không ai đến quấy rầy chúng ta, có phải không ?”
Lộng Nguyệt ngẩng đầu, ngắm nhìn bầu trời đầy sao, tử mâu phản chiếu dấu vết tinh nguyệt giao huy, “Chỉ cần Hách Liên Cô Tuyết ngươi còn ở bên ta, những người kia sống hay chết với ta mà nói đều không có gì khác biệt.”
Ánh mắt hai người thoáng giao hội, nhãn quang chứa đầy ái ý ấm áp.
Bão cát tràn ngập tầm nhìn, song không thể cản trở mục quang chuyên chú thâm tình của đối phương.
.
Lúc này, ánh sáng từ ngọn đèn mỏng manh lọt vào tầm mắt bọn họ. Hai người chuyển thân nhìn lại, cách đó không xa có một hang đá, ánh đèn mơ hồ lúc sáng lúc tối ló ra, khiến đại mạc nơi tái ngoại tăng thêm vài phần ấm áp.
Đáy mắt Lộng Nguyệt hiện lên một tia thâm trầm, “Xem ra Sa mạc chi manh sớm đã có kẻ tiến vào.”
“Không sai.” Hồng mâu lạnh lùng nheo lại.(kinzie3012.wordpress.com)
Hai người chậm rãi tiếp cận hang đá lấp lóe ánh đèn, một luồng khí buốt lạnh tiêu điều lướt qua toàn thân. Lãnh ý thị huyết dần sôi sục, cơ hồ muốn ngưng đọng cát vàng cuồng vũ chung quanh.
Ngọn đèn hôn ám treo trên vách hang, song khi hai người vừa bước vào, đồng tử đột nhiên trợn to !
Phía trên thạch thai có một người đang tĩnh tọa, mái tóc dài hỗn độn hắc bạch giao thác che khuất gương mặt. Chỉ thấy người nọ mặc một thân hắc y, hai tay đã chuyển sang màu thâm đen kỳ dị, lại nổi lên từng vệt ửng đỏ yêu diễm, bộ dạng bệnh hoạn yếu nhược hiện rõ trước mắt hai người.
Là hắn. . . Cô Tuyết nháy mắt đã nhận ra người này !
Bởi vì màu da trên tay người nọ chính là vết tích do bị liệt hỏa thiêu đốt tạo thành !
Chỉ có ai từng trực diện chống đỡ thức cuối cùng của Sáng Thần Cửu Thức ────‘Liệt phách phần thân’ mới xuất hiện triệu chứng như vậy, cho dù có thể trọng tổ hồn phách cũng vô pháp chữa trị thương tổn do Cô Tuyết gây ra từ năm năm về trước !
Hồng mâu dấy lên từng tia sáng lạnh: Tà Hoàng. . . Khó trách bọn họ không cách nào tra xét tung tích của Tà Hoàng, không nghĩ tới hắn lại trốn ở nơi này !
Cô Tuyết nâng cao tay, nhãn thần băng lãnh, một đoàn yêu hỏa như độc mang sắc bén vờn quanh đầu ngón tay. Lộng Nguyệt nhìn ra biểu tình dị thường của hồng y nam tử, ngay khi tử mang vừa định ngưng tụ, một thanh âm quen thuộc truyền đến:
“Dừng tay !”