Bạn đang đọc Khuynh Thế Hoàng Phi: Chương Q.2 – Chương 13: Trầm luân đế huyết kiếp
Từng đợt đàn hương từ kim đỉnh toát ra, ngào ngạt trước khoang mũi, bên trong tẩm cung tràn ngập một bầu không khí quỷ dị. Hôm nay đã là ngày thứ tư kể từ khi Linh Thủy Y được sắc phong hoàng hậu, nàng khi không lại đến Chiêu Dương cung, hơn nữa, còn cho tất cả nô tài lui xuống, chỉ lưu lại duy nhất hai người chúng ta tĩnh tọa trước chiếc bàn cẩm thạch giữa tẩm cung yên lặng. Nàng nhìn ta thật sâu, mãi một lúc sau mới mở miệng nói “Chúng mừng ngươi ba ngày sau sẽ được tấn phong quý phi.”
Vừa nghe xong, tay của ta chợt run lên, bộ trà trên bàn cũng bị ta đánh nghiêng, chén trà rơi nhào khỏi bàn, vỡ một tiếng thật lớn, khiến Lan Lan và U Thảo vốn canh giữ ngoài cửa cũng bị kinh động, liền tiến vào, dùng ánh mắt đề phòng nhìn chằm chằm Linh Thủy Y.
“Ai cho các ngươi tự tiện vào? Ra ngoài” Ta thấp giọng quát, các nàng đăm chiêu nhìn nhau một lúc mới lui ra ngoài.
Ta dùng ánh mắt lạnh như băng nhìn Linh Thủy Y “Vì sao ta không biết chuyện này?”
“Hôm qua, thánh chỉ của hoàng thượng đã được đưa đến tẩm cung của ta để thụ ấn. Chuyện lớn như vậy, chẳng lẽ ngươi không biết?” Dung mạo của nàng một phen biến sắc, có vẻ như nàng không thể tin tưởng điều ta nói.
Bàn tay đang để trên bàn nắm lại thành quyền, lửa giận hừng hực từ ngực lan thẳng đến não, Liên Thành ngươi dám lừa gạt ta? Ta vốn đến để nói rõ ràng mọi việc cho ngươi, nhưng ngươi lại cố ý muốn sắc phong ta làm phi, ngươi rõ ràng đang ép ta. Vừa nghĩ đến con người này, ta liền tức giận đến mức từ ghế đứng phắt dậy, nhưng tay của ta đã bị nàng dùng sức đè lại. Theo ánh mắt của nàng mà thấy, nàng có lẽ cũng đã tin tưởng ta đối với sự việc này không hay không biết.
“Ta muốn đi tìm hắn” Ta rút lại bàn tay đang bị nàng đè lại, cơn tức đã không cách nào tiêu tán.
“Nếu hoàng thượng đã có chủ tâm muốn gạt ngươi, thì có nghĩa là ngài đã quyết định muốn sắc phong ngươi làm phi, Đã vậy, hiện tại ngươi vốn không có khả năng gặp được ngài” Nàng nhẹ giọng nhắc nhở, trong mắt xẹt qua một tia tiếc hận “Ngươi thật sự không cam lòng làm nữ nhân của hoàng thượng? Ta cứ nghĩ ngươi sẽ rất vui vẻ mà tiếp nhận.”
“Tới tận bây giờ, ta chỉ coi hắn là tri kỷ, là một bằng hữu mà ta có thể thổ lộ tình cảm cùng. Ta cứ nghĩ rằng hắn sẽ tôn trọng ý định này của ta, lại không ngờ hắn ….” Bàn tay đang nắm chặt thành quyền của ta chợt buông ra, tâm tư vốn đã loạn.
Trên mặt nàng lộ ra một nụ cười nhạt “Nếu ngươi thật sự không muốn, ta có thể giúp ngươi bỏ trốn một lần nữa” Một câu vừa thốt, ta phát hiện trên môi nàng hiển hiện một nụ cười lạnh.
Nụ cười lạnh cũng lập tức phiếm khai trên mặt ta, ta biết rõ trong đó còn có thâm ý khác. Nàng thật sự có lòng tốt như vậy? Ta không tin.
“Vì sao? Hoàng hậu không sợ bị hoàng thượng trách tội sao?”
“Chỉ bằng ta là muội muội của tiên đế, hắn đã không dám động đến ta” Trong mắt nàng tràn đầy tự tin “Lý do ta giúp ngươi vẫn giống lần trước, bởi vì ta chán ghét ngươi, chán ghét ngươi vì sao giữ trọn toàn bộ tâm tư, toàn bộ tình yêu của hoàng thượng. Từ khi ngươi xuất hiện, trong mắt ngài chỉ có ngươi, căn bản không có sự tồn tại của ta”. Nói đến đây, nàng đã bắt đầu thở dài khóc lóc, ánh mắt mơ hồ lộ ra bi thương vô cùng vô tận, nếu ta là một nam tử, chắc chắn sẽ vì những giọt lệ của nàng mà động tâm. Đáng tiếc, ta không phải nam tử, nên không thể dùng cách của nam tử để đối xử với nàng.
Nàng thấy ta không nói không rằng, liền đột ngột quỳ gối xuống sàn, lê gối đến trước mặt ta, khẩn cầu thành tiếng “Cầu ngươi, ta lấy thân phận của Dục quốc hoàng hậu, Biện quốc công chúa khẩn cầu ngươi rời đi.”
Ánh mắt của ta dần trở nên mờ mịt, ảm đạm, ta nhìn chằm chằm vào đôi nhãn mâu trong suốt như nước của nàng, trầm tư hồi lâu. “Hảo, ta đáp ứng ngươi.”
Ta vừa nói xong lời này, trên mặt nàng liền hơi xuất hiện ý cười, ngược lại, ta cất tiếng “Nhưng ngươi phải giúp ta lấy một thứ trong tay Liên Thành, nếu không có được nó, ta quả quyết sẽ không rời đi.”
Giờ Sửu hôm sau, Linh Thủy Y một thân hắc y dạ hành men theo cửa sổ phía sau vọt vào.
Suy nghĩ đầu tiên của ta chính là nàng có võ công! Ta thật sự không ngờ được, một công chúa có vẻ ngoài nhu nhược, mảnh khảnh như nàng lại có công phu cao nhường vậy.
Nàng đem môt kiện tấu chương cũ vàng óng ánh đưa cho ta “Ngươi xem, đây có phải thứ ngươi muốn không?”
Ta tiếp nhận nó, mở ra, bên trong viết rõ ràng “Phan Ngọc và nhi thần là thực tâm yêu nhau”, ta gật gật đầu, đem nó cất vào áo.
Nàng bước đến trước bàn, vì ta mà rót một chung Bích loa xuân, một ngụm uống cạn.
“Điều ngươi yêu cầu ta, ta đã làm được. Vậy điều ta yêu cầu ngươi làm, ngươi cũng phải làm được” Nàng lấy từ trong áo một mảnh giấy đưa cho ta “Đây là lộ tuyến đồ của hoàng cung, ngươi xem cho kỹ.”
“Trong bốn cổng của hoàng cung, Ngọc Hoa môn nằm ở phía Bắc, là nơi có canh phòng lỏng lẻo nhất. Giờ Dần mỗi ngày đều có người đem dạ hương* vận chuyển ra khỏi cung, ta đã mua chuộc được một trong hai kẻ vận chuyển. Chỉ cần ngươi thần không hay quỷ không biết thay thế hắn, liền có thể bình an rời khỏi. Đi ra ngoài ngươi liền thấy một con đường lớn, đó là đường cái của Biện Kinh, lúc này ngươi không phải quang minh gì mà rời khỏi, cho nên ngươi phải đi về giao lộ phía Bắc. Ở đó ta đã phái người chờ ngươi sẵn, người đó sẽ đưa ngươi đến nơi an toàn. Chỉ cần qua khỏi bắc giao, ngươi liền an toàn.”
*dạ hương: thì là “chất thải của nhân loai” đó
Nàng sợ ta xem lộ tuyến trên giấy không hiểu, liền phân tích rõ ràng lộ tuyến này cho ta, quả là một kế hoạch thiên y vô phùng (áo trời không chỗ rách → kế hoạch hoàn hảo không kẻ hở).
Sau đó, nàng đưa cho ta một gói mê hương dùng để đối phó với Lan Lan và U Thảo, cùng một bộ trang phục tiểu tư (hạ nhân) để ta mặc khi chạy trốn. “Giờ Dần ngày mai, nhớ kỹ, nếu để lỡ giờ Dần, ngươi có mọc cánh cũng không thoát.”
Ta hảo hảo thu lại bản đồ, gật đầu “Cám ơn”. Ánh mắt của ta vẫn thận trọng nhìn nàng từ trên xuống dưới, chỉ sợ bỏ sót một tia cảm xúc.
“Ta nói rồi, ta lần này ra tay không phải để giúp ngươi, mà là giúp chính mình” Bộ dáng của nàng tuy cố tỏ ra vô tâm, nhưng thần sắc của nàng đã tiết lộ hết thảy, đó là đắc ý.
Ta ngồi trước bàn hồi lâu, ánh mắt vẫn nhìn về phiến cửa sổ Linh Thủy Y vừa dùng để rời đi, gió làm cánh cửa lay động chừng nào thì tâm tư của ta dao động chừng đó.
Ta có nên hay không rời khỏi hắn? Nếu ta lưu lại, Liên Thành nhất định sẽ sắc phong ta làm phi. Nhưng nếu ta rời đi, rất có thể sẽ mắc vào mưu kế của Linh Thủy Y.
Dù sao, hai năm trước, ta đã phát hiện một bí mật không thể cho ai biết!
Ngày ấy, ta đang ngồi trong thư phòng ở Thính Vũ các lật xem Kinh thi, đúng lúc ta đưa mắt nhìn ra phía ngoài, lại phát hiện phía sau giả sơn trong biệt uyển, có một đôi nam nữ đang hôn nhau, dây dưa, nồng nhiệt.
Bọn họ không phải ai khác, chính là Linh Thủy Y và Liên Dận.
Ngay tại một khắc đó, ta liền hiểu được vì sao khi vừa gặp, ánh mắt Liên Dận nhìn ta lại tràn đầy sát khí như vậy, ta lúc đó dù không hiểu gì cũng liền trốn tránh hắn, nay ta đã hiểu, ngay tại giây phút đó, hắn đối với ta đã có sát ý.
Phát hiện chuyện này, ta liền cấp tốc che đi hai phiến cửa sổ kia, nhưng ta vẫn cảm thấy nguy hiểm tồn tại bốn phía. Ta cũng không phải kẻ lắm chuyện, cho nên mỗi lần đối mặt cùng Liên Thành, lời vừa đến bên môi liền nuốt trở về. Mà nay Linh Thủy Y đột nhiên tìm mọi cách yêu cầu ta rời đi, khó tránh khỏi nàng sẽ nửa đường hạ sát thủ, ta chết thảm trong rừng thì sẽ không ai có thể nghi ngờ đến nàng. Nhưng theo lời nàng, nếu bây giờ ta không chịu ly khai, sau này sẽ không còn cơ hội.
Ta gắt gao nắm chặt ngọc bôi trong tay, các đốt tay đã trở nên trắng bệch, đầu ngón tay cũng bắt đầu sinh đau.
Ta phải đi, hơn nữa, còn phải rời đi trong đêm nay!
Ngô đồng vươn cao đón lấy cơn mưa, thân cây ngạo nghễ vươn thẳng, chỉ một loài cây mà khí thế cao tựa núi, khói xa phản phất chút ánh sáng yếu ớt trông như từng đợt sương mù mờ mờ ảo ảo.
Ta làm theo lời của Linh Thủy Y, liền dễ dàng rời khỏi hoàng cung, chẳng qua là trước thời gian đã định một ngày, hy vọng nàng không đoán được, nếu không, ta khó tránh khỏi kiếp nạn này.
Phiến rừng u sầm này chẳng biết vì sao lại nhuốm một màu u thương, cổ thụ mọc thẳng, rễ cây gồ ghề trên mặt đất, quả thật là một nơi thập phần bí ẩn. Nếu nàng thực sự hạ sát thủ với ta tại đây, sợ là căn bản không ai biết tới. Nếu ta rời khỏi nơi này, ta sẽ phải đi đâu, Dục quốc sợ rằng ta chẳng thể ở lại nữa, chẳng lẽ lại trở về Hạ quốc?
“Liên Dận, quả nhiên là chàng dự đoán chính xác, nàng ta thật sự rời đi trước một ngày” Vài hắc y nhân che mặt đang đứng trước ta không xa, người vừa lên tiến chính là Linh Thủy Y – nàng vẫn một thân y phục dạ hành, bên cạnh nàng chính là vẻ mặt tươi cười âm hiểm của Liên Dận, phía sau còn có bốn hán tử thân thể rắn rỏi, tay cầm đại đao giương mắt hổ nhìn ta.
Linh Thủy Y tiến về phía này, bức ta phải lùi về sau mấy bước. “Ta vốn phải ly khai, vì sao các ngươi vẫn không chịu buông tha cho ta?”
“Ngươi đã nhìn thấy, đúng không?” Ánh mắt âm lãnh của nàng nhìn thẳng vào ta, sát ý tràn ngập, hệt như lần đầu tiên ta gặp, có lẽ đây mới là con người chân chính của nàng.
“Ta nếu có ý muốn nói ra dù chỉ một chút, Liên Thành sớm đã phế truất ngươi” Lời của ta vừa hét, nàng liền ngây người, ta liền tóm lấy cơ hội này mà bỏ chạy. Nhưng xét theo trận thế này, ta căn bản chạy không thoát. Chẳng lẽ, ta thật sự phải táng mệnh như thế này?
Một đạo bóng đen bay vút qua đầu ta, còn chưa thấy rõ người tới, cổ đã nhanh chóng bị kháp trụ. Hô hấp cũng bắt đầu khó khăn, giống như tất cả không khí trong lồng ngực đều bị người rút cạn, ta vừa thống khổ vừa tuyệt vọng nhìn nàng, hai tay vô thức nắm chặt.
“Ta luôn cảm thấy rất kỳ quái, ngươi dựa vào cái gì có thể làm cho Liên Thành mê luyến mình như vậy, chẳng lẽ là nhờ gương mặt khuynh thế tuyệt mỹ này?” Nàng vung thanh chủy thủ chói sáng như tuyết quang một đường hạ lên mặt ta, cảm giác đau đớn hỗn loạn hòa cùng mùi máu tươi, làm ta muốn nôn mửa.
“Nếu ta hủy đi dung mạo này, liệu Liên Thành có còn yêu ngươi nữa không?” Lại một đao nữa xẹt qua.
Ta dùng sức cắn môi, quật cường không thét thành tiếng, chủy thủ của nàng không người chỉ hoa trên mặt ta.
“Ta thật muốn lấy gương để ngươi có thể tự xem bộ dáng của mình lúc này, xấu xí vô cùng” Huyết tinh dọc theo lưỡi đao chảy xuống, từng giọt, từng giọt nhỏ xuống cổ tay nàng, hãi mục kinh tâm.
“A~~!” Ta dùng sức hét lớn một tiếng, ta không biết mình lấy khí lực từ đâu mà đem cổ tay đang kháp trụ cổ mình đẩy ra. Nàng không dự đoán được ta đột nhiên tập kích, nhanh chóng không đứng vững, mà ta cũng không khá hơn nàng, trọng tâm cũng nghiêng về phía sau.
Chỉ là …. ta không thể ngã lên mặt đất như mình mong muốn, cả người ta trở nên nhẹ tênh, lăn thẳng xuống sườn núi.
Ta sắp chết rồi sao? Chết giữa mảnh rừng hoang vắng, không ai biết đến.
Có lẽ, cứ như vậy rời khỏi trần thế phù hoa này, ta có thể không cần phải đấu tranh tư tưởng giữa di nguyện của mẫu hậu và lý trí nguyên bản của ta. Một mảnh hắn ám vô tình cắn nuốt lấy ta, đau đớn khiến lý trí của ta dần rời khỏi thân thể