Khuynh Thành Tuyệt Sủng: Thái Tử Điện Hạ Rất Liêu Nhân

Chương 48: Cơ Hội Hiếm Có


Đọc truyện Khuynh Thành Tuyệt Sủng: Thái Tử Điện Hạ Rất Liêu Nhân – Chương 48: Cơ Hội Hiếm Có

Ngu Thanh Thiển không trêu chọc Phong Thần nữa. Nàng vẫn luôn biết chừng mực, nói nhiều quá không những làm đối phương phản cảm, còn sẽ còn làm hỏng hết chuyện.

Một khi tâm trạng nàng dao động, thì dị năng Mộc hệ trong người sẽ không kiềm được mà phun trào ra ngoài.

Một luồng ánh huỳnh quang màu xanh nhạt vây lấy cánh tay trắng ngần mềm mại của nàng. Nàng thong thả nói: “Chàng quay người đi.”

Phong Thần nhẹ gật đầu, làm theo lời dặn của Ngu Thanh Thiển, đưa lưng ra trước mặt nàng.

Nàng đưa cánh tay phát ra ánh huỳnh quang chạm vào lưng hắn. Một giây sau, từng lớp khí đen từ người Phong Thần bốc ra, bị nàng hút lấy.

Thời gian chầm chậm trôi qua, mấy tiếng sau, ánh bình minh bên trời phá mây xuất hiện.


Một nguồn sức mạnh cuộn trào, đột nhiên mở ra cánh cổng dị năng tấn công Mộc hệ mà từ trước giờ vẫn trong trạng thái chưa kích hoạt của Ngu Thanh Thiển.

Cảm giác thân thiết quen thuộc, giống như có thể nắm giữ khống chế tất cả sinh mệnh thực vật ở xung quanh cuối cùng cũng đã trở lại.

Lúc ánh nắng ban mai bao phủ cả hai người bọn họ, Ngu Thanh Thiển thu tay lại khỏi lưng Phong Thần.

Độc tố trong người Phong Thần thật sự có sức hấp dẫn quá lớn đối với dị năng của nàng. Chỉ có một đêm hấp thu tôi luyện thôi mà năng lực khống chế thực vật đã có thể hoàn toàn được kích hoạt.

Với tốc độ như vậy, nhiều nhất một năm, dị năng Mộc hệ của nàng có thể đạt tới cấp hai rồi.

“Chàng cảm thấy như thế nào?” Nàng hỏi.

Phong Thần mở mắt ra, đôi mắt trong veo sâu thẳm, thành thật trả lời: “Độc tố lúc nào cũng có thể bộc phát trong người ta đã bị áp chế xuống, thân thể thoải mái hơn nhiều.”

Trải qua một đêm giải độc, thể xác và tinh thần của hắn bỗng nhiên có cảm giác thoải mái nhẹ nhàng lạ thường.

Hắn bây giờ đã sâu sắc nhận ra, tại sao Ngu Thanh Thiển lại có thể tự tin nói sẽ giải trừ hoàn toàn độc tố trong người hắn, có thể nàng thật sự có năng lực như vậy.

“Vậy thì tốt!” Ngu Thanh Thiển nhẹ nhàng nhổ ra khí độc, nàng đứng dậy vận động tay chân: “Ta sắp phải đi tham gia cuộc thí luyện tân sinh viên của học viện, thời gian giải độc lần sau để quay về rồi sẽ quyết định.”


“Được!” Phong Thần gật đầu.

Độc tố lắng đọng trong người được giải trừ một phần, hắn cảm thấy cổ bình bị tắc đã thông mượt, vừa khéo thời gian này hắn cũng chuẩn bị bế quan.

“Thí luyện của tân sinh tuy có giáo viên bảo vệ âm thầm, nhưng sẽ thường xuyên gặp nguy hiểm bất ngờ, nàng nên cẩn thận.”

Phong Thần nghĩ rồi nhắc nhở một câu: “Trong những buổi thí luyện của các khóa trước đều có tân sinh thiệt mạng.”

“Cảm ơn chàng đã quan tâm!” Ngu Thanh Thiển cười nói: “Ta sẽ cẩn thận.”

Có nguy hiểm mới tốt, nàng lâu rồi không có cảm giác đi trên đao nhọn, lúc nào cũng có khả năng thiệt mạng.


Nếu không động xương cốt nữa, thì nàng sợ rằng mình sẽ bị đồng hóa bởi cuộc sống an nhàn này mất. Cho nên, thí luyện này càng kịch liệt càng tốt.

Phong Thần nhìn thấy trong ánh mắt của Ngu Thanh Thiển không những không lo lắng cẩn thận, mà ngược lại còn rục rịch xao động, nàng xoa bóp bàn tay như thể muốn làm một phen thú vị. Hắn không nhịn được muốn vỗ trán.

Nữ nhân này trời sinh tính tình đã không thích yên lành. Cuộc thí luyện tân sinh này nếu như thật sự gặp việc gì nguy hiểm, hắn đoán thiên chất và thực lực của nàng cũng sẽ không giấu được bao lâu nữa, cuối cùng rồi cũng sẽ lộ ra thôi.

Nhưng mà như vậy cũng tốt, ở thế giới tôn sùng kẻ mạnh này, thực lực yếu thì khiêm nhường là không thể tránh khỏi. Nhưng muốn thu hoạch được nguồn tài nguyên tốt  hơn, vẫn nên cao ngạo hơn, chỉ cần một tiếng nói có thể khiến người khác kinh sợ mới mang lại hiệu quả tốt nhất.

“Sau khi thí luyện kết thúc, khoa thực văn, khoa rèn và khoa dược tễ sẽ chọn ra học viên thích hợp.” Phong Thần nhìn nàng nói với ý sâu xa: “Cơ hội hiếm có, nàng phải nắm chắc vào.”

Hắn nói câu này xong thì từ trên cây nhảy xuống, bóng dáng nhanh chóng biến mất khỏi rừng phong.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.