Đọc truyện Khuynh Thành Tuyệt Sủng: Thái Tử Điện Hạ Rất Liêu Nhân – Chương 393: Vui mừng
Phong Thần hoàn thành ký khế ước, thu Thiên Biện Bạch Đào vào Linh Thực không gian trong cơ thể.
“Sau khi hoàn thành việc nâng cao đẳng cấp La Hầu cung, ta không cần mời người cũng có thể tự tinh chế rèn luyện được.” Ánh mắt Phong Thần dịu dàng nhìn Ngu Thanh Thiển.
Ngu Thanh Thiển gật đầu: “Sau này ta đạt được yêu thực và ma thú tinh hạch cũng đều lấy cho chàng tinh chế nhé.”
Phía chân trời xa ông mặt trời giấu mình sau những đám mây đang từ từ nhô lên cao tỏa sáng lấp lánh cả một vùng trời.
“Nàng có thể hồi phục không? Ngày mai còn phải xông quan Hồng Phong, hay là đi khu thương nghiệp mua chút dược tễ dùng nhé.” Phong Thần kéo tay Ngu Thanh Thiển, thấy sắc mặt nàng tái nhợt, lo lắng nói.
Ngu Thanh Thiển duỗi người: “Không sao, ta về ngủ một giấc là có thể hồi phục, dược tễ ta có thể tự tinh luyện, không cần đâu.”
“Lần xông quan này lão tổ đích thân bày hai cửa ải, chắc là có liên quan đến yêu thực, nàng chỉ cần thả ký khế ước yêu thực ra hoặc lộ ra năng lực có thể ký khế ước yêu thực, nhất định có thể khiến nàng ta xem trọng.” Phong Thần suy nghĩ một chút nói.
“Ừ, đối với lần xông quan này ta vẫn khá tự tin, mặc dù không biết sẽ có những cửa ải gì.” Ngu Thanh Thiển tràn đầy tự tin cười nói: “Chàng cũng cần tham gia xông quan ở Thanh Phong phải không.”
“Ta đã đăng ký rồi, xông quan đi vào thập tiền ở Thanh phong không khó với ta.” Phong Thần tản ra hào quang tự tin nói: “Với thực lực của ta hiện giờ ngoại trừ xông quan ở Tử phong không nắm chắc lắm còn cái khác đều không cần nói đến.”
Bô dạng tự tin của Phong Thần cũng chỉ có ở trước mặt Ngu Thanh Thiển mới biểu hiện ra, nếu là những người khác hỏi hắn chuyện xông quan, hắn chỉ im lìm không nói.
“Chờ chàng di chuyển đến Tử phong thì có lẽ chuyện xông quan không cần phải nghĩ nữa.” Ngu Thanh Thiển vô cùng tin tưởng Phong Thần, người này có thiên phú yêu nghiệt như thế nào, thực lực mạnh ra sao, đích thân nàng đã được trải nghiệm.
Phong Thần xoa xoa trán nàng: “Nàng cũng như vậy.”
“Toàn bộ độc tố trong người chàng đã được loại bỏ, một bộ phận thiên phú bị áp chế có thể phát huy trọn vẹn rồi, lần sau gặp lại chắc chắn thực lực sẽ tăng lên vượt bậc.” Ngu Thanh Thiển chế nhạo.
“Gần đây khi tu luyện ta khá bị áp chế, Linh Hoàng là một ranh giới cần đặt nhiều nền móng, không có độc tố áp chế, quả thực ta có thể tiến thêm một bậc.” Phong Thần dẫn Ngu Thanh Thiển đi ra hồ sen: “Đây là công lao của nàng.”
Nếu như không có Ngu Thanh Thiển, độc tố trong người hắn không thể áp chế được, càng không thể loại bỏ hoàn toàn, nên giờ cũng có thể sẽ là một khoảnh khắc khác.
Kỳ thực hắn có chút vui vẻ đối với kịch độc trong cơ thể, nếu không thì cũng không thể gặp được Ngu Thanh Thiển mà lại còn dây dưa tình cảm hơn mười năm.
“Yêu thực trong người ta cần máu tươi của ma thú để uẩn dưỡng, chốc nữa chàng giúp ta thu thập chút.” Ngu Thanh Thiển đối với bệnh mỹ nhân chưa bao giờ khách sáo.
Phong Thần gật đầu: “Được, nàng ký khế ước yêu thực đều là Linh Vương tu vi phải không?”
Đối với những lời đồn về kí khế ước yêu thực huyết mạch Vương cấp trong mật địa của Ngu Thanh Thiển, từ đầu chí cuối Phong Thần tin tưởng.
Hắn không ngăn lại không có nghĩa là sẽ bỏ qua những kẻ thôi thúc sau lưng đó, mà cho rằng bây giờ có không ít đệ tử cũ ầm ĩ bất mãn với Ngu Thanh Thiển, thế nhưng lại càng có lợi.
Thực lực quyết định tất cả, chỉ cần lúc xông quan Ngu Thanh Thiển đi vào thập tiền, nàng sẽ được lão đệ tử Hồng Phong công nhận, các đệ tử phong khác cũng không cho rằng nàng chỉ dựa vào thiên phú cực giai ba hạng mà hung hăng càn quấy.
Hơn nữa nếu tương lai Ngu Thanh Thiển lại gây ra ầm ĩ gì, tin rằng sự chấp nhận của đệ tử Thánh viện sẽ nâng cao dần.
Quan trọng nhất là các cao tầng Thánh viện sẽ càng thêm quan tâm, bồi dưỡng càng nhiều tài nguyên trọng điểm cho nàng.
“Ừ, máu tươi ma thú cần ít nhất đều thuộc cấp Linh Vương, có thể lấy được máu tươi ma thú của Linh Hoàng thì càng tốt.” Ngu Thanh Thiển cười nói.
“Đợi sau xông quan sẽ đưa cho nàng.” Đối với Phong Thần mà nói làm chút máu tươi ma thú không khó, cũng chẳng cần tự mình ra tay.
“Được!”