Khuynh Thành Tuyệt Sủng: Thái Tử Điện Hạ Rất Liêu Nhân

Chương 370: Lãnh khốc vô tình


Đọc truyện Khuynh Thành Tuyệt Sủng: Thái Tử Điện Hạ Rất Liêu Nhân – Chương 370: Lãnh khốc vô tình

Lãnh Ngọc Quân nghe xong lời nói của Lãnh Ngọc Kiệt, vẻ bình tĩnh trên mặt hơi có chút dao động.

“Chuyện này thì có liên quan gì tới ngươi?”

Lãnh Ngọc Kiệt cười lạnh một tiếng: “Quả thật không có liên quan gì tới ta, nhưng ta sẽ không để mặc cho hai cái biến số Ngu Cảnh và Ngu Thanh Thiển này phá hư đại kế của chúng ta.” 

“Ngươi biết rất rõ ràng, Ngu Cảnh có thể là mạng cung chủ tinh, sẽ ảnh hưởng tới toàn bộ kế hoạch trong tương lai, sau khi tiếp cận hắn lại hoang đường yêu hắn, bây giờ còn làm cho hắn thoát khỏi tầm tay.”

“Hiện giờ sự xuất hiện của Ngu Thanh Thiển phía trên đã xem bói chu đáo, nàng cũng là một cái biến số vô cùng lớn. Tin tưởng không bao lâu nữa, phía trên sẽ chân chính ra lệnh xuống, các phe sẽ phối hợp với Lãnh gia ta đánh chết Ngu Cảnh và Ngu Thanh Thiển, bọn họ không trốn thoát được.”

Lãnh Ngọc Kiệt có chút cắn răng nghiến lợi nói: “Ngươi thật là muội muội tốt của ta, tạo ra nhiều tai họa như vậy cho Lãnh gia chúng ta.” 


“Năm đó trước khi ta rời đi đã hạ độc cho Ngu Cảnh, Ngu Thanh Thiển thân thể suy nhược dựa theo quái tượng cũng không sống qua một tuổi, nhưng bây giờ bọn họ đều vẫn còn sống. Như vậy chỉ có thể nói rõ trong xa xăm tự có định số.” Lãnh Ngọc Quân thở dài, mang theo một loại ưu tư mâu thuẫn.

Lãnh Ngọc Kiệt biết Lãnh Ngọc Quân cực kỳ kiêu ngạo nên khinh thường việc nói dối, suy nghĩ một chút hỏi: “Vậy chuyện này là vì sao chứ? Chẳng lẽ là do biến số ảnh hưởng gây ra chuyện chúng ta không ngờ trước được?”

“Không biết, ta xem bói không ra, mạng của Ngu Cảnh và Ngu Thanh Thiển đều rất kỳ lạ, giống như là bị một tầng mờ mịt che đậy.” Ánh mắt Lãnh Ngọc Quân trở nên sâu thẳm nói. 

Sắc mặt Lãnh Ngọc Kiệt trở nên âm trầm, vẻ mặt biến đổi một phen rồi nói: “Ngươi ra tay đi.”

Lãnh Ngọc Quân chợt ngước mắt nhìn về phía hắn, lạnh lùng nói: “Đại ca, ngươi cảm thấy bản thân có tư cách ra lệnh cho ta sao?”

“Hai cái biến số Ngu Cảnh và Ngu Thanh Thiển này đều có quan hệ mật thiết với ngươi, cho dù ngươi không hối hận việc ban đầu yêu Ngu Cảnh, vậy thân là thần nữ, trách nhiệm của mình ngươi hẳn sẽ không quên chứ.” 

Lãnh Ngọc Kiệt nhắm mắt lại, lúc mở ra lần nữa thì lãnh khốc vô cùng: “Hai năm trước Ngu Cảnh đột nhiên mất tung tích, bây giờ ngươi xem bói nói cho ta hướng đi của hắn.”

“Số mạng của Ngu Cảnh và Ngu Thanh Thiển đều đặc thù, ta xem bói không ra, người đi cầu viện người phía trên đi.” Lãnh Ngọc Quân lãnh đạm nói.

Trên mặt Lãnh Ngọc Kiệt tràn đầy tức giận: “Có phải ngươi chuẩn bị trốn cả đời ở chỗ này hay không hả? Ngươi tránh Ngu Cảnh, tránh Ngu Thanh Thiển, tránh Mặc Nhiễm, chẳng lẽ ngươi có thể tránh thoát thân phận và trách nhiệm của mình sao?” 


“Lúc nên ra tay tự ta sẽ xuất hiện, chuyện này cũng không nhọc đại ca quan tâm tới.” Lãnh Ngọc Quân không ngừng lăn niệm châu trên tay.

Lãnh Ngọc Kiệt hít sâu một hơi, hắn cũng biết bản thân mình không phải là người có thể ra lệnh cho người muội muội này làm việc. Dù là năm đó nàng phạm vào sai lầm lớn, nhưng cũng không bị trừng phạt nghiêm khắc, thân phận còn cao hơn hắn một nước, ép nữa cũng vô ích.

“Ta sẽ nghĩ hết tất cả các biện pháp bóp chết Ngu Cảnh và Ngu Thanh Thiển trước khi kế hoạch hoàn toàn triển khai, ngươi hẳn là không ra tay ngăn cản chứ.” 

Lãnh Ngọc Quân đang lăn niệm châu thì dừng một chút: “Thời của ta mệnh của ta, năm đó từ khi ta rời khỏi Đại Diễm quốc đã bắt đầu không còn quan hệ và dính líu gì tới bọn họ nữa.”

“Ngươi quả nhiên vẫn là Lãnh Ngọc Quân lãnh khốc vô tình năm đó.” Lãnh Ngọc Kiệt cũng không biết là nên vui vẻ yên tâm hay là châm chọc: “Ngươi tiếp tục tu luyện thật tốt đi, ta đi.”

Thật ra thì hôm nay hắn tới cũng không phải thật sự muốn ép Lãnh Ngọc Quân tự mình ra tay. Mục đích thật sự chỉ là dò xét thái độ của nàng mà thôi, bây giờ hắn đã hoàn toàn yên lòng, chỉ cần người muội muội này không can thiệp nữa, thì tất cả sẽ dễ làm hơn rất nhiều. 


“Ngươi chú ý Nhiễm nhi nhiều một chút.” Trước lúc Lãnh Ngọc Kiệt muốn rời khỏi, Lãnh Ngọc Quân đột nhiên mở miệng.

Lãnh Ngọc Kiệt cau mày: “Vậy là ý gì?”

Mà Lãnh Ngọc Quân hiển nhiên không muốn nói thêm nữa, nhắm mắt lăn niệm châu. 

Lãnh Ngọc Kiệt như có điều suy nghĩ, đột nhiên tỉnh ra: “Khó trách mấy năm qua Ngu Thanh Thiển ở Học viện Hoàng gia mà Lãnh gia không nhận được tin tức gì, hóa ra là Mặc Nhiễm âm thầm quấy phá.”

“Thật sự không hổ là hai huynh muội có huyết thống.” Lãnh Ngọc Kiệt cười nhạo một tiếng, nhìn thật sâu người muội muội đang không nhúc nhích của mình, xoay người rời khỏi mật địa.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.