Khuynh Thành Tiểu Độc Phi

Chương 394: Kết cục


Đọc truyện Khuynh Thành Tiểu Độc Phi – Chương 394: Kết cục

Edit: Sóc Là Ta – diễn đàn

“Ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế, thái tử vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!”

Hoàng đế Bắc Yến nhớ lại sự việc của thời gian qua, lúc này tâm tình cũng đặc biệt tốt nên xua tay: “Các khanh bình thân.”

Quay đầu nhìn hài tử mình nói: “Sau này con sẽ là thái tử Bắc Yến chúng ta, biết không?”

Tiểu Tứ Tử gật gù, cụ thể là thái tử phải làm gì thì hắn cũng không rõ nhưng phụ hoàng đã nói vậy, chắc có lẽ không phải là chuyện xấu.

“Hạo nhi biết rồi.”

Hoàng đế mỉm cười để hắn xuống, lại cầm nhang do công công đưa tới muốn bái tế. Tiểu Tứ Tử cũng ngẩng đầu đưa tay cầm mấy cây, ngẩng đầu cười híp mắt nhìn phụ hoàng, ngày hôm nay hắn quá vui vẻ.

Hoàng đế cúi đầu nhìn nhi tử mình cười thật tươi, đang chuẩn bị kéo hắn về phía mình thì khoé mắt lại nhìn thấy một nữ tử cầm cung nỏ hướng về phía nhi tử mình. Hắn cũng không kịp suy nghĩ nhiều, hầu như trong nháy mắt ôm Tiểu Tứ Tử hét lớn: “Cẩn thận!”

Mọi người đều sợ hết hồn: “Bảo vệ bệ hạ, có thích khách” Mọi người vội vàng vây quanh bảo vệ hoàng đế.

Tiểu Tứ Tử sợ hết hồn, nước mắt tràn lên má, trên lưng hoàng đế đang cắm vào một cây nỏ.

“Đừng sợ, ta không đau.”

“Hoàng thượng, thích khách đã bị bắt.”

“Dẫn tới đây!”

Hoàng đế nhịn đau đớn, ngự y tiến lên hỗ trợ xử lý vết thương, lại rút cung tên ra nhìn thấy mặt trên lóe lên ánh sáng, ngự y vừa nhìn liền biết có độc.

“Thả ta ra!”  Nữ thích khách che mặt giãy giụa nói.

Hoàng đế căng thẳng nhìn nhi tử mình “Có bị thương không? Mau tới đây để phụ hoàng xem.”

Tiểu Tứ Tử lắc đầu một cái, nước Die nd da n****Sóc***Là****Ta****l e q uu ydo n,mắt trong đôi mắt vẫn đảo quanh giống như sau một khắc sẽ trào ra ngoài.


“Yên tâm, phụ hoàng không sao.” Hoàng đế cẩn thận an ủi nhi tử của chính mình.

“Người đâu! Bảo vệ thái tử điện hạ, đem người kia đến đây.”

Một mặt hoàng đế sai người băng bó vết thương, một mặt lại sai người bảo vệ thật tốt nhi tử của mình.

Lại nói, tuy người nữ thích khách kia che mặt nhưng trong cặp mắt lại ánh lên đầy vẻ thù hận.

“Thật to gan, ngươi là ai lại dám ám sát bệ hạ?”

Nữ tử kia cười lạnh một tiếng, nhìn chằm chằm người thị vệ đang thị uy với chính mình.     

“Thả nàng ra.”

Hoàng đế vẫn ngồi ở đó nhìn người nữ tử như đang muốn tìm thứ gì đó từ trên người nàng.

Người nữ tử lạnh lùng nhìn hoàng đế, lại lấy mạng che mặt xuống nhìn hoàng đế cười lạnh: “Sao vậy? Bệ hạ không nhớ rõ ta sao?”

Hoàng đế lại nhìn người nữ thích khách kia lần nữa: “Khuôn mặt của ngươi đúng là rất giống một người.”

Người nữ tử kia nhất thời sửng sốt hỏi: “Ngươi nhớ ra rồi sao?”

Hoàng đế lắc đầu một cái “Không có ấn tượng.”

Ánh mắt người nữ tử trong phút chốc biến thành màu đỏ, lại mở miệng nói: “Thì ra câu nói nam tử bạc hạnh (ý nói đàn ông luôn là người bạc tình) đều đúng. Tỷ tỷ ta chân thành với ngươi lâu như vậy mà ngươi lại thành thân với Thương hoàng hậu, giờ đây lại còn phong nhi tử của nàng làm thái tử. Chuyện như vậy ta làm sao cam tâm?”

Hoàng đế cau mày: “Ngươi là nữ nhi của Việt gia?”

Hoàng đế lại đột nhiên nhớ rằng Việt gia có hai người nữ nhi. Lúc hắn còn trẻ thì nữ nhi kia mới chỉ năm tuổi, dù cho dung mạo có giống lúc nhỏ thì hắn cũng không thể nhận ra nàng. 

“Tỷ tỷ của ngươi khỏe không?”


Người nữ tử lắc đầu một cái: “Kể từ khi tỷ tỷ ta biết ngươi muốn thành thân với Thương hoàng hậu thì nàng giống như bị điên rồi. Ta vốn muốn tiến cung để giết người nữ nhân kia nhưng vì lúc đó tỷ tỷ ta sẽ có lúc tỉnh lại, nàng không cho phép ta làm như vậy. Sau này, bệnh tình tỷ tỷ ta càng ngày càng nghiêm trọng, ta không thể làm gì khác hơn là ngày đêm chăm sóc nàng. Cũng may Thương gia bị diệt vong, cơn giận này của ta cũng coi như là tiêu tan. Thế nhưng giờ đây, hài tử của Thương gia lại trở thành thái tử thì thử hỏi hài tử của tỷ tỷ đã chết đi phải làm sao đây?”

Giọng nàng khàn đục nhìn hoàng đế nói.

Hoàng đế thở dài: “Chuyện năm đó, đều là do trẫm sai, ngươi hận trẫm là đúng. Thế nhưng hài tử này chính là cốt nhục duy nhất của trẫm, trẫm sẽ không cho phép ngươi đụng chạm đến nó. Ngày hôm nay trẫm sẽ coi như không có chuyện gì xảy ra, ngươi nên trở về đi thôi.”

Nữ tử cười lạnh: “Ngươi đúng là có lòng tốt, chỉ là tỷ tỷ vì ngươi đã bị hao tổn danh dự, lại còn phải hy sinh cả tính mạng của mình rồi. Ngươi cho rằng như vậy là xong sao? Ta cho ngươi biết trên cây kiếm kia đã có tẩm thuốc độc.”

“Giao ra thuốc giải.” Thị vệ nói.

“Hừ!” Khóe miệng nàng nhếch lên: “Ngươi cho rằng sẽ có thuốc giải sao? Chất độc này là một loại dược khó giải, dù cho ta không giết được hắn thì cũng phải khiến hắn xuống địa ngục cùng với tỷ tỷ ta.”

Nữ tử nói xong nhổ cây trâm trên đầu mình xuống ghim vào lồng ngực của chính mình.

Trước khi chết, nàng còn nhìn hoàng đế, đứt quãng nói: “Tỷ tỷ từng nói, hoa quỳnh nở rộ vào ban đêm, nàng vẫn ở nơi đó chờ ngươi, chỉ là ngươi chưa từng đến đó.” Nói xong nhắm hai mắt lại.

“Người đâu, đưa nàng trở về phủ Việt gia, an táng nàng thật tốt, không được sai lầm.”

Hoàng đế Bắc Yến thở dài, trong lòng lại nhớ tới người nữ tử tay cầm hoa quỳnh mà thầm thở dài. Chính hắn đã nợ nàng một mạng, hiện tại cũng đến lúc nên trả lại. 

“Bệ hạ.” Thái y nơm nớp lo sợ đứng ở một bên.

“Thế nào?”

Hoàng đế liếc mắt nhìn, quay về phía mọi người ngoắc ngoắc tay: “Hạo nhi, lại đây.”

Tiểu Tứ Tử chăm chú ôm hoàng đế, tuy hắn còn nhỏ nhưng hắn không ngốc, vừa nãy nếu không có phụ hoàng thì hắn đã chết rồi.

“Phụ hoàng!” Tiểu Tứ Tử ôm cổ hoàng đế lo lắng nói.


“Phụ hoàng không có chuyện gì, hồi cung đi.”

“Bệ hạ, vết thương của ngài?”

Thái y quỳ trên mặt đất nói: “Thần vô năng, chất độc này thực sự là quá mạnh, thần rất lo lắng.”

Hoàng đế vung tay nói: “Trẫm biết, trở về đi thôi.”

Vào lúc trời còn chạng vạng, Bàng Lạc Tuyết  trở về mới nghe được một tin hung ác như thế. Nàng và Thích Dao sợ đến nỗi một thân túa ra mồ hôi lạnh, còn Dương thị lo lắng liền lập tức muốn đến xem Tiểu Tứ Tử thế nào.

Bàng Lạc Tuyết  nghe được Tiểu Tứ Tử không có chuyện gì cũng liền yên lòng. Người hoàng đế kia chết cũng là đáng đời, chỉ cần người nhà Tiểu Tứ Tử bọn họ không có chuyện gì là tốt rồi.

“Tiểu thư, ta vẫn hi vọng nàng có thể xem qua độc trên người của hoàng đế Bắc Yến.”

Thương Dực do dự nửa ngày, cuối cùng vẫn mở miệng nói.

“Đi thôi.” Bàng Lạc Tuyết  cầm hòm thuốc bạch ngọc của chính mình nhìn Thương Dực.

Tuy rằng Thương Dực cũng rất ghét lão hoàng đế Bắc Yến này nhưng hắn phải vì đại cuộc, vì tiểu tử kia đang cần phụ thân.

Trong hoàng cung Bắc Yến, độc trên người hoàng đế đã xâm nhập vào lục phủ ngũ tạng, hiện tại ngay cả nhấc thân đứng Die nd da n****Sóc***Là****Ta****l e q uu ydo n,lên mà hắn cũng không làm nổi. Thời điểm Bàng Lạc Tuyết  đi vào thì sắc mặt của hoàng đế cũng đã tái xanh.

“Mở hòm thuốc ra.”

Tiểu Tứ Tử ôm chân Bàng Lạc Tuyết, hai mắt cũng hồng hồng.

“Đừng lo lắng, tỷ tỷ xem một chút.”

“Ừm.”

Thương Dực ôm Tiểu Tứ Tử đứng một bên, Bàng Lạc Tuyết  nhìn khí tức (hơi thở)của hoàng đế cũng đã trở nên bất ổn.

“Thương Dực, mọi việc giao cho Thích Dao, hiện tại ngươi tới giúp ta.”

“Có thể cứu được sao?”

“Ừm, có điều ta cũng không chắc, chất độc này quá hiếm thấy, không ngờ vẫn còn có người dùng đến.”


Bàng Lạc Tuyết cầm một con dao nhỏ màu bạc, quay về phía ngực của hoàng đế, ai không biết còn tưởng rằng nàng đang muốn sớm đưa hắn về cõi thiên đường.

“Ta sẽ mổ ngực hắn ra, ngươi hỗ trợ cầm máu. Chuyện này làm nhất định phải nhanh.”

“Vâng.”

Thương Dực nhìn Bàng Lạc Tuyết  lưu loát mổ ngực hoàng đế, trên ngực là một mảng máu xanh.

“Nhanh lên một chút.”

Thương Dực nhanh chóng bước tới giúp nàng đốt huyệt đạo của hắn, Bàng Lạc Tuyết cầm ngân châm chậm rãi khử độc.

Sau một lúc lâu, nàng khâu lại vết thương lại mặc y phục cho hắn, ngước nhìn một đám thái y đang ngạc nhiên đến nỗi cằm đều sắp rơi xuống đất, nữ nhân này thật là to gan.

“Cô nương, bệ hạ chúng ta…”

“Yên tâm, không chết được đâu nhưng có điều độc đã vào đến tâm phổi, nhiều nhất cũng chỉ có thể sống được hai năm.”

Thái y gật gù, nếu là bọn họ thì chắc chắn người hoàng đế này cũng không sống được.

“Đa tạ cô nương, cô nương thực sự là diệu thủ hồi xuân (ý nói là người có bàn tay thần kỳ).”

Bàng Lạc Tuyết  gật gù “Còn lại liền giao cho ngài.”

“Vâng, thần biết.”

Bàng Lạc Tuyết xoa bóp khuôn mặt của Tiểu Tứ Tử mặt, hài tử này còn cần phụ thân dưỡng dục.

Sau ba ngày, hoàng đế đã có thể xuống giường, Bàng Lạc Tuyết nói với hắn, nhiều nhất là hắn chỉ có thể sống được hai năm. Lúc đó, hoàng đế cũng không tỏ vẻ kinh ngạc, chỉ gật gù tỏ ý biết rồi.

Thương Dực đem Tiểu Tứ Tử giao cho hoàng đế, chính mình lại làm thị vệ đi theo bên cạnh hắn, chăm sóc hắn.

Hai năm sau,

Lão hoàng đế Bắc Yến trải qua điều trị dĩ nhiên sống thêm hai năm, Tiểu Tứ Tử ăn vận một thân long bào ngồi trên long y diện. Bên cạnh đó, lão hoàng đế Bắc Yến lại trở thành thái thượng hoàng đầu tiên trong lịch sử Bắc Yến thời bấy giờ. 

Hết chương 393.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.