Đọc truyện Khuynh Thành Song Tuyệt – Chương 32: Gương vỡ, gương lành
Thời gian cứ thế yên lặng trôi qua . Những gì không nên thay đổi , lại trở nên thay đổi , đều lặng lẽ thay đổi.
Tuân Quốc bất tri bất giác đã phát triển thành một đại quốc có thể chống lại Đại Xích Vương Triều. Tư Đồ Chấn Nam làm sao cũng không thể hiểu được, Lý gia vì sao lại vì Hạ Côn mà tranh đoạt một thứ, làm cho song phương đều rơi vào thế khó xử.
Không lâu sau, Ký Mân Thiên mang theo quân đội đi Bắc cương, chính thức tiếp nhận lời tuyên chiến của Tuân Quốc.
Tư Đồ Cảnh vẫn như thế không hỏi thế sự, ngay cả vào triều cũng không mở lời, chỉ một mình lo hưởng lạc. Bộ dáng này, cùng với Hạ Côn trước kia rất giống nhau. Tư Đồ Chấn Nam cảm thấy có chút không đúng, lại không biết không đúng chỗ nào, đành phải theo hắn như thế. Những điều nên làm, hắn nhất định vẫn phải hoàn thành .
Tỷ như, lập hậu.
Không ai biết đến xuất thân của Bùi Liễu Tích là như thế nào, nhưng một khi nhận được danh hiệu dưỡng nữ của Huyền Tế Bắc, trở thành hoàng hậu thì các đại thần khác không dám cương nghị.
Lâm triều Tư Đồ Chấn Nam đưa ra việc lập Bùi Liễu Tích làm hoàng hậu, Tư Đồ Cảnh rất nhanh trả lời,“Tướng quân nói có lý, trẫm tự nhiên lo lắng.”
Lời nói đó rất nhanh rơi vào tai Bùi Liễu Tích, nàng cuối cùng nhẹ nhàng thở ra, mục đích mấy ngày nay rốt cuộc đạt thành.
Ngày ấy sau khi lâm triều, Tư Đồ Cảnh vẫn chưa hồi cung.
Huyền Minh Thần buổi sáng nhìn thấy thái độ rất vừa lòng của Tư Đồ Cảnh khi lập Bùi Liễu Tích làm hoàng hậu , trong lòng thật là bất khoái, hắn biết rằng chính mình không nên có cảm giác này, nhưng trong lòng lại rất khó chịu, loại cảm giác này khiến hắn khó khống chế . Hắn có thể làm bây giờ , chỉ là đem cảm tình khống chế đến cực điểm, thậm chí không cho nó có chút biểu lộ.
Sau khi lâm triều thì đến Hàn Lâm Viện, hắn tự cho đám hạ quan được nghỉ, tự đặt mình trong một đống giấy bút sách vở, thầm nghĩ làm chút chuyện, như thế bản thân sẽ không lo nghĩ gì nữa. Giữa trưa cũng không có trở về, ở Hàn Lâm Viện cả ngày.
Đến muộn rồi mới hồi cung, hồi phủ vội vàng dùng lấy một bữa cơm chiều rồi lại trốn trong phòng.
Huyền Tế Bắc nhìn thấy, không biết hắn gần đây vì sao như vậy , cũng không có nhiều thời gian rãnh rỗi mà chiếu cố tâm tình của hắn, đành phải thở dài sau đó cho qua.
Cũng không biết qua bao lâu, Huyền Minh Thần mới nghe được động tĩnh ngoài sân, bản thân tự nghĩ sẽ không đi ra ngoài, nhưng thanh âm này khiến hắn hết sức bất an, cuối cùng vẫn là mở cửa.
Hắn có chút không dám tin, giống với cảnh tượng ngày đó.
Tư Đồ Cảnh ngồi trên mái nhà, cầm trong tay bầu rượu. Xem ra đã uống không ít.
Huyền Minh Thần khẽ cắn môi động thân bay lên, động tĩnh cũng không dám tạo ra quá lớn, đành phải dừng ở cách xa hắn.
“Ngươi…… Sao lại đến nơi này?”
“Thì sao chứ, không chào đón?” Tư Đồ Cảnh lại không muốn im lặng, khởi thân đến trước người hắn, bước chân có chút không ổn.
“Sắc trời đã tối muộn, vẫn nên hồi cung đi.” Huyền Minh Thần vốn định đi lên đỡ lấy hắn, nhưng sợ hắn gặp chuyện gì, vẫn lựa chọn lui về sau từng bước.
Tư Đồ Cảnh đầu nghiêng nghiêng, trực tiếp ngã xuống. Huyền Minh Thần phản xạ có điều kiện ôm lấy hắn.
“Tỉnh tỉnh…… Ngươi không sao chứ.” Huyền Minh Thần lắc lắc thân mình hắn, phát hiện hắn không cử động, đã say đến bất tỉnh .
Nhìn nhìn xung quanh, cũng không thấy người nào. Huyền Minh Thần lúc này mới ôm hắn đi xuống, lại không nghĩ đến bản thân đánh giá quá cao thể trọng của hắn, dùng sức quá độ, thân mình thiếu chút nữa ngã xuống. Lảo đảo vài bước, cuối cùng đứng vững vàng. Thở dài, nhìn người trong lòng, quả nhiên là gầy đi không ít.
Huyền Minh Thần ôm Tư Đồ Cảnh vào phòng, đưa hắn đặt lên giường, khuôn mặt hồng nhuận, đôi mắt dài nhỏ, vẫn là hết sức mị hoặc, khiến hắn **. Thế cho nên, hắn bất tri bất giác , nhưng lại cách hắn ngày càng gần, cuối cùng đem môi đặt lên môi hắn.
Ôn nhuyễn tê dại cảm giác, còn mang theo chút hương rượu, khiến tâm hắn thật lâu mới có thể ổn định, luyến tiếc rời đi.
Nhưng mà Tư Đồ Cảnh lại ngay lúc này mở to mắt. Huyền Minh Thần kinh hoảng rời khỏi môi hắn.
“Ngươi còn muốn giải thích cái gì sao?” Tư Đồ Cảnh ngồi dậy, đôi mắt hồng rám mang theo **.
Huyền Minh Thần quẫn bách đứng dậy muốn rời đi, lại bị Tư Đồ Cảnh bắt lấy cánh tay, hắn quay người giãy, không nghĩ Tư Đồ Cảnh lại dùng sức kéo, đặt hắn dưới thân.
“Ngươi……”
“Ta như thế nào, ngươi còn dám nói không thương ta, nếu đó còn dám làm , còn tránh né cái gì.”
Tư Đồ Cảnh chưa bao giờ dùng thanh âm ôn hòa như thế nói với hắn, Huyền Minh Thần trái tim giãy mạnh, tiếng tim đập vang lên khắp xung quanh hai người lúc đó.
“Ta chỉ có thể lựa chọn tránh né.” Huyền Minh Thần cố gắng trấn định thanh âm của mình.
Tư Đồ Cảnh tay mơn trớn phía dưới hắn, lướt qua cổ hắn. Huyền Minh Thần cũng không kháng cự.
“Vì sao?”
“Ngươi biết, chúng ta không thể .”
“Vì sao? Bởi vì chúng ta đều là nam nhân sao? Bởi vì ta là hoàng đế ngươi là thần tử? Bởi vì trái với đạo lý luân thường?” Tư Đồ Cảnh mở to mắt nhìn thẳng Huyền Minh Thần, giống như muốn nhìn thấu hắn.
Huyền Minh Thần không dám nhìn ánh mắt hắn, đành phải tựa đầu chuyển hướng một bên,“Bùi Liễu Tích mới là người có thể cùng ngươi bên nhau.”
Tư Đồ Cảnh ngây ra một lúc, bỗng nhiên cười to,“Chuyện ngươi để ý đến nguyên lai là điều này. Kia hiện tại để ta nói cho ngươi, chỉ có ngươi, mới là ngươi duy nhất có thể bên ta, chỉ có ngươi mới là người có thể mãi mãi bên cạnh ta.”
Huyền Minh Thần chậm rãi xoay đầu lại, nhìn Tư Đồ Cảnh, trong lòng đã là vạn phần cảm động.
Tư Đồ Cảnh môi hạ xuống, trên môi Huyền Minh Thần mà cắn, thân thể thon thả Huyền Minh Thần nằm trên giường, hô hấp dồn dập. Bất tri bất giác dưới thân đã nổi lên phản ứng
Tư Đồ Cảnh vẫn nằm trên người hắn, tự nhiên cảm thấy được thân thể hắn đã phản ứng , nở nụ cười tà mị, quần áo Huyền Minh Thần rớt ra, đưa tay tiếp xúc với hạ thân của hắn.
Đột ngột có đụng chạm khiến tim Huyền Minh Thần càng đập mạnh hơn, có chút nan kham chống đẩy , lại không tự giác mà muốn nhiều hơn.
“Ngươi thượng ta đi.” Tư Đồ Cảnh cởi bỏ vạt áo, bộ dáng nhu nhuận muốn Huyền Minh Thần trực tiếp nuốt hắn.
Nhưng dù sao nay thân phận có khác, Huyền Minh Thần cũng có chút do dự,“Ngươi thượng ta đi.”
Tư Đồ Cảnh cười cười, tiếp nhận rồi.
Lại ôm hắn, Tư Đồ Cảnh phát hiện để có thể khiến hắn hòa hợp, Huyền Minh Thần ** luôn chậm rãi bình ổn .
Quá trình giao hảo, Huyền Minh Thần thủy chung không nói một lời, chỉ đến khi hắn tiến sâu vào mới hư hử phát ra tiếng. Tư Đồ Cảnh phát hiện điểm này, liền tiến vào càng dùng sức, cho dù hiểu được hắn đau bao nhiêu. Hắn chỉ hi vọng người dưới thân có thể đáp lại hắn, nhưng không có.
Hắn chính là thừa nhận . Tựa như một thần tử.
Bất quá, Tư Đồ Cảnh đã muốn được thỏa mãn. Ít nhất, khoảng cách của bọn họ trong lúc đó, không có xa như thế.
Sáng sớm ngày thứ hai lúc Huyền Minh Thần rời giường, trời vẫn còn hơn sớm, Tư Đồ Cảnh đã không còn bên cạnh .
Nhớ rõ nữa đêm tỉnh lại, nhìn thấy Tư Đồ Cảnh nằm trước ngực hắn ngủ rất an ổn, hắn cũng an tâm mà ngủ. Đã lâu như thế không được ngủ yên giấc.
Lúc đứng dậy thân thể có chút không khỏe, nhưng so với lần trước đó tốt hơn nhiều lắm, Huyền Minh Thần ở trong lòng tự nghĩ mình chẳng lẽ lại trở nên quen làm người của hắn .
Ngày hôm nay lâm triều, vẻ mặt Tư Đồ Cảnh lại rất tỏa sáng, thái độ ngày xưa cũng biến hóa đến long trời lở đất, làm tất cả quan viên đều chấn động .
Mà Tư Đồ Chấn Nam lại nghĩ sau chuyện duyên cớ, khiến Hoàng Thượng trở nên tốt hơn, Tư Đồ Cảnh không tốt để từ chối, đành phải trước ứng hạ. Huyền Minh Thần lo lắng đến quốc gia đại thế, nhớ đến lời nói hôm qua của Tư Đồ Cảnh, trong lòng cũng không có nhiều gợn sóng. Chính là Tư Đồ Cảnh nhìn bộ dáng hắn khinh thường như vật, trong lòng chung quy là có chút rối rắm .
Sau khi bãi triều, Tư Đồ Cảnh cho gọi Huyền Minh Thần đến ngự thư phòng. Huyền Minh Thần da đầu có chút run lên, cứ như vậy, lại vẫn dây dưa không rõ .
Như hắn dự đoán bình thường, từ ngày ấy trở đi, hắn liền ở lại tẩm cung của Tư Đồ Cảnh, lấy danh nghĩa cộng thương quốc sự.
Đối với Tư Đồ Chấn Nam cùng Huyền Tế Bắc xem ra là thực bình thường , bọn họ từ nhỏ cùng nhau lớn lên, cùng nhau tập văn tập võ, sớm quen với cuộc sống luôn có nhau. Chỉ là các triều thần của hắn không rõ mà thôi. .
__________________________________