Khuynh Thành Phong Hoa

Chương 71: Hỗn độn chi cảnh, bừng tỉnh kiếp trước


Đọc truyện Khuynh Thành Phong Hoa – Chương 71: Hỗn độn chi cảnh, bừng tỉnh kiếp trước

Lúc nhìn thấy Ma Vương đánh ra đạo ma khí kia, mọi người mới từ trong kinh ngạc tỉnh lại, nhao nhao kinh hoảng kêu lớn lên.

“Ta Ma giả! Là Tu Ma giả!”

“Tu Ma giả trà trộn vào được!”

“Tìm ra Tu Ma giả, giết!”

Lúc này mọi người cũng không còn dư sức tìm Dạ Mị nữa. Tu Ma giả làm cho bọn họ bị đánh sâu quá lớn, từ xưa đến nay Tu Ma giả cùng Tu Chân giả vốn là thề bất lưỡng lập. Tại trong mắt đám người tự xưng là Tu Chân giả chính nghĩa này, Tu Ma giả là đại biểu của tà ác, sự xuất hiện của Tu Ma giả sẽ nguy hại đến toàn bộ Tu Chân giới, cho nên một khi phát hiện Tu Ma giả, bọn họ sẽ dùng hết sức lực đuổi giết.

“Ha ha… một đám ngu xuẩn!” Nhìn mọi người bối rối, Nhạc chưởng môn âm lệ cười to, một cái pháo hoa trong tay thẳng hướng về phía chân trời.

“Nhạc chưởng môn ngươi đây là có ý gì!” Hiện tại chỉ cần là người có chút đầu óc sẽ phát hiện mọi chuyện không thích hợp, trong lúc nhất thời, toàn bộ mọi người phẫn nộ vẻ mặt âm trầm nhìn về phía Nhạc chưởng môn.

“Có ý gì? Chờ một chút các ngươi sẽ biết.”

Vừa dứt lời, mấy ngàn người mặc trường bào màu đen nhanh chóng xuất hiện trước mắt mọi người, vây quanh toàn bộ đám Tu Chân giả kia ở bên trong.

Chiến hoả, hết sức căng thẳng.

“Nguyên Anh kỳ trở xuống giết, Nguyên Anh kỳ trở lên bắt!”

Theo giọng nói này hạ xuống, bên trong nhất thời triển khai một trường đại chiến huyết tinh.

Mấy ngàn năm nay, Tu Ma giả cùng Tu Chân giả lần đầu tiên đối mặt, người người đều giết đến hai mắt đỏ đậm, giống như hận không thể rút gân lột da đối phương vậy.

Mà Dạ Mị đã bỏ chạy không biết, lúc này Tuyết sơn thánh khiết tuyết trắng đã biến thành một trường tu la huyết tinh, máu tươi rơi trên nền tuyết trắng nhanh chóng lan ra, giống như những đoá hồng mai diễm lệ, đẹp đến chói mắt.

Trận chiến tranh này giằng co cả một đêm, thẳng đến bình minh ngày thứ hai, trường chém giết huyết tinh này lấy thắng lợi của Tu Ma giả mà chấm dứt.

Nhìn phần tay chân còn lại đã bị cụt dưới đất, những người còn tồn tại vẫn lòng còn sợ hãi như trước, nhao nhao lo lắng cho vận mệnh của chính mình. Bọn họ cũng không ngây thơ đến cho rằng đám Tu Ma giả kia nói bắt bọn họ là cho bọn họ một con đường sống, chỉ sợ bọn họ sẽ bị biến thành đỉnh lô để luyện công thôi…

Sỡ dĩ Tu Ma giả bị xem là tà ác, bị Tu chân giả oán hận, đó là vì phương pháp tu luyện của bọn họ có một đường tắt — chính là lấy Tu Chân giả làm đỉnh lô, thông qua hấp thụ chân nguyên lực của bọn họ chuyển hoá thành ma lực có thể nhanh chóng nâng cao tu vi.

Nói sau bên kia, giờ phút này Ma Vương một đường truy tìm Dạ Mị đã muốn gần hỏng mất. Hắn vốn nghĩ rằng Dạ Mị bản thân bị trọng thương, hắn tuyệt đối có thể nhanh chóng đuổi tới nàng, nhưng ai biết mỗi lần đến thời điểm cuối cùng, nàng luôn có bản lãnh thoát khỏi phạm vi tầm mắt của hắn!

Kỳ thật Ma Vương nào biết đâu rằng, thứ mà Dạ Mị am hiểu nhất ở thế kỷ hai mươi mốt chính là truy tung cùng phản truy tung, bỏ rơi một người đối với nàng mà nói căn bản không phải là việc gì khó. Nếu không phải bản thân bị trọng thương mà nói, nàng đã sớm thoát khỏi phạm vi nắm trong tay của Ma Vương.

Chạy đến bên một cái hồ, trong đầu Dạ Mị chợt loé lên, thả người hướng về phía mặt hồ, bóng người giữa không trung nhoáng lên một cái đã biến mất trong không khí, chỉ chừa một cái vòng tay rơi vào đáy hồ.

Đến lúc Ma Vương truy tìm đến, gợn sóng mà vòng tay làm ra cũng vừa lúc tán đi…

Vừa tiến vào thủ trạc, Dạ Mị liền rốt cuộc không nhịn được mạnh phun một ngụm máu tươi ra, thân thể cũng mềm nhũn ngã xuống.

“Mị nhi!”

“Chưởng môn!”

Tại trong nháy mắt thân thể Dạ Mị ngã xuống, người có tu vi cao nhất là Đông Phương Hi mau chóng đi lên tiếp được nàng. Mọi người thấy sắc mặt Dạ Mị tái nhợt không khỏi nôn nóng vạn phần, trong lòng mấy người Phàm Trần lại càng hận thấu chính mình, hận chính mình không có bản lĩnh, ngay cả nữ nhân âu yếm cũng không thể bảo hộ được!

“Không cần lo lắng, ta không sao. Nơi này là không gian trong vòng tay của ta, thời gian trôi qua nhanh hơn bên ngoài rất nhiều, các chàng liền an tâm ở đây tu luyện đi.” Nói xong, Dạ Mị liền ngất xỉu qua.

Bị một chưởng kia của Ma Vương đánh trúng, thậm chí nàng đã cảm giác được tâm mạch hao tổn, bị thương còn điều động chân khí, đổi lại là ai cũng không chịu nổi. Mạnh mẽ chống đỡ đến bây giờ, thân thể đã sớm phụ hà quá độ.

“Mị nhi!”

Thấy nàng hôn mê, mọi người không khỏi toàn bộ hoảng loạn cả lên, lo lắng khủng hoảng dưới đáy lòng nháy mắt lan tràn khắp toàn thân.

Phàm Trần nôn nóng kéo cổ tay nàng qua bắt mạch, lại phát hiện tâm mạch nàng bị hao tổn nghiêm trọng, nếu trị liệu trễ, chỉ sợ là cho dù Đại La Kim Tiên đã đến cũng vô lực hồi thiên.

“Mau đưa nàng vào phòng đi!”

Nhìn thấy bộ dạng ngưng trọng như vậy của Phàm Trần, mọi người cũng đều thấy rõ tính nghiêm trọng của sự việc, Đông Phương Hi nghe vậy vội ôm nàng lên, thân hình nhoáng một cái đã thuấn di đến phòng nàng.


Theo sau, năm người Phàm Trần cũng xuất hiện tại trong phòng, vẻ mặt của năm nam nhân đều là ngưng trọng, nhìn thiên hạ sắc mặt tái nhợt trên giường, bên trong ánh mắt tràn đầy lo lắng.

“Tâm mạch của Mị nhi bị hao tổn nghiêm trọng, chúng ta cùng nhau thi pháp chữa thương cho nàng.”

Nói xong, năm người liền lập tức bắt đầu chuyển động, nâng thân thể mềm mại của Dạ Mị dậy để nàng ngồi trên giường, sau đó năm nam nhân phân biệt ngồi vây quanh thân thể nàng ở bên trong.

“Ra tay!” Theo một tiếng nói này của Phàm Trần, chân nguyên lực của năm nam nhân đồng thời đánh vào trong cơ thể, tu bổ tâm mạch bị hao tổn nghiêm trọng của Dạ Mị.

Song, chân nguyên lực đánh vào lại giống như bị cái gì ngăn chận vậy, thế nhưng không thể tiến vào tâm mạch của nàng.

Sắc mặt của đám người Phàm Trần cũng dần dần bắt đầu khó coi, không được một lát, toàn bộ chân nguyên lực đánh ra đều bị bắn ngược lại, năm nam nhân đồng thời phun ra một ngụm máu tươi, không hiểu nhìn Dạ Mị đang hôn mê.

“Thân thể của nàng đang bài xích chân khí của chúng ta!” Đông Phương Hi chau mày lại ngưng trọng nói.

“Tại sao có thể như vậy?” Thượng Quan Sở Hàn nôn nóng hỏi, loại phương pháp chữa thương này rất thông dụng, vì sao nàng lại bài xích?

Đông Phương Hi cười khổ lắc đầu, hắn tự nhận kiến thức rộng rãi, còn chưa từng thấy qua loại tình huống này, thật sự là quá quỷ dị. Khi chân khí của hắn đánh vào cơ thể nàng. Rõ ràng cảm nhận được một cỗ uy áp cường hãn, mạnh mẽ bức lui chân khí của hắn trở về.

Phàm Trần cũng vẻ mặt không hiểu, đưa tay bắt mạch cho nàng, lại càng giật mình hơn.

“Thế nào?” Nhìn đến sắc mặt của hắn biến hoá, trái tim của mấy nam nhân cũng tuỳ theo đập nhanh hơn, sợ hắn nói ra kết quả không tốt gì.

“Không cần lo lắng, thân thể nàng đang tự mình chữa trị.” Phàm Trần vui sướng nói, đáy mắt lướt qua nồng đậm vui mừng.

Hắn cảm giác được, huyết mạch trong cơ thể nàng đã bắt đầu thức tỉnh rồi! Tin tưởng không cần bao lâu nữa, nàng sẽ hoàn toàn thức tỉnh….

Mấy người nghe vậy tuy rằng rất giật mình, nhưng mà càng nhiều là vui sướng, tảng đá treo trong lòng cũng có thể buông xuống.

Mà lúc này, Dạ Mị đối với tất cả bên ngoài cũng là hồn nhiên không biết, sau khi hôn mê nàng đã hoàn toàn tiến vào một cảnh giới kỳ lạ “Hỗn độn chi cảnh”

Đây là một cảnh giới tu luyện chỉ có thể ngộ mà không thể cầu, nơi này không có phân biệt ngày đêm, cũng không có phân chia bốn mùa, thứ có cũng chỉ là một mảnh sương mù trắng xoá.

Vừa tiến vào nơi này, Dạ Mị liền cảm giác được một cỗ linh khí cực kỳ nồng đậm đập vào mặt mà đến, thậm chí còn cao hơn vòng tay của nàng gấp trăm lần! Dưới sự vui sướng, Dạ Mị cũng không lãng phí thời gian, trực tiếp ngồi xuống nhập định, linh khí chung quanh giống như bị triệu hồi vậy, điên cuồng tiến vào trong thân thể nàng.

“Đều đã qua ba năm, vì sao Mị nhi còn chưa có tỉnh?” Thượng Quan Sở Hàn vẻ mặt cô đơn nằm úp sấp trên bàn sẽ vòng tròn, mấy nam nhân khác cũng là vẻ mặt lo lắng.

Khoảng cách từ khi Dạ Mị hôn mê đến nay cũng đã qua ba năm, trong ba năm này bọn họ trừ bỏ tu luyện, thời gian còn lại đều canh giữ trước giường Dạ Mị, chờ đợi thiên hạ bọn họ thương nhớ có thể mau mau mở hai mắt. Nhưng chớp mắt đã trôi qua ba năm, nàng vẫn như trước không có dấu hiệu thanh tỉnh.

“Tâm mạch của nàng đã sớm tu bổ tốt lắm, chỉ là không biết vì cái gì nàng chính là không tỉnh được.” Phàm Trần nhíu mày lại trầm tư, từ hai năm trước hắn phát hiện tâm mạch bị hao tổn của nàng đã sớm khỏi hẳn, nhưng không biết vì cái gì, nàng lại thuỷ chung không tỉnh lại.

“Chẳng lẽ còn có chỗ nào khác bị thương sao?”

Giống như cảm nhận được ánh mắt hoài nghi của Đông Phương Hi, Phàm Trần tức giận liếc mắt nhìn hắn khinh bỉ nói: “Không tin y thuật của ta ngươi có thể tự mình đi thử.”

Ba năm sớm chiều ở chung này, cảm tình của năm nam nhân cũng càng ngày càng thân thiết hơn, chỉ là Phàm Trần cùng Đông Phương Hi vẫn cãi nhau như trước, mỗi lần gặp mặt đều không thể tránh cho khinh bỉ nhau một phen. Thậm chí Thượng Quan Sở Hàn hoài nghi, kiếp trước hai người đó phải là một đôi oan gia hay không….

Đúng lúc này, một cỗ uy áp chí cường từ trong cơ thể Dạ Mị phát tán ra, mấy người mạnh mẽ vận khí mới có thể miễn cưỡng chịu được. Trong lúc nhất thời, những ánh mắt khiếp sợ, kinh ngạc, vui sướng đều nhao nhao quay đầu nhìn về phía người trên giường.

“Nàng muốn tỉnh!”

“Ba năm….”

…….

Dạ Mị luôn luôn nhập định tại hỗn độn chi cảnh tại lúc nãy mới cảm nhận được một cỗ đè ép mạnh mẽ “đá” nàng ra hỗn độn chi cảnh.

Sau khi thần trí thanh tỉnh, Dạ Mị lập tức kinh hỉ phát hiện, tu vi của nàng thế nhưng “tăng” một phát nhảy lên Độ Kiếp hậu kỳ! Nói cách khác, hiện tại chỉ kém một bước là nàng có thể phi thăng thành tiên! Chẳng qua một bước này còn cần bao nhiêu thời gian thì khó mà nói…

Kinh hỉ qua đi, Dạ Mị mới nhớ tới trước khi hôn mê mình giống như là bị trọng thương, vì thế liền nội thị xem thử. Kết quả càng xem càng kinh hãi….

Máu biến thành màu vàng!

Chân khí biến thành màu vàng!


Ngay cả nguyên anh cũng biến thành màu vàng!

Dạ Mị hoàn toàn hôn mê, tình trạng này thật sự là quá quỷ dị, chẳng lẽ thân thể nàng đã xảy ra biến dị.

Ngay tại lúc Dạ Mị đang mơ màng, vài tiếng kêu gọi nôn nóng kéo nàng trở về hiện thực. Chậm rãi mở hai mắt, liền nhìn thấy năm gương mặt tuấn mỹ phi phàm, nhìn đến nôn nóng trong mắt bọn họ, đôi môi đỏ mọng nở một nụ cười tuyệt mỹ.

“Mị nhi….”

Mấy nam nhân giống như không thể tin được việc xảy ra trước mắt vậy, một đám ngơ ngác đứng bên giường si ngốc nhìn nàng, lại thuỷ chung không có ai dám bước lên chạm vào nàng một chút, sợ rằng cái này chỉ là một giống mộng, vừa chạm vào liền tan nát.

Chậm rãi ngồi dậy, Dạ Mị xem mấy nam nhân ngốc lăng trước mặt không nhịn được cười nhạo một tiếng, giây tiếp theo, liền bị tên nam nhân tao bao nào đó nhào đến ôm một cái.

“Tiểu mỹ nhân, làm ta nhớ muốn chết….”

Hành động này của Nam Cung Ly nháy mắt làm bốn nam nhân kia bừng tỉnh, vị dấm chua nồng đậm nháy mắt tràn đầy căn phòng.

“Phanh” một tiếng, nam nhân tao bao bị người nào đó nắm cổ áo hung hăng quăng trên đất.

“Mị nhi, ta rất nhớ nàng.” Sau khi giải quyết Nam Cung Ly xong, Thượng Quan Sở Hàn liền gắt gao ôm Dạ Mị trong lòng, gương mặt tuấn mỹ chôn sâu vào trong cổ tham lam ngửi mùi thơm cơ thể nàng.

(E hèm, ta có chút suy nghĩ, nàng hôn mê ba năm, vậy ba năm không tắm, anh Hàn có chắc là “mùi thơm cơ thể” không ạ -_-)

Cảm giác được hắn nghẹn ngào, Dạ Mị cũng gắt gao ôm lấy hắn, nhẹ giọng nói: “Ta cũng nhớ chàng, rất nhớ rất nhớ.”

Một màn này vốn là nên rất cảm động, nhưng cố tình người nào đó không cho bọn họ được như ý…

“Thượng Quan Sở Hàn, có phải ngươi ghen tị thí thí (mông) của gia to hơn ngươi, cho nên ngươi cố ý làm ngã thí thí của ta!” Nam Cung Ly xoa xoa mông cũng chính mình từ dưới đất bò lên, nhìn thấy Thượng Quan Sở Hàn ôm mỹ nhân trong ngực liền lập tức khó chịu kêu to.

Hắn còn chưa có ôm tiểu mỹ nhân đủ, đã bị tên hỗn đản chết tiệt này đoạt đi, còn làm mông hắn ngã thành mấy cánh hoa!

Nghe vậy, Dạ Mị vui vẻ, Thượng Quan Sở Hàn đen mặt. Hắn vừa muốn hảo hảo bồi dưỡng tình cảm với Mị nhi, nhưng không khí ấm áp cứ như vậy bị phá vỡ….

“Nam nhân tao bao, ngươi tìm đánh phải không?”

“Đi đi đi, qua một bên đấu đi!” Thượng Quan Sở Hàn vừa dứt lời đã bị Phàm Trần nắm lên quăng đến bên cạnh Nam Cung Ly, mà hắn đương nhiên rất vinh hạnh thay thế vị trí của Thượng Quan Sở Hàn,

“Mị nhi, nếu nàng còn không tỉnh ta sợ ta sẽ nổi điên mất.”

“Ta đây liền chăm sóc chàng cả một đời.”

“Mị nhi…”

“Nam nhân phúc hắc chết tiệt, vì sao ngươi luôn đối nghịch với ta!” Thượng Quan Sở Hàn nổi giận đùng đùng chạy đến kéo trên nam nhân phúc hắc đang chìm đắm trong lòng mỹ nhân dậy.

Hừ! Lão hổ không ra oai ngươi nghĩ rằng ta là mèo bệnh à, không cho ta được thoải mái vậy ngươi cũng đừng nghĩ được!

“Thượng Quan Sở Hàn, ngươi thật là vết sẹo vừa lành đã quên đau. Hình phạt cho ngươi lần này nên bao lâu đâu? Một tháng? Hai tháng?” Phàm Trần hung hăng hất móng vuốt hắn ra nhìn hắn tựa tiếu phi tiếu nói.

Nghe vậy, gương mặt tuấn mỹ của Thượng Quan Sở Hàn thoáng chốc vặn vẹo.

Cho đến bây giờ hắn vẫn còn nhớ nửa tháng sống không bằng chết kia, mỗi ngày xem được mà ăn không được, còn hai nam nhân khác vẻ mặt đều là như mộc xuân phong, sắc mặt kêu một cái hồng nhuận a, làm hắn hận không thể kiếm một sợi dây thừng treo cổ luôn đi! Mà đầu sỏ gây nên chính là nam nhân phúc hắc “trong ngoài không giống nhau” này, liền bởi vì một câu, liền tước đoạt cuộc sống tính phúc của hắn nửa tháng!

“Ha ha, kia gì, ta sai lầm rồi, ngươi trở về tiếp tục… tiếp tục.” Thượng Quan Sở Hàn cắn răng nói, mạnh mẽ kéo ra một nụ cười cứng ngắc.

“Tiếp tục? Ngươi xem ta còn có thể tiếp tục sao?” Phàm Trần oán hận trừng mắt nhìn hắn một cái, nghiến răng nghiến lợi phun ra vài chữ, bộ dạng kia giống như là hận không thể nhai hắn nuốt vào bụng vậy.

Thượng Quan Sở Hàn nghe vậy quay đầu nhìn lại, đã thấy bên kia sớm bị Tử Thần thay thế. Thấy vậy, Thượng Quan Sở Hàn không khỏi nở nụ cười hai tiếng, xấu hổ sờ sờ mũi, trên thực tế trong lòng đã sớm vui ngất trời.

Đây là cái gọi là báo ứng a!


“Mị nhi….” Tử Thần gắt gao ôm thiên hạ trong lòng, tại lúc cảm nhận được nhiệt độ cơ thể của nàng hắn mới có thể cảm giác được trái tim của mình dường như sống lại được.

“Tử Thần, ta nhớ chàng.” Giờ phút này không cần quá nhiều ngôn ngữ, một câu “ta nhớ chàng” cũng đã đủ rồi.

Đông Phương Hi cứ như vậy đứng ở một bên lẳng lặng nhìn hai người đang ôm nhau, bên trong ánh mắt tràn đầy bi thương. mong chờ.

Mị nhi, liệu ta có thể giống như bọn họ vậy ôm nàng vào lòng, nói cho nàng tiếng lòng của ta.

Liếc mắt nhìn thấy vẻ mặt của Đông PHương Hi, Tử Thần mỉm cười, nhẹ nhàng đẩy Dạ Mị ra lắc mình đến một bên, ý tứ kia thật sự là rất rõ ràng.

Nhưng giờ phút này, Đông Phương Hi lại sợ hãi, hắn sợ nàng sẽ từ chối.

Nhìn đến khiếp sợ trong mắt hắn, trong lòng Dạ Mị hơi hơi đau đớn một chút, ngược lại bước xuống giường đi đến bên người hắn, vươn cánh tay thon ngọc gắt gao ôm lấy eo hắn.

Nháy mắt, thân thể Đông Phương Hi cứng ngắc, không dám tin cúi đầu nhìn thiên hạ trong lòng, lập tức chậm rãi vươn cánh tay, ôn nhu ôm nàng vào trong lòng mình. Giống như đối với một trân bảo hiếm có vậy, hết sức ôn nhu làm Dạ Mị ngọt ngào đến sâu trong lòng.

“Không có việc gì… là tốt rồi.” Ba năm lo lắng, khủng hoảng, trong nháy mắt chỉ hoá thành bảy chữ đơn giản này.

Tại trong lúc nàng hôn mê, hắn giống như có thiên ngôn vạn ngữ muốn nói với nàng, mà đến lúc nàng chân chính tỉnh lại, tất cả lời nói đều kẹt ngay cổ họng, chỉ có bảy chữ này mới là khát vọng lớn nhất tận sâu trong đáy lòng hắn.

Nghe được lời nói run rẩy của hắn, Dạ Mị không nói, chỉ lẳng lặng dựa vào trong ngực nghe thấy tim đập mạnh mẽ của hắn.

Lúc này, vô thanh thắng hữu thanh.

“Uy uy uy, ôm đủ chưa? Cho ngươi mượn nương tử nhà chúng ta ôm một chút ngươi còn chưa chịu buông tay!”

Một bàn tay to hung hăng tách ra hai người đang ôm nhau ra, Dạ Mị bất đắc dĩ nhìn Thượng Quan Sở Hàn bên cạnh, bất quá trái tim vì tiếng “nương tử” kia của hắn mà bang bang nhảy dựng lên.

Cái ôm ngọt ngào không có, mặt Đông Phương Hi đen,

Nhưng mà không có cách nào, ai bảo người ta là chính danh phu quân đâu, đáng thương hắn còn chưa tu thành chính quả a!

“Mị nhi, tu vi của nàng lại tăng tiến sao?”

Lúc này mấy nam nhân đều cùng nhau nhào lên, vẻ mặt tò mò. Không có cách nào, cỗ hơi thở lúc này thật sự là quá mạnh mẽ, bọn họ thật sự muốn biết đến tột cùng tiểu nữ nhân này ngủ một giấc đã biến thái thành cái dạng gì.

“Đúng vậy, sau khi ta hôn mê đã tiến vào hỗn độn chi cảnh, hiện tại tu vi đã lên đến Độ Kiếp hậu kỳ.”

“Dựa vào! Hỗn độn chi cảnh?!” Nam Cung Ly kích động một cái, thế nhưng lại nói tục ra.

“Độ kiếp… hậu kỳ!”

“Mị nhi, nàng có thể lại biến thái một chút nữa không? Chúng ta liều chết hợp lại tu luyện ba năm mới đến đại thừa, nàng ngủ một giấc liền ngủ thành Độ Kiếp hậu kỳ….” Gương mặt tuấn tú của Thượng Quan Sở Hàn không khỏi run rẩy. Đối lập khác xa như vậy, hắn đều không nhịn được muốn ghen tị.

“Ai, ông trời phái nàng xuống dưới chính là chuyên môn dùng để đả kích chúng ta đi? Hỗn độn chi cảnh a, cảnh giới mà bao nhiêu người ước mơ tha thiết… Sớm biết vậy chúng ta cũng đi chịu trọng thương vài lần tốt lắm.”

“Mị nhi, vậy có phải nàng cũng sắp phi thăng rồi không?” Cuối cùng, vẫn là Tử Thần hơi chút bình tĩnh kéo mọi người về lại hiện thực.

Trong lúc nhất thời, năm đôi mắt hoàn toàn dính vào trên người Dạ Mị. Vẻ sợ hãi bên trong mắt rất rõ ràng.

“Ta cũng không biết, bất quá hẳn là không có nhanh như vậy, ta vừa mới tiến vào Độ Kiếp hậu kỳ, cách phi thăng còn cần không ít năng lượng đâu.”

“Nhưng mà nàng vẫn là sẽ phi thăng trước chúng ta a! Tiểu mỹ nhân, ta không muốn tách ra với nàng!”

“Lấy tốc độ tu luyện của chúng ta, phải bao lâu mới có thể gặp lại nàng a….”

Trong lúc nhất thời, không khí vui thích biến mất hầu như không còn, thay thế là vô tận cô đơn.

Vừa nghĩ đến phải tách ra với vàng lâu như vậy, trái tim bọn họ liền ngã xuống đến đáy cốc.

“Các chàng không cần như vậy, không phải còn chưa tới ngày đó sao? Cho dù ta thật sự phi thăng thì thế nào? Bất luận bao nhiêu lâu ta vẫn sẽ chờ các chàng.” Dạ Mị thâm sâu nhìn năm người kiên định nói.

Phàm Trần, Thượng Quan Sở Hàn cùng Tử Thần là phu quân của nàng, cho nên nàng nhất định sẽ chờ, cho dù vĩnh viễn sánh cùng thiên địa cũng sẽ không buông tay, bởi vì tình yêu đã sớm xâm nhập đến cốt tuỷ.

Mà Nam Cung Ly cùng Đông Phương Hi mặc dù không giống với Phàm Trần bọn họ, nhưng mà tình cảm của Dạ Mị đối với hai người dĩ nhiên cũng đã siêu thoát khỏi loại tình cảm bằng hữu, tình yêu của bọn họ đối với nàng nàng đều biết đến, chỉ là bây giờ còn chưa thể đáp lại thôi.

Nam Cung Ly vì nàng dứt khoát buông tha cho ngôi vị hoàng đế, mười năm như một ngày si tình chờ đợi làm nàng cảm động.

Đông Phương Hi thâm tình chờ đợi, hôn môi dưới đêm trăng, tim đập nhanh động.

Song, những thứ này đến cùng có phải tình yêu hay không nàng còn không thể nào biết được.


Nghe được lời nói kiên định của nàng, vẻ mặt ảm đạm của năm nam nhân cũng dần dần bắt đầu trở nên kiên định.

Chân ái, là có thể chống lại khảo nghiệm của khoảng cách cùng thời gian.

Thấy vậy, cuối cùng Dạ Mị cũng đã thoáng yên tâm, chỉ là trước mắt còn có phiền toái chưa giải quyết, nàng không dám có chút lơi lỏng, tên Ma Vương kia còn khó đối phó hơn Ma Tôn.

“Chúng ta ở trong này ba năm, bên ngoài đã qua ba tháng, cũng không biết đến cùng tình hình hiện tại là như thế nào. Dã tâm của Ma Vương rất lớn, chỉ sợ toàn bộ đại lục đã chịu đau khổ, đứng mũi chịu sào chỉ sợ cũng là Tu Chân giới.” Dạ Mị chau mày lại lo lắng nói.

Kỳ thật dựa vào ý tưởng chân chính trong lòng nàng, nàng thật sự là rất không muốn đi quản những tên nguỵ quân tử trong Tu Chân giới này, nhưng hiện tại không phải do nàng có thể tuỳ hứng. Tu Chân giới tương đương như một cái quốc gia, nếu là ngay cả quốc còn không có, chỗ nào còn đến gia?

Hơn nữa nàng cùng Ma Vương còn có thù hận rất sâu, quyết đấu là chuyện sớm hay muộn, một khi đã như vậy, sao còn không thuận nước giong thuyền? Nếu nàng có thể giúp tu chân giới một phen, như vậy sau này quyết đấu với Ma Vương phần thắng cũng sẽ cao một chút.

“Ta hoài nghi sự phụ của ta cùng sư phụ của Sở Hàn đều đã bị hại.” Phàm Trần ngưng trọng nhìn Dạ Mị nói, Thượng Quan Sở Hàn ở một bên cũng vẻ mặt lo lắng.

Ngày đó không có nhìn thấy sư phụ của bọn họ, trong lòng bọn họ đã sớm có một cỗ dự cảm chẳng lành, chỉ là không có thời gian đi tìm hiểu thôi. Dạ Mị vừa ngủ liền chính là ba năm, bên ngoài cũng đã trôi qua ba tháng, sư phụ của bọn họ chỉ sợ….

“Hiện tại chúng ta liền đi ra ngoài.” Dạ Mị áy này nhìn bọn họ một cái nói.

“Nàng vừa mới tỉnh, vẫn là hảo hảo nghỉ ngơi một chút rồi hãy ra, có gấp cũng không vội nhất thời này, hiện tại quan trọng nhất là dưỡng thân thể của nàng cho tốt đã.” Nhận thấy được vẻ áy náy trong mắt Dạ Mị, Phàm Trần ôn nhu cười một tiếng, ý bảo nàng không cần lo lắng.

“Mị nhi, nàng cần phải hảo hảo nghỉ ngơi, chuyện khác không cần lo lắng quá.” Thượng Quan Sở Hàn cũng là vẻ mặt không đồng ý, tuy rằng hắn cũng rất lo cho sư phụ của hắn, nhưng mà cũng không muốn nàng lấy thân thể của chính mình ra đùa giỡn. Nay Ma Vương khẳng định là tìm kiếm nàng khắp nơi, nói không chừng khi nào sẽ đến một tràng đại chiến, vì suy nghĩ cho an toàn của nàng, vẫn là hảo hảo dưỡng thân thể mới là quan trọng nhất.

“Đúng vậy, chúng ta thật vất vả mới chờ đợi nàng đã tỉnh lại, thật sự là không thể chịu đựng được kinh hách nào nữa.” Nhớ đến giây phút nàng hộc máu hôn mê ba năm trước, Nam Cung Ly vẫn lòng còn sợ hãi như cũ, suốt ba năm thời gian nàng đều chưa từng thanh tỉnh lại, trái tim hắn cũng đi theo ngủ say ba năm.

“Nhưng mà….”

Dạ Mị vừa định phản bác, đã bị Đông Phương Hi đánh gãy, hiển nhiên bọn họ cũng không tán đồng đề nghị của nàng.

“Không cần lại nhưng mà, thiểu số phục tùng đa số, nàng an tâm nghỉ ngơi đi.”

“Mị nhi, nàng nghe lời chúng ta một lần đi, đừng lại làm cho chúng ta phải lo lắng.”

Nhìn đến vẻ mặt lo lắng của bọn họ, trong lòng Dạ Mị thoáng chốc cảm thấy ấm áp, kiếp này có những người toàn tâm yêu nàng ở tại bên cạnh nàng, cũng không uổng đến dị giới này một lần,

“Được rồi, bất quá ta chỉ nghỉ ngơi một ngày, ngày mai chúng ta liền đi ra ngoài. Cơ thể của ta đã sớm khôi phục, mê man ba năm chỉ là đang tu luyện tại hỗn độn chi cảnh mà thôi.” Thấy bọn họ còn muốn phản bác, Dạ Mị lập tức giả vờ tức giận nói: “Liền quyết định như vậy, ngày mai sẽ đi ra ngoài.”

“Mị nhi… Ai, được rồi, bất quá nếu có chỗ nào không thoải mái nhất định phải nói ra.”

Mấy người biết rõ tính nết của nàng cũng không lại phản bác, chỉ phải che dấu lo lắng dưới đáy lòng, suy nghĩ giờ giờ phút phút chăm sóc nàng, chú ý thân thể nàng thật kỹ.

“Ân, ta đã biết.”

“Chúng ta đây ra ngoài trước, nàng hảo hảo nghỉ ngơi.”

Chờ sau khi năm nam nhân ra ngoài, Dạ Mị cũng nằm trên giường một lần nữa. Nhắm mắt lại liền mê mang ngủ, tuy nói vết thương đã sớm khỏi hẳn. nhưng mà nàng vẫn cảm thấy mệt nhọc, nguyên nhân có lẽ là vì linh hồn ở hỗn độn chi cảnh suốt ba năm đi.

Trong lúc ngủ mơ chợt xuất hiện rất nhiều người, liếc mắt nhìn lại một cái, rậm rạp toàn là đầu người. Ai cũng tay cầm binh khí, vẻ mặt phấn khởi, thấy loại tình hình này Dạ Mị bỗng nhiên liên tưởng đến chiến trường thời cổ đại. Không nói thật không biết, nhiều người như vậy giống như chia làm hai phái giằng co.

Nơi này, đúng là một chiến trường!

Bỗng nhiên, Dạ Mị liếc mắt nhìn đến một thân ảnh chói mắt. Nàng thân hình tinh tế, tóc đen búi cao, tay cầm một trường thương màu bạc, hộ thân giáp màu bạc tinh xảo trên thân, ngồi trên người một con Hoả Kỳ lân. Từ thân hình lung linh kia liền có thể xác định được nàng là nam hay nữ, chỉ là nàng cũng không mềm mại như những nữ nhi khác, nàng một thân áo giáp màu bạc tay cầm trường thương có một phen phong tình khác, tư thế oai hùng hiên ngang làm tất cả mọi người ở đây không thể bỏ qua sự tồn tại của nàng.

Nhìn thấy nàng, bỗng nhiên Dạ Mị có loại cảm giác thân thiết quen thuộc, rất muốn tiến lên nhìn thấy gương mặt nàng.

Gần gần….

Song, đến khi thấy rõ khuôn mặt nàng, Dạ Mị lại thất thần, bên trong ánh mắt tràn đầy khiếp sợ. Bộ dạng của nàng thế nhưng lại giống nàng như đúc! Nhìn nàng, Dạ Mị rất có một loại cảm giác như đang soi gương, chỉ là so sánh với Dạ Mị bây giờ, bên trong ánh mắt nàng càng nhiều là lãnh khốc vô tình. quanh thân nàng đều tản ra hàn khí âm lãnh, ánh mắt giống như hàn băng vạn năm, từ bỏ lãnh vẫn là lãnh, không thấy có chút tình cảm nào khác.

Mà khí chất trên người nàng cũng khác với Dạ Mị.

Nàng là cao quý, khí phách, uy nghiêm, giơ tay nhấc chân đều có khí thế của thượng vị giả. Tuy rằng Dạ Mị trong lúc lơ đãng cũng sẽ toát ra một mặt khí phách uy nghiêm, nhưng mà lại kém nàng quá xa. Thậm chí Dạ Mị có một loại cảm giác quái dị — nàng, chính là người cầm quyền chúa tể vận mệnh chúng sinh!

Bỗng nhiên, nàng khẽ mở môi mỏng, trường thương trong tay chỉ thẳng thiên không, vô số binh lính sau lưng cũng tuỳ theo rống lớn một tiếng, lập tức cầm binh khí chạy về phía địch nhân của chính mình.

Cho dù không nghe được âm thanh, nhưng Dạ Mị vẫn có thể từ trong khẩu hình của bọn họ nhìn ra tiếng rống to kia, chỉ có một chữ — giết!

Nháy mắt, thậm chí Dạ Mị cảm thấy được máu toàn thân mình đều bắt đầu kêu gào, một cỗ cảm giác hào hùng vạn trượng từ đáy lòng phun trào ra, trong cơ thể một thứ gì đó gọi là hiếu chiến bắt đầu rục rịch.

Ánh mắt Dạ Mị vẫn đuổi theo tên nữ tử kia, nhìn thấy nàng chém giết trên chiến trường, nàng giống như là lạc vào một cảnh giới kỳ lạ vậy, thậm chí nàng cảm thấy chính mình cùng tên nữ tử kia là một thể. Bởi vì thậm chí nàng đã có thể cảm giác được độ ấm máu tươi của kẻ địch phun ra trên mặt mình, còn có khoái cảm mãnh liệt mỗi khi giết chết một tên địch nhân!

Nàng phấn đấu trên chiến trường giống như một Tu La thị huyết vậy. đôi mắt đen cũng giống như bị nhuộm đỏ đậm, trường thương trong tay tuỳ ý vung, thu gặt sinh mệnh của địch nhân. Kỳ Lân dưới thân cũng ăn ý phối hợp hành động của chủ nhân, thường thường hoặc là phun ra một ngụm lửa lớn đốt những tên địch nhân tới gần thành tro tàn, hoặc là giơ chân lên một cước đạp địch nhân thành thịt nát…

Xem tất cả trước mắt này, bỗng nhiên Dạ Mị có loại cảm giác giống như mộng lại không phải mộng. Nếu thật sự chỉ là một giấc mộng, vì sao những gì trước mắt lại chân thật và quen thuộc như vậy? Nàng rõ ràng chỉ là một quần chúng thế nhưng lại có một cảm giác kỳ lạ, mạt thân ảnh tư thế hiên ngang oai hùng cưỡi trên lưng Kỳ Lân cũng làm Dạ Mị dâng lên một cỗ cảm giác quen thuộc khó có thể xem nhẹ, bừng tỉnh kiếp trước.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.