Ngồi cả 5 ngày dài đằng đẵng như ba thu, ngắm đủ trời, ngắm đủ đất lại ngắm nốt mây, cũng chẳng có gì hay mà giúp qua hỏa nham cả. Nhất Linh chuyển sang thực hiện phương án B… Thử tất cả đồ trong cái cửa này…. có nghĩa là có gì trong đây thì ném hết vào lửa thế thôi.
Nhất Linh nhìn xuống mặt đất rải rác đầy những hòn đá kỳ quặc khác nhau. Có những viên là đá cuội, lại có những viên là pha lê, kim cương,còn cả đá vôi, đá lạnh nữa. Nói chung là đá gì cũng có, nàng ném một viên lại một viên liên tục vào hỏa dương. ” Xèo, xèo ” Mấy viên đá cứng chắc nhanh cắt trở thành tro bụi…
Nàng chán chường bốc tạm viên đá nào đó. Xòe tay ra, là một hòn đá trắng tinh như lung linh bạch ngọc nằm lẻ loi giữa bàn tay nõn nà của Nhất Linh. Nàng khẽ giật mình… thật là đẹp… không nỡ nhìn nó hóa vào hư không quá…. nhưng rốt cuộc càng lạ nàng càng cần ném vào…
” Bụp “
Đó là tiếng đá đập vào mặt nước lửa… tuy nhiên lại không nghe thấy thanh âm xèo xèo như mọi khi. Nàng lấy làm lạ, đảo mắt truy tìm hòn đá nọ. Hòn đá tuy nhỏ nhưng rất lạ và còn ánh lên bạch quang xinh đẹp nên rất nhanh Nhất Linh đã tìm được…
… Nó… nó… chịu được lửa!!!
Cuối cùng nàng cũng tìm thấy thứ có thể chịu được hỏa nham!!! Lòng Nhất Linh vui như tết, rộn rã những tiếng trống mừng…tuy nhiên chỉ 1 giây sau sự vui mừng đã vụt tắt… Chỉ 1 hòn đá nhỏ hơn cả nắm tay lấy gì mà qua… nổi thì nổi nhưng cuối cùng vẫn chả giúp ích…hic hic
Nàng buồn bực tiếp tục cầm đất cát ném vào… Lại tới thực vật, hoa lá cỏ cây.. cả một đám vứt hết. Quay đầu nhìn lại cả hang động của cửa 1, Nhất Linh ngây như phỗng… ối trời đất quỷ thần ơi…cả cái hang này bị nàng vét sạch rồi… thế mà vẫn chẳng có cái gì giúp được… Thật hết hi vọng với cuộc sống này quá đi
Nhất Linh thở dài một hơi, cái cục đá lớn bị nàng tống vô lửa rồi, giờ đứng nhìn thôi… Nàng cảm tưởng mình sẽ thua vòng gửi xe quá… nàng thế sau này ” 1 ” sẽ là con số xúi quẩy của nàng,… cửa gì mà khó như gì vậy aaaaa!
” Chán không? ”
Bỗng, truyền vào tai nàng là thanh âm lanh lảnh ấm áp của Tá Lạp Mặc Nhi. Nhất Linh ngỡ nàng đến một lúc mới trả lời được ” Chán. Mẹ hỏi con để cho đi cửa sau hả? ” Nàng trêu đùa hỏi
” Khụ, mơ đi. Mẹ chỉ cho con xem mấy cửa khác cho lấy lại tinh thần thôi. Chứ đến giừo phút này mới có 7 người ra thôi… ” Tá Lạp khẽ ho một tiếng, lấy lại giọng uy nghiêm bá khí bảo
” Vâng, vậy đâu, đưa con coi đi ” Nhất Linh có chút hứng thú a! Biết đây nhìn mấy người này linh cảm sản sinh qua được thì sao? Biết đâu chứ, hố hố.
Tá Lạp Mặc Nhi không nói gì cả nhưng ngược lại, lại có một cái gương đồng rơi xuống đất. Không cần hỏi cũng biết cái này dùng làm gì. Nhất Linh cười khẽ nhặt cái gương lên đánh giá. Gương đồng cổ xưa bám bụi họa tiết sơn hải kinh cực kỳ ma dị. Chiếc gương có 3 nút bấm bằng tinh thạch có màu sắc khác nhau. Một nút góc trái là lục, có lẽ đó là nút mở. Nút bên phải màu đỏ chắc là tắt. Cái giữa màu vàng hình như là chuyển hoàn cảnh.
Nhất Linh từ tốt bấm mở. Hiện lên ngay trong gương là một thủy cung đẹp như mộng, một nữ tử đang đắm chìm trong đó… dung mạo nữ tử này rất đẹp, thân thể lại thấp đáng yêu… dường như là… Thập Nhi!!!! Nhất Linh căng mắt nhìn, hình như đây là mộng cảnh mê hoặc lòng người mà tiểu Thập đã bị sập bẫy rồi. Tinh thần nàng có chút sợ hãi.. liệu… liệu… tiểu Thập có sao không…
Tuy không đàng lòng nhưng Nhất Linh vẫn phải bấm nút chuyển cảnh. Lúc này đây là một cảnh sơn thủy hữu tình, núi non xinh đẹp. Cảnh sắc động lòng người. ” A ô ô ô ô ô ô ô ô ô!!!!!!! ” Bỗng một tiếng thét dài vang lên, một thân ảnh kiểu diễm xuất hiện. Về dung thì nhìn không ra đẹp hay xấu bởi nữ tử này trang điểm rất quái lạ, mặt có những vết đỏ lam dài tựa thổ dân, đầu đội mũ lông thú nhiều màu sắc, quấn băng sọc nhiều màu cùng với những chiếc lông trắng tuyết thật sự vô cùng hoang dã và thô sơ…. còn nữ tử thì mặc đồ da thú vô cùng quái dị nhưng không kém phần gợi cảm. Nữ tử đu qua đu lại bằng một sợi dây leo dài… dường như đây không phải làm màu mà là dưới đất có gì đó không thể đứng…
Như vậy chẳng khác nàng cho mấy, chỉ là dễ hơn thôi,… vậy liệu nàng có dùng dây leo được không? Có thể móc được như nữ tử thô dân kia không đây… Hỏa nham khó hơn nói rừng rú ấy nhiều. Nhất Linh lầm vào trầm tư…
….
Thứ hai, cái này là của thứ hai