Khuynh Tẫn Triền Miên

Chương 312: Ngoại truyện 2.14 đại tiểu bảo thiên chi thay đổi thật khó


Đọc truyện Khuynh Tẫn Triền Miên – Chương 312: Ngoại truyện 2.14 đại tiểu bảo thiên chi thay đổi thật khó

Tần Kính Quân và Ngụy Tư Minh ở lại Tần gia hai ngày, Vân Khuynh đã biết rõ, Chiến Thiên Y thực sự dạy dỗ Ngụy Tư Minh có chút không thích hợp.

Không, không phải có chút không thích hợp, là rất không thích hợp.

Nào có ai sống quái gở như vậy, chỉ nguyện ở chung với Tần Kính Quân.

Ngay cả Tần Vô Phong năm xưa, cũng chỉ là lạnh lùng một chút với người ngoài mà thôi, đối với người nhà vẫn là tương đương hiền lành.

Thế nhưng Ngụy Tư Minh, đối với những người khác càng không nói, chỉ riêng đối với Tần Kính Quân cũng đã là không ôn hoà.

Trên cơ bản đối với ai, đều là hoàn hoàn toàn toàn không nhìn.

Sau khi hiểu được tình huống của Ngụy Tư Minh, Vân Khuynh liền bắt đầu mặt ủ mày chau, có chút tự trách năm xưa không bảo vệ tốt Đại Bảo, khiến hắn hôm nay hình thành tính tình có chút vặn vẹo như vậy.

E rằng, không có Tần Kính Quân hấp dẫn lực chú ý của hắn, có lẽ, hắn thực sự sẽ giống như lời Tinh Tú lão nhân nói, trở thành tội nhân họa thế, họa thế huyết đồng.

Vân Khuynh tuyệt không cho phép Ngụy Tư Minh cứ tiếp tục như vậy.

Vì vậy, y liền bắt đầu khuyên bảo Ngụy Tư Minh…

Ở trước mặt Ngụy Tư Minh, rất có một bộ tư thế hóa thân thành Đường Tăng.

Ngụy Tư Minh đối với y không giống đối với Tần Thư Phong trực tiếp đá văng, thế nhưng lại làm trò trước mặt Vân Khuynh bắt đầu tĩnh toạ luyện võ.

Rất trực tiếp biểu thị không nhìn.

Lần đầu tiên, Vân Khuynh ngẩn tò te, có chút phiền muộn, thế nhưng ngẫm lại phụ tử hai người bọn họ nhiều năm không gặp, không thể vừa thấy mặt liền phát giận với người ta, liền nhịn.


Lần thứ hai lại muốn nói hắn vài câu, nhìn hắn tĩnh tọa hai tai không nghe việc ngoài thân, liền hiểu cho dù nói hắn hắn cũng không nhất định nghe thấy, hoặc là nghe vào tai, cũng mặc kệ.

Lần thứ ba, đã bình tĩnh hơn, lúc Ngụy Tư Minh tĩnh tọa y tự mình giải trí, Ngụy Tư Minh không tĩnh tọa liền mở miệng nói.

Đối mặt với loại thế tiến công này của Vân Khuynh, nếu là người bình thường, có lẽ thấy y sẽ nhượng bộ lui binh, nhưng Ngụy Tư Minh hết lần này tới lần khác lại là một quái thai.

Hai phụ tử dây dưa, may là trung gian có Tần Kính Quân bọn họ, bằng không Vân Khuynh tuyệt đối kiên trì không nổi.

Chẳng qua loại hành động này của Vân Khuynh cũng đích xác không duy trì liên tục được vài ngày liền bị ngăn lại.

Bị ai ngăn lại???

Đương nhiên là bị ba đa đa của Tần Kính Quân, dùng lời Tần Vô Song mà nói, chính là: “Chuyện hai huynh đệ bọn họ, để tự chúng nó giải quyết đi.”

Vân Khuynh lập tức trợn tròn mắt phản bác: “Bọn họ là nhi tử của ta, ta có thể nào không quản???”

“Ngươi quản, có thể thay đổi được gì???

Bọn họ hai người, vẫn không ở bên người chúng ta, chúng ta không hiểu thói quen sinh hoạt của chúng, không hiểu tính tình cụ thể của chúng, không biết chúng thích cái gì, cũng không biết chúng ghét cái gì, như vậy phải thay đổi thế nào???

Mấy ngày nay ngươi còn nhìn không ra, tính tình đại nhi tử của ngươi chính là tảng đá cứng ở dưới hầm cầu, vừa thối lại vừa cứng, ngoại trừ tiểu Bảo ra không ai có thể thay đổi hắn.”

Khí thế của Vân Khuynh yếu đi vài phần, thấp giọng nói: “Ngươi nói thói quen sinh hoạt, tính cách mấy thứ này… Chúng ta cũng có thể chậm rãi lý giải…”

Tần Vô Song gật đầu: “Đúng, chậm rãi lý giải, thế nhưng tiểu Bảo dụng tâm lý giải là được… Lòng của ngươi, đặt trên người ta, đại ca và Vô Hạ là được rồi, bọn nhỏ đều trưởng thành, cần gì phải để bụng bọn họ quá nhiều như vậy…”


Phỏng chừng, Tần Vô Song nói nhiều như vậy, một câu cuối cùng mới là then chốt… Cứ như thế, Tần gia ba ba phẩy tay buông tha kế hoạch thay đổi tính cách đại nhi tử, tiến tới đem nhiệm vụ gian khổ mà vĩ đại này giao cho nhị nhi tử.

Tần Vô Song nói không sai.

Tính tình Ngụy Tư Minh vừa thối lại vừa cứng, bất luận ai chọc tới hắn, cũng sẽ không cho nửa phần mặt mũi, muốn nói ai có thể ảnh hưởng đến hắn, liền chỉ có tiểu Bảo, thế nhưng, muốn thay đổi hắn, sợ là ngay cả tiểu Bảo cũng không được.

Tần Kính Quân vì chuyện thay đổi Ngụy Tư Minh mà phí không ít tâm tư, cuối cùng quyết định dùng phương pháp tiến hành theo chất lượng.

Đầu tiên, Tần Thư Phong thích dính y nhất, đứng thứ bảy trong đám hài tử Tần gia, kế hoạch bước đầu tiên của Tần Kính Quân chính là để Ngụy Tư Minh không ngăn trở Tần Thư Phong thân cận y nữa, tiến tới tiếp thu đệ đệ Tần Thư Phong này.

Sau đó chính là cùng đệ đệ cùng nhau tiếp thu đệ đệ muội muội khác, lại cùng bọn đệ đệ muội muội cùng nhau tiếp thu ba ba, tiếp thu các đa đa… Cho tới khi hắn đem toàn gia mọi người xem như là thân nhân mới thôi.

Trên thực tế, kế hoạch của Tần Kính Quân, tiền đồ là quang minh, nhưng con đường thì ngoằn ngoèo.

Sau vô số lần Ngụy Tư Minh ném Tần Thư Phong ra cửa sổ, Tần Kính Quân rốt cục buông tha kế hoạch như vậy.

Thế nhưng ngoài dự liệu của y chính là, Tần Thư Phong ban đầu bị ném khóc, dĩ nhiên lại trở nên dị thường thích Ngụy Tư Minh.

Y hỏi Tần Thư Phong vì sao, Tần Thư Phong dĩ nhiên trả lời y: “Nhờ đại ca ban tặng, khinh công của ta càng ngày càng tốt… Ngay cả các đa đa cũng đều khen ta thông minh lại chịu khó…”

“…”

Tần Kính Quân buông tha kế hoạch này.

Lại bắt đầu nghĩ kế hoạch khác.

Không bao lâu, kế hoạch thứ hai ra lò.


Linh cảm của kế hoạch thứ hai chính là từ một câu Tần Thư Phong nói ở trên.

Ngụy Tư Minh bình thường nhìn qua rất thích luyện võ, y muốn Ngụy Tư Minh dạy võ cho mấy người đệ đệ muội muội khác, dùng võ kết bạn, bởi vì võ mà tiếp thu đệ đệ muội muội rồi sau đó thế này thế kia…

Ngụy Tư Minh tự nhiên sẽ không dễ dàng đáp ứng đề nghị của Tần Kính Quân.

Cái này phải nhờ vào Tần Kính Quân, dùng mắt to ngập nước trừng vài ngày, chiến tranh lạnh vài ngày, không nhìn vài ngày, không được nữa liền nặn ra vài giọt nước mắt, lật qua lật lại, lăn qua lăn lại, Ngụy Tư Minh chỉ có thể yên lặng dựng thẳng cờ trắng đầu hàng.

Ngụy Tư Minh thỏa hiệp khiến Tần Kính Quân âm thầm mừng rỡ, cho rằng kế hoạch thứ hai của mình sẽ thành công.

Ai biết…

Không được ba ngày, đệ đệ muội muội được Ngụy Tư Minh dạy toàn bộ lau nước mắt, đến thỉnh cầu y đừng cho Ngụy Tư Minh dạy bọn hắn.

Tần Kính Quân ngạc nhiên hỏi vì sao.

Tần Thư Phong nói:

“Chúng ta vẫn cho rằng các đa đa lúc dạy chúng ta luyện võ chính là ma quỷ, ai biết, so với đại ca, đa đa bọn họ thực sự là Bồ Tát sống đại từ đại bi.

Vốn có, các đa đa huấn luyện chúng ta so với hài tử bình thường đã mạnh mẽ hơn nhiều, ai biết đến chỗ đại ca, đại ca cả ngày dĩ nhiên chỉ cho chúng ta ăn hai bữa cơm, ngoại trừ thời gian ăn, nửa khắc cũng không cho chúng ta nghỉ ngơi… Ban đêm ngủ cũng chỉ có ba canh giờ ngắn ngủi…

Nhị ca, van cầu ngươi, chúng ta không cần tuyệt thế võ công giống như đại ca, ngươi mau mau kéo đại ca về đi, chúng ta không bao giờ muốn đại ca dạy nữa…”

Đối mặt với một đám đệ đệ muội muội đáng thương, Tần Kính Quân tâm tồn áy náy thỉnh cầu Ngụy Tư Minh đừng đi dạy bọn họ nữa… Vì vậy, kế hoạch thứ hai, tiếp tục lấy thất bại làm kết cục.

Tần Kính Quân phiền muộn.

Y hoài nghi trên thế giới này, thực sự sẽ có biện pháp thay đổi Ngụy Tư Minh sao???

Lúc này, gia gia nãi nãi quanh năm ở bên ngoài của họ, Tần Du Hàn và Liên Duyệt đã trở về.


Nhớ kỹ năm xưa sau khi Đại Bảo tiểu Bảo sinh ra, Liên Duyệt yêu thương tiểu Bảo nhất, thế nhưng, sau đó, Đại Bảo vào lúc nàng chăm sóc mất tích, nàng liền tưởng nhớ Đại Bảo không ngớt.

Tuy rằng sau đó biết Đại Bảo là theo Chiến Thiên Y đi học võ, không có bất luận cái gì nguy hiểm, nhưng nàng vẫn áy náy.

Lúc trở lại Tần gia, thấy Ngụy Tư Minh loại hình dạng này, trong lòng càng khó chịu, liền giống như Vân Khuynh lúc đầu, muốn lấy thân ấm áp lay động Ngụy Tư Minh.

Không cần đoán, tự nhiên là thất bại.

Sau khi thất bại, Liên Duyệt bí mật gặp mặt Tần Kính Quân: “Tiểu Bảo, đại ca ngươi có từng nói cho ngươi, mấy năm nay hắn đều ở nơi nào, sống thế nào hay không???”

Tần Kính Quân chớp chớp mắt to ngập nước, nhu thuận hồi đáp: “Ta từng hỏi đại ca vấn đề này, đại ca nói hắn ở một chỗ tên là núi Vân Vụ, ở đó chỉ có hắn và sư phụ hắn, hắn cũng không thường nói chuyện với sư phụ hắn…”

Tần Kính Quân nói ra chuyện mình biết đến một chút.

Liên Duyệt nghe xong Tần Kính Quân nói, ngưng mi trầm tư.

Nghĩ nghĩ, trên khuôn mặt tuyệt không thấy già đi của nàng lộ ra dáng cười vui vẻ: “Tiểu Bảo tiểu Bảo, ngươi nói, đại ca ngươi có phải là vì một mực ở trên núi Vân Vụ, chưa từng ở chung với những người khác, hơn nữa Chiến Thiên Y cái tên kia tận lực giáo dục, mới biến thành cái dạng hiện tại này…”

Tần Kính Quân nghiêng đầu, trên khuôn mặt cũng chầm chậm lộ ra biểu tình hiểu rõ: “Đúng vậy… Vốn ta còn không nghĩ tới, nghe nãi nãi nói như thế, cũng nghĩ hẳn là như vậy…”

Liên Duyệt gật đầu: “Đã biết vấn đề, có phương hướng, vấn đề giải quyết, cũng liền dễ hơn.”

Tần Kính Quân mỉm cười gật đầu:

“Ân, đúng vậy…

Chúng ta để đại ca ở chung cùng với những người khác là được… Ân… Không bằng như vậy đi, nãi nãi, ta cùng đại ca đi ra ngoài một chút, giống ngươi và gia gia, đi các địa phương xinh đẹp du lịch… Thứ nhất mở rộng tâm tình, thứ hai chậm rãi giáo dục đại ca ở chung với những người khác…”

Liên Duyệt trầm ngâm một chút: “Biện pháp này không tệ, thế nhưng, chúng ta vẫn nên thương lượng một chút với ba ba ngươi, y nhiều năm không gặp huynh đệ hai người các ngươi, tuy rằng hiện tại tính tình Đại Bảo khiến kẻ khác lo lắng, thế nhưng y vẫn rất thích rất luyến tiếc các ngươi, các ngươi về nhà chưa bao lâu đã muốn đi, ta sợ trong lòng y không thoải mái.”

Vẻ mặt Tần Kính Quân cũng ảm đạm xuống vài phần: “Ân, ta sẽ thương lượng chuyện này với ba ba.”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.