Đọc truyện Khuynh Tẫn Triền Miên – Chương 20: Lấy hôn đổi đáp
Bỏ lại Thượng Quan Nhược Vũ đứng tại chỗ, buồn bực không ngớt, Tần Vô Song mang theo Vân Khuynh, đi vào tửu lâu lúc trước y thèm nhỏ dãi không ngớt.
Lúc để điếm tiểu nhị dẫn lên trên lầu, Vân Khuynh còn đang suy nghĩ một vấn đề quái dị.
Y và Tần Vô Song một đường đi tới, ăn mặc chi phí đều là tốt nhất, tốn hao không ít, bình thường rõ ràng không thấy Tần Vô Song mang bạc, cũng không thấy Tần Vô Song làm chuyện gì, nhưng đến lúc cần dùng, Tần Vô Song chung quy vẫn có thể biến ra bạc.
Bạc này đến tột cùng là từ đâu tới, chẳng lẽ là giống như ngọc kia, là thâu tới???
Nghĩ vậy, Vân Khuynh liền có chút quái dị nhìn Tần Vô Song.
Tần Vô Song vẫn nhìn vẻ mặt của y đổi tới đổi lui, nghĩ hảo ngoạn không gì sánh được, liền thừa dịp y không chú ý, đưa y ôm trọn vào lòng, bạc thần hôn hôn trên mặt y:
“Khuynh nhi đây là đang suy nghĩ cái gì???”
Vân Khuynh chớp chớp con mắt, nghiêng mặt đi, đem mình dựa vào trong lòng Tần Vô Song càng sâu.
Dù sao nơi này là trong phòng, người khác cũng nhìn không thấy, huống hồ trong khoảng thời gian này, y đã hoàn toàn quen Tần Vô Song thường thường làm cử động thân mật.
“Ta đang suy nghĩ, khối ngọc vừa rồi, Vô Song là làm thế nào có???”
Tần Vô Song vươn tay, thưởng thức sợi tóc rơi lả tả trên vai y, nhíu mày, tự tiếu phi tiếu:
“Ngọc a, tự nhiên là thay đổi.”
Vân Khuynh cau mũi:
“Ta đương nhiên biết là thay đổi a, ta chính là hiếu kỳ Vô Song đổi lúc nào??? Còn có, Vô Song lúc nào trộm ngọc, ta thế nào không biết???”
Tần Vô Song chậm rãi quyến rũ bạc thần, quang thải trung gian con ngươi thâm thúy mặc sắc không ngừng mở rộng:
“Đó là bí mật của ta, Khuynh nhi, cái gì cũng không làm, liền nghĩ dễ dàng biết được sao??? Phải biết rằng, trên đời này, cũng không có cơm trưa ăn không phải trả tiền nga.”
Vân Khuynh bạch bạch nhãn, Tần Vô Song này, muốn ăn đậu hũ của y thì cứ nói, không nên quanh co lòng vòng.
Bất quá nghĩ là nghĩ như vậy, y thật sự là muốn biết nguyên nhân, liền ngẩng đầu, đem môi anh đào ấn lên mặt trên của Tần Vô Song.
Tần Vô Song tự nhiên sẽ không bỏ qua mỹ vị đến miệng, lập tức nhấc tay ấn lấy cái ót Vân Khuynh, thật sâu hôn xuống.
Môi lưỡi giao triền, thấm ướt lẫn nhau, hai bên tinh tế dùng đầu lưỡi đảo qua khắp ngõ ngách trong khoang miệng, nhiệt liệt dây dưa cùng một chỗ, ôn nhu mà không mất bá đạo.
Hai người hết sức triền miên, rồi lại nhất định phải tranh cao thấp, càng hôn càng kịch liệt.
Thiếu chút nữa tàng thương cướp cò, may là Vân Khuynh vẫn nhớ đáp án y muốn.
“Ngô…”
Vân Khuynh ửng đỏ mặt, dùng lực đẩy ra Tần Vô Song, dù sao, trong việc hôn môi cổn sàng đan, mỗi lần đầu hàng đều là y, thua thêm một lần cũng không có gì mất mặt.
Tần Vô Song nhận thấy y kháng nghị, lại không cam lòng hôn lại hôn mới buông y ra, lúc đó, môi anh đào của Vân Khuynh đã bị hôn đến ẩm ướt sáng bóng mà lại hơi sưng đỏ.
Nước bọt trong suốt từ giữa môi hai người kéo ra, Tần Vô Song liếm liếm khóe môi Vân Khuynh, lười biếng mở miệng:
“Được rồi, Khuynh nhi cố sức như thế, ta cũng không hảo giấu diếm.”
Vân Khuynh câu thần cười, kéo kéo tóc hắn:
“Không được tiếp tục thừa nước đục thả câu, nói mau.”