Đọc truyện Khuynh Tẫn Thiên Hạ – Loạn Thế Phồn Hoa – Chương 59
Bài ca đã dứt, Tiếu Khuynh Vũ bỗng nhiên nhấc bổng vò rượu lên cao đổ xuống, ngẩng mặt hứng dòng rượu xối xả! Rượu tưới ướt đẫm mái tóc đen nhánh cùng quần áo trắng tinh. Tiếu Khuynh Vũ mạnh tay cởi bỏ ngọc quan (1), suối tóc dài mượt mà không còn gì cột giữ tự do phiêu vũ, tuôn đổ xuống hai vai.
Rượu hết, vò vứt ra đất, y khẽ vuốt đôi má, khóe miệng hơi cong lên thành một nụ cười lãnh đạm, thản nhiên, bạch y thanh khiết không chút tỳ vết đón gió phiêu bồng, tựa hồ muốn bay lên hòa quyện với vầng trăng viên mãn đang tỏa ra ánh sáng bàng bạc yêu dị, mị hoặc trên bầu trời đêm mênh mang, tĩnh lặng.
Này tình, này cảnh, bao nhiêu cảm khái chợt dâng lên tràn ngập trong lòng Phương Quân Càn khiến hắn không nhịn nổi phải bật ra một câu: “Quả nhiên… thật sự là phong hoa tuyệt đại!”
Tiếu Khuynh Vũ hơi nghiêng mặt liếc xéo hắn một cái, đôi đồng tử trong suốt trữ định, ôn nhuận dịu dàng nửa mơ màng như đang say rượu, nửa như đang tự giễu cợt mình: “Uổng cho cái gọi là tao nhã phong hoa, nói chi đến tuyệt đại?”
Lý Sinh Hổ nhìn cảnh ấy, có hơi dè dặt xoay sang Phương Quân Càn: “Công tử hình như say rồi!”
Phương tiểu hầu gia gật gật đầu.
Chuyển hướng sang Tiếu Khuynh Vũ, ôn nhu hỏi: “Khuynh Vũ, để ta đưa huynh về nghỉ ngơi!”
Tiếu Khuynh Vũ áp tay che trán, không thấy hồi đáp.
Phương tiểu hầu gia cười khổ: xem ra y đã quá say rồi…
Khe khẽ thở dài một hơi, đôi tay Phương tiểu hầu gia giữ chặt lưng luân y, nhẹ nhàng từ tốn đẩy Tiếu Khuynh Vũ hướng về soái trướng.
“Khuynh Vũ!” – Hắn khẽ gọi một tiếng thật nhỏ, mà có vẻ như Tiếu Khuynh Vũ đằng trước đã nhắm mắt ngủ say, không thấy đáp lại.
Hết cách, Phương tiểu hầu gia đành phải bế y ra khỏi luân y, nhẹ nhàng đặt lên giường. Hương thơm thuần túy của mỹ tửu hòa quyện cùng làn lãnh hương thanh khiết trên người Tiếu Khuynh Vũ, làm cho vòng tay của Phương tiểu hầu gia có chút gắt gao siết nhẹ…
Tiếu Khuynh Vũ, nếu đúng như hắn suy nghĩ thì, đã say lắm rồi.
Nam tử này, khi tỉnh thức và khi chìm vào mộng, là hai biểu hiện hoàn toàn bất đồng, nhưng lúc nào cũng đều toát ra khí chất thanh quý hơn người.
Khẽ khàng ngồi bên giường, Phương Quân Càn tinh ý thấy đôi mắt y, dù vẫn đang nhắm chặt, vẫn đang chuyển động rất nhanh bên trong làn mi, đôi mày vẫn như đang chau lại, dường như ngay cả khi ngủ vẫn canh cánh sầu lo điều gì.
Khuynh Vũ, huynh rốt cuộc đang ưu phiền chuyện gì vậy?
Bất giác, bàn tay bỗng đưa lên, các ngón tay vô thức miết nhẹ vầng trán trơn nhẵn mịn màng, tinh anh mẫn tuệ của y.
Đầu ngón tay chợt cảm giác được độ ấm của làn da, trái tim tự nhiên bị bủa vây bởi một cảm giác ấm nóng không biết ở đâu kéo đến, làm cho người ta như đắm chìm như mê, khó lòng dứt bỏ, khó lòng rời xa…
“Khuynh Vũ…” – Hắn thấp giọng, giống như đang thì thầm đủ cho mình nghe “Huynh có lẽ vĩnh viễn chẳng bao giờ biết rằng, lại có một Phương Quân Càn luôn luôn ở đây yêu thương huynh…”
Phương Quân Càn vẫn ngồi im lìm nơi mép giường, bầu bạn cùng y, cho đến khi quá mệt, mi mắt trĩu nặng, sụp xuống chìm vào cõi mộng.
Hắn chẳng ngờ rằng, đến khi hô hấp của mình đã đi vào điều hòa, Tiếu Khuynh Vũ lặng lẽ mở mắt ra.
Thanh nhã thuần khiết như lưu thủy êm ả xuôi dòng, trong trẻo lạnh lùng như hàn tinh lấp lánh thiên không, không hề có chút dấu vết nào giống như say rượu.
Đưa mắt nhìn Phương Quân Càn bên cạnh, ánh mắt Tiếu Khuynh Vũ trở nên phức tạp.
Cứ nhìn như vậy, đến cuối cùng, không nhịn được khẽ buông tiếng thở dài, nhẹ nhàng đem tấm chăn bông phủ lên người Phương Quân Càn.
Vì vậy, từ đêm ấy, mọi chuyện đã bắt đầu có chút thay đổi…
Ngày hôm sau, Bát Phương quân nhổ trại trở về thành. Phương Quân Càn trước sau không đề cập chuyện chiếc chăn bông phủ lên người mình vào sáng sớm, Tiếu Khuynh Vũ lại càng không hỏi Phương tiểu hầu gia về hàm ý của câu nói đêm qua.
Hết thảy mọi việc vẫn giống như bình thường, nhưng cũng lại giống như đã đi chệch khỏi quỹ đạo thông thường, bắt đầu dấn thân vào một hướng đi mới không thể dừng lại, mà cũng không biết việc gì đang chờ đợi mình phía trước…
“Về nhà!” “Về đến nhà!” “Chúng ta trở về thật rồi!”
“Cha! Mẹ! Nhị mao (2) còn sống đã về đây!… Đừng khóc đừng khóc, là chuyện vui, chuyện vui mà…!” – Một nhà ba người bồi hồi bổi hổi ôm nhau vừa khóc vừa cười.
“Mẹ Vượng tử kìa… Vượng tử hắn… hắn chết trận rồi!” – Liền sau đó là thanh âm đau đớn xé nát cả tâm can chọc thủng màng tang mọi người, người đàn bà kiệt sức ngã quỵ, thổn thức nỉ non, từng tiếng từng tiếng thấm vào, tê tâm liệt phế!
Bao nhiêu sinh ly tử biệt, tan hợp buồn thương, tất cả mọi cảm xúc vui sướng hỉ hoan, khổ đau bi thống đều đang hiển hiện thật chân thực tại Bát Phương thành lúc này. Phương Quân Càn cùng Tiếu Khuynh Vũ chậm rãi đi cuối cùng hàng quân, cả hai đều thinh lặng trầm mặc, không nói gì, cảm giác trong lòng bây giờ cũng ngổn ngang giăng mắc, chẳng biết phải gọi tên như thế nào cho đúng.
“Công tử! Công tử!” – Trong đám đông nhốn nháo, một cậu bé con nhỏ nhắn dễ thương đang nhảy cẫng lên, tay vẫy vẫy liên tục về hướng hai người. Trương Tẫn Nhai ít tuổi nên thân hình nhỏ bé linh hoạt, cậu nhóc tận dụng tối đa ưu thế đó cố gắng luồn lách trong đám đông hỗn loạn đang lèn chặt như nêm, chạy đến trước mặt Tiếu Khuynh Vũ.
“Công tử…” – Trương Tẫn Nhai mếu máo, nước mắt ngắn nước mắt dài kéo kéo tay áo Tiếu Khuynh Vũ, “U oaaaa, công tử… sao người đi lâu vậy, giờ mới chịu về, con nhớ người lắm, rất nhớ người!”
Tiếu Khuynh Vũ ôn nhu mỉm cười, ánh mắt chan chứa yêu thương. Trương Tẫn Nhai tạm nín khóc, nhìn chăm chăm công tử trước mặt từ đầu tới chân, khóc rống lên nhận xét: “Oa oa oa… công tử… Người ốm đi nhiều quá!” rồi hung hăng ném cho Phương tiểu hầu gia một ánh mắt sắc như dao, “Đều là tại ngươi không quan tâm chăm sóc cho công tử ta đàng hoàng!”
Trong cảm nhận trẻ thơ của Trương tiểu bằng hữu, dù Vô Song công tử chỉ mất một sợi tóc cũng là tại Phương tiểu hầu gia mà ra cả!
Bất giác, trên đầu Tiểu hầu gia mướt mồ hôi lạnh.
“Nhưng dù sao thì, cuối cùng cũng về rồi!” – Trương Tẫn Nhai vui sướng buột miệng nói.
Nhìn gương mặt quen thuộc trước mắt, nhìn thành trì quen thuộc trước mắt, Tiếu Khuynh Vũ cùng Phương Quân Càn tự nhiên dị khẩu đồng thanh: “Đúng vậy, cuối cùng cũng về nhà rồi!”
—oOo—
(1): vật dùng để cố định búi tóc của đàn ông ngày xưa
(2): ‘tiểu mao hài’ vốn là từ để chỉ đứa trẻ (‘mao’: lông, trẻ sơ sinh thường có lông măng mọc trên người) nên nhân vật dùng từ ‘mao’ với ý nghĩa thân mật, biểu thị sự nhỏ bé của mình đối với cha mẹ, câu đó có thể hiểu là: “Cha, mẹ, thằng Hai của cha mẹ đã về rồi…”