Đọc truyện Khuynh Tẫn Thiên Hạ – Loạn Thế Phồn Hoa – Chương 31
Khánh lịch năm 324, Hung Dã đem một trăm vạn đại quân đến xâm phạm bờ cõi, quân Thiên Tấn do danh tướng Thác Bạt Mục Hoành chỉ huy sau thất bại cay đắng cũng đã ngóc đầu trở lại.
Liêu Minh, Uy Nô với mười ba lộ đại quân cũng ngày đêm nhăm nhe ở phía nam như hổ rình mồi.
Cơ nghiệp huy hoàng mấy trăm năm của Đại Khánh đang trên bờ vực hủy hoại chỉ trong chốc lát.
Gia Duệ đế cuống cuồng hạ liên tiếp mười tám đạo kim bài lệnh cho Anh Vũ hầu Phương Quân Càn phải làm mọi cách để tử thủ biên cương.
Quần hùng thiên hạ, địch ta đều đã tề tựu đông đủ dưới chân Bát Phương Thành, một trận quyết chiến tất yếu sắp diễn ra.
Trong ánh tà dương, vị Nguyên soái tuổi còn thiếu niên đứng lặng thinh trầm mặc trên thành lâu, hồng cân như lửa rực rỡ tung bay, khôi giáp bạc cùng nhung trang tề chỉnh, lạnh lùng kiên định dõi mắt về phương xa, thân ảnh cao cao toát lên vẻ mạnh mẽ kiên cường như hòa quyện cùng ánh trời chiều đang từ từ chìm xuống rặng núi nơi chân trời, vài tia nắng cuối ngày còn sót lại hắt lên nền trời hoàng hôn một thứ ánh sáng đỏ như máu.
Hắn lạnh lùng trầm mặc đưa mắt xuống nơi ba quân đang la ó ồn ào huyên náo, ở bên trên, hắn im lìm như một pho tượng, không một chút biểu cảm.
Tiếu Khuynh Vũ yên vị bên cạnh hắn, kẻ luôn luôn mưu tính sâu xa, suy nghĩ thấu đáo y hệt một ông cụ non như y, lúc này vẻ mặt lại giống như một đứa trẻ đang ngỡ ngàng hốt hoảng trước một điều chưa từng thấy trong đời, dường như trong thâm tâm vốn thanh tĩnh bình lặng như trời biển mênh mông của y cũng có lúc nhộn nhạo sóng ngầm.
“Phương Quân Càn, huynh sợ không?”
Cho dù quân địch vẫn còn cách rất xa, nhưng ánh mắt đầy chiến ý cháy bỏng mãnh liệt của Phương Quân Càn vẫn như đang nhìn thấu suốt nơi bọn chúng dàn trận, hắn có dự cảm, một trận chiến vô cùng gian nan khốc liệt đã đến rất, rất gần rồi.
Nhưng mà, lúc này đã có y sát cánh với hắn.
Phương Quân Càn đứng khoanh tay, ngạo nghễ: “Có Khuynh Vũ ở bên cạnh ủng hộ ta, cùng ta chống chọi, cùng ta sống chết, Phương Quân Càn vô cùng mãn nguyện, không chút sợ hãi!”
Thần thái Tiếu Khuynh Vũ dường như được dung hòa nhiều loại xúc cảm, vừa ôn nhu uyển chuyển, vừa lạnh lùng nghiêm nghị: “Trận này nếu thua, Thiên Tấn cùng Hung Dã sẽ thừa cơ ồ ạt tràn vào Đại Khánh như vào chỗ không người, đánh thẳng một mạch vào kinh đô, lại thêm Liêu Minh và Uy Nô ở phía nam sẽ nhân cơ hội cháy nhà hôi của … Tới lúc đó, Đại Khánh chắc chắn bị diệt vong…”
Phương Quân Càn mỉm cười nhẹ nhàng nói: “Ta nguyện cùng huynh nắm tay nhau đồng sinh cộng tử!”
Sau đó là im lặng, hai người không nói thêm lời nào nữa.
Trên nền trời hoàng hôn, hai nam tử ngọc thụ lâm phong (1) một đứng một ngồi trên Bát Phương thành lâu, thinh lặng trầm tĩnh dõi mắt nhìn về trời tây xa xôi, nơi ánh tà dương đang dần tắt, phía sau lưng, bóng núi ẩn hiện làm nền, tạc nên hình dáng thân ảnh im lìm của hai người, một người thanh tú mà băng lãnh, phiêu dật mà trầm tĩnh, người kia ngông nghênh mà kiên định, anh tuấn mà tài hoa.
Tướng sĩ Bát Phương Thành nín thở lặng ngắm cảnh tượng ấy, trong lòng mỗi người đều lâng lâng xúc cảm. Hai thiếu niên này, có lẽ là hy vọng cuối cùng của Đại Khánh, ở hai người họ toát ra thần thái phong hoa tuyệt đại độc nhất vô nhị mà không ai trong cõi trần này bắt chước nổi.
Đêm đã khuya, trong soái trướng, toàn thể tướng lĩnh Bát Phương Thành vẫn còn đang thảo luận bố trí chiến lược lần cuối cùng trước khi nghênh chiến.
“Trận chiến ngày mai, toàn bộ vận mệnh sinh tử tồn vong của Đại Khánh đều đặt cả vào trong tay chúng ta, chỉ được phép thắng không được thất bại! Tiểu hầu gia, Tiếu mỗ lạm bàn, ngày mai, trận chiến này, thỉnh Tiểu hầu gia thân chinh xuất chiến!”
Chúng tướng chấn động kinh hoàng, mặt mày tái mét.
“Thỉnh công tử tam tư! Trong trận chiến một mất một còn, vị chủ soái không được phép để xảy ra nửa điểm sơ xuất!” – Đó là binh pháp, Nguyên soái một khi đã ra trận mà bị thương sẽ khiến quân tâm dao động, khí thế chiến đấu tất sụt giảm nghiêm trọng, chẳng còn lòng dạ nào mà giương đao giết giặc nữa!
Lý Sinh Hổ tự nguyện thỉnh chiến: “Công tử, xin hãy hạ lệnh để lão Lý cầm quân ra trận!”
“Mạt tướng thỉnh chiến!”
“Mạt tướng thỉnh chiến!”
Trước những lời khẩn nài tha thiết mà quyết tâm cao độ của chúng tướng, Tiếu Khuynh Vũ vẫn trước sau im lặng, hoàn toàn không có phản ứng, mọi người chú mục theo dõi từng biến đổi trên khuôn mặt tĩnh lặng của y, chỉ thấy trong đôi mắt trong suốt lóe ra tinh quang quyết đoán: “Trên chiến trường, lúc này chỉ có duy nhất Tiểu hầu gia có thể lĩnh ngộ được chính xác mọi ý đồ của Tiếu mỗ!”
Chính vì lẽ đó, trận chiến ngày mai, chỉ có thể là Phương Quân Càn thân chinh xuất chiến, mới có thể một trận mở màn thuận buồm xuôi gió!
Sự thấu hiểu tinh tế vi diệu đến từng chân tơ kẽ tóc đã tồn tại nơi hai con người tài ba xuất chúng này từ rất lâu rồi.
Chỉ có thể là hắn… Những người khác, không được… Không thể là bất cứ ai khác!
Đôi mắt tinh anh sắc sảo của Phương Quân Càn ngời lên tinh quang sáng rực: “Khuynh Vũ đã tin tưởng ta đến như thế, bổn hầu nhất định không phụ lòng huynh!”
Năm mươi vạn kỵ binh tinh nhuệ khôi giáp sáng ngời đồng loạt nhảy phốc lên yên ngựa, tuấn mã dậm vó hí vang như sấm động, khí thế ầm ầm rung trời chuyển đất. Đội ngũ bộ binh hàng ngũ tề chỉnh trải dài như một tấm thảm người đen kịt khắp trên bình nguyên rộng lớn, không nhận ra đâu là giới hạn. Quân kỳ phấp phới tung bay, đao thương khí giới va chạm loảng xoảng, tạo thành một dàn đồng ca binh khí sống động.
Biển người nghìn nghịt, binh cuồng mã khiếu (2), núi đao rừng kích sáng lóa giữa mênh mông khói lửa mịt mù.
Tiếu Khuynh Vũ nghiêm nghị tĩnh tọa trên lầu thành, mục kích toàn cục, thần thái kiên định, bát phong bất động. Hoàng hôn nhuộm máu, trời trong không mây, dõi mắt trông xa, núi xa nguy nga tráng lệ, sông dài vạn dặm ngát xanh – Rốt cuộc, đôi mắt mang đầy trăn trở suy tư cuối cùng ngưng tụ lại trên khuôn mặt tà mị anh tuấn của Phương Quân Càn.
“Tiếu mỗ sẽ luôn ngồi ở đây, chờ Tiểu hầu gia toàn thắng trở về!”
Phương Quân Càn cười, mi mục bừng cháy quyết tâm: “Đến lúc đó sẽ cùng Khuynh Vũ chạm cốc ăn mừng!”
Toàn thân Phương Quân Càn thả lỏng, hoàn toàn thoải mái tự nhiên, dải hồng cân thê diễm phơ phất như quyến luyến người ở lại: “Ta đi!”
Trên một đài cao dã chiến quan sát chiến cuộc, Đại hãn của Hung Dã Mộ Dung Chiến cùng Thiên Tấn bất bại danh tướng Thác Bạt Mục Hoành đang ngồi theo dõi toàn cục, Hung Dã đệ nhất thần tiễn Uất Trì Xuyên cùng hai mươi bốn thủ vệ đứng yên bên cạnh.
Bên cạnh Hung Dã Đại hãn, một tuyệt thế mỹ nhân diễm như đào lý, lãnh nhược băng sương ngồi tựa sát, nàng chỉ vừa mới tiến cung, nhưng sắc đẹp của nàng đã sớm được Đại hãn chú ý, một mực sủng ái, phong làm Vũ phi.
Nghe nói, Mộ Dung Chiến khi săn bắn trên thảo nguyên đã tình cờ cứu được nàng đang bị sói lang vây hãm, ngay lần đầu tiên gặp mặt, Mộ Dung Chiến đã mê mẩn thần hồn, đưa ngay về bổ sung vào tam cung lục viện đã hơn ba ngàn mỹ nữ sắc nước hương trời, dành cho nàng sự sủng hạnh đặc biệt. Chưa hết, để làm vui lòng người đẹp, khi Vũ phi thỏ thẻ ngỏ ý muốn đi theo ra trận, Mộ Dung Chiến lập tức gạt hết mọi lời can gián của chúng thần, sắp xếp cho nàng đi theo quan chiến (3).
Quả nhiên là ‘Hậu cung giai lệ tam thiên nhân, tam thiên sủng ái tại nhất thân…’ (4)
“Thác Bạt tướng quân, ngươi thử nói xem trận chiến lần này thắng bại ra sao?”
Thác Bạt Mục Hoành giương mắt quan sát trận địa, nói chắc như đinh đóng cột: “Lần này, bổn tướng nhất định sẽ rửa sạch cái nhục bại trận lần trước!”
Mộ Dung Chiến tỏ vẻ khinh mạn: “Lực lượng quân ta hùng hậu, lại tinh nhuệ thiện chiến, liệu Bát Phương quân có dám khai thành nghênh chiến chăng?”
Nếu Bát Phương Thành liều mạng bế quan tử thủ thì việc hạ thành chỉ là vấn đề thời gian, vì vấn đề lương thực không đủ tiếp tế nếu chiến cuộc kéo dài chính là điểm yếu trí mạng. Bởi vậy, đường sống duy nhất của Bát Phương Thành chính là – mở cửa thành, quyết tử với địch! Chỉ có cách công kích trực diện, làm cho nguyên khí quân địch tổn hao nghiêm trọng, khiến cho bọn chúng không đủ quân số mà dàn trận vây thành, hình thành thế cục cương tỏa rồi đánh úp.
Thác Bạt Mục Hoành nhếch mép khinh bỉ: “Phương Quân Càn chỉ là tên tiểu nhân đắc chí, lần trước hắn chỉ gặp may, chứ hắn làm gì có dũng khí đến bực này!”
Đúng lúc đó, đại môn Bát Phương Thành đột nhiên mở lớn, rầm rầm chấn động!
Hàng chục vạn Bát Phương quân tinh nhuệ, mặt mũi đằng đằng sát khí hộ tống vị tướng tuổi còn thiếu niên ra khỏi thành, ngạo nghễ nghênh chiến, thách thức kẻ địch.
Dường như có một luồng hào quang rực rỡ bao bọc quanh người Phương Quân Càn, hắn vận khôi giáp bằng bạc, trên cổ là dải hồng cân đỏ rực ngạo nghễ phất phơ trong gió, theo từng nhịp vó tuấn mã, nổi bật lên mái tóc đen tuyền mượt mà, bắp tay vạm vỡ mà trắng trẻo, cả người hắn toát ra vẻ đẹp phong trần tuấn mỹ mà tà mị chết người, khiến cho người ta không dám tin, trên đời lại có vẻ đẹp hoàn hảo như vậy.
Bích Lạc kiếm luôn đeo dính bên hông, thần binh trong vỏ dường như đang động đậy muốn thoát ra, nhộn nhạo khát máu quân thù cũng như khát chiến thắng cháy bỏng.
Rút kiếm, chỉ thiên!
“Khánh quân uy vũ!!!!!!”
Bảy mươi vạn dũng sĩ đồng thanh rống to: “Sáttttttttttttt!”
—oOo—
(1): cây ngọc trước gió, tức là người đàn ông có vẻ đẹp vừa anh tuấn phong lưu vừa có khí chất mạnh mẽ kiên định.
(2): người ngựa nhộn nhạo phấn khích như hóa điên.
(3): theo dõi chiến trận.
(4): Tiểu Mặc lấy ý từ hai câu trong bài ‘Trường hận ca’ của Bạch Cư Dị, có ý nói là:: tam cung lục viện trên 3000 mỹ nhân mà người được sủng ái thì chỉ có một. Tiểu Mặc chỉ đưa ý của câu sau, nhưng tôi đưa luôn cả 2 câu cho rõ nghĩa.