Khuynh Tâm

Chương 4


Đọc truyện Khuynh Tâm – Chương 4

Tư Đồ Khắc Tai cười lắc đầu, hắn ôn nhu vuốt sợi tóc xõa dưới trán Sở Mộ Hân.

“Không phải, tôi chỉ cảm thấy em rất đáng yêu.”

“Đáng yêu… Ngài là đang khen tiểu Hân sao?”

“Đúng vậy!”

Hai cái lúm đồng tiền trên mặt Sở Mộ Hân lập tức xuất hiện, Tư Đồ Khắc Tai vì thấy được nụ cười của mỹ nhân mà một hồi thất thần.

“Cảm ơn ngài!”

Ngẩng đầu nhìn nhìn bàn tay lớn đang vuốt vuốt tóc mình, Sở Mộ Hân lắc lắc đầu.

“Ngài a…”

“Gọi Khắc Tai.”

Không biết tại sao, Tư Đồ Khắc Tai thật muốn nghe cậu gọi tên của mình.

“Đó, Khắc Tai…a.”


Sở Mộ Hân hồn nhiên le lưỡi với hắn. Tư Đồ Khắc Tai phải cố gắng lắm mới đè xuống được ham muốn mút lấy cái lưỡi kia.

“Sao vậy? Muốn nói cái gì?”

“Tiểu Hân… quên rồi.”

Bật cười, Tư Đồ Khắc Tai dương móng vuốt nhìn Sở Mộ Hân.

“Vậy phải xử phạt thôi!”

Nói rồi hai tay bắt đầu cù cậu, Sở Mộ Hân cười khanh khách né tránh.

“Ah ha ha… Đúng rồi, Tiểu Hân nhớ ra rồi a.”

Dùng sức đẩy ra bàn tay đang tàn sát bừa bãi trên người mình, sắc mặt Sở Mộ Hân vì thiếu dưỡng khí mà có chút phiếm hồng.

“Ngài cùng Trọng Phẩm đại ca giống nhau, đều thích nghịch tóc của Tiểu Hân a, tóc của tiểu Hân có gì đặc biệt như vậy?”

Sở Mộ Hân nghịch ngợm cũng thò tay gẩy gẩy tóc của mình. Tư Đồ Khắc Tai chợt nhận ra, khi hắn nghe thấy tên của nam nhân khác không phải mình từ cái miệng nhỏ nhắn của Sở Mộ Hân,  nội tâm liền dấy lên cảm giác khó chịu.

“Hắn là ai?”

“Ừm? Ai là ai?”

Sở Mộ Hân không hiểu câu hỏi của Tư Đồ Khắc Tai, lúc này một hồi tiếng đập cửa lại truyền đến. Tư Đồ Khắc Tai nhíu nhíu mày, không có ý định buông ra Sở Mộ Hân.

“Vào đi”

Đi vào là quản lý nhà hàng. Bên ngoài công việc đang bề bộn, Sở Mộ Hân lại một mực ở lại trong phòng VIP không chịu ra, thiếu mất một người làm việc cũng là vấn đề lớn. Vì vậy quản lý đành phải đến nhắc nhở, nhưng không ngờ khi hắn mở cửa lại bị cảnh tượng trước mắt dọa cho nhảy dựng.

Sở Mộ Hân ngồi trên đùi khách nhân, hai tay quàng lên cổ y. Vị khách nhân này còn ôm lấy eo Sở Mộ Hân… C- cái này cái này… Đây cũng quá…!!!!! Khoan khoan, vị khách nhân này… sao nhìn thấy quen quen? Giống như đã gặp nhau ở nơi nào rồi?

“Có chuyện gì sao?”

“Ách… Thưa ngài, tôi muốn cho Mộ Hân nhanh chút  ra ngoài hỗ trợ…”


“Không cần, tôi đã chỉ định cậu ấy.”

Sở Mộ Hân nhìn thấy quản lý, tay đang ôm cổ Tư Đồ Khắc Tai lập tức buông ra. Cậu nhảy xuống từ đùi Tư Đồ Khắc Tai, chân tay luống cuống.

“Ah ah, quản lý, Tiểu Hân không phải cố ý lười biếng đâu, Tiểu Hân sẽ đi làm việc ngay đây. Khả Tai…. “

“Khắc Tai!”

“Đó, Khắc Tai, Ngài đợi một chút, Tiểu Hân sẽ lại tới giúp ngài!”

Tư Đồ Khắc Tai không lên tiếng, chỉ là nhìn tiểu đông tây nhanh tay nhanh chân sửa sang lại quần áo chính mình. Hắn nhẹ nhàng gõ đầu cậu một cái:

“Tốt, tôi chờ em.”

Sở Mộ Hân chạy đi còn không quên quay đầu lại tặng cho Tư Đồ Khắc Tai một nụ cười thật tươi, rồi đóng cửa lại. Tư Đồ Khắc Tai ngây ngốc tại giây phút trái tim rung động bởi nụ cười hồn nhiên ấy, một lúc lâu sau vẫn chưa phục hồi được tinh thần.

Ngoài trời, mưa không có dấu hiệu dừng lại mà ngày càng nặng thêm.

“Mộ Hân! Bàn số 25 đổi đồ uống!”

“Tới đây”

Sở Mộ Hân một tay bưng khay, trên cánh tay mang theo khăn lau màu trắng, thân thể nho nhỏ cố gắng luồn lách trong khoảng trống giữa các bàn rượu. Tư Đồ Khắc Tai bởi vì không chịu nổi tịch mịch, lặng lẽ đi ra bên ngoài, đôi mắt sắc thoáng cái liền phát hiện Sở Mộ Hân của hắn.

“Xin lỗi! Tôi đến đổi đồ uống cho ngài…”


Cánh tay giữ lấy chén đĩa bởi vì sức nặng của đồ uống mà run nhè nhẹ, Sở Mộ Hân đem cái chén trống không trên bàn cầm lấy, lại dùng khăn lau đem nước đọng lau khô.

“Ầm…” Một tiếng sấm chợt vang lên.

Sở Mộ Hân bị tiếng sấm đột nhiên xuất hiện doạ sợ, vốn tay đã mềm nhũn vô lực, khay đồ uống trượt ra ngoài làm toàn bộ đồ uống đổ lên quần áo người đàn ông ngồi bên.

“Ah…. Thực xin lỗi….”

“Chết tiệt! Mày làm cái gì vậy hả? Ngu ngốc, không thấy có người sao? Mày làm sao lại được nhận làm nhân viên phục vụ thế hả!”

Bị khách nhân mắng, Sở Mộ Hân cả người thất kinh.

“T- Thực xin lỗi, thực xin lỗi, Tiểu Hân không phải cố ý, là vì  mới có tiếng sấm…”

“Tiếng sấm? Mày cho rằng mày là đứa con nít ba tuổi sao? Còn có thể bị tiếng sấm doạ sợ? Thần kinh, tao mới không tin! Gọi quản lý của bọn mày đến đây! Tao phải bắt mày bồi thường!”

Dùng tay thô bạo nắm cằm Sở Mộ Hân bắt cậu ngẩng đầu, phát hiện đôi mắt tràn ngập sợ hãi cùng khuôn mặt xinh đẹp, gã khách nhân trong mắt phát ra tà dâm.

“Hoặc là mày ngủ với tao một đêm!” ( Ame: DÂM TẶC >


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.