Đọc truyện Khuyên anh nên sớm thích em – Chương 9:
Chỉ có điều không cách nào thuyết phục người uống say, cho dù Phó Tranh sắp bị tức chết, cũng không thể nói lý với Ninh Uyển.
Sau khi ăn xong, Thiệu Lệ Lệ vừa kéo vừa túm, cuối cùng khó khăn lắm mới để Ninh Uyển dựa được vào người mình, chỉ là kế hoạch thay đổi, lúc cô chuẩn bị đưa Ninh Uyển về nhà, sếp của cô ấy đã gọi điện thoại đến…
“Một vụ án của chúng tôi xảy ra vấn đề, lập tức mở cuộc họp điện thoại khẩn cấp, tôi phải về công ty ngay bây giờ.” Thiệu Lệ Lệ khó xử nhìn Phó Tranh, “Có thể phiền anh đưa Ninh Uyển về được không? Nhà cô ấy ở gần đây, tôi cho anh địa chỉ.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
…
Do đó cuối cùng, Phó Tranh bỏ tiền ăn bữa cơm, sau đó phải xử lý nốt đề bài lịch sử còn sót lại: Anh không thể không dìu Ninh Uyển say túy lúy, rồi đưa “vấn đề nan giải” kia về nhà.
Cũng may khi nãy Ninh Uyển đã xả toàn bộ năng lượng trong phòng ăn, lúc này năng lượng có vẻ không đủ lắm, tuy vẫn không tỉnh táo, nhưng linh hồn không bị trói buộc đã ngoan ngoãn hơn nhiều.
Rất nhanh, cô có thể tự mình bước đi, không cần Phó Tranh đỡ nữa, nhưng Phó Tranh đi mấy bước, quay đầu phát hiện Ninh Uyển không theo kịp, khi anh quay về chỗ cô, mới phát hiện Ninh Uyển ngẩn người nhìn chằm chằm vào hòm thư.
“Ninh Uyển, về nhà thôi.”
Nghe những lời này của Phó Tranh, Ninh Uyển cũng chỉ ngây ngốc.
Nhưng không thể không thừa nhận, Ninh Uyển uống say quả thật rất đáng yêu, cô trở nên không còn tính công kích, ngốc nghếch ngẩng đầu, đôi mắt xinh đẹp phản ứng chậm chạp nhìn Phó Tranh, cả người hoàn toàn không tỉnh táo, giống như chỉ cần Phó Tranh vứt cô ở bãi cỏ, cô lập tức sẽ bị bán đi….
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Phó Tranh không còn cách nào khác, hít một hơi sâu, sau đó duỗi tay túm chặt tay áo khoác của Ninh Uyển, cả đoạn đường nắm chặt cô đi về phía trước, nhưng khi qua đường người rất đông, mấy đoàn người suýt chút nữa đẩy tách cô ra, cuối cùng Phó Tranh không thể không nắm chặt tay Ninh Uyển.
May mắn cả hành trình Ninh Uyển đều yên tĩnh, cô ngoan ngoãn để Phó Tranh dắt về tiểu khu của cô.
Phó Tranh đưa cô về đến cửa nhà, hỏi chìa khóa nhà cô, giúp cô mở cửa: “Được rồi, đã đến nhà rồi, tôi về đây.”
Ninh Uyển mơ mơ hồ hồ, cũng không biết có đang nghe không, nhưng dù sao đi nữa, cô đã vào nhà, định đóng cửa, Phó Tranh nhìn cô an toàn vào trong, coi như đã hết nghĩa vụ, chuẩn bị quay người rời đi, kết quả nghe một tiếng “rầm” sau lưng.
Vào lúc này Phó Tranh có thể rời đi, nhưng cuối cùng không nhịn được, anh quay người lại, sau đó nhìn thấy Ninh Uyển vẻ mặt mù mờ đang ngồi trên tấm thảm lông dài ở cửa nhà, sau khi Phó Tranh đi, cô thậm chí không đóng cửa, hình như cô không cẩn thận bị chiếc giày ở cửa làm vấp ngã, bây giờ đang ngồi trên đất, khẽ nhăn mày kêu đau, túi của cô rơi chỗ cửa, đồ trong túi cũng rơi vãi loạn xị cả trong và ngoài cửa.
Phó Tranh vô cùng hối hận hành động quay người thừa thãi của bản thân, chỉ là đều nhìn thấy cả rồi, cũng không thể không quan tâm, không thể không bước vào nhà, đỡ Ninh Uyển ngồi trên đất bị ngã vì trẹo dậy, sau đó đưa cô đến ngồi trên sô pha, sau đó quay người ra cửa nhặt lại những món đồ rơi từ trong túi Ninh Uyển.
Chỉ là đến khi anh nhặt xong những đồ đạc rơi vãi trong và ngoài cửa, quay đầu muốn đặt túi ngay ngắn, chào hỏi Ninh Uyển rồi rời đi thì phát hiện không thấy Ninh Uyển…
“Ninh Uyển?”
Phó Tranh mở đèn phòng khách, nhìn quanh tìm một vòng, sững sờ vì không tìm thấy Ninh Uyển, vào lúc Phó Tranh vuốt mi tâm vì thấy đau đầu, anh nghe thấy tiếng khóc nức nở nhỏ nhẹ từ gầm bàn ăn lớn trong phòng khách của Ninh Uyển.
Anh vén khăn trải bàn dài tới nỗi chạm đất dải trên bàn ăn, sau đó quả nhiên phát hiện Ninh Uyển ở phía dưới.
Anh thẳng thắn, nhăn mày nói với cô: “Cô làm gì ở phía bên dưới? Mau ra đây.”
Ninh Uyển lại lắc đầu, sau đó lặng lẽ rơi nước mắt…
Phó Tranh biết có vài người sau khi say không khống chế được cảm xúc, đặc biệt hưng phấn không lý do hoặc đặc biệt suy sụp không nguyên do, nhìn tình hình này của Ninh Uyển, có lẽ là vì vậy.
Thực ra Phó Tranh không có cảm tình, cũng không có sự nhẫn nại với ma men, anh buông khăn trải bàn, đứng dậy chuẩn bị rời đi. Thế nhưng vẫn chưa đi đến cửa, anh biểu cảm khó coi quay lại như lúc đầu, sau đó ngồi xổm xuống, vén khăn trải bàn, duỗi tay về phía Ninh Uyển: “Được rồi, ra đây đi, cô nên đi ngủ rồi.”
Kết quả anh đã hạ mình thành thế này, nhưng “con ma men” Ninh Uyển vẫn không chịu nhượng bộ, cô nhìn chằm chằm Phó Tranh một phút, sau đó bỗng nhiên tâm trạng sụp đổ, khóc lớn oán thán: “Huhuhuhu, số tôi khổ quá….!”
“…”
Phó Tranh quả thực đầu to như cái thùng, anh không biết Ninh Uyển lúc trước còn cãi nhau với phát thanh viên tin tức, tìm đuôi trong phòng ăn có phải lại đổi phương hướng khác để lên sàn diễn không.
Phó Tranh càng to đầu, Ninh Uyển càng giống như Tường Lâm Tẩu hồn lìa khỏi xác: “Mệnh tôi khổ quá! Khổ quá! Mệnh thật quá khổ mà!”
“Mẹ tôi hôm nay gọi điện đến đòi tiền. Nói là nhìn trúng một cái túi, muốn mua.”
Phó Tranh còn chưa kịp lên tiếng, liền nghe Ninh Uyển tự mình tiếp tục tấu nói: “Nói dối, đều là nói dối, cả đời bà ấy kiệm ăn kiệm mặc, đến tiền xe buýt đi một chạm cũng không nỡ bỏ ra, trời mưa cũng đi bộ về, vì để tiết kiệm chút tiền đó mua trứng gà cho tôi ăn, sao có thể vì một cái túi mà đòi tiền tôi chứ, đúng không?”
Tuy là câu hỏi nhưng cô hiển nhiên không cần Phó Tranh trả lời, chỉ dựa vào sức của mình tự hỏi tự trả lời diễn thành một vở kịch lớn: “Nhất định là ông ta lại quay về, lại phá phách cướp bóc ở nhà, đánh bạc thua rồi lấy mẹ tôi trút giận… Sao tôi lại có một người bố như này chứ? Làm chuyện gì cũng không được, nhưng đánh người là số một, số tôi khổ quá!”
Phó Tranh hoàn toàn không muốn nghe chuyện riêng của Ninh Uyển, bởi vì với anh mà nói, khoảng cách quá gần với một người sẽ tạo ra phiền phức, giống như bây giờ, anh nhìn Ninh Uyển dưới gầm bàn, cảm thấy bản thân không có cách rời đi.
Lúc này Ninh Uyển đang ôm một cái chân bàn ăn thấp tiếng khóc nức nở, tiếng khóc không lớn, nhưng nước mắt cứ từng giọt lớn rơi xuống, giống như gặp phải ấm ức quá lớn, trông khá đáng thương, giống như con chó nhỏ bị vứt bỏ.
“Được rồi, đừng khóc nữa.” Cả đời này Phó Tranh chỉ dạy dỗ người ta đến khóc, chưa từng an ủi người khác khóc, bây giờ làm loại chuyện này, cũng rất khô khan không tự nhiên, “Cô có muốn thứ gì không? Tôi có thể mua cho cô.”
Thông thường mà nói, khi đối diện trước cảm xúc quá lớn thế này, cho dù người khác có nói lời an ủi gì đều không có tác dụng, Phó Tranh đã chuẩn bị tốt rằng Ninh Uyển hoàn toàn không để ý anh mà tiếp tục khóc, nhưng không ngờ lời vừa dứt, Ninh Uyển thu lại tiếng khóc biến hóa khuôn mặt trong một giây, sau đó khuôn mặt như hoa lê thấm mưa, tròn vành rõ chữ đáp:
“Anh nói đều mua đúng không, vậy tôi muốn ăn hạt dẻ rang đường, hồ lô đường lạnh, bánh trung thu thịt tươi, bánh hoa tươi Vân Nam, bánh trứng gà non phô mai bọc socola ngàn lớp, sầu riêng, mực xào bơ hành, gà chiến đấu vị cay, hoành thánh, bánh kếp thập cẩm Sơn Đông…” Ninh Uyển một hơi báo một núi đồ ăn, cuối cùng không quên bổ sung, “Bánh kếp đừng quên hai quả trứng!”
“…”
Phó Tranh cảm thấy sự đồng cảm mình là vô ích, khi nãy trong chớp mắt, anh tin lời bịa đặt của con ma men Ninh Uyển này, bây giờ nghĩ lại, bộ dạng cô thế này, đương nhiên là sau khi uống rượu, tinh thần diễn kịch vụt lên, quá nhập tâm diễn một vở kịch đau khổ, chỉ cần một chút đồ ăn là có thể không diễn rồi.
Phó Tranh đang chuẩn bị không đếm xỉa đến cô, chỉ là vừa chuẩn bị đứng dậy, bị Ninh Uyển túm chặt một ống quần, cô nhìn Phó Tranh: “Có cần tôi trần thuật lại một lần muốn ăn gì không?” Con ma men nhỏ này còn lý lẽ hùng hồn, “Anh vừa nói rồi, anh có thể mua cho tôi, tôi vừa mở điện thoại ghi âm rồi, anh phải nói lời giữ lời.”
“…” Phó Tranh đã dùng 120 nghìn phần kiên nhẫn trong đời, cố gắng bình tĩnh đáp, “Tôi nói mua cho cô, nhưng không nói cái gì cũng mua, tôi chỉ mua cho cô một thứ, cô tự chọn đi.”
Ninh Uyển hoàn toàn không khóc, cô trừng to mắt nhìn Phó Tranh, phẫn nộ đáp: “Lúc nãy anh không nói chỉ mua một thứ!”
Phó Tranh lạnh lùng đáp: “Phía tổ chức hoạt động thường có quyền giải thích cuối cùng, Ninh Uyển, cô học luật, nên trưởng thành chút, tôi bỏ tiền, tôi muốn thế nào thì thế ấy.”
“…” Ninh Uyển lại nhìn Phó Tranh một chút, cuối cùng lựa chọn khuất phục, “Vậy tôi muốn kem ly matcha.”
Phó Tranh nhăn mày: “Dãy liệt kê khi nãy vốn không nói kem ly.”
Lời anh vừa nói xong, mắt Ninh Uyển lại bắt đầu nhập kịch trong một giây, mắt lóng lánh nước mắt: “Mệnh tôi khổ quá, tôi chỉ muốn ăn một ly kem matcha mà thôi.” Cô bi thảm nói, “Mệnh tôi khổ quá mà…”
“…”
Phó Tranh không có cách nào khác, ma men không nói đạo lý, cũng không có khả năng logic, cuối cùng anh chỉ có thể đanh mặt gọi dịch vụ sai vặt, thêm chút tiền vào phong bì tìm người giúp mua một ly kem matcha đem qua đây.
Có lẽ phong bì quả thật rất dày, gần như không lâu sau, kem ly matcha được ship đến cửa nhà, Phó Tranh lấy kem, sau đó ngồi xuống, duỗi thân hướng Ninh Uyển cuộn tròn dưới gầm bàn: “Kem ly cho cô, bây giờ có thể ra chưa?”
Ninh Uyển thấy kem ly quả nhiên vui mừng ra mặt, cô nhẹ nhàng bò ra chỗ Phó Tranh, lấy kem từ trong tay Phó Tranh, nhưng lại không muốn ra ngoài, vừa ăn vừa lẩm bẩm: “Ăn xong sẽ ra.”
Phó Tranh nhẫn nại đáp: “Tại sao phải ăn xong mới ta? Ăn kem dưới gầm bàn không thoải mái.”
Ninh Uyển nhìn Phó Tranh, dĩ nhiên nói: “Không phải anh muốn lừa tôi ra ngoài sau đó cướp kem của tôi sao? Lòng lang dạ sói của anh đừng tưởng tôi không biết? Loại thiếu gia như anh, vừa nhìn là biết không phải loại tốt đẹp…”
Quả nhiên người tốt không có kết cục tốt đẹp, Phó Tranh lạnh mặt, giật lấy kem từ trong tay Ninh Uyển: “Lừa hay không lừa cô ra ngoài, tôi đều có thể cướp kem của cô.” Anh đanh mặt nhìn Ninh Uyển, “Được rồi, bây giờ tôi chính thức thông báo, kem của cô hết rồi.”
Có lẽ Ninh Uyển hết sức kinh hãi, cô trừng mắt nhìn Phó Tranh tròn một phút, trong lòng anh sớm tính toán suy nghĩ cãi cùn tiếp theo của cô, đã chuẩn bị tốt biện pháp ứng phó, sau đó một giây, Ninh Uyển đột nhiên chun mũi, khóc…
Đối diện tình cảnh này Phó Tranh có chút tay chân lúng túng, anh cũng không biết tại sao ma xui quỷ khiến cướp kem của Ninh Uyển, bây giờ cũng chỉ có thể nhét kem vào tay của Ninh Uyển, giọng nói không tự nhiên: “Đừng khóc nữa, tôi đưa kem cho cô.”
Đáng tiếc Ninh Uyển không đếm xỉa tới anh, không nhận kem, chỉ khóc.
Phó Tranh hoàn toàn không biết làm sao, tuy giọng nói vẫn lạnh lùng, nhưng nét mặt đã có chút luống cuống: “Lúc này cô còn muốn ăn gì? Hạt dẻ rang đường, hồ lô đường lạnh, bánh trung thu thịt tươi, bánh hoa tươi Vân Nam? Còn gì nữa? Tôi đều mua cho cô.”
Thế nhưng lần này Ninh Uyển không diễn chỉ một giây, cô không dao động, tiếp tục khóc.
“Mệnh của tôi khổ quá.” Lần này, cô khóc còn thảm hơn lần trước, càng chân thực hơn, “Muốn tiền không có tiền, muốn sự nghiệp không có sự nghiệp…” Ninh Uyển giống như nghĩ ra chuyện bi thảm gì đó, khóc đến nghẹn ngào, “Ở tổng bộ làm chăm chỉ tận tụy mấy năm, nhưng không có một đại Par nào muốn chọn tôi vào đội…”
Lúc này, chỉ có thể gắng gượng an ủi một chút…
Phó Tranh mím môi: “Chuyện tiền bạc, chỉ có tăng thu giảm tiêu hai cách này là có thể tích lũy được, nếu cô cảm thấy không có tiền, vậy nên cắt bỏ những chi phí không cần thiết, ví dụ đừng ăn kem matcha vào nửa đêm, còn về tăng thu…” Anh nhìn Ninh Uyển, đánh giá khách quan, “Làm một luật sư, tăng thu nghĩa là tiếp xúc càng nhiều nghiệp vụ và vụ án, có thể kinh nghiệm và trình độ của cô e là không tiếp xúc nổi những vụ án lớn, tăng thu không có cửa rồi, vậy chỉ còn cách giảm tiêu thôi, sau này bớt ăn vặt, có lẽ một tháng có thể tiết kiệm vài trăm.”
“Còn về không có đại Par nào chịu nhận cô vào đội, vậy cô cần nghĩ thêm, tại sao người ta không muốn chọn cô, cẩn thận nhìn kỹ bản thân, mới có thể đạt được tiến bộ, người khác trong tổng bộ tại sao được chọn, cô thì không thể? Vậy chắc chắn do bản thân cô còn thiếu sót, cần tìm ra thay đổi…”
Ba chữ “là được rồi” của anh còn chưa nói hết, Ninh Uyển liền khóc lớn hơn…
Phó Tranh chỉ cảm thấy sọ não đau, cô gái này sao vậy? Bản thân anh đã dùng lời lẽ tốt để an ủi cô, còn khóc? Đúng là không thể thuyết phục!
Nhưng sau khi an ủi xong, Ninh Uyển quả thật khóc càng thương tâm hơn, cô vừa khóc vừa tố: “ Khó khăn lắm mới nghe thấy có một vị đại Par mới, muốn viết thư tiến cử khai thông quan hệ, kết quả người ta còn không thèm để ý, người hiện đại đều không nói lễ nghi như vậy sao? Là đại Par giỏi lắm sao? Dù sao cũng nên trả lời cho tôi chứ, gửi một bức thư cũng không tốn bao nhiêu thời gian. Mong ước hiện tại trong cuộc sống tôi chỉ là nhận được thư hồi âm mà thôi…” Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Không trả lời thư sẽ tạo ra tổn thương lớn như vậy sao? Ninh Uyển hình như vì không nhận được hồi âm của anh, bị đả kích sắp chết rồi.
Phó Tranh đắn đo nhiều lần, cảm thấy chuyện này có thể an ủi cô, anh mím môi: “Anh ấy sẽ trả lời cô.”
Lời vừa nói, cuối cùng có hiệu quả, Ninh Uyển ngừng khóc, ngẩng đầu nhìn anh, mắt đỏ lên, giống như một con thỏ hoảng sợ: “Thật sao?”
Phó Tranh gật đầu, anh tránh ánh mắt, có chút không tự nhiên nhận lời: “Thật.”
Anh nói xong, lôi điện thoại ra, sau đó ấn mail, bắt đầu viết thư cho Ninh Uyển.
Không lâu sau, điện thoại của Ninh Uyển quả nhiên phát tiếng thông báo nhận được thư, vẻ mặt Phó Tranh lạnh nhạt như “việc đã xong, phất tay áo rời đi, không để lộ sơ hở, che giấu thân phận”, nhắc nhở cô: “Cô xem, tôi nói anh ta sẽ trả lời, giờ thư trả lời đã đến rồi.”
Ninh Uyển hoài nghi: “Có lẽ chỉ là thư rác mà thôi.”
Ngữ khí Phó Tranh dửng dưng: “Vậy cô mở điện thoại xem là được.”
Ninh Uyển tất nhiên không tin, nhưng vẫn nghe lời mở điện thoại trong tiềm thức, sau đó Phó Tranh thấy cả khuôn mặt cô đều sáng bừng, cô bò ra nhanh nhẹn từ gầm bàn, vui mừng kinh ngạc nhìn Phó Tranh: “Miệng của anh rất linh đúng không? Thật sao? Anh vừa nói xong, vị Par này liền hồi âm cho tôi!”
Trên mặt Phó Tranh mang ý cười như mọi việc trong tầm kiểm soát, anh nghĩ, cho dù là nghiệp vụ pháp luật hay công việc an ủi người khác, không gì có thể làm khó một nhân tài toàn năng như anh.
Nhìn sắc mặt lúc này của Ninh Uyển, hoàn toàn giải thích cho việc giấc mơ thành hiện thực, Phó Tranh nhìn bộ dạng cô mở mail với những ngón tay run rẩy lo lắng, anh nghĩ có lẽ đã ổn định được tinh thần của con ma men Ninh Uyển này, bản thân cuối cùng có thể thành công rút lui.
“Vì thế có phải cô nên thu hồi lại những lời lúc nãy?” Phó Tranh nhìn Ninh Uyển, nói bóng gió, “Đại Par người ta trăm công nghìn việc, kết quả trong lúc bận rộn vẫn gửi thư trả lời cho cô, không những rất lịch sự, còn rất giản dị dễ gần…”
Tuy bản thân “che giấu danh tính” làm việc này không cần báo đáp, nhưng Phó Tranh cảm thấy, nếu như Ninh Uyển điên cuồng tâng bốc và khen ngợi anh, anh cũng miễn cưỡng nhận lấy…
Chỉ là không ngờ, sự đảo ngược của câu chuyện xảy ra trong chớp mắt…
Ninh Uyển không nhưng không khen ngợi, miệng còn phun một chuỗi lời chửi thô tục, phẫn nộ nói: “Đại Par này đang đùa sao? Nếu như từ chối thì không cần trả lời. Không thể từ chối uyển chuyển hay sao? Tại sao còn viết một bức thư lạnh lùng nói gì mà lý lịch mọi phương diện của tôi không đạt yêu cầu của anh ta, còn tỉ mỉ phân tích, chỗ nào của tôi không ổn, chỗ nào của tôi không đạt tiêu chuẩn? Bệnh thần kinh sao? Lại còn gửi cho tôi thư từ chối. Đầu óc kiểu gì thế?”
“…”
Phó Tranh tự kỷ rồi, tại sao cô gái Ninh Uyển này lại hỉ nộ thất thường như vậy? Không phải cô nói mong ước của mình là nhận được thư trả lời của đại Par sao? Thư từ chối thì sao? Thư từ chối không phải trả lời sao? Bản thân anh trong lúc bận rộn còn trả lời cô đã không dễ dàng rồi, hơn nữa viết thư hồi âm đã là phá lệ, cô còn muốn được voi đòi tiên?
Chỉ là Phó Tranh vừa muốn tranh luận, Ninh Uyển lại bắt đầu khóc rồi: “Mệnh tôi khổ quá! Không có tình yêu trong cuộc sống, xã hội quá lạnh lùng rồi, nhân gian không đáng quý mà, cho dù tôi không đạt chỉ có thể nhận thư từ chối, không thể viết cổ vũ tôi ở cuối thư sao? Viết hai chữ “cố lên” cũng được mà, người ta viết thư tình bị từ chối ít nhất đều nhận được tấm thẻ người tốt “Anh rất tốt nhưng chúng ta không hợp”.”
“…”
“Quá lạnh lùng vô tình rồi!”
Phó Tranh vốn không muốn lại viết lời động viên gì cả, anh căn bản không phải là người có tính cách như này, Ninh Uyển nói không sai, bản thân anh là đối tác, quả thật rất lạnh lùng vô tình với cấp dưới, chỉ là Ninh Uyển khóc đến mức đầu anh cũng đau, Phó Tranh nghĩ ngợi, vẫn quyết định viết mấy câu cổ vũ coi như làm việc thiện tích đức. Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Có điều khi anh vừa cầm điện thoại, chuẩn bị gửi thêm thư động viên, liền nghe thấy Ninh Uyển tiếp tục nói:
“Năng lực nghiệp vụ của đại Par này giỏi thì có tác dụng gì chứ! Một người đàn ông không biết cổ vũ người khác, là kẻ không có sức thu hút nhân cách gì cả. Anh ta nhất định không có bạn gái. Hơn nữa còn không tìm được bạn gái!”
Tấm lòng làm việc thiện tích đức của Phó Tranh hoàn toàn bay mất rồi, Anh lạnh lùng xóa hai chữ “cố lên” vừa đánh trên điện thoại.
Ninh Uyển, thư động viên của cô không còn nữa.