Đọc truyện Khuyên anh nên sớm thích em – Chương 22:
Ninh Uyển tạm biệt Phó Tranh, vội vã ăn một bữa ăn nhanh, lại xử lý vài mail công việc trong công ty. Nhìn thời gian đã sắp 7h30, cô nhanh chóng thu dọn đồ đạc, vội vàng chạy đến chỗ nhảy quảng trường, nói trắng ra, nơi nhảy mới này cũng là do Ninh Uyển khai phá.
Gió tối vừa thổi, có cảm giác dễ chịu trên mảnh đất thoáng đãng này. Không lâu sau, có vài phụ nữ trung niên nói chuyện và từ từ tụ tập lại. Nhưng tiếc là Ninh Uyển thò đầu nhìn rất lâu cũng không thấy dì Tiêu. Vị dẫn đội nhảy quảng trường này thật sự là người rất bận rộn, vừa điểm 7h40 mới thấy bà ấy thong dong đi đến. Nhưng bà vừa đến, Ninh Uyển vẫn chưa có cơ hội bắt chuyện, dì Tiêu “nhân vật linh hồn” này đã mở loa, sau đó hăng hái ngút trời nhảy theo điệu nhạc nhịp nhàng.
Ninh Uyển không có cách nào khác, cũng không thể mọi người đều nhảy mà cô chỉ đứng, quá lạc loài. Sau đó dứt khoát nhảy theo…
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Mấy vũ khúc tiếp theo, Ninh Uyển nhảy đến mức thở hổn hển. Cuối cùng vào lúc nghỉ ngơi giữa giờ, do các động tác cứng nhắc của cô, biểu cảm bối rối cùng phản ứng tụt lại phía sau không ra làm sao đã thành công thu hút sự chú ý của dì Tiêu dẫn đội.
“Cô là….”
“Dì Tiêu, cháu là Ninh Uyển.” Ninh Uyển cười híp mắt, cũng không trực tiếp vào chủ đề, phải tâng bốc trước đã, “Cháu nghe nói dì nhảy rất đỉnh, bình thường cháu luôn ngồi ở văn phòng làm việc, cả người cứng nhắc, nhảy so với dì còn kém xa. Hôm nay nhảy cùng dì, cảm thấy thể lực còn không bằng dì, lẽ nào dì duy trì cơ thể tốt như vậy sao….”
Chỉ tiếc là Tiêu Mĩ không tỏ vẻ nở mày nở mặt, chỉ dè dặt hỏi: “Thật sao?”
“Sao lại không thật, dì xem sau này cháu có thể gọi dì là chị Tiêu không?” Ninh Uyển thành thật, “Trước đây cháu nghe người khác trong tiểu khu gọi dì là dì Tiêu, khi nãy mới gọi như thế. Nhưng bây giờ nhìn người thật, trông dì lại trẻ mà khí chất như vậy, gọi là dì cháu thật sự không gọi được, hay là gọi bằng chị đi?”
Theo lý mà nói, những lời tâng bốc này rất có tác dụng với đa số người, đối với người khen ngợi mình, họ càng dễ nảy sinh cảm giác thân thiết, thế nhưng vị dì Tiêu này thực sự là một ngoại lệ, có lẽ bình thường là mặt trăng vây quanh bởi các vì sao, được người khen nhiều rồi, vì thế hiểu biết sâu rộng. Cho dù Ninh Uyển ca ngợi như vậy, cuối cùng bà vẫn mang cảm giác xa lạ cao cao tại thượng và thận trọng, hại Ninh Uyển không thể buông bỏ, không có cách thúc đẩy kế hoạch bắt chuyện của mình.
Vẫn là dì Tiêu dứt khoát vào vấn đề, bà lườm Ninh Uyên vài cái, dùng ánh mắt nhìn rõ mọi thứ tự mình mở lời: “Nói đi, sao cô lại đến tiếp cận tôi?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Được rồi… nếu như đã thích không vòng vo, Ninh Uyển cũng không khéo léo nữa: “Là thế này dì Tiêu…”
Kết quả lời chưa nói xong, Tiêu Mĩ ho vài tiếng cắt ngang Ninh Uyển, gảy tóc mái: “Không phải khi nãy muốn gọi chị sao?”
“…” Ninh Uyển hiểu “kẻ thức thời là trang tuấn kiệt”, lập tức gọi: “Chị Tiêu, là thế này, em là Ninh Uyển, là luật sư của xã khu Duyệt Lan. Hiện đang tiếp nhận một vụ án khá phiền phức, chị biết Vương Lệ Anh chứ? Nghe nói chị là bạn của bà ấy, rất muốn hỏi thăm chuyện của bà ấy từ chị.”
Kết quả Ninh Uyển nói xong ngọn ngành câu chuyện, Tiêu Mĩ không nhiệt tình lắm: “Nói thật, người trong tiểu khu coi tôi là bạn nhiều lắm, nhưng tôi cũng không thể quản chuyện của mọi người bạn đúng chứ? Vương Lệ Anh cũng chỉ là thành viên tham dự đội nhảy quảng trường khá sớm mà thôi, bình thường không có việc gì tán gẫu vài câu, cô là một người trẻ, có lẽ cũng biết tình chị em plastic đúng không?”
“…”
Dì Tiêu sau khi nói đủ mấu chốt mới đi thẳng vấn đề: “Đương nhiên, nếu như tôi ra tay, tất nhiên mã đáo thành công. Cô muốn nghe ngóng điều gì cũng được, nhưng mà… cô cũng biết tôi rất bận, làm gì có nhiều thời gian như vậy…”
Ninh Uyển nghe ra hàm ý trong đó: “Xin nhờ chị nghe ngóng những chuyện này, đương nhiên em cũng phải có thành ý, chị Tiêu mong muốn gì thì cứ nói?”
Nói xong lời này, trong lòng Ninh Uyển cầu nguyện, xin Tiêu Mĩ đừng há miệng lớn như sư tử…
Tiêu Mĩ than một hơi: “Nhà, xe, tiền, những thứ này tôi đều không thiếu.”
Ninh Uyển thở phào….
“Tôi thiếu một người bạn trai.”
Ninh Uyển lại thấp thỏm, nhưng cũng may cô có đối sách: “Không sao, em có quan hệ tốt và chủ nhiệm Quý ủy ban công tác xã khu, trong tiểu khu có tài nguyên độc thân ưu tú nào, nếu như phù hợp em giúp chị thám thính, sau đó giới thiệu cho chị làm quen, không biết chị Tiêu có yêu cầu cứng nào với bạn trai không?”
Vừa nói đến đây, Tiêu Mĩ rất cởi mở: “Không yêu cầu gì, chỉ là đẹp trai, cao chút, dưới 25 tuổi là được.”
Đây gọi là không yêu cầu gì? Còn phải dưới 25 tuổi?
Tình cảm bây giờ đều thịnh hành yêu quên tuổi tác sao? Việc này quả làm khó Ninh Uyển, bảo cô đi đầu tìm một thanh niên anh tuấn dưới 25 tuổi kết đôi cho dì Tiêu này bây giờ….
Cũng may Tiêu Mĩ hắng giọng, lại bổ sung: “Thực ra ấy, tôi cũng không thật sự muốn tìm bạn trai, chỉ là tôi không muốn thua.”
“Cái gì?”
Tiêu Mĩ lườm Ninh Uyển: “Không muốn thua Vương Lệ Anh.” Bà không giấu đáp: “Thực ra cũng không cần cô nói, trong tiểu khu đã truyền ra rồi, nói Vương Lệ Anh đã tìm một người đàn ông trẻ 26 tuổi làm đối tượng kết hôn, nhưng bà ta đẹp hơn tôi, trẻ hơn tôi sao? Sao bà ta có thể tìm được một người đàn ông trẻ như vậy?”
Tiêu Mĩ ngừng một lát: “Thực ra tôi vốn muốn đi thăm dò thực hư một chút, bà ta sao có thể tìm được một người bạn trai như này? Có phải có nội tình gì không?”
Ninh Uyển ngẩn người, bỗng hiểu ra chút dụng ý: “Cho nên chị cảm thấy mình không tìm được bạn trai trẻ như bà ấy, không thắng nổi về thể diện, cho nên vẫn luôn không đi?”
Tiêu Mĩ hơi không tự nhiên ho vài tiếng: “Tóm lại, chính vì chuyện của bà ta gần đây đã cướp đi hết hào quang của tôi! Mọi người thảo luận bà ta đều thuận miệng bàn tán tôi, nói tôi bảo dưỡng sắc đẹp có ích gì chứ, vây xung quanh tôi không phải đều là những ông già xấu sao?”
Bà nhìn Ninh Uyển: “Cô bảo tôi đi nghe ngóng được thôi, nhưng cô tìm cho tôi một trai đẹp trẻ trung dưới 25 tuổi mỗi ngày đều ở bên tôi, cũng không phải làm bạn trai thật, chỉ cần ở bên đi dạo nói chuyện, khiến đám phụ nữ nói sau lưng tôi ghen tức là được.”
Tiêu Mĩ nói xong, lại bổ sung một câu: “Nhất định phải đẹp, phải cao, nhìn có khí chất. Vương Lệ Anh tìm một người 26 tuổi, tôi muốn tìm một người trẻ hơn, dưới 25 tuổi!”
“Cho nên người mà chị tìm thực chất không phải bạn trai, là kiểu giống bạn tình nam cùng chơi với chị?”
Kết quả vừa nghe thấy 3 chữ “bạn tình nam”, đầu mày Tiêu Mĩ đã chau lại: “Bạn tình nam thì tôi không cần, kiểu này bình thường không đọc sách, không có khí chất, hơn nữa mồm mép láu lỉnh, không chừng còn muốn lừa tiền của tôi, tôi muốn kiểu gia thế trong sạch học vấn tốt cơ.”
“…”
Tiêu Mĩ đưa ra thông điệp cuối cùng: “Tóm lại, lúc cô tìm thấy “bạn trai nhỏ” cho tôi, sẽ là lúc tôi giúp cô.”
Bà nói xong, không thèm để ý Ninh Uyển nữa, kết thúc nghỉ giữa giờ, lại bắt đầu bật loa.
Trong nhịp điệu âm nhạc ngây ngất, Ninh Uyển trầm ngâm suy nghĩ, đầu dần to lên. Giờ đây không thể chậm trễ việc, Lục Phong vẫn còn khổ sở đợi mình điều tra rõ ràng, phải trong một thời gian ngắn tìm một trai đẹp anh tuấn, còn đồng ý dạo phố nói chuyện cùng Tiêu Mĩ, điều này thực sự hơi khó…
Nếu như mình là nam thì tốt rồi, vậy cô sẽ tình nguyện vì vụ án mà hy sinh thân mình…
Đợi đã!
Theo dòng suy nghĩ này, Ninh Uyển bỗng có cảm giác hy vọng.
Bây giờ cô không chỉ có một mình, cũng có đội của mình mà! Trong đội không phải có một người đàn ông sao?
Mặt đẹp dáng đẹp, người cao, khí chất tốt, tốt nghiệp trường danh tiếng nước ngoài, học vấn xuất sắc, đồng thời lại giống như cô, là luật sư bị ủy thác của vụ án này, tuyệt đối đồng ý hy sinh một chút vì vụ án, chỉ có điều….
Chỉ có điều Phó Tranh đã 30 tuổi…
“Đã 30 tuổi sao? Không được, quá già!”
Đúng như dự đoán, đến khi dì Tiêu nhảy xong, Ninh Uyển lần nữa tiến đến tiến cống tin tức ứng viên, liền gặp phải sự phản đối kịch liệt của đối phương: “30 không được! Tuyệt đối không được!”
Dì Tiêu nói hết nước hết cái: “Cô nói xem nếu là 26 tuổi, tôi còn có thể chịu được, ít nhất còn hòa với Vương Lệ Anh, 27 tuổi cũng được, giả vờ trẻ cũng không nhìn ra rốt cuộc bao nhiêu tuổi. Nhưng cô tìm một người 30, không ổn đâu. Đàn ông qua 28 đã là tàn hoa bại liễu, đây còn là 30 tuổi? Tôi dẫn ra ngoài sẽ rất mất mặt! Bỗng chốc đã thua Vương Lệ Anh rồi.”
Ninh Uyễn không ngờ Phó Tranh đang ở tuổi 30 sung mãn lại gặp phải cảnh thảm bị ghét bỏ…
Nhưng cô vẫn cố gắng tiếp thị: “Người này của em tuy đã 30 tuổi nhưng thật sự không tệ, cực kỳ đẹp trai! Đẹp đến mức không có bạn bè so bì! Chị Tiêu, tuổi tác không phải vấn đề. Đàn ông càng già, càng giống rượu nồng, càng hấp dẫn!”
Ninh Uyển lại điên cuồng thổi phồng nhan sắc của Phó Tranh, đôi chân dài của Phó Tranh, khí chất lạnh lùng nghiêm nghị của Phó Tranh, cuối cùng dì Tiêu có chút buông lỏng: “Nếu như cô đã nói như vậy, tôi miễn cưỡng đi gặp một lần, cho cậu ta một cơ hội.”
Ninh Uyển có được “viên thuốc” an tâm này mới cảm tạ ngàn lần quay về.
Nhưng Ninh Uyển không ngờ lo xong dì Tiêu, tiến triển vụ việc lại thất bại thảm hại chỗ Phó Tranh.
“Không được, tôi từ chối.”
Ngày hôm sau đi làm, gần như cô vừa nói đến phương án này, đã gặp phải sự cự tuyệt mạnh mẽ của Phó Tranh, anh đanh mặt: “Tôi là luật sư, cô biết thời gian của luật sư quý giá thế nào không? Mỗi phút mỗi giây của luật sư dùng để làm gì cô biết không?”
“Tôi biết, tôi biết! Nhưng Phó Tranh à, mỗi phút mỗi giây rất quý giá mà anh nói ít nhất là cấp bậc đối tác, anh biết thứ không đáng tiền nhất của luật sư cấp thấp nhất là gì không? Là thời gian đó!”
“Là luật sư không có kinh nghiệm, vậy thời gian không phải thời gian. Bởi vì đối tác người ta có thể dựa vào kinh nghiệm và chuyên ngành dùng 10 phút giải quyết vụ án. Luật sư như chúng ta có thể phải tốn gấp mấy lần thời gian, chúng ta chỉ có thể dựa vào cách này theo kịp người ta thôi.”
Ninh Uyển nói đến mức sắp khô miệng lưỡi: “Hơn nữa hiện tại chúng ta là luật sư xã khu, nội dung công việc luật sư xã khu rất phức tạp, nếu như sau này anh muốn làm lĩnh vực dân sự, cũng không tránh khỏi tiếp xúc với những việc này. Có nhiều luật sư giải quyết tranh chấp hôn nhân khi đang giúp đương sự làm xử lý tố tụng hôn nhân còn phải đi theo bắt gian lấy chứng cứ cùng đương sự nữa!”
Ninh Uyển nói ra vẻ đạo mạo, nhưng Phó Tranh quả thực sắp tức chết.
Anh, đường đường là một đối tác cấp cao, mức lương một giờ đều là một luật sư thương mại hàng đầu ở thị trường luật pháp Trung – Mỹ, vậy mà chuẩn bị bị Ninh Uyển phái đi làm “tam bồi”? (Cùng ăn, cùng uống, cùng ngủ)
Lúc Phó Tranh nghe tới yêu cầu này, gần như chấn động tới mức không nói lên lời.
Ninh Uyển nói thì dễ nghe, gọi đó là thâm nhập điều tra, trợ giúp đương sự xác nhận sự thật luật pháp, nhưng thực tế sao nào? Thực tế lẽ nào không phải bảo anh hy sinh sắc đẹp? Anh là một luật sư chuyên nghiệp, cuối cùng lại sắp phải đi làm một công việc giống “kỹ nam”?
Tuy cô nói quả thực có lý, luật sư cơ sở cần phải tốn thời gian đi điều tra nghiên cứu tình hình sự thật, nhưng Phó Tranh chỉ giả vờ là một luật sư cơ sở mà thôi. Tôn nghiêm của một đối tác cấp cao trong lòng anh khiến anh không cách nào chấp nhận sự sắp xếp như thế, một khi anh làm chuyện này, điều này sẽ trở thành trang sử đen vĩnh viễn trong sự nghiệp đời anh.
“Phó Tranh, xin anh đấy, bây giờ sự trong sạch của Lục Phong có thể rửa sạch hay không đều do anh!”
Phó Tranh mím chặt môi, không dao động: “Sự trong sạch của anh ta có thể rửa sạch, còn sự trong sạch của tôi? Không cần sự trong sạch của tôi nữa?”
“Anh nói những lời gì thế, dì Tiêu tìm một người cùng nói chuyện, cùng dạo phố, không phải tìm anh làm bạn trai, sao có thể hủy hoại sự trong sạch của anh được?”
“Vậy cô tiêu chút tiền, thuê một người đàn ông khác đi làm.”
Nhưng nếu như cô có tiền hay có thể tìm được một người đàn ông khác, Ninh Uyển còn tìm Phó Tranh sao?
Như vậy cũng không được, phải ra chiêu lớn hơn!
Ninh Uyển chớp chớp mắt, bắt đầu ăn nói lung tung với khuôn mặt nghiêm túc: “Thực ra là thế này, dì Tiêu chỉ đích danh anh. Trước đây, sau khi bà ấy nhìn thấy anh ở tiểu khu đã trúng tiếng sét ái tình liền lưu luyến mãi không quên, không ngờ trên thế gian này lại có một người đàn ông đẹp trai như vậy. Hơn nữa không chỉ cao, cơ thể cũng đẹp, cái chân này cái lưng này, khí chất hoàn toàn không giống với kẻ dung tục qua đường khác.”
Ninh Uyển bất chấp tất cả cứ chém gió quá đà: “Người đi qua biển lớn, không màng sông nơi khác; Ngoại trừ mây ở Vu Sơn, mây nơi khác đều không đẹp”. Đều trách anh luôn đẹp trai như vậy, còn đi lang thang trên đường, hại dì Tiêu nhà người ta từ lúc đó đều không vừa ý người đàn ông nào khác, cảm thấy chàng trai này đẹp như vậy, đặc biệt muốn làm quen. Anh cũng biết mà, gu thẩm mỹ của đàn ông rất ổn định, mãi mãi yêu người con gái trẻ 18 tuổi. Phụ nữ chúng tôi cũng vậy, dì Tiêu cũng xuất phát từ góc độ thẩm mỹ đơn thuần, thích một trai đẹp trẻ trung đi dạo phố cùng mình thì sai sao? Nếu có sai, người sai chính là anh đấy Phó Tranh, ỷ đẹp làm ác chính là phạm tội!”
“…”
Tuy Phó Tranh vẫn đanh mặt, nhưng có vẻ như biểu cảm thả lỏng không ít.
Ninh Uyển lại tiếp tục cố gắng, lại lần nữa phát huy khả năng chém gió của mình, trực tiếp khen anh đến mức hơi mất cơ sở, anh khẽ ho, hơi không tự nhiên nói: “Bà ấy thực sự… thích tôi như vậy?”
“Đúng đấy! Anh nên thay đổi suy nghĩ đi, cái gì mà “tam bồi” chứ? Anh tưởng tượng dì Tiêu thành một fan lớn tuổi của mình là được. Anh là thần tượng của người ta, cho fan cứng của mình một chút lợi lộc, cùng người ta nói chuyện dạo phố thì đã sao nào? Lại vừa có thể hoàn thành công việc, đây không phải nhất cử lưỡng tiện sao?”
…
Về việc đi cùng dì Tiêu, trong lòng Phó Tranh thực ra là cự tuyệt, nhưng không ngờ bản thân anh che giấu thân phận, lại không che lấp nổi khí chất trên người. Đúng là vàng thì luôn phát sáng, vô tình khiến dì Tiêu yêu thích và say đắm như vậy… có lẽ đây đúng là trách nhiệm của mình…
“Anh ấy, diện mạo xuất chúng đã định và sức hấp dẫn nhân cách vẫn khiến anh không cách nào bình thường nổi, cho nên Phó Tranh à, anh nên có chút trách nhiệm xã hội, làm chút chuyện trong khả năng của mình.”
Ninh Uyển vẫn đang thuyết khách, Phó Tranh bình tĩnh nghĩ ngợi, cảm thấy lời cô nói thực sự có chút đúng, hơn nữa về tổng thể, đây cũng coi như là một lần trải nghiệm cuộc sống đáng quý…
Vì thế cuối cùng, Phó Tranh mở miệng: “Nếu đã như vậy, tôi sẽ thử.”
Phó Tranh nói xong, Ninh Uyển cũng thở phào, việc không thể chậm trễ, cô lập tức liên lạc với dì Tiêu, sau đó dẫn Phó Tranh qua đó.
Trước khi Phó Tranh gặp Tiêu Mĩ thực có chút lo lắng. Bà cô này say đắm mình như vậy, nếu như gặp được người thật không biết sẽ kích động quá mức không, anh phải làm thế nào khiến bà ấy giữ lý trí và khoảng cách?
Thế nhưng lúc đến trước mặt Tiêu Mĩ, cảnh ngộ tưởng tượng của anh lại không xuất hiện…
Tiêu Mĩ đặc biệt bình tĩnh.
Bình tĩnh hơi quá…
Bà không giống một fan, giống như người mua thịt lợn kén chọn, ánh mắt quan sát Phó Tranh giống như nhìn một miếng thịt lợn giá rẻ đặc biệt….
Phó Tranh chau mày nhìn Ninh Uyển.
Ninh Uyển hơi ấp úng giải thích, cô thấp giọng nói: “ Đây gọi là tâm trạng phức tạp! Nhìn thấy thần tượng quá kích động đến mức vẫn chưa phản ứng, cho nên biểu hiện hơn dị thường. Đây là cơ chế bảo vệ bản thân của người, thực chất nội tâm bà ấy đã dâng lên ào ạt!”
Phó Tranh miễn cưỡng tiếp nhận lời giải thích này, Tiêu Mĩ lại nhìn Phó Tranh vài cái, sau đó gật đầu với Ninh Uyển, Ninh Uyển lộ ra dáng vẻ nhẹ nhõm, sau đó hai người đánh tiếng với Phó Tranh muốn cùng đi vệ sinh.
Phó Tranh không để ý, anh ngồi chỗ cũ chờ đợi, kết quả đợi rất lâu Ninh Uyển cũng chưa quay về. Trưa nay anh hẹn Cao Viễn, nhìn thời gian đã suýt soát giờ, sợ sẽ đến muộn, vì thế đứng dậy chuẩn bị gọi điện thoại cho Cao Viễn. Chỉ là Phó Tranh vừa lẩn đến một nơi yên tĩnh lấy điện thoại ra, liền nghe thấy âm thanh truyền từ bên cạnh bụi cây, không ngờ chính là Tiêu Mĩ và Ninh Uyển vừa nói đi vệ sinh. Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Chị Tiêu, em đã nói rồi mà, có phải người không tệ không?”
Trả lời Ninh Uyển là giọng nói lạnh lùng kiêu ngạo của Tiêu Mĩ: “Ừm, không tệ, tuy 30 tuổi rồi nhưng nhìn không già.”
???
“Em đã nói với chị mà, người em giới thiệu đảm bảo chất lượng. Phó Tranh của chúng em tuy đã 30 tuổi, nhưng trước kia vẫn luôn đi học ở trường, rất ngây thơ đơn thuần. Chị xem, ánh mắt đó rất trong veo đúng chứ? Thực ra thứ quan trọng nhất của đàn ông không phải tuổi tác, là sự trong sáng! Có những người đàn ông 25 tuổi thì sao chứ? Đều là kẻ lõi đời, Phó Tranh của chúng em tuy hơi lớn tuổi, nhưng kỹ năng mềm kỹ năng cứng đều đặc biệt xuất sắc, ánh mắt hoàn toàn sạch sẽ! Để anh ấy ở bên chị nhé, chị xem được không?”
“…”
Phó Tranh mím môi, buông điện thoại xuống.
Dì Tiêu là fan cứng say đắm điên cuồng anh ở đâu ra? Sao tình huống này trông như Ninh Uyển đang tiếp thị ép mua ép bán thế? Cái gì mà tuy anh tuổi đã hơi lớn? Cách nói này giống như anh không có người thèm, giống như tiếp thị bán phá giá hàng ế vậy.
“Được thôi, chọn cậu ta đi, diện mạo quả thực rất đẹp trai, thân hình cũng đẹp.” Tiêu Mĩ cảm thán một hồi, “Nhưng lớn tuổi là vết thương cứng. Tôi nói với cô này Ninh Uyển, chị Tiêu của cô cũng nói lời thật lòng, nhìn đàn ông không thể chỉ nhìn vào khuôn mặt. Phó Tranh này đã 30 tuổi rồi, sao vẫn làm luật sư cơ sở ở xã khu chứ? Đều nói “Thế giới quan tuổi 30 ổn định”, chắc chắn là năng lực cậu ta có chút không ổn.”
Cái gì mà năng lực không ổn? Cái gì mà tuổi hơi lớn là vết thương cứng?
Phó Tranh kẹp chặt điện thoại, suýt nữa tức đến mức thăng thiên.
Tiêu Mĩ vẫn còn ở bên kia thở ngắn than dài: “Vừa nghĩ đến đây, tôi nhìn lại câu ta, cảm thấy mị lực của cậu ta đã giảm giá cực nhiều rồi. Đàn ông già chút không phải không ổn, nhưng phải có sức hấp dẫn trưởng thành, không thể đã 30 mà vẫn còn là một luật sư nhỏ. Con người tôi ấy, nhìn đàn ông cũng nhìn vào nội hàm. Tuy gương mặt cậu ấy không tệ, nhưng nghĩ đến trình độ của chàng trai này tệ như vậy, chỉ là một bình hoa nam, hơi chút không hứng thú… nhưng bỏ đi, người đời thường nông cạn, có cái mặt này của cậu ta, tôi cũng có thể ngẩng cao đầu ở trước mặt Vương Lệ Anh.”
“…”
Tiêu Mĩ nói lung tung một hồi, cuối cùng rút ra kết luận bà miễn cưỡng chấp nhận Phó Tranh.
Cái thái độ miễn cưỡng và ngôn từ ghét bỏ này khiến Phó Tranh lần nữa nảy sinh nghi ngờ với giá trị của bản thân mình.
Không lâu trước đây, anh cảm thấy mình đồng ý Ninh Uyển nuôi ăn bữa tối trong nửa năm để đổi lấy vụ án của mình thực sự đã là việc có giá rẻ mạt nhất cuộc đời mình, nhưng giờ đây anh mới nhận thức được cuối cùng mình vẫn ngây thơ, vĩnh viễn đừng cho rằng cuộc sống đã chạm đáy, bởi vì không có rẻ mạt nhất, chỉ có rẻ mạt hơn…
Anh của bây giờ phải đi tam bồi, không những không có cơm tối trong vòng nửa năm, vậy mà phải cho không.
Phó Tranh cảm thấy nhân sinh quan bị phá nát triệt để sau đó tu tạo lại.
Từ khi đến xã khu trải nghiệm cơ sở đến nay, tính khí của anh ngày càng tốt hơn.
Anh 30 tuổi không có sức hấp dẫn? Anh phải khiến cho hai người một già một nhỏ mắt đui này thấy rõ, cái gì gọi là sức hấp dẫn.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.