Bạn đang đọc Khứu Giác Mất Linh FULL – Chương 40
Thời gian về nước đã xác định vào buổi sáng ngày 11.
Trước đó, Văn Nhạn Thư đến thăm xưởng của Hoa Cung Na một chuyến, nơi đó lưu giữ ấp ủ quá trình sản sinh ra tinh dầu thơm cổ xưa nhất.
Anh thích nhìn từng giọt tinh dầu thơm tinh túy nhất được chiết xuất ra từ cỗ máy cũ kêu ong ong, sự ra đời của nó mang ý nghĩa bắt nguồn câu chuyện của mọi loại nước hoa.
Tháng trước xưởng đã nuôi trồng được loại hương liệu mới, Văn Nhạn Thư trùng hợp được mời đến đánh giá và trải nghiệm thử.
Trịnh Thừa Diễn cùng Văn Nhạn Thư từ lúc quen nhau đến hiện nay, lần đầu tiên hắn thấy anh trò chuyện lưu loát bằng tiếng Pháp với người phụ trách ở xưởng, dáng vẻ vừa chuyên nghiệp vừa tự tin ấy hấp dẫn ánh mắt hắn không cách nào dời đi được, hoa tươi nở rộ xung quanh cũng chợt kém sắc hẳn.
Chuyến tham quan ở Hoa Cung Na kết thúc lúc chiều tà, Văn Nhạn Thư chào tạm biệt với người Pháp tóc nâu mắt xám, xách theo một giỏ đầy quà tặng kèm của các cô làm việc trong xưởng và hoa tươi rời đi.
Anh đụng nhẹ vào Trịnh Thừa Diễn chờ đợi bên cạnh: “Đi thôi.”
Khương Nhĩ cầm theo quyển sổ có khóa bước nhanh theo sau, từ đầu đến cuối đi ở phía sau cách họ một hai bước không hề làm phiền.
Văn Nhạn Thư nhìn về phía cậu ta, cậu nhóc vẫn đang vùi đầu viết báo cáo kiến tập của chuyến tham quan.
Anh không làm gián đoạn suy nghĩ của cậu ta, quay đầu lại hỏi Trịnh Thừa Diễn đang đi bên cạnh: “Hôm nay theo em đến đây có thấy chán lắm không?”
“Không đâu.” Trịnh Thừa Diễn nói: “Coi như đi khảo sát thực địa, sau này viết kế hoạch marketing sản phẩm tinh dầu thơm cũng có thêm một góc nhìn để suy nghĩ.”
Rời khỏi Hoa Cung Na, cả con đường trước mặt sáng ngời lấp lánh, mùi hương thoang thoảng trong không khí dường như cũng vì thế mà sinh động hơn.
Văn Nhạn Thư trước đây cảm thấy ngành nghề phải một mình giao lưu với mùi hương thế này rất cô đơn, vì vậy từ trước đến nay anh chỉ sáng tạo câu chuyện nhưng chưa từng kể ra, hôm nay mới phát hiện ra bên cạnh mình vẫn luôn có người chịu lắng nghe tất cả.
Có vẻ như nhận ra được suy nghĩ của anh, vào lúc sắp đến chỗ đậu xe, Trịnh Thừa Diễn bỗng dưng nói một câu tiếng Pháp phát âm cực chuẩn: “La solitude est comme un pôle magnétique qui le conduit au sommet.”
Văn Nhạn Thư đang cúi đầu cọ sát phấn hoa vương giữa khe ngón tay, nghe thấy câu này chợt khựng lại ngẩng đầu lên.
Trịnh Thừa Diễn hỏi: “Em có biết không?”
Văn Nhạn Thư đương nhiên có biết, đó là câu thoại anh thích nhất trong “Nước Hoa” – Cô đơn như hai cực từ, dẫn lối y bước đến đỉnh cao.
Điều khiến anh ngạc nhiên không phải là Trịnh Thừa Diễn cũng giỏi tiếng Pháp, mà là Trịnh Thừa Diễn cũng từng xem qua bộ phim có thể loại kén người xem đó, hơn nữa còn nằm lòng lời thoại đến vậy: “Em tưởng anh chưa từng xem, ban đầu giữa giờ làm việc em hưng phấn kể chi tiết phim cho anh nghe, anh chỉ toàn cười không nói gì, sau khi quay về chỗ ngồi em đã hối hận rất lâu.”
Chỉ còn vài bước nữa là đến chỗ đậu xe, Trịnh Thừa Diễn nhấn nút trên chìa khóa xe: “Bởi vì anh chưa xem qua nên không thể tự tung tự tác bình luận được, nhưng mà đêm đó anh có đi xem rồi.”
Văn Nhạn Thư hỏi: “Cảm thấy thế nào?”
Trịnh Thừa Diễn không nỡ nói rằng lúc hắn xem đến cảnh nóng trên màn hình khi gần kết trong đầu toàn là ảo tưởng làm tình với Văn Nhạn Thư.
Đêm ấy hắn nóng bức đến nỗi khó lòng chìm vào giấc ngủ, trằn trọc qua lại suýt nữa đã đẩy cả Mocha xuống giường.
Hắn vòng sang phía ghế lái phụ để mở cửa, lịch thiệp nói: “Cảm nhận duy nhất là nội dung bị em tiết lộ hết cả rồi.”
Văn Nhạn Thư mỉm cười, khom cổ xuống chui vào trong xe rồi thắt dây an toàn.
Trịnh Thừa Diễn về lại ghế lái, tay trái gác trên thành cửa xe, ấn nút khóa cửa theo thói quen: “Thực ra cũng không hẳn là xem không hiểu, cảm nhận sâu sắc nhất đều liên quan đến em, nhân vật chính trong phim từ đầu đến cuối đều chưa từng biết được yêu là gì, vì vậy đến cuối cùng anh ta thà rằng lựa chọn mùi hương thuộc về bản thân lao vào cái chết.”
Hắn quay đầu nhìn sang phía Văn Nhạn Thư: “Trước đây anh cảm thấy câu thoại đó rất giống em nên đã ghi nhớ nó, lúc nãy khi nhìn dáng vẻ thả lỏng trong lúc làm việc của em, anh mới ý thức được em không hề cô đơn một mình.
Em ở trong thế giới theo đuổi hương thơm này không chỉ vì em có tài năng thiên bẩm, mà chủ yếu là vì tấm lòng nhiệt thành của em.”
Chiếc xe chuẩn bị khởi động, Văn Nhạn Thư chợt như vừa quên gì đó, lập tức quay người lại nhìn, Khương Nhĩ đang đứng ở trước cửa xe sau vội vàng đập cửa.
Trịnh Thừa Diễn miễn cưỡng mở khóa, rõ ràng hôm nay hắn mới là khách không mời, nhưng vẫn cố tìm lý do biện hộ cho bản thân: “Cùng một chiếc xe, làm anh tưởng mình đang đến Nafeli đón em tan làm nữa cơ.”
Văn Nhạn Thư biết rõ tính cách của Trịnh Thừa Diễn, con người này trừ người nhà ra chưa từng làm tài xế cho ai, hôm nay lại phải phá lệ cho người ngoài, cảm thấy bất bình đây mà.
Anh cầm lấy bánh lái rồi hỏi: “Hay để em lái?”
Trịnh Thừa Diễn càng không vui hơn nữa, tối qua mông của Văn Nhạn Thư mới bị hành, nếu hắn thực sự nhường ghế lái cho anh thì quá mất tư cách.
Nhưng những lời này lại không thể nói thẳng ra, Trịnh Thừa Diễn bận tâm đến sĩ diện của Văn Nhạn Thư, túm lấy tay anh đặt lên chỗ gác tay, dùng một cách khác để từ chối đề nghị của anh: “Trong kệ gác tay có kẹo bạc hà, đút cho anh một viên.”
Suốt dọc đường cả xe đều giữ im lặng, Văn Nhạn Thư cầm lật xem quyển ghi chép của Khương Nhĩ, như đang chấm bài, chỗ này bổ sung một tí, chỗ kia thêm vào câu lý thuyết, đến khi về đến khách sạn cũng đúng lúc xem xong, nếu không có lẽ anh sẽ thêm chữ “đã xem” ở góc phải bên dưới.
Anh trả lại quyển sổ cho Khương Nhĩ: “Cậu lên trước đi, xem rồi nghiệm lại những chỗ tôi ghi chú lại, tối nay nhớ ngủ sớm, bảy giờ sáng mai làm thủ tục trả phòng, đừng ngủ quá giờ.”
Khương Nhĩ cảm ơn xong cầm theo quyển sổ xuống xe, Trịnh Thừa Diễn tắt máy xe nhưng không tháo dây an toàn, yên lặng nhìn chằm chằm vào điện thoại.
Văn Nhạn Thư nghiêng người nhấn vào nút gỡ khóa đai giúp hắn, Trịnh Thừa Diễn có dán màn hình chống nhìn trộm, anh không nhìn lén được gì cả: “Anh xem dự báo thời tiết hả?”
Trịnh Thừa Diễn rất biết diễn: “Bảo Vưu Lâm đặt vé máy bay, ráng để được bay cùng chuyến với em.”
Văn Nhạn Thư cũng phối hợp thỏa mãn lòng hiếu kỳ của hắn: “Nhưng em sẵn đặt luôn giúp anh rồi.”
Màn hình điện thoại vụt tối, Trịnh Thừa Diễn cất điện thoại: “Bỗng nhớ ra lúc này trong nước đã là tối muộn, không nên làm phiền thư ký nghỉ ngơi thì hơn.”
Hai người đang ở nước ngoài đây vẫn chưa ăn cơm, sau khi về khách sạn không quay về phòng mà đi thẳng đến nhà hàng giải quyết bữa tối.
Vốn tưởng rằng tặng kèm rượu vang là đặc quyền riêng khi gọi món đến phòng, không ngờ trong nhà hàng cũng nhận được đãi ngộ tương tự.
Vị trí cạnh cửa sổ có thể nhìn thấy biển đêm cuồn cuộn dưới ánh đèn thành phố, Văn Nhạn Thư múc một muỗng khoai tây nghiền, vẫn đang chiêm nghiệm những lời Trịnh Thừa Diễn nói với anh lúc trên xe.
Nếu khi đó không phải Khương Nhĩ đúng lúc phải lên xe, anh còn định uốn nắn lại một điều mà Trịnh Thừa Diễn nói, tình yêu mà nhân vật chính trong “Nước Hoa” theo đuổi tìm kiếm cả đời khác với tình cảm nồng nhiệt mà Trịnh Thừa Diễn đã nhắc đến.
Anh cũng từng giống nhân vật chính cảm thấy lạc lối vì tình yêu, nhưng bây giờ anh đã tìm được câu trả lời nơi Trịnh Thừa Diễn, hơn nữa có đủ thời gian để tìm hiểu nhiều hơn.
Trịnh Thừa Diễn ngồi trước mặt anh cuối cùng cũng chịu đặt thực đơn che hết gương mặt lại xuống.
Hắn nhấn chuông gọi nhân viên phục vụ thêm một phần gan ngỗng, không ngờ rằng lúc gan ngỗng được bê ra bàn còn được tặng kèm một ly rượu vang.
Văn Nhạn Thư nhìn trên bàn xuất hiện thêm ba ly rượu rồi nói: “Rượu vang ở đây rẻ vậy ư.”
Trịnh Thừa Diễn cầm chiếc khăn lông ấm lau tay, ăn một miếng cá bạc hun khói để khai vị: “Được tặng mà em còn không vui à? Lát nữa em muốn gọi thêm món thì gọi lần lượt, để nhà hàng tặng thêm vài ly.”
Văn Nhạn Thư tưởng như mình vừa mới quen biết lại người trước mặt: “Trước đây em không phát hiện ra anh thích chiếm lợi nhỏ như vậy.”
Trịnh Thừa Diễn cười, không hề nổi giận: “Anh chiếm lợi của ai?”
Văn Nhạn Thư nhận ra được ý trêu đùa trong tiếng cười của hắn: “Thì chủ nhà hàng, còn có thể là ai.”
Phần lớn các dĩa thức ăn trên bàn đều có lượng rất ít, Trịnh Thừa Diễn ăn xong thức ăn nguội, chuyển dần thức ăn nóng vào chính giữa bàn để tránh đụng trúng rượu, rồi bình tĩnh đẩy ly rượu về chỗ trống trước mặt Văn Nhạn Thư: “Nếu em không uống say cũng gọi anh là ông xã, anh cũng chẳng thèm chiếm lợi của ai.”
Âm lượng khi Trịnh Thừa Diễn thốt ra câu nói này thuộc mức bình thường, Văn Nhạn Thư vội vàng nhìn xung quanh, rồi chợt nhớ ra ở đây toàn là người nước ngoài nghe không hiểu tiếng Trung.
Ai ngờ đối tượng bị thiệt cuối cùng lại là bản thân, Văn Nhạn Thư sắp quấy khoai tây nghiền thành bánh bột mất.
Đĩa này không ăn được nữa, anh để sang một bên, do dự lựa chọn trước mấy món chính, sau đó cầm ly rượu vang lên nhấp một ngụm, thử bước một bước về phía thỏa hiệp.
Trịnh Thừa Diễn dành rất nhiều không gian tiến bộ cho anh, hắn vẫy tay gọi nhân viên phục vụ dọn hai chiếc đĩa trống đi, Nhạn Văn Thư hỏi: “Anh học tiếng Pháp lúc nào thế?”
“Đại học, có một môn kia anh nghe giảng chán quá cứ ngủ gật nên đeo tai nghe ngồi ở dãy cuối học online tiếng Pháp luôn.”
Văn Nhạn Thư không khỏi quan tâm: “Sau đó anh có qua môn được không?”
“Một tuần trước khi thi mượn vở ghi chép của một ông bạn cùng ký túc xá dồn sức bù bài, qua là chắc.” Trịnh Thừa Diễn nói: “Sau học kỳ đó, anh đã có thể xem một bộ phim tiếng Pháp mà không cần phụ đề rồi.”
Văn Nhạn Thư cảm thấy nghi ngờ đối phương đang cố tình khoe mẽ, nhưng Trịnh Thừa Diễn ngồi ngay ngắn đàng hoàng khiến anh không tìm được lỗi nào, Văn Nhạn Thư nói thẳng: “Có phải anh muốn được em khen không?”
Trịnh Thừa Diễn đệm bao nhiêu là bước, sắp mệt chết đi được: “Còn chưa đủ rõ ràng hay sao?”
Văn Nhạn Thư nói: “Vậy sau này cùng xem phim tiếng Pháp không phụ đề nhé.”
Ba ly rượu vang Văn Nhạn Thư đã uống hết hai ly, nhưng lại không say thành công, lúc đi thang máy về phòng gặp một người đàn ông mặc áo sơ mi không thắt đều cúc áo cũng chẳng nhìn lấy một lần.
Hoa tươi do các cô ở Hoa Cung Na tặng để trong túi áo khoác của Văn Nhạn Thư suốt mấy tiếng đồng hồ, sau khi về phòng cuối cùng cũng được lấy ra đặt lên bàn.
Hoa đã ngắt cành sống không được lâu, Văn Nhạn Thư chọn một đóa hoa trà rực rỡ nhất, kẹp ở túi áo trước ngực của chiếc áo vest trên ghế sô pha.
Trịnh Thừa Diễn ở bên cạnh dọn dẹp hành lý sớm, dù chuyện này để mai sớm dậy làm cũng không muộn, nhưng hắn sợ lát nữa ngủ muộn, ngày mai sẽ ngủ quá giờ.
Hắn vừa quay người lại đã thấy tay của Văn Nhạn Thư vừa rời khỏi áo vest của mình: “Em lén lút làm gì đấy?”
Văn Nhạn Thư nghiêng người dọn dẹp tài liệu trên bàn trà, quang minh chính đại để hắn nhìn: “Không có lén lút, em thêm trang sức cho quần áo của anh thôi.”
Trịnh Thừa Diễn từng có bài học kinh nghiệm xương máu, kiềm chế xúc động lấy điện thoại ra hỏi Vưu Lâm ý nghĩa của loại hoa này.
Hắn nâng đóa hoa trà lên xem rồi bứt một cánh hoa ra, kẹp vào quyển sổ của mình.
Quyển sổ đó không chút che đậy đặt gọn trên bàn trà, hệt như đang ra hiệu gì đó.
Văn Nhạn Thư giữ vững phong độ quân tử không động vào, thế nhưng Trịnh Thừa Diễn mang theo quần áo vào phòng tắm không bao lâu lại gọi với ra ngoài: “Nhạn Thư, ghi chú thời gian vào sổ giúp anh.”
Văn Nhạn Thư lập tức ngồi xuống cạnh bàn trà, chạm vào quyển sổ rồi lấy bút mực.
Giọng nói hòa cùng hương hoa cam thoang thoảng cùng xuất hiện: “Ngày 25 tháng 12.”
Lật quyển sổ ra, nét chữ nổi bật của Trịnh Thừa Diễn lấp đầy trang giấy, hai cánh hoa nằm giữa những trang giấy đầy ắp kiểu chữ Thảo nội lực không hề hòa hợp.
Một là cánh hoa trà, một là cánh hoa Tử La được ép khô được bảo quản rất tốt.
Văn Nhạn Thư ngẩng ra vài giây rồi kẹp lại cánh hoa vào trong, anh lật đến trang trống phía sau để ghi lại ngày tháng: “Xong rồi.”
Trịnh Thừa Diễn tiếp tục nói: “Đúng giờ tan làm, đón lễ Giáng sinh cùng Văn Nhạn Thư.”
Nhà tắm lại vang lên tiếng nước, Văn Nhạn Thư thả hồn trước dòng chữ mình vừa đặt bút, lát sau mới lật đến trang mục lục.
Anh chọn một vị trí bên dưới chữ ký của Trịnh Thừa Diễn, vị trí cực nhỏ chỉ bằng móng tay, nắn nót như học sinh tiểu học rèn chữ, từng nét một viết ra:
Chồng..