Bạn đang đọc Khứu Giác Mất Linh FULL – Chương 25
Nửa đêm Văn Nhạn Thư bị tỉnh giấc một lần.
Trước khi hoàn toàn tỉnh táo lại, anh ngửi thấy một mùi thơm nhàn nhạt trên gối, dù không gian trước mắt tối tăm mờ mịt nhưng anh có thể lập tức chắc chắn rằng mình vẫn đang ở phòng ngủ của Trịnh Thừa Diễn.
Anh chậm chạp cảm nhận được sự nóng bỏng sau lưng, hơi thở dài miên man phả vào gáy, hẳn là người kia đã ngủ say lắm rồi.
Từng ký ức của buổi hoan ái trước khi cả hai chìm vào giấc ngủ hiện lên trong đầu, Văn Nhạn Thư ngượng ngùng túm lấy tấm ga trải giường dưới thân, nhưng lại cảm giác có gì đó không đúng lắm, bấy giờ mới nhận ra thứ mình vừa túm lấy là tay áo ngủ.
Vì lạ giường nên dù Văn Nhạn Thư có mệt đến mức nào thì cũng không thể ngủ lại ngay sau khi bị tỉnh giấc giữa đêm.
Thân thể mệt mỏi nhưng trạng thái tinh thần đầu óc vẫn rất thống khổ, anh đắn đo một hồi, cuối cùng rón rén gỡ tay Trịnh Thừa Diễn đang đặt trên eo mình ra rồi xốc chăn ngồi dậy.
Cả người không còn cảm giác khó chịu khủng khiếp như lần đầu tiên, Văn Nhạn Thư ngồi ở mép giường một lúc rồi mới bước xuống giường, tìm được dép đi trong nhà của mình vứt lăn lóc ở cuối giường.
Gần như không nghe được tiếng mưa nữa, anh ngẩng đầu nhìn về phía cửa sổ, cánh cửa kính vốn mở toang ra lúc này đã được đóng lại, gió lạnh bên ngoài không thể lọt vào phòng.
Không biết Trịnh Thừa Diễn có ngủ say không, Văn Nhạn Thư sợ đứng lại quá lâu sẽ phát ra tiếng động nên cất bước định rời đi.
Nhưng vừa đi được hai bước thì anh lại xoay người nhìn những nếp nhăn trên giường, đi qua đắp lại chăn cho Trịnh Thừa Diễn rồi mới ra ngoài.
Lần mò trong bóng đêm để trở về phòng ngủ của mình, Văn Nhạn Thư bật đèn lên mới thấy rõ trên người mình đang mặc quần áo của Trịnh Thừa Diễn.
Anh tùy tiện kéo dây áo ngủ buộc trước người ra kiểm tra bên trong, sau khi chắc chắn mình đã được tắm rửa sạch sẽ thì mới yên tâm buộc lại áo ngủ.
Anh ngồi ở cuối giường, các dây thần kinh trong não bộ không ngừng lặp lại từ “thích” mà Trịnh Thừa Diễn đã nhắc đi nhắc lại, nhưng chính anh lại không biết tình cảm này đến từ đâu, bắt đầu từ lúc nào, sâu đậm ra sao, chỉ thấy tất cả đều quá đột ngột.
Một nhúm lông mềm mịn quét qua cổ chân, Văn Nhạn Thư cúi đầu nhìn Mocha từ dưới gầm giường bò ra.
Anh như kẻ mơ hồ tìm được chỗ dựa, không cần quan tâm sạch hay bẩn, cứ thế ôm con mèo lên giường, tắt đèn, nằm dựa vào cái bụng ấm áp của nó.
Được bao bọc bởi mùi hương quen thuộc, rất nhanh Văn Nhạn Thư đã ngủ thiếp đi.
Anh mơ một giấc mộng rất hỗn loạn, không hề hay biết khoảng trời bên ngoài khung cửa kia đã sớm mưa tạnh gió ngừng, cũng không biết trời đã sáng rõ từ lúc nào, mơ màng tỉnh lại là vì tiếng gõ cửa vang lên quá gấp gáp.
Thấy anh mở mắt, Mocha lao xuống đất.
Văn Nhạn Thư còn chưa kịp ngăn lại thì con mèo đã nhảy lên bám lấy tay nắm cửa, lợi dụng trọng lượng của mình để ấn tay cầm xuống, mở cửa vô cùng thuần thục.
Trịnh Thừa Diễn ăn mặc chỉnh tề đứng ngoài cửa, Văn Nhạn Thư không thể giả vờ ngủ để trốn tránh hiện thực, cuối cùng chỉ đành ngồi dậy xốc chăn trên người ra.
Anh đã quen với việc lẳng lặng ở trong phòng điều hương cả ngày, cũng giỏi dùng sự im lặng ít nói của mình để né tránh những cuộc giao tiếp không cần thiết giữa người với người, nhưng ngay lúc này anh lại muốn nói điều gì đó để phá tan cục diện bế tắc.
Trịnh Thừa Diễn vào phòng, đứng ngay trước mặt anh.
Anh vừa ngẩng đầu, hắn đưa cho anh chiếc điện thoại đang nháy sáng: “Nghe điện thoại trước đã.”
Là Bùi Dương gọi tới, Văn Nhạn Thư vừa bắt máy vừa bước xuống giường.
Anh không muốn mặc áo ngủ của Trịnh Thừa Diễn lắc lư đi lại trước mặt hắn nên tranh thủ lúc gọi điện thoại để trốn vào phòng thay đồ.
“Cuối cùng cậu cũng nghe máy rồi.” Bùi Dương nói: “Cuối tuần ngủ quên không phải tính cách của cậu nhỉ? Không phải cậu định lén cho tôi leo cây đấy chứ?”
Văn Nhạn Thư và Bùi Dương là bạn cùng bàn hồi học cấp ba, lúc đó cuối tuần anh không muốn ở nhà nên đã rủ Bùi Dương đến McDonald’s làm bài tập, thường thì hơn tám giờ sáng anh đã xuất hiện ở đó, mở sách vở ra giải đề rồi, còn Bùi Dương có tính ngủ nướng nên gần trưa mới vừa ngáp vừa thong dong đến muộn, kết quả vừa mở cặp sách ra thì bên trong chỉ đựng mỗi máy chơi game.
Không thể nói tại sao tính tình hai người hoàn toàn trái ngược nhưng lại có thể chơi thân với nhau nhiều năm như vậy, ngay cả đối tượng kết hôn cũng là do Bùi Dương giới thiệu.
Khi đó anh cũng không trông mong vào Bùi Dương lắm, ai ngờ mọi phương diện của Trịnh Thừa Diễn đều rất phù hợp với tiêu chuẩn của anh.
Một tay Văn Nhạn Thư lướt qua một hàng móc áo thoáng khựng lại, liếc mắt nhìn qua tấm gương lắp cạnh cửa, trong phòng ngủ đã không còn bóng dáng Trịnh Thừa Diễn nữa.
“Tối qua điện thoại của tôi bị rơi trong phòng khách.” Văn Nhạn Thư lấy một chiếc áo len cao cổ ra: “Cậu muốn ăn ở đâu? Cho cậu chọn địa điểm, tôi mời.”
Bùi Dương nói: “Khách sáo cái gì chứ? Tôi đặt bàn rồi, ở Luân Hà…”
Văn Nhạn Thư thở dài một tiếng: “Có thể đổi chỗ khác không?”
“Khách sạn Ngân Hạnh đối diện nhà hàng Luân Hà.” Bùi Dương nói hết câu: “Tôi đặt bàn lúc mười hai giờ đấy.”
Văn Nhạn Thư đặt quần áo đã chọn xong lên ghế sofa rồi giơ tay cởi dây áo ngủ bên hông: “Đi trước một tiếng được không?”
Bùi Dương không biết phải nói gì: “Cậu có chắc không? Bây giờ đã là mười một giờ ba mươi rồi.”
Văn Nhạn Thư nghe vậy thì giật mình lấy điện thoại ra xem, trên màn hình hiển thị rõ dãy số 11:31 giờ Bắc Kinh, kéo thanh thông báo xuống còn có thể nhìn thấy một đống tin nhắn chưa đọc đến từ Bùi Dương, tối qua nhất thời phóng túng nên hôm nay ngủ li bì cả buổi sáng.
Sau khi cúp máy, Văn Nhạn Thư vội vàng thay quần áo.
Anh treo áo ngủ của Trịnh Thừa Diễn sang một bên trước, đợi tối nay về nhà mới giặt.
Anh mặc áo khoác xuống lầu, tự nhiên hôm nay Mocha không quấn quýt quanh người nên cảm giác hơi mất tự nhiên, lúc đi phòng ăn mới thấy con mèo đang ngồi bên cạnh Trịnh Thừa Diễn.
Trịnh Thừa Diễn xắn tay áo phết mứt hoa quả lên bánh mì nướng, phết xong một miếng thì kẹp đôi lại rồi đẩy chiếc đĩa về phía trước: “Ăn một miếng lót dạ trước đã.”
“Tôi không muốn ăn mứt hoa quả.” Văn Nhạn Thư nói.
Trịnh Thừa Diễn tự ăn miếng bánh mì của mình: “Của em kẹp với pate.”
Mocha không cảm nhận được bầu không khí ngượng nghịu cứng nhắc của hai người.
Nó tự tìm trò chơi bằng cách cào cúc áo khoác âu phục vắt trên lưng ghế, Văn Nhạn Thư vô tình liếc mắt nhìn sang, cất tiếng hỏi: “Lát nữa anh cũng phải ra ngoài à?”
Trịnh Thừa Diễn ăn hết một miếng lại tiếp tục phết mứt hoa quả lên miếng thứ hai, ánh mắt vẫn không nhìn về phía Văn Nhạn Thư: “Tôi có hẹn với Tổng phụ trách của Chấp Vị, quảng cáo của họ sẽ bắt đầu phát sóng trên các phương tiện vào thứ Hai tuần sau, chắc bộ phận của em cũng nhận được tin tức rồi chứ?”
Văn Nhạn Thư định bước chân ra khỏi cửa nhưng hình như đã bị hai chữ “Chấp Vị” kéo khựng lại.
Anh kéo ghế ở phía đối diện Trịnh Thừa Diễn ra rồi ngồi xuống, cúi đầu cắn một miếng bánh mì, nói: “Bộ phận Khách Hàng của IDR hữu danh vô thực à? Sao chút chuyện này cũng phải để anh tự mình ra tay?”
Một câu nói nghiễm nhiên mang theo tính công kích, nhưng Trịnh Thừa Diễn lại không hề nổi giận: “Sản phẩm lần này là nước hoa, tôi không thể không chú tâm.”
Văn Nhạn Thư bị câu trả lời của hắn đâm lại một đòn, dứt khoát cúi đầu gặm bánh mì không nói gì nữa, tay phải cầm điện thoại nhắn tin cho Bùi Dương, bảo cậu ta đến nơi thì gọi đồ ăn trước.
Trịnh Thừa Diễn ăn đến ngang bụng thì đóng nắp hộp mứt hoa quả lại, Văn Nhạn Thư cứ nghĩ hắn chuẩn bị ra ngoài, kết quả Trịnh Thừa Diễn lại dựa lưng vào ghế, bày ra dáng vẻ nhàn nhã nói chuyện với anh: “Nhạn Thư, tối qua tôi khiến em thấy phản cảm à?”
“Không.” Văn Nhạn Thư phủ nhận theo bản năng, lúc nãy ngủ dậy thắt lưng vẫn hơi nhức mỏi, cũng không dám nhớ lại những hình ảnh đó, nhưng anh biết chắc chắn cảm giác này không phải phản cảm.
Trịnh Thừa Diễn gật đầu, vuốt ve bộ lông mềm mượt của Mocha rồi hỏi tiếp: “Thế em trốn cái gì? Tôi còn tưởng em không hài lòng về tôi đấy.”
Đã ăn hết bánh mì kẹp pate trong tay, Văn Nhạn Thư không thể mượn thứ gì khác để phân tán ánh mắt của mình, không thể không ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt Trịnh Thừa Diễn đang ngồi cách anh một cái bàn: “Tôi lạ giường, nửa đêm tỉnh giấc không ngủ lại được nên mới về phòng của mình.”
Trịnh Thừa Diễn tỏ vẻ đã hiểu, và cách hiểu của hắn là: “Vậy lần sau sẽ làm ở trên giường của em.”
Lúc đó Văn Nhạn Thư muốn nói một câu “đồ không biết xấu hổ”, nhưng nhìn sâu vào mắt Trịnh Thừa Diễn mới nhận ra ý tứ thăm dò của đối phương.
Nếu vấn đề xảy ra mà không được giải quyết thì sẽ chỉ gây thêm những hiểu lầm không đáng có, Văn Nhạn Thư quyết định mở lời trước: “Trịnh Thừa Diễn, trong cuộc hôn nhân này, tôi vẫn luôn ở trong một trạng thái rất thoải mái, trạng thái này là do chính anh tạo ra cho tôi, tôi nghĩ chúng ta có thể duy trì khoảng cách này mãi mãi.”
Trịnh Thừa Diễn rút tay ra khỏi người Mocha, mười ngón tay đan vào nhau đặt trên mặt bàn, dáng vẻ nghiêm nghị như đang ngồi trên bàn đàm phán.
Nhưng thần thái của hắn hoàn toàn không giống với vẻ nghiêm túc trong công việc.
Cho đến bây giờ, hắn vẫn luôn để lộ một gương mặt hoàn toàn khác mỗi khi đứng trước Văn Nhạn Thư: “Nhạn Thư, tôi không phải một vị thánh.”
“Tôi biết, trong tình huống đó tôi cũng rất khó để có thể giữ gìn lý trí.” Văn Nhạn Thư nói: “Vì thế cả hai lần này tôi đã tự xem xét lại sự kích động của mình, cũng hiểu được những hành động bản năng của anh dưới sự chi phối của dục vọng.”
Dường như cuộc đối thoại đã đi chệch hướng so với dự đoán của Trịnh Thừa Diễn, hắn dần cảm thấy có gì đó không đúng lắm: “Ý em là sao? Ý em là tôi làm chuyện đó với em chỉ là vì t*ng trùng lên não? Mà em không từ chối tôi cũng chỉ vì bị dục vọng thúc đẩy?”
Dường như Văn Nhạn Thư đã tự đẩy mình rơi vào tình thế khó khăn.
Thái độ nghiêm túc và suy nghĩ logic của anh khi đối mặt với hàng nghìn hàng vạn loại hương liệu căn bản không có tác dụng gì khi đứng trước vấn đề tình cảm.
Anh ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào ánh mắt Trịnh Thừa Diễn, chỉ đành nuốt lại câu trả lời xác đáng của mình vào trong.
Trịnh Thừa Diễn bất chợt đứng phắt dậy, dọa Mocha ở ghế bên cạnh giật mình nhảy xuống dưới bàn.
“Tôi nói mình không phải một vị thánh có nghĩa là tôi cũng sẽ nảy sinh tất cả các loại phản ứng tâm lý.
Khi nắm tay em sẽ căng thẳng, khi em sấy tóc giúp tôi sẽ hạnh phúc, khi sáng hôm sau thức dậy không thấy em bên gối sẽ khó chịu, tất cả những cảm xúc này kết hợp với nhau được gọi là ‘thích’, chỉ khi đứng trước mặt em thì tôi mới như vậy, tại sao trong mắt em tôi lại trở nên quá quắt như thế?” Trịnh Thừa Diễn chống hai tay lên mặt bàn.
Hắn chưa từng nghĩ sẽ ép buộc Văn Nhạn Thư điều gì, nhưng lúc này lại sợ nếu mình không ngang ngược một chút thì Văn Nhạn Thư sẽ suy nghĩ ngày càng lệch lạc.
Nhìn sắc mặt kinh ngạc của Văn Nhạn Thư, Trịnh Thừa Diễn dịu giọng lại: “Còn em thì sao? Em nói em đồng ý lên giường với tôi chỉ vì nhất thời kích động, nếu đổi tôi thành Bùi Dương hay bất kỳ người nào trong bộ phận của em thì em có đồng ý không?”
Gần như là ngay khi Trịnh Thừa Diễn dứt lời, Văn Nhạn Thư đã vội vàng phủ định: “Bọn họ thì không được.”
Sau khi trả lời xong, chính anh cũng lâm vào trầm mặc.
Trịnh Thừa Diễn đứng thẳng dậy, thả ống tay áo xuống: “Văn Nhạn Thư, điều em nên suy ngẫm không phải mình có bị kích động hay không, mà lý do tại sao em chỉ kích động với một mình tôi.”
Giống cuộc chiến tranh đã kết thúc, Văn Nhạn Thư không nói lời nào, lẳng lặng ngồi ở đó, một lúc lâu sau mới hỏi: “Anh phải đi rồi à?”
“Sắp muộn giờ rồi.” Trịnh Thừa Diễn nói: “Nhưng dù sao cũng phải để lại cho em chút không gian tiêu hóa.”
Mắt thấy một tay hắn cài cúc áo không tiện, Văn Nhạn Thư đứng lên vòng sang đứng bên cạnh Trịnh Thừa Diễn: “Để tôi giúp anh.”
Trịnh Thừa Diễn nghe lời đưa tay ra.
Văn Nhạn Thư chỉnh lại tay áo cho hắn, sau đó lại bảo hắn đưa cà vạt cho mình.
Vốn dĩ hôm nay Trịnh Thừa Diễn không có ý định thắt cà vạt nhưng nghe anh nói vậy thì không hề chần chừ, lập tức xoay người đi lên tầng: “Quên lấy rồi, em chờ một chút.”
Hắn lên phòng rồi quay lại rất nhanh, đưa cà vạt cho Văn Nhạn Thư, hơi cúi đầu xuống để anh thắt cà vạt cho mình.
“Vẫn thắt kiểu đan chéo à? Tối qua cởi mất bao lâu vẫn không biết sao?” Trịnh Thừa Diễn nói: “Đổi kiểu khác đi, tôi cũng chẳng cởi cà vạt với người khác làm gì.”
Nhưng cà vạt đã thắt được một nửa, bây giờ cũng không thể cởi ra, Văn Nhạn Thư dùng hai ngón tay kẹp cà vạt kéo từ trong nút thắt ra: “Để lần sau rồi đổi.”
Dường như giữa hai người chỉ tồn tại một cơn sóng không quá mãnh liệt, khi sóng triều lắng xuống sẽ khôi phục lại nguyên trạng, nhưng điều này vẫn không thể ngăn được Trịnh Thừa Diễn khuấy động mạch nước ngầm dưới đáy biển.
Hắn kéo Văn Nhạn Thư đứng trước mặt mình: “Nhạn Thư, nếu bên A là Nafeli, sản phẩm mục tiêu là chế tác của em, tôi nhất định sẽ chú tâm hơn tất cả những lần hợp tác trước đây.”
Cổ họng hơi siết lại, Văn Nhạn Thư đẩy nút thắt gần đến yết hầu của hắn.
Cuối cùng Văn Nhạn Thư cũng ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt hắn: “Vậy anh chờ thêm đi.”.