Khương đường

Chương 34


Bạn đang đọc Khương đường – Chương 34:

Chương 34 : Cái gọi là nhất kiến chung tình
Nhóm dịch: Chiêu Anh Các
 
Tay anh vỗ nhẹ lưng cô an ủi, một lát, lại trầm giọng hỏi: “Là do anh ta ngoại tình sao?”
 
Truyện được dịch và edit bởi Sắc – Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Khương Đường lắc đầu, “Là lỗi của tôi.”
 
“Tôi quá tự cho mình đúng, nghĩ rằng cái gì tốt đều muốn dành hết cho người trong lòng, trước giờ chưa từng hỏi đối phương có thật sự muốn nhận hay không.” Gò má của cô áp sát vào lồng ngực anh, lắng nghe tiếng tim anh đập từng nhịp, “Kỳ thực chỉ là do tôi tự thỏa mãn sở thích của bản thân thôi, đối phương chỉ có thể im lặng gánh chịu áp lực, đã sớm bị tôi ép đến nghẹt thở.”
 
Những lời này trước giờ cô chưa từng nói với bất kỳ ai. 
 
Sự nhiệt tình của bản thân không ngờ trong mắt đối phương lại trở thành gánh nặng, cô thật sự không nói nên lời. 
 
Bọn họ càng mắng Chu Ngang ‘Vong ân bội nghĩa’, cô càng cảm thấy bản thân quả thật thảm hại. 
 
Tiêu Tắc cười gằn, ngữ khí kiêu ngạo, “Ngụy biện.”
 
“Xưa nay chỉ có người lấy mới có lỗi, từ khi nào lại trở thành người cho cũng mang tội vậy. Muốn lấy, không muốn từ chối, nếu đã không muốn sao còn nhận, sau đó lại quay lại trách người khác, chả khác gì ‘Kỹ nữ mà còn muốn lập đền thờ.”
 
Tiêu Tắc biết lời mình nói ra có chút khó nghe, dù sao anh cũng không phải người trong cuộc, cũng không rõ ràng được toàn bộ vấn đề. Nhưng trong lòng không hiểu sao lại bừng lên cơn lửa giận, không nói không được. 
Truyện được dịch và edit bởi Sắc – Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Khương Đường choáng váng, không ngờ anh sẽ phản ứng mạnh như vậy.
 
Tiêu Tắc nâng cằm cô lên, ánh mắt nặng nề cúi xuống nhìn cô: “Chị không có lỗi gì cả, cũng không có nghĩa vụ phải quan tâm đến lòng tự ái cỏn con của anh ta.”
 
Tầm mắt hai người giao nhau, người đàn ông mím môi, nói: “Nhắm mắt, tôi muốn hôn chị.”
 

Khương Đường ánh mắt chấn động, từ từ nhắm mắt lại. 
 
Cô chầm chậm cảm nhận tất cả động tác của anh, hô hấp của anh, hơi ấm của anh, từ từ tiến gần cô, cuối cùng biến thành xúc cảm mềm mại trên môi. 
 
Sau đó, môi anh ép lấy môi cô, đầu lưỡi nóng bỏng duỗi ra, dọc theo viền khắc họa đôi môi căng mọng của cô. 
 
Khương Đường tim đập loạn liên hồi, tâm tư theo đó cũng rối bời, chưa từng có một nụ hôn nào khiến cô mê loạn như vậy. 
 
Đôi môi cô tách ra, hơi thở nóng bỏng của anh thâm nhập vào trong. 
 
Ôn nhu trong nháy mắt hóa thành kịch liệt, bọn họ khát cầu môi lưỡi của nhau, đầu lưỡi quấn quýt không rời, nước bọt hòa quyện lẫn nhau, tiếng mút môi vang lên đầy ám muội. 
 
Khương Đường miệng khô lưỡi nóng, ôm chặt cổ người đàn ông, ngậm đầu lưỡi của mút chặt, tựa như yêu tinh hút máu, muốn hút anh đến cạn khô. 
 
Tiêu Tắc nâng gáy cô lên, nước bọt theo đầu lưỡi chảy vào trong miệng cô, có thể nghe thấy âm thanh cô nuốt ừng ực, ngực và eo đều trở nên tê dại, tay anh tiến vào bên trong áo sơ mi, vuốt ve tấm lưng bóng loáng của cô, vừa nhẹ nhàng tựa như đang an ủi lại như đang khiêu khích. 
 
Đầu lưỡi co lại, Khương Đường tưởng anh muốn tách ra, vội vàng mút càng chặt hơn. 
 
Tiêu Tắc thở ra một hơi, đẩy cô ra, đầu lưỡi như thế chẻ tre, một lần nữa lại tiếng vào thẳng đến nơi sâu nhất bên trong khoang miệng cô. 
 
“A. . . .” Khương Đường thở hừ hừ, cuốn chặt lấy lưỡi của anh, mút chặt. 
 
“Ừ. . . . Đều là của chị.”
 
*
 
Trời vừa tờ mờ sáng, Khương Đường thừa dịp anh vẫn chưa tỉnh lặng lẽ rời đi. 
 
Trước khi đi còn ghé qua phòng ăn chụp ảnh chiếc ghế tựa, gửi cho Hiểu Bắc, để cậu ấy tìm mua giúp cô. 

 
Vừa về đến nhà, Tiêu Tắc đã gọi điện thoại đến, Khương Đường trực tiếp nhấn từ chối, chỉ gửi lại một tin nhắn, “Tôi về nhà rồi, hôm nay còn có lịch trình.”
 
Cô nói dối. 
 
Điện thoại rất nhanh lại vang lên, “Tôi sẽ lại lên núi đóng phim, chủ nhật sẽ trở về.”
 
Khương Đường suy nghĩ một chút, chỉ nhắn lại một chữ, “Được.”
 
Chủ Nhật, cô vẫn không nhận điện thoại của Tiêu Tắc, chỉ dùng lý do vướng lịch trình lấp liếm cho qua. 
 
Bọn họ là bạn tình, chỉ đến thế mà thôi, vậy mà cô lại nói những lời không nên nói. 
 
Xuất phát từ suy nghĩ đó, cô quyết định dọn về nhà cha mẹ ở. 
 
Tập 1 chương trình 《 Dù cho như thế nào vẫn muốn yêu 》đã lên sóng ngày chủ nhật, Khương Đường lại một lần nữa lên top hot search. Fan đều mắng cô rằng muốn cọ nhiệt Tiêu Tắc, giả bộ còn muốn nâng cao bản thân. Người qua đường thì có vẻ tốt hơn, nói rằng bọn họ ban đầu hơi lúng túng như vậy ngược lại có cảm giác chân thực hơn, thực tế các cặp đôi thời gian đầu tìm hiểu nhau đều như vậy. 
 
Mặc kệ như thế nào độ hot cần có đều có, Cù Đào còn cố ý nhắn tin cho cô, đại ý là cảm ơn cô đã ‘hy sinh bản thân’ vì chương trình mà mang đến độ nóng như vậy. 
 
Khương Đường từ khi bị ‘bôi đen’ đã không còn lên mạng xem tin tức của bản thân, bởi vậy cũng không có quá nhiều cảm xúc. 
 
Hoa viên phía sau nhà họ Khương, Từ Vân Thanh đang tự tay cắt tỉa cây hoa hồng, nhìn con gái lớn yêu kiều thướt tha đi tới, hỏi: “Gần đây có nói chuyện với bạn trai không?”
 
Khương Đường cười cười, “Có nói chuyện ạ.” Chưa đợi cho Từ Vân Thanh mừng rỡ, cô đã nói tiếp, “Không phải dạo này con đang quay chương trình TV sao, cái chương trình đang quảng cáo đấy, nếu mẹ và ba không chê thì có lẽ con sẽ thử xem.”
 
Người phụ nữ trung niên được bảo dưỡng kỹ càng, răng rắc một tiếng cắt đi cành cây thừa, nhắc nhở: “Cũng đừng coi là thật, đều là muốn dùng con để cọ nhiệt thôi.”
 
Khương Đường dở khóc dở cười, “Mẹ, người ta nổi tiếng hơn con nhiều đấy.”

 
Từ Vân Thanh hừ nhẹ, “Vậy thì là vì dòm ngó túi tiền của con rồi.”
 
Khương Đường nhịn cười, “Vậy thì làm sao bây giờ, không phải vì dùng con cọ nhiệt thì chính là nhòm ngó tài sản của con sao.”
 
“Dù sao con cũng phải nhìn người kĩ một chút đi, có thời gian thì dẫn về cho mẹ và cha con nhìn, đỡ phải lại bị người ta lừa gạt lần nữa.”
 
“Sao lại bị lừa chứ, hơn nữa cũng không phải người ta lừa gạt con.” Bản thân cô tự đưa cho người ta, sao giờ lại thành người ta lừa cô chứ. 
 
Lời nói chưa dứt, Từ Vân Thanh lại bộc lộ tính khí, “Sao không phải lừa gạt, không có con, cậu ta có thể đi Mỹ sao? Lẽ nào đi bằng không khí chắc.”
 
Đây chẳng lẽ muốn đem tất cả thành tựu của Chu Ngang toàn bộ quy thành công sức của cô. 
 
“Người ta đã tự mình nhận được đề nghị rồi mà mẹ.”
 
“Con còn nói đỡ cho cậu ta?”
 
Phía sau vang lên tiếng động, hai người đồng thời quay lại nhìn, là Khương Viễn Phong và Khương Chi. 
 
“Lão Khương, ông có nghe bảo bối nhà ông nói gì không?”
 
Khương Viễn Phong ngồi xuống tự rót cho mình một tách trà, nhìn người vợ của mình, tâm trạng ông rất tốt, ha hả người nói, “Nghe thấy rồi, tôi cảm thấy tiểu Đường nói cũng đúng. Nếu như tiểu Chu không tự mình lấy được đề nghị của phòng thí nghiệm, thì dù cho có nhiều tiền hơn nữa cũng vô dụng thôi. Thiết bị của phòng thí nghiệm tôi sớm đã có dự định muốn quyên tặng, không phải là vì cậu ấy, vì vậy lần quyên góp đó không thể tính lên đầu tiểu Chu được.”

 
Nói xong, nhìn về phía Khương Đường lộ vẻ khen ngợi, “Chúng ta là người nhà họ Khương nên hào sảng một chút.”
 
Khương Viên Phong vốn xuất từ giáo sư khoa học, sau đó mới chuyển sang kinh doanh, nhưng không bởi vì thế mà ông mất đi dáng vẻ thư sinh, trong mắt ông khí độ tư thái so với tiền bạc càng quan trọng hơn. Khương lão gia chính là một nhà khoa học, sau đó do chiến tranh mà qua Mỹ định cư, trong lòng ông vẫn luôn hối hận, cảm giác bản thân đã phản bội Tổ Quốc, bởi vì sự giáo dục từ nhỏ nên ông luôn nung nấu ý định quay trở về quê hương, vì vậy mới có chuyện gia đình họ chuyển về nước định cư. 
 
Từ góc độ của một người đàn ông, ông rất thưởng thức Chu Ngang, thông minh, chăm chỉ, trầm ổn, là nhân tài sẽ thành công. Đối với sự lựa chọn của cậu ta, là một người đàn ông ông có thể hiểu được, nhưng dưới cương vị một người cha ông lại không thể tha thứ. So với sự tức giận của vợ ông, thì ông vẫn cảm thấy đáng tiếc nhiều hơn. Nếu hai đứa trẻ gặp nhau muộn hơn vài năm, có lẽ đã có thể thành đôi. 
 
 Từ Vân Thanh vốn tưởng chồng mình sẽ đứng về phe mình, không ngờ ông lại chẳng phân vân đứng về phe địch, trên mặt liền trầm xuống, “Đúng, nhà họ Khương các người đều hào sảng, chỉ có tôi là họ Từ thôi.”
 
Bà hất tay bước vào nhà, để lại ba người ở lại hoa viên chỉ biết nhìn nhau. 

 
Thấy Khương Viễn Phong trên mặt lộ vẻ lúng túng, Khương Chi chủ động nói,” “Ba, con cùng chị có chuyện muốn nói, ba để tụi con có không gian riêng một chút được không ạ.”
 
“Được, được, hai đứa nói chuyện với nhau đi.”
 
Hai chị em cô giả vờ trò chuyện nhưng dư quang lại liếc trộm người đàn ông hơn năm mươi tuổi đang lôi kéo tay mẹ của bọn họ. 
 
“Chị, nói thật, nhiều năm như vậy chị không thích ai khác nữa sao?”
 
Khương Chi và Khương Đường là chị em sinh đôi, ngũ quan tuy giống nhưng khí chất hai người lại khác nhau. Một lạnh lùng, một ôn nhu. Khương Chi bốn năm trước đã kết hôn. Chồng cô là thanh mai trúc mã. 
 
Cả nhà cô đều bận tâm chuyện tình cảm của cô. 
 
Khương Đương trầm ngâm một lát, đột nhiên hỏi: “Em có tin tưởng nhất kiến chung tình không?”
 
“Tin tưởng, sao vậy chị?”
 
“Vậy nhất kiến chung tình không phải là vì xem trọng ngoại hình của đối phương sao?”
 
Khương Chi mỉm cười. 
 
“Định nghĩa này cũng rất thú vị, nhưng không phải ai chỉ cần thấy dung mạo đối phương đẹp sẽ nhất kiến chung tình, con người bên ngoài bên trong cũng bao hàm khí chất, cử chỉ ăn nói, đối nhân xử thế, yêu thích một người không phải là yêu thích những thứ này sao. Chẳng qua nhất kiến chung tình chỉ là một loại tổng kết những tiêu chuẩn kia mà thôi.”


 


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.