Bạn đang đọc Khương đường – Chương 22:
Chương 22 : Chuyện cũ
Nhóm dịch: Chiêu Anh Các
Người đã đi rất lâu, Chu Ngang vẫn ngồi dựa lưng vào ghế tựa, mắt nhìn chăm chăm khung cảnh bên ngoài cửa sổ, bộ dạng thất thần.
Truyện được dịch và edit bởi Sắc – Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Anh ta biết bản thân chỉ là ngụy biện, chẳng qua là không nhịn được chuyện này có thể cứ thế trôi qua nhẹ nhàng, thật nhẹ nhàng.
Năm đó anh ta quá nghèo, nghèo đến mức bản thân chỉ còn dư lại lòng tự ái.
Mà cô lại như hào quang tỏa sáng khắp nơi, cô tựa như ánh mặt trời, chiếu rọi tận nơi sâu thẳm tăm tối nhất lòng người, không chút che đậy.
Ngày ấy, cô cầm năm mươi vạn tiền mặt đưa cho anh ta, đây là lần đầu tiên trong suốt hai mươi sáu năm anh ta được cầm trong tay số tiền lớn như vậy.
Cha anh ta vì bệnh suy thận mà qua đời, một năm đó nếu có thể mượn đều đã mượn, cuối cùng ông ấy vẫn không qua khỏi, chỉ để lại khoản nợ hơn bốn mươi vạn.
Anh ta chưa bao giờ nói với cô chuyện này, nhưng cô vẫn biết.
Anh ta hỏi cô từ đâu mà cô có nhiều tiền thế. Anh ta biết cô lo cho anh ta, nhưng đây không phải là số tiền nhỏ, nếu cha mẹ cô biết chuyện này nhất định sẽ rất tức giận.
Cô lúc ấy còn an ủi ngược lại anh ta, “Không sao đâu, đây là tiền mừng tuổi của em, là tiền của riêng em, bọn họ sẽ không hỏi đến đâu.”
Truyện được dịch và edit bởi Sắc – Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Tiền mừng tuổi.
Anh ta nhìn cọc tiền giấy mới tinh xếp ngay ngắn chỉnh tề, càng nhìn càng thấy xa lạ, tựa như đây chỉ là cọc giấy trắng bình thường, không có gì đáng giá.
Nhưng lúc đó, anh ta không nghĩ đến việc từ chối, năm mươi vạn, anh ta có thể kiếm lời từ số tiền này, anh ta tin chắc chắn rằng tương lai nhất định sẽ cho cô nhiều tiền như vậy, để cô có thể ra ngoài thoải mái nói, “Không sao đâu, đây là tiền chồng tôi cho, anh ấy sẽ không hỏi đến đâu.”
Buổi tối hôm đó, nhận được tin báo trúng tuyển từ phòng thí nghiệm, anh ta cảm giác như bản thân chính là người may mắn nhất thế giới.
Cùng mấy người bạn trong ký túc xá ra ngoài ăn bữa cơm chúc mừng, lúc ấy anh ta uống hơi nhiều, đặc biệt là Lưu Đống liên tục cụng ly cùng anh ta. Trên đường anh ta đi rửa tay, khi trở về, nghe thấy thanh âm phẫn uất của Lưu Đống.
“Tôi liều mạng đọc sách, trung học phổ thông học liều mạng đến nỗi cứ hai ba ngày lại bị chảy máu mũi, lên đại học người khác đều chơi game, chỉ có tôi là không màng tới, lại dùng hết thời gian làm thí nghiệm, viết luận văn, cùng với khoảng thời gian khi còn học trung học phổ thông không khác gì nhau, kết quả? A, thật con mẹ nó không nghĩ tới, lại bị thua cuộc chỉ bởi vì lý do lớn lên không có ngoại hình, không đủ đẹp trai!”
Những người khác khuyên, “Quên đi, đừng nói nữa, ai cũng có số hết rồi.”
“Tại sao không nói chứ! Tên Chu Ngang kia không phải bởi vì có khuôn mặt đẹp mới được Khương Đường coi trọng sao? Nếu không thì cô ấy coi trọng cậu ta cái gì được chứ, coi trọng vì cậu ta không cha không mẹ, hay coi trọng học thức của cậu ta? Cha cô ấy năm đó còn là chuyên gia được quốc gia tiến cử, sẽ nhìn trúng một tên thạc sĩ cỏn con như cậu ta sao?!”
“Rõ ràng so với cậu ta tôi nộp luận văn nhiều hơn! Nhưng vậy thì có ích gì chứ! Cha của Khương Đường trực tiếp tặng cho phòng thí nghiệm một bộ thiết bị đầy đủ đời mới nhất, các cậu có biết bao nhiêu tiền không hả? Chúng ta bình thường lúc thí nghiệm luôn phải cẩn thận sợ va chạm, chỉ sợ rớt một cái đinh ốc đã đền không nổi, còn người ta thì sao, vừa ra tay đã quyên tặng trọn bộ thiết bị mới nhất! Chết tiệt, tôi, tôi,. . .”
Một người đàn ông to lớn cao hơn một mét tám cứ như vậy khóc lên.
Anh ta vẫn biết cô có tiền, không ít lần nghe lời bàn tán, nhưng trước nay đều cười cho qua chuyện.
Anh ta tưởng bản thân căn bản không để ý đến chuyện này.
Nhưng, ngày đó, anh ta không cười nổi.
Đại khái bởi vì số thiết bị kia quá đắt, anh ta không thể xác định rằng bản thân có thể kiếm ra được số tiền như thế không.
Anh ta cuối cùng vẫn không thể nào quay trở lại bàn ăn, yên lặng đi tính tiền, sau đó gọi điện thoại hẹn cô ra.
Cô cười híp mắt nhìn anh ta, con mắt trong suốt đến mức khó tin, tựa như một cái hồ rất sâu chứa đầy nước trong vắt, không giấu được bất cứ chuyện gì. Một đôi mắt không hề chứa đựng đau khổ, một đôi mắt cùng gian khổ trong cuộc đời không có chút liên quan đến nhau.
Cô trước mặt người khác thật ra rất ít nói, chỉ khi đối diện với người cô thật sự yêu thích mới bộc lộ dáng vẻ này.
Anh ta yêu cô vô cùng, nhưng lại có chút hận cô.
Nếu như cô có thêm một chút nông cạn, một chút cay nghiệt, một chút keo kiệt, chẳng sợ có xấu đi chăng nữa, anh ta vẫn sẽ yên tâm thoải mái yêu cô.
Anh ta hỏi, “Đường Đường, em rất yêu thích khuôn mặt anh sao?”
Cô im lặng một hồi, tiếp tục cười, “Đương nhiên rồi, Chu Ngang nhà chúng ta là đẹp mắt nhất.”
Câu nói này cô vẫn hay thường nói. . . Chu Ngang, anh sao lại có thể đẹp mắt như vậy. . . Quá khứ nghe cảm thấy ngọt ngào, nhưng bây giờ câu nói ấy lại trở thành cái gai trong tim anh ta.
“Vậy em yêu anh sao?”
Nếu như không có khuôn mặt này, em sẽ thích anh sao.
“Yêu chứ” Cô tựa hồ như nhận ra anh có điểm khác thường, lùi ra sau một chút nhìn anh, “Anh uống rượu sao?”
Anh không biết bản thân tại sao lại nói ra câu kia, “Đây không phải là yêu thích, là thấy sắc nổi lòng tham.”
Cô mờ mịt hỏi, “Cái gì sắc. . .?”
Anh ta đột nhiên không chịu đựng được nữa, trong lòng như nổ tung thành từng mảnh, xé rách trái tim.
Anh ta ôm chặt lấy mặt cô, dùng sức hôn xuống, dùng toàn bộ sức lực bản thân.