Đọc truyện Khuôn Mặt Của Chị Không Phải Của Em – Chương 73: Ngày Sinh Nhật Là Ngày Bao Nhiêu?
Chương 72: Ngày sinh nhật là ngày bao nhiêu?
Sáng.
ML VSCN với bộ đồng phục học sinh nam tính cùng chiếc cavart trên cổ. Nụ cười chào ngày mới hiện lên trông nhỏ có vẻ vui hơn hẳn.
-“Chúc cậu chủ buổi sáng tốt lành.”
Không như TA ,ML đi luôn vào phòng bếp với bà nội. MT từ trên lầu nhìn xuống thấy nhỏ quá kiêu ngạo,nụ cười tắt hẳn,chậm rãi đi xuống lầu.
-“Khắc Dương….con dậy rồi sao?”-Bà nội cười hiền nhìn ML.-“À sắp đến có một nhóc con vào nhà mình. Con đã gặp nó chưa?”
-“Dạ rồi.”-ML thành thạo cắt miếng thịt bò trên đĩa.
-“Chào nội buổi sáng.”-MT với quần dùi rin nhẹ nhàng cùng chiếc áo bóng rỗ đáng yêu đấy ngồi đối diện ML.-“Chào anh buổi sáng. Khắc Dương.”
-“À ừ chào em.”-ML e thẹn dừng cắt đĩa thịt.
-“Anh đã chào bà nội chưa mà chào em.”-MT nhanh cho miếng thịt vào miệng nhai chậm rãi với ly sữa bên cạnh.
ML đỏ mặt nhìn sang bà. Có phải cái tính kiêu ngạo,kiêu kì đã làm nhỏ quên kính trên nhường dưới? MT đưa ánh mắt hứng thú sang nhỏ. Bà nội nhăn mày lại nhìn hai người,đành lên tiếng cắt đi không khí ngột ngạt ấy.
-“Thôi nào Minh Thụy,tại Khắc Dương chưa thích ứng cuộc sống này mà.”
Thích ứng sao? Xem ra phải để anh ta thích ứng thì có lẽ quá dễ dàng rồi.
-“Vâng bà.”-MT quay sang cười lại tiếp tục ăn sáng.
ML gượng cười lại tiếp tục công việc ăn của mình. Mình phải cẩn thận con bé này. Chắc hẳn nó đến đây như thay thế TA vậy. Cùng lắm tất cả cùng ra đi.
-“Khắc Dương con không khỏe sao?”-Bà nội sờ trán nhỏ lo lắng.
-“À không.”-ML lắc đầu nhìn sang MT đang khó chịu nhìn mình chằm chằm mình.-“Minh Thụy…em là gì cứ nhìn chằm chằm anh thế?”
MT cười tươi như nghe được câu hỏi đó. Em đặt thìa xuống bàn,lau tay một cách tao nhã.
-“Cũng chẳng có gì. Chẳng qua là em thấy anh quá giống chị Thục Anh. Ngoài em ra,anh là người có khuôn mặt của chị ấy đấy.”
ML uống ngụm sữa nhìn điên đảo MT.
-“Đương nhiên rồi. Tại anh với chị Thục Anh là chị em sinh đôi mà.”
Bà nội cười hiền nhìn nhỏ. Bỗng nhiên câu nói của MT làm cả hai rùng mình nhìn sang.
-“Thời đại bây giờ tăng tiến rồi. Biết đâu phẫu thuật cũng giống nhau đấy anh nhỉ?”
ML làm rơi con dao cắt thịt trên tay. Bà nội bên cạnh ngơ ngác nhìn nhỏ.
-“Sao vậy ạ? Em chỉ đùa thôi. Anh là em sinh đôi với chị Thục Anh cơ mà.”-MT cười hiền.
ML bắt đầu tràn trề mồ hôi trên người. Chắc hẳn là con nhỏ này đã biết gì rồi. Đúng thế,phải tìm hiểu trước khi nó biết thêm gì nữa.
-“Minh Thụy…..con hơi quá đáng rồi đấy.”-Bà nội tức giận đập bàn.
-“Con chỉ đùa thôi cơ mà.”-Em quay sang nhỏ.-“Anh ấy có nói gì đâu.”
ML lấy tinh thần lại đối diện MT.
-“Phải. Em ấy chỉ đùa thôi.”
Bà nội cảm thấy nghi vấn nhìn sang MT. Con bé trước giờ rất ít khi như vậy. Không lẽ có chuyện gì đó sao?
-“Vậy ngày sinh nhật là bao nhiêu? Anh còn nhớ chứ ạ?”-MT dồn ép những câu nói làm ML quên bén đi trước khi đặt chân đến đây mình quên không hỏi quản lí Minh ngày sinh?
-“Hả? Ngày sinh? Ngày sinh?”-ML ấp úng.
-“Thôi ngay đi.”-Bà nội đỏ mặt đập bàn lên tiếng.
…
MH ngồi ở phòng bệnh nắm chặt tay TA. Khuôn mặt gầy gò của nó trông hạ xuống mấy bậc xinh đẹp ngày trước. Trong lòng bỗng khó chịu làm sao?
Cạch.
Đúng lúc,BQ cùng bó hoa hồng trên tay bước vào. Vừa thấy MH,hắn lập tức bay đến tức giận. Đóa hoa hồng rũ rượi theo tâm trạng người mang đến.
-“Đừng đụng đến Thục Anh.”
-“Tại sao?”-MH cau mày khí chất lạnh lùng.
-“Tao không cho phép.”-BQ nổi cả gân xanh.
-“Đã nói đừng độc chiếm rồi cơ mà.”-MH đi đến lại bị BQ ngăn lại.-“Tránh ra.”
-“Không.”
-“Đến lúc này rồi mà còn ngang bướng sao? Đợi khi cô ấy tỉnh dậy rồi nói chuyện sau.”-MH ra vẻ một người trưởng thành phất lờ hắn. Bỏ lại hơi thở chậm rãi trên khuôn mặt.
-“Tại sao cô ấy lại đối xử tốt với mày cơ chứ?”-BQ chợt khựng người cười lên tiếng. Như thể mình sẽ thua khi Thục Anh tỉnh lại,người nó chọn là MH.
-“Là vì chứng bệnh X.”
………………………………………………………………..
Châu Bá Quyền một mình đi đến nhà DP. Nhưng lại không vào. Đứng trước cửa suy nghĩ một hồi rồi lại đi tiếp. Bức tường đấy cao chót vót cùng cây cổ thụ trong nhà. Chắc hẳn cô người hầu đấy ở đây,nhưng làm thế nào tiếp cận nó ta. BQ cười khẩy suy nghĩ một hồi,đống đá được chất bên cạnh đó. Là đống đá mà Vân Hy chồng lên để trèo qua tường.
-“Đá?”
TA bên kia tường cùng chiếc máy bay lại cố gắng gấp phóng đi. Nhưng không thành,nó hụt hẫng ngồi bệch xuống. Làm thế nào để trở về đây?
Xột xoạt…..xột xoạt….
Nó giật mình ngồi dậy,nhìn bên kia tường.
-“Vân Hy…là muội sao? Hôm nay muội lại mang kẹo hồ lô đến đấy à?”-TA vui vẻ chạy đến.
Ai ngờ người trên vách tường không phải Vân Hy mà là Bá Quyền. Nó ngạc nhiên lùi lại vài bước nhìn hắn.
-“Ngươi……?”
BQ nhếch nữa môi nhìn thái độ của TA. Nhảy xuống nền nhìn bản mặt của nó trông đáng yêu thật.
-“Sao vậy? Thích ăn kẹo hồ lô à?”
TA nghe kẹo hồ lô liền đỏ mặt không biết giấu vào đâu,quay mặt sang nơi khác.
-“Tôi…..tôi….”
Chưa kịp nói hết câu,hắn nắm lấy tay nó kéo đi.
-“Vậy tôi dắt nàng đi ăn.”
TA vùng vẫy nhìn hắn bằng ánh mắt đáng sợ. Nghĩ lại lúc mới gặp,hắn đã ôm mình. Chắc chắn là đem đến chỗ kỉ viện đấy để bán.
-“Không cần. Buông tôi ra.”
Hắn dừng lại chằm chằm nhìn nó. Trông sắc mặt xanh xao kia,hình như là đang đói thì phải.
-“Tiếu gia để nàng nhịn đói vậy sao?”
-“Không.”-Nó lập tức trả lời quay gắt mặt đi.
Nhưng cái bụng đánh trống của nó lại làm mình cô chủ mình bẻ mặt với chàng công tử của quan trong triều này.
Ọc…..ọc……ọc….