Đọc truyện Khuôn Mặt Của Chị Không Phải Của Em – Chương 66: Di Chúc – Tên Ăn Trộm.
Chương 65: Di chúc – Tên ăn trộm.
ML bước vào nhà. Ngoài trời cơn mưa vẫn chưa ngớt. Bên ngoài,bóng dáng một người con trai đứng nhìn. Là Minh Hoàng. Khắc Dương….cậu là con gái? Anh chỉ đứng đấy nhìn rồi trở về.
ML gấp chiếc ô màu đen ấy lại. Bà nội từ trên lầu xuống thấy nhỏ,nở ngay nụ cười,
-“Khắc Dương….cháu đói không? Bà gọi giúp việc làm cho cháu vài món ngon nhỉ?”
ML cười đểu gật đầu ôm bà,ánh mắt nham hiểm tối sầm hiện lên. Quản gia Hồng bên trong thấy hành động đó,vướng mắt tránh né. Bà chủ chưa bao giờ ôm cô chủ Thục Anh. Đứa cháu duy nhất của mình.
…
ML thay đồ xuống phòng bếp, bà nội ngồi đấy đợi,thấy nhỏ vừa bước đến,ân cần gắp thức ăn nói chuyện hỏi thăm.
-“Con khỏe hẳn rồi chứ?”
-“Vâng ạ.”-ML gật đầu ăn trong suy nghĩ. Chẳng lẽ bà ấy không quan tâm đến chị TA sao?
-“Vậy tốt rồi.”-Bà cười rồi cắt nhẹ miếng thịt.-“Thục Anh chắc có lẽ sẽ khó mà tỉnh dậy.”
ML đến đây nhớ lại câu nói của quản gia Minh. Di chúc? Kế thừa. Phải rồi,phải mau hoàn thạn nhiệm vụ để còn trở về.
-“Bà này….”-Nhỏ ngập ngừng.-“Ông nội đã mất,chị Thục Anh lại bất tỉnh. Chắc hẳn bà cũng gặp khó khăn trong việc quản lí….”
Chưa kịp nói xong,bà đã cắt ngang lời ML.
-“Bà biết. Bà rất muốn cháu kế thừa tập đoàn. Nhưng hiện giờ,di chúc của ông nội. Không tìm thấy.”-Bà thở dài.
Không tìm thấy sao? ML có vẻ khó chịu đành gượng cười nhìn bà.
-“Không sao đâu ạ. Cháu chỉ mới 17 tuổi thôi mà.”-Nhất định tôi sẽ tìm ra di chúc.
-“Bà sẽ không để cháu thiệt thòi sau mấy năm thất lạc cực khổ đâu.”-Bà nội cau mày nhìn nhỏ. Chắc hẳn ông ấy sẽ chia cho Thục Anh một nữa. Khắc Dương là cháu trai,phải để nó phục trách. Thục Anh nếu tỉnh lại hãy để con bé cưới chồng. Đúng rồi,là Bá Quyền. Thằng nhóc đó sẽ lo cho Thục Anh một cuộc sống ổn định.
…
Ăn cơm xong,ML trở về phòng,đi ngang phòng ông nội làm việc. Nhỏ suy nghĩ một hồi rồi mở cửa bước vào. Phòng khá rộng,nhỏ đảo mắt nhìn xung quanh. Nếu bà nội nói không tìm thấy di chúc,vậy bàn làm việc bỏ qua. Nhỏ đi khắp nơi,từ giá sách,những vật đồ cổ nhưng vẫn không tìm thấu gì. Bỗng nhiên nhìn lên tường tấm ảnh Thục anh lúc bé và ông cười rạng rỡ. Nhỏ nhìn chằm chằm. Nhớ đến lúc ông còn sống,chẳng phải người ông nội thương nhât là chị ấy sao?
-“Không lẽ di chúc.”-ML không suy nghĩ gì thêm nhảy lên gỡ tấm ảnh xuống,mở hết ra,từ khung hình và ảnh. Quả nhiên di chúc được giấu ở đây.-“Tôi tìm được rồi.”
………………………………………..
Tối đến,TA ăn cơm,dọn dẹp ở bếp xong ra ngoài giếng giặt đồ. Những giọt mồ hôi đổ xuống trán trông nó cực khổ. DP từ xa nhìn bóng dáng đó,trong lòng càng thêm hiếu kì. Những người mà nó gặp,chẳng lẽ giống với người quen cả sao?
…
Bên kia tường,bóng dáng một nữ nhi ăn mày đi qua lại trông rất đáng ngờ.
-“Ai ya….không biết nhà này có cận vệ hung dữ không nhỉ? Nhưng không vào thì đói cả đêm mất. Còn cả đám trẻ nhà mình nữa chứ.”-Híc,nữ nhi chắp tay cầu nguyện xin lỗi không ngừng.
Sau phần xin lỗi,nhỏ nhảy lên tường vọt xuống trúng ngay ổ rơm đâu đó trông khá ê, ái nhưng đầy mình dơ dáy.
-“Ôi trời ơi….đúng là xui xẻo.”-Nhỏ thở dài phủi tay đi nhỏ nhẹ tiếp cận phòng đang tắt đèn kia. -“Không được,người hầu thì làm gì có gì để ăn trộm.”-Nói rồi nhỏ đi tiếp.
Bóng dáng gầy gò đấy đột nhập đến phòng DP. Nhưng không may bị nó thấy được.
-“Ai vậy nhỉ?”-TA tò mò đi theo.
Nhỏ nhảy vào trong,mọi thứ tối om. Là một kẻ ăn trộm có tai nghề. Nhỏ chôm ngay món ngọc quý giá kia.
DP nghe tiếng động liền bật dậy. Nhìn thẳng vào nhỏ.
-“Ôi…..ôi….”-Nhỏ giật mình làm rơi miếng ngọc bội chạy nhanh ra ngoài.
-“Ngươi?”-Anh cau mày nhìn xuống. Miếng ngọc đã bị nứt. Trong lòng khó chịu chạy ra ngoài không thấy bóng dáng ai đâu.-“Ăn trộm.”
Với hai từ,mọi người chạy đôn đáo lên tìm nhỏ. Nhỏ cắm đầu chạy vào nhà bếp chui xuống bàn cắn răng đừng sợ.
-“Dương Phong kaka bảo có ăn trộm sao?”-Tuệ Nhi hớt hải chạy xuống phòng anh.
-“Chắc hẳn chưa ra khỏi Tiếu gia, mau tìm đi.”-Một người lên tiếng,hàng trăm người chạy đi khắp nơi.
-“Chết chắc rồi.”-Nhỏ tự đánh vào mặt mình.
TA từ xa đi đến,lén lút nhìn xung quanh,đi vàp bếp. Nhỏ thấy tiếng người, im bặt như ngừng thở không ngừng oán trách số mình đến đây là kết thúc. Nhưng….
-“Này…”-TA chui xuống bàn cười hiền.-“Muội không sao chứ?”
-“Hả?”-Người này là….?