Đọc truyện Khuôn Mặt Của Chị Không Phải Của Em – Chương 64: Xuyên Không Gặp Bạn Thân Quả Đúng Là Đáng Nhớ (P1).
Chương 63: Xuyên không gặp bạn thân quả đúng là đáng nhớ (P1)
TA mang tẩu mực đặt lên bàn của DP trong phòng sách. Lần đầu tiên nó thấy một nơi thú vị như vậy,những cuốn sách này trông rất có giá trị,nó đưa tay lên lấy một cuốn sách để đọc. Nhìn những nét chữ của anh,quá thật rất đẹp,rất đúng một người đứng đắn,không sắc tài.
-“Ngươi là ai vậy?”-Bỗng nhiên một tiếng nói của nữ nhi vang lên làm TA giật mình làm rơi cuốn sách xuống đất quay sang.
………………………………………………………………………………….
Quản gia Ngô mở cửa phòng nó bước vào. Không gian vẫn thế,tấm chân dung một người con gái mới 17tuổi trên tường làm cho căn phòng thêm ẩn ý. Quản gia mở tủ làm việc của nó ra. Sấp tài liệu và một bức thư được gấp sẵn kĩ càng với dòng chữ kia.
-“Nhờ vào ông cả đấy quản gia Ngô.”-Quản gia Hồng đứng bên ngoài cúi đầu nhìn ông.
-“Nhất định cô ấy sẽ đến.”-Quản gia Ngô cùng chiếc áo khoác lông đi ra cổng đón một chiếc taxi cùng tài liệu và bức thư ấy.
…
ML loay hoay với tô mì trên bàn ăn ngon lành với BQ đối diện. Trong lòng không ngừng cảm thấy hạnh phúc cứ nở nụ cười mãi.
-“Mới sáng dở chứng hả?”
ML như bị hét vào mặt mấy tảng băng với câu nói đó. Đành ngậm ngùi ăn hết tô mì.
-“Haha…trông thật ngố.”-BQ mong chờ cái cảm giác mất hứng đó của nhỏ phá cười.-“Mì ngon chứ?”
-“Ờ….”-ML nhăn hai hàng lông mày lại.-“Tớ đi vệ sinh.”
-“Đau bụng hả?”-BQ nhìn nhỏ chăm chú.
-“Không. Đi xả xuôi.”-Ml cười tủm tỉm chạy đi.
-“Ẻo lả nhớ vào phong vệ sinh nam ấy nha.”-BQ hét lớn làm mọi người ngừng ăn chăm chú nhìn ML.
ML đỏ mặt gượng cười cúi đầu nhìn mọi người. Không quên đưa nắm đấm lên hù dọa hắn. Hắn nhún vai vẫy vẫy tay bảo nhỏ mau đi kẻo lại tè ra quần.
Nhỏ vừa bước vào phòng vệ sinh,chưa kịp rửa tay thì tin nhắn điện thoại đến làm nhỏ có linh cảm không lành. Là tin nhắn của quản gia Minh.
[Phút chót sắp đến. Đừng để Thục Anh tỉnh dậy.]
Rõ ràng là không thể giết TA ngay lúc này cơ mà. ML vò đầu không dám nhắn tin lại.
[Nhưng thay vào đó. Ngươi lấy trộm dự án sắp đến của bà nội và kế thừa tài sản được rồi đấy.]
Tài liệu? Tài sản? Kế thừa? ML thoáng nghĩ đến ba từ đấy trong đầu đã thấy rùng mình.
[Xong việc kế thừa tôi sẽ được trở về chứ?]
Quản gia Minh bên kia cười khẩy nhìn tin nhắn với hai chữ trở – về ấy. Liệu ngươi còn cơ hội để trở về hay không đấy chứ?
[Chúc may mắn.]
…
Quản gia Ngô đứng trước cánh cổng to lớn của căn biệt thự kia. Trong lòng nôn nao muốn gặp cô chủ của căn nhà này. Liền nhấn chuông liên hồi. Một tên bảo vệ bước ra,cúi đầu chào quản gia Ngô.
-“Thì ra là quản gia Ngô. Lâu rồi không thấy ông đến đây. Mời ông vào nhà.”
-“Vâng.”-Quản gia Ngô cúi đầu chào bác kia.-“Có tiểu thư ở nhà không ạ?”
……………………………………………………………….
TA giật mình nhặt cuốn sách lên phủi rồi cúi đầu nhìn người con gái trước mắt. Chắc hẳn đây là người phu thê nào đó của Tiếu Dương Phong.
-“Tôi xin lỗi. Tôi là người hầu của Dương Phong kaka.”
Người con gái trước mặt nghe một đứa người hầu gọi anh với cái tên kaka thân mật đó. Trong lòng cảm thấy rất lạ. Người hầu dám cả gan gọi như vậy sao?
-“Dương Phong kaka. Ai bảo ngươi gọi huynh ấy như vậy cơ chứ?”-Nữ nhi đi đến gần nó.
Nó không dám ngẩn đầu lên,vẫn cúi trả lời một cách lễ phép.
-“Thưa là Dương Phong cho phép ạ.”
-“Sao cơ?”- Nữ Nhi ngẩn người. Lần đầu tiên có người mà anh ấy cho phép gọi là kaka. Đằng này lại là một nam nhân. Không phải nhầm giới đấy chứ? Thảo nào anh ấy không nàm đến nữ nhi là như vậy ư? Thật mắc cười. -“Hahaha…..ngươi là nam nhân hay nữ nhi vậy? Ta thật tò mò không biết huynh ấy ăn phải thứ gì mà có thể cho phép một tên hầu gọi thân mật tao nhã vậy chứ? “-Nữ nhi ngừng lại,quay sang cau mày nhìn nó.-“Ơ…ngươi là ai? Trước giờ huynh ấy có cần người hầu đâu?”
TA nuốt nước bọt với tràn mồ hôi kia. Không biết trả lời ra sao thì DP bước vào sắc mặt lạnh lùng liếc nhìn nó và cô.
-“Dương Tuệ Nhi. Muội đến từ lúc nào vậy?”
Cô nghe giọng anh gọi mình,đôi môi nở nụ cười quay sang,nháy mắt.
-“Dương Phong kaka có cần gọi tên muội ra như thế không. Chỉ cần gọi Tuệ Nhi thôi.”-Cô nũng nịu.
DP cau lại hàng lông mày lại nhìn TA vẫn cứ cúi đầu,trông thật hiền.
-“Dương Anh….ngươi không phải sợ người này.”-Anh đi đến.-“Đây là sư muội của ta. Dương Tuệ Nhi….”