Khuôn Mặt Của Chị Không Phải Của Em

Chương 19: Tại Sao Cậu Lại Đối Xử Với Tôi Như Vậy?


Đọc truyện Khuôn Mặt Của Chị Không Phải Của Em – Chương 19: Tại Sao Cậu Lại Đối Xử Với Tôi Như Vậy?

Chương 19: Tại sao cậu lại đối xử với tôi như vậy?
Nhỏ vừa từ phòng tắm bước ra thì chiếc điện thoại quản gia Minh chu cấp cho nhỏ reo lên. Nhỏ ngồi trên giường mở ra với dòng chữ nhẹ nhàng nhưng nặng nề. Đôi mắt kia khẽ hé lên tia đau khổ.
“Tài liệu cho dự án cuộc họp A sắp đến.”
…………………………………………….
Nhỏ đi ra khỏi phòng,trước khi xuống lầu,căn phòng của ông nội hiện lên trước mắt nhỏ. Nhỏ suy nghĩ mong lung điều gì đó,chuyện sắp xảy ra,việc nhỏ sắp làm quả thật sẽ rất tốn thất đến gia đình nhưng không còn cách khác, nhỏ ngầm ngùi buồn bã thở dài.
-“Chuyện gì mà trông buồn vậy em?”-Thục Anh từ đâu xuất hiện nở nụ cười với Linh làm nhỏ giật mình đi lùi vài bước khiến nó chú ý đến hành động kì quặc này,khẽ nhăn hai hàng lông mày lại nhìn nhỏ.
-“A….đâu có đâu chị. Em…em tính vào phòng mời ông bà nội xuống dùng bữa sáng.”-Nhỏ gãi đầu gượng cười.
-“À….ông bà nội đến công ty từ sớm rồi em.”-Nó cười nhẹ.
-“Vậy hả? Vậy mà em cứ tưởng.”-Nhỏ nuốt nước bọt khẽ cười.

Nó thấy nhỏ có vẻ hơi ngượng ngùng,chắc vì chưa quen hẳn với cuộc sống này.
-“Thôi,đi ăn kẻo thằng Quyền đợi.”
Linh nghe đến tên hắn,đứng khựng lại với vẻ mặt dở khóc dở mếu.
-“Quyền nó ở đâu rồi chị?”
-“Em sao thể? Nó dưới nhà đấy.”
-“Ê…hai tụi mày tính đợi hết giờ mới đi học đấy hả?”-Quyền đứng dưới nhà nói vọng lên.-“Hai tự mày nên biết bữa nay đi xe đạp đấy nha. Bực mình,tự nhiên rách việc đi xe đạp chi rứa không biết.”-Hắn nhìn nhỏ lườm lườm.-“Thể nào cũng có ngày đi xe buýt luôn cho mà coi.”
Nhỏ nhếch nữa môi lắc đầu nhìn hắn đang quát lên. Nghĩ đến cảnh tượng hôm qua ôm hắn ngủ là tóc gáy nổi cả da gà rồi. HAIZ! Mỹ Linh ơi là Mỹ Linh….không biết hắn ta biết gì chưa đây.
-“Thôi được rồi. Giờ thì đi học.”-Nó kéo tay nhỏ xuống nhà nở nụ cười thân thiện.
…………………………………
Giờ học đầu tiên bắt đầu. Nhỏ ngồi thẫn thờ suy nghĩ cách nào để vào phòng ông Nội,trong khi chị Anh cứ kè kè mình để làm thân. Đã thể trong phòng ông nội không những có camera mà ít nhất cũng có phải hai tên bảo vệ. Nhỏ vò đầu không muốn nghĩ đến việc đó nữa.
Đang loay hoay,bỗng hắn quay xuống cười khẩy nói chuyện thì thầm.
-“Ê sáng nay….”-Chưa kịp để hắn nói hết câu nhỏ đã đưa câu đe dọa.
-“Này…cậu mà nói chuyện hai đứa ngủ với nhau ra với ai tớ thịt đầu đấy,”
-“Mày đang đe dọa tao đấy hả?”-Hắn trừng mắt.

-“Không…tớ đang bảo vệ hai đứa mình đấy chứ. Cậy nghĩ xem hai thằng con trai mà ngủ với nhau,người ngoài mà biết lại bảo tình yêu đam mỹ thì chết chắc. Thử nghĩ xem mọi người sẽ nhìn mình bằng ánh mắt gì?-Nhỏ đưa giả thuyết.
-“Ây…cứ tưởng việc gì. Thì ra mày sợ chuyện này. Hai thằng đàn ông ngủ với nhau thì có làm sao? Ý tao nói là sáng nay mày làm gì mà gấp gáp để quên luôn sợi dây chuyền nhà tao.”-Hắn đưa sợi dây chuyền ra,nhỏ hớt hải chụp lấy. Đây là sợi dây chuyền mà bố nhỏ đã tặng nhỏ lúc sinh nhật năm 7 tuổi. -“Mày làm gì mà quý thế? hai ngàn một rổ.”
-“Tìm trên thế giới này cũng không có sợi dây thứ hai đâu.”-Nhỏ cười khẩy,
-“Được thôi nhưng mày đừng có xưng với tao cậu tớ được không? Mày tao cho nó thân. Cậu tớ y chang đam mỹ.”-Hắn bỉu môi.
Nhỏ cứng họng nhếch nữa miệng im lặng chống cằm nhìn lên bục giảng.
…………………………………
-“Đã ra lệnh cho con bé chưa?”-Chủ tịch Lâm hỏi.
-“Rồi thưa ngài.”-Quản gia Minh nhẹ giọng với ánh sầm lại nhìn chủ tịch Lâm.
-“Càng nhanh càng tốt.”
………………………………….

11h15
Giờ kinh hoàng của trưa nắng trong thời điểm trường học mọi thứ kể cả chim muôn đổ xô về nhà. Hắn với nhỏ thi nhau chạy nhanh xuống nhà xe lấy xe đèo nó về. Trong khi nó vừa bật cười vừa dọn dẹp lại mấy tập tài liệu giải đề cùng sách vở dày cộp kia.
Minh Hoàng xuất hiện như ma đứng sau lưng nó nhìn chằm chằm. Có cảm giác như ai đó đang nhìn mình bằng ánh mắt không rời. Nó quay sang giật mình nhìn anh với ánh mắt ngạc nhiên.
-“Cậu…cậu….có chuyện gì sao?”-Nó không dám đối diện ánh mắt kia với anh.
-“Tại sao…?”-Anh lạnh giọng.
-“Chuyện…..chuyện….gì cơ chứ?”
-“Tại sao cậu lại đối xử với tôi như vậy?”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.