Đọc truyện Khuôn Mặt Của Chị Không Phải Của Em – Chương 104: Đã Đến Lúc Trở Về (P1)
Chương 103: Đã đến lúc trở về (P1).
Moi người trong Tiếu gia chạy hỗn loạn lên. TA đứng đấy tròn mắt nhìn mọi người không biết chuyện gì đã xảy ra. Tuệ Nhi chạy hối hả đến nhìn TA với ánh mắt lo lắng.
-“Không xong rồi.”
TA bắt lấy tay TN với vẻ mặt ngây thơ chưa biết tin dữ. Trông rất tội nghiệp cũng lo theo TN.
-“Phủ của Bá Quyền có chuyện xảy ra rồi. E là bây giờ Bá Quyền không biết đã chết hay chưa?”
TA đứng không vững nuốt khang bắt lấy tay TN lấy lại tinh thần.
-“Thục Anh…ngươi không sao chứ?”
TA run rẩy buông lấy tay TN ra,ánh mắt lưng tròng yếu đuối nhìn về phía sáng rực kia. Hôm nay huynh ấy hứa sẽ cùng mình đi dạo giữa đêm hoa nở này cơ mà.
-“Tôi….phải đi tìm huynh ấy.”
Nó chạy nhanh đi,bỏ lại tiếng kêu lo lắng của TN. Ý nghĩ bây giờ là muốn gặp hắn,muốn biết hắn ra sao rồi. Trong lòng xót xa lo sợ hắn sẽ biến mất nhanh chóng mà không kịp cho nó nói lời thích hắn. Nó sợ khoảnh khắc đó sẽ trở thành muộn màng.
-“Bá Quyền….người đừng xảy ra chuyện gì nhé.”
Nó dừng lại giữa con đường đầy hoa anh đào nở. Không một bóng người,yên tĩnh lạ thường. Bỗng nhiên,những tiếng chân chạy nhanh ở phía xa,ngõ khác cứ dồn dập lên.
-“Mọi người mau tìm tên Bá Quyền đó đi. Để tên phản tặc đó trốn thoát là không xong với hoàng thượng đâu.”
-“Rõ.Chia ra ngõ khác.”
TA rưng rưng ngã quỵ xuống nền đất. Huynh ấy phản tặc là sao? Bỗng nhiên,nó có cảm giác như thể hắn đã chết rồi. Trong lòng nghẹn thắt lại không dám thét lên.
Nhưng….
Giữa con đường hoa rơi đó. Một bóng người đứng đấy nhìn nó từng cử chỉ. Trong lòng cay đắng đi đến.
-“Nàng khóc vì ta ư?”
TA không tin những gì mình nghe được. Từ từ ngước lên nhìn khuôn mặt lem luốt nhưng ấn tượng kia đang đối diện mình. Là Châu Bá Quyền.Đôi môi nó mếu máo chạy đến ôm chầm lấy thân hình kia với những giọt nước mắt lăn trên má.
-“Muội tưởng là huynh đã chết rồi chứ? Muội sợ lắm. Sợ lắm. Huynh không sao rồi.”-Nó nấc lên.
BQ cười hạnh phúc đưa tay lên thân hình kia ép vào ngực mình ôm chặt lấy.
-“Ta hứa sẽ cùng muội đi dạo khi hoa nở rồi mà. Ta không quên đâu.”-BQ khẽ cười hiền. Chưa bao giờ như lúc này,trông anh như một người khác.Không lăng nhăng,lãng tử mà chân thành sâu thẳm.-” Cứ nghĩ đến muội đang đợi thì làm sao có thể bỏ đi được.”
…………………
-“Sao cơ? Thục Anh chạy đi tìm Bá Quyền ư?”-Dương Phong hốt hoảng khi nghe TN cất lời.-“Sao muội không ngăn cản muội ấy lại cơ chứ?”-Anh hét lên khiến TN giật mình câm lặng chỉ biết nhìn sư huynh.Lần đầu tiên,một con người điềm tĩnh như huynh ấy lại nổi nóng la lớn khiến mọi người xung quanh sợ hãi đứng im bặt.-“Muội ấy sẽ gặp nguy mất thôi.”
Nói rồi anh chạy mất đi. Những bước chân hối hả dẫm mạnh với tâm trạng lo lắng nghĩ đến người con gái kia đang gặp nguy hiểm. Không thể để Thục Anh như vậy trở về được. Bởi vì…ta chưa nói lời yêu muội.
-“Thục Anh…..”
………………….
-“Muội và huynh đến chỗ Vân Hy đi. Chắc hẳn muội ấy sẽ biết đường trốn thoát an toàn.”-Nói rồi TA kéo BQ đến một quán ăn lớn ở cổng sau. Qua bức tường cao kia với những chén bát chất chồng. Vân Hy cặm cụi lau rửa.-“Vân Hy à….”
VH nhìn lên thấy TA. Miệng liền nở nụ cười chạy đến như đang ngóng chờ một người thì bỗng nhiên người ấy xuất hiện.
-“Dương Anh kaka. Huynh đến đây có chuyện gì sao?”
TA gật nhẹ đầu rồi nhìn về phía BQ đang đứng phía dưới.
-“Muội biết con đường nào để trốn thoát khỏi nơi này một cách an toàn không? Ta và Bá Quyền cần rời đi ngay bây giờ.”
VH nghe tên BQ trong lòng cảm thấy tội lỗi ngừng nụ cười trên tay. Chính đôi tay này đã làm hại hoàng tử BQ. Ít ra mình phải làm gì đó. Nhỏ liền gật đầu mở cửa lén lút chạy đi.
VH cùng hai người chạy đến một con hẽm,ở đó có một cái hang sâu cao trên đỉnh dẫn ra phía sau ngọn núi lớn. BQ với TA cười khẽ. Nhưng có ai ngờ,chính họ đang đi đến đường chết. Tên viên quan kia cho người theo dõi VH khi biết nhỏ và nó có quan hệ thân thiết.
Khi hắn vừa bước vào hang đá thì tiếng ngựa hí vang lên.
-“Tên phản tặc kia kìa. Mau bắt lấy hắn.”-Tiếng cận vệ cùng quân lính la hét.
TA trợn tròn mắt nhìn mọi người sợ hãi. VH liền nhanh chân đẩy nó và hắn vào hang sâu,bên hai phía hang động là nhiều hòn đá lớn. Nhỏ dùng sức lực đẩy những hòn đá kia xuống phía dưới.
-“Vân Hy à….”
-“Huynh và hoàng tử mau chạy đi. Ở đây đã có muội lo rồi.”
Phụt.
Lời nói đó vừa kết thúc thì mũi tên từ đâu bay thẳng xuyên người con gái kia. Nụ cười vụt tắt,ánh mắt đau đớn của vết thương hiện lên lên.
-“Vân Hy à…”-TA hét lên chạy đến gần nhỏ.
VH đưa tay lên vẫy ý bảo nó chạy đi. Hàng vạn mũi tên khác xuyên qua người nhỏ,máu từ miệng hộc ra rất nhiều,nhiều đến nỗi ướt đẫm y phục cũ kĩ.TA hét lên chạy đến ôm lấy người nhỏ,mặc cho nhiều người đang chuẩn bị đưa cung tên ra phía trước.
-“Chúng ta cùng bỏ trốn. Muội sẽ không sao đâu.”
BQ chạy đến,nó đỡ người nhỏ lên lưng hắn chạy vào trong hang,mọi người phía sau chạy theo. VH ôm lấy ngực mình,những mũi tên kia sâu thẳm trong tay cùng những giọt ,áu ấy.
-“Huynh và hoàng tử….. chạy đi”-Dường như nhỏ đã không thể cố gắng được nữa.
-“Không được. Là vì ta nên ngươi mới bị thương như thế. Ta không thể bỏ ngươi được.”-BQ đỡ lấy người nhỏ run lên. Đến cả hắn,người còn nguyên vẹn còn thấy sợ hãi trước vết thương ấy nữa là.
VH cười khẽ,ánh mắt rưng rưng. Là vì tiểu nữ này mới đúng. Vì quá nghèo khổ…nên mới gây tai họa. Chết thì cũng đáng. Đôi môi run rẩy nhìn BQ chảy dài.
-“Tiểu nữ không thể.”-VH nghẹn lại dường như không thể nói thành lời dài. Quay sang nhìn TA với ánh mắt hạnh phúc. Lấy từ trong ngực ra một mảnh vải màu hồng,tay nhỏ dính đầy máu lên mảnh vải đó.-“Sau này…..muội sẽ….à không……cho mãi mai sau,khi muội chết đi cũng không thể quên….huynh được. Cho nên…..huynh hứa với muội nhé……”-Hơi thở dốc của VH dồn dập đến từng từ.
TA ôm nhỏ vào người,hai hàng nước mắt hiện lên,chảy dài đến nổi sống mũi cay nồng,những thứ xung quanh không thấy gì,chỉ còn hai người ôm lấy nhau. Một tiểu nữ y phục cũ kĩ rách rưới,một tiểu nữ y phục nam nhân mạnh mẽ. VH đặt tay lên tay nó.
-“Hứa….là…..đừng quên….muội nha.”-Bàn tay yếu ớt kia rơi xuống chậm rãi. Một đời người kết thúc tại nơi lạnh lẽo này.
-“Vân Hy à….”-TA mếu máo không thành tiếng ôm chặt lấy nhỏ hét lên. Nước mắt hòa với máu trên mảnh vải hồng. Những dòng thêu lạ lẫm,khó khăn và rã rời ấy hứng lấy đau thương.
BQ đứng bên cạnh,tay nắm thành quyền,nước mắt khẽ rơi khiến ai cũng ngạc nhiên nhưng bình thường đến sâu lặng. Vân Hy ta xin lỗi…..là tại ta mà muội chết.Những mũi tên kia đã cướp đi sinh mạng muội. Tha lỗi cho ta.
Đúng lúc,Dương Phong phi ngựa đến,những tên lính kia bị giết sạch. Anh vừa chạy vào thấy ba người ngồi đó với hàng vạn nước mắt cũng biết được những gì đã xảy ra. Im lặng đứng nhìn.
…
Những mũi tên đâm vào người VH được rút ra nhẹ nhàng. Xác nhỏ được nó chu đáo lau đi vết máu,đôi môi kia thâm lạnh,mắt ấy cũng đã nhắm,đôi tay nhỏ bé chai sạn cuối cùng cũng không thể nắm lấy được nữa. Ta xin lỗi…là tại ta đã chạy tìm đến muội. Là do ta nên muội mới chết. Nhất định ta sẽ không quên muội. Cho đến khi ta trở về,cho đến khi ở một thế giới khác,ta sẽ khắc ghi mãi hình bóng đó.
* * *
-“Dương Anh huynh…..muội có cái này cho huynh nè.”-Cây kẹo hồ lô lần đầu tiên nó ăn từ tay cô bé ấy.
…
-“Dương Anh huynh đã đến xem hội chưa?”
….
-“Hôm nào muội sẽ dẫn huynh gặp mấy đệ đệ và tiểu muội của muội. Trông bọn nó đáng yêu lắm.”
….
-“Muội mới xin vào làm tại quán trọ kia. Không còn làm nghề trộm cắp nữa.”
* * *
TA cất mảnh vải vào trong ngực,gói trọn đau thương nuốt khang cổ xuống. DP với khuôn mặt điềm tĩnh đi đến,cố tỏ ra nhìn nó bằng ánh mắt bình tĩnh khi trong lòng đang rất lo lắng cho nó. Cứ tưởng rằng,nó mới là người bị mũi tên xuyên trúng giữa ngày hoa anh đào nở này.
-“Đi hết ngọn đồi này là ra khỏi làng.”-DP quay sang nhìn hắn đang thẫn thờ không biết nghĩ gì.-“Để ta đưa ngươi đi…..”
Chưa kịp nói hết câu thì…
-“Đừng đi theo ta nữa.”-Ánh mắt BQ long lanh nhìn anh.-“Ta không muốn ai phải ra đi.”
-“Bá Quyền….”-Anh gọi tên hắn với giọng điệu quan tâm.-“Không sao đâu…”
-“Dù gì thì ta cũng sẽ không rời đi đâu.”-Hắn cười mạnh mẽ. TA chuyển ánh mắt ngạc nhiên sang hắn,định khuyên nhủ thì đã chậm.
-“Dù gì thì phụ thân và mẫu thân ta vẫn còn ở phủ. Làm sao ta có thể rời bỏ họ mà đi được. Họ….chỉ có mình ta thôi.”