Đọc truyện Khước Lục – Chương 6
Editor: Linh Đang
Năm 1993, thành phố D khởi công hạng mục quan trọng nhất là đường ray tàu điện ngầm, rất nhiều khu dân cư ven đường bị di dời.
Cuối tháng 6 năm 1997, một phần đường ray được đưa vào thử nghiệm với mục đích tham quan, giá vé là 5 tệ. Trạm thử ở khu phía tây, khoảng cách tới ngã tư Hương Sơn không xa.
La Tích hùng hồn cho Diệp Kiều Lục một tờ năm tệ, “Tiểu Lục Tử, chúng ta đi ngồi tàu điện ngầm.”
Hai tay Diệp Kiều Lục vui vẻ tiếp nhận, “Cám ơn anh Nhị Cẩu.”
La Tích cười to.
Cô lại cảm thấy phong phạm của đại hiệp uy phong tám phía kia xuất hiện, ánh mắt tươi sáng nhìn cậu.
Phùng Hữu Vân ở bên cạnh nói thầm, “Vì sao Nhị Cẩu không mời chúng ta đi ngồi tàu điện ngầm.” Nói thầm xong, không thấy La Tích tỏ vẻ gì. Phùng Hữu Vân liền chạy về nhà xin tiền tiêu vặt.
Trong chớp mắt Trương Xuyên lấy từ trong túi ra năm tệ, nâng tay lên, “Đi, đi ngồi tàu điện ngầm.”
Phùng Hữu Vân hồi lâu chưa về, Diệp Kính nói, “Cậu ấy không ra được.”
La Tích cùng Trương Xuyên gật đầu. Ba mẹ Phùng Hữu Vân là người tốt, nhưng đề cập đến vấn đề tiền liền trở nên rất hung dữ.
Vì thế, ba cậu con trai một cô con gái đi về phía tàu điện ngầm.
Cả một đường Diệp Kiều Lục đi theo bước chân của La Tích, cô còn học cậu xua tay, để cho chính mình cũng bắt đầu trở nên uy phong.
Diệp Kính cùng Trương Xuyên lại chỉ cảm thấy cô đi không được tự nhiên.
La Tích đã nhận ra của cô bắt chước, nhớ mẹ mình hay dạy em gái, “Tiểu Lục Tử, bé gái không nên đi hình chữ bát. Đây là bước chân của nam tử hán.”
Diệp Kiều Lục quay đầu nhìn Diệp Kính.
Cậu cũng không có bước chân của nam tử hán.
Cô hỏi: “Diệp Kính không phải nam tử hán sao?”
La Tích sửng sốt, quay đầu nhìn khuôn mặt vô cùng xinh đẹp của Diệp Kính, nói: “Lớn lên như vậy sao làm nam tử hán được.” Nam tử hán trong lòng cậu, là có ngũ quan cương trực công chính.
Diệp Kính lạnh lùng liếc mắt ngang qua La Tích một cái.
La Tích sờ sờ cái mũi, kéo Diệp Kiều Lục qua, cố gắng giải thích nói: “Bước chân của nam tử hán phân thành rất nhiều loại. Diệp Kính… Cũng xem như là một.”
Diệp Kiều Lục cẩn thận nghĩ nghĩ, “Mình thích anh Nhị Cẩu.” Cô phải làm đại hiệp.
“…” La Tích cảm thấy cô đi khó coi, thế nhưng có fan nhỏ coi mình là tấm gương, cậu lại có chút kiêu ngạo.
Trong lúc cậu đang do dự, đoàn người đến đến trạm xe điện ngầm.
Thử vận đầu tiên một lần, rất nhiều người đến góp vui. Bốn bạn nhỏ bọn họ, bị nhóm người lớn chen, không thấy được.
Diệp Kiều Lục nhìn đám người, có phần hoảng sợ. Cô không biết phải ngồi tàu điện ngầm như thế nào, đi cửa nào là cửa lên, đi cửa nào là cửa xuống, lại muốn đi đâu.
Cô bị vây quanh đến khu đợi xe.
Hai bên đường ray chưa lắp đặt cửa chắn.
Diệp Kiều Lục nhìn đường ray tối như mực, không dám tiến lên. Cô nhìn bốn phía xung quanh, hoảng hốt, “Anh Nhị Cẩu, Diệp Kính, Trương Xuyên.”
Nhân viên công tác ở bên kia ngăn đón hành khách, “Mời xếp thành hàng. Không nên vượt qua sợi dây vàng. Các vị không nên vượt qua sợi dây vàng.”
Diệp Kiều Lục bị chen đến khó chịu.
Cô nhìn thấy ở phía trước có một bóng dáng rất giống Diệp Kính. Cô muốn đi về phía cậu, nhưng không chống lại được lực cản của đám người. Cô kêu: “Diệp Kính.”
Trong Diệp khung cảnh ồn ào ở đây, nghe thấy một tiếng gọi mang theo nức nở.
Cậu quay đầu.
Hai người lớn phía sau hoàn toàn che hết tầm mắt của cậu.
Đợi cậu chui ra được, tiếng kêu kia đã lẫn vào trong sự ồn ào của đám đông.
Diệp Kính hơi hơi nhíu mi.
Tuy rằng Diệp Kiều Lục bằng tuổi cậu, thậm chí còn sinh sớm hơn cậu ba chín ngày, nhưng cô rất ngây thơ. Đối mặt với trường hợp như này, có lẽ cô rất hãi.
Lúc này, tàu điện ngầm sắp dừng lại.
Các hành khách càng ép vào sát hơn.
Diệp Kính bị đoàn người đẩy vào xe điện ngầm, càng đẩy càng vào trong. Cậu nhìn xuyên thấu qua cửa kính xe, tìm kiếm bóng dáng mập mạp kia.
Khi tàu điện ngầm khởi động, cậu thấy được cô.
Cô mê mang đứng ở sân ga, nhìn ngó chung quanh. Mặt nhăn lại, muốn khóc không khóc được, thật sự đáng thương.
Diệp Kính thở ra một hơi. Chỉ cần cô không chạy lung tung giữa các toa xe, vậy là tìm được rồi. Hy vọng cô đừng chạy loạn.
Tới điểm dừng sau, Diệp Kính lập tức xuống xe. Sau khi nói chuyện với nhân viên công tác ở trên toa tàu, cậu ngồi trên toa tàu ngược lại, trở lại điểm dừng lúc đầu.
Lúc này Diệp Kiều Lục cũng đã không ở sân ga.
Cô đang đi ra ngoài. Cô sợ bị cuốn vào dòng người chuyển tàu, sẽ lạc đường, lại gặp người xấu lừa bán cô. Vì thế cô cô nghĩ về nhà đợi nhóm bạn, như vậy tương đối an toàn.
Đi đến cổng, radio truyền đến một tiếng, “Bạn học quả bóng béo nhỏ, sau khi nghe thấy radio, mời lập tức liên hệ với nhân viên công tác trên tàu điện ngầm. Bạn học quả bóng béo nhỏ, sau khi nghe thấy radio, mời lập tức liên hệ với nhân viên công tác trên tàu điện ngầm.”
Cô nói thầm một tiếng, “Mình không phải quả bóng béo nhỏ.” Sau đó khuôn mặt đầy vẻ tươi cười, chạy về phía nhân viên công tác.
Giờ phút này cô nghĩ, Diệp Kính thật sự tốt, không hổ là con trai của dì Thi.
—-
Bắt đầu nghỉ hè, cách vài ngày Diệp Kiều Lục lại qua nhà Diệp Kính chơi. Cậu biểu hiện rất lạnh nhạt, cô tự mình nhiệt tình.
Ngày hè nắng chói chang, ánh sáng như lửa.
Diệp Kính sợ nóng, đứng ở trước quạt để hóng gió.
Diệp Kiều Lục học theo, cũng bắt chước hóng, gió thổi vào váy bay lên.
Ánh mắt cậu liếc qua cô.
Cô cười với cậu, “Mình cũng nóng quá.”
Cậu chuyển vị trí, bảo trì khoảng cách với cô, tránh đi làn váy phất phới của cô.
Cô uy phong lẫm liệt chiếm lấy hơn nửa quạt.
Vừa lúc Thi Dữ Mỹ trở về, thấy tình cảnh vậy, vội vàng kéo Diệp Kiều Lục ra.”Không thể đứng hóng trước mặt, sẽ cảm mạo.”
“Diệp Kính cũng hóng.” Diệp Kiều Lục giải thích.
Thi Dữ Mỹ giương mắt nhìn Diệp Kính một cái.
Diệp Kính không hé răng, trở lại ghế dựa bên cửa sổ ngắm phong cảnh.
Thi Dữ Mỹ lôi khăn tay ra, nhẹ nhàng lau mồ hôi cho Diệp Kiều Lục, “Đây là hành vi sai lầm. Tiểu Kính cùng Tiểu Lục lầm rồi, đều phải sửa lại cho đúng.”
Diệp Kiều Lục nghe lời gật gật đầu.
Thi Dữ Mỹ nhẹ bóp khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, ” Ngày mai điều hòa sẽ đưa tới, hôm nay chịu đựng một chút.”
Ba chiếc điều hòa mới, là Diệp Trình Phong đi đặt mua.
Lúc ấy Thi Dữ Mỹ từ chối.
Diệp Trình Phong nói, đừng để cho đứa nhỏ phải chịu nóng.
Thi Dữ Mỹ liền đáp ứng.
Diệp Kiều Lục hiểu rõ hai người lớn trỏe thành bạn, như cô cùng Diệp Kính, Nhị Cẩu đều trở thành nhóm bạn nhỏ của nhau.
Sau này, ngày nào cô cũng chạy đến nhà của Thi Dữ Mỹ.
Thi Dữ Mỹ phát hiện Diệp Kiều Lục rất thích ăn cá, bà thường lấy một con cá về, có khi kho tàu, có khi hấp. Còn có thể chiên mấy miếng cá thu.
Diệp Kiều Lục rất muốn cùng thổi phồng với Tôn Đa Lệ ngồi cùng bàn rằng mình được ăn cá tốt nhất. Các món ăn về cá.
Nhưng mà nghỉ hè, cô không thấy được Tôn Đa Lệ ngồi cùng bàn.
Cái loại cảm xúc tốt đẹp này không lấy ra khoe được, làm cô bị đè nén. Cô muốn tìm một người để nghe cuộc sống hạnh phúc của cô.
Diệp Kính ăn giống cô, nói với cậu, cô không chiếm được cảm giác thành tựu.
Vì thế, cô đi tìm La Tích.
Đi xuống lầu, liếc mắt một cái nhìn thấy là Phùng Hữu Vân.
Cô nở nụ cười, “Anh Hữu Vân.”
Phùng Hữu Vân dừng bước chân lại, “Chào Tiểu Lục Tử.” Phố 8 ở Hương Sơn, đứa nhỏ chín tuổi, đều là con trai. Bên này có con gái hoặc là tuổi sơ trung, hoặc là còn đang ở nhà trẻ, không chơi được với học sinh tiểu học như các cậu.
Nữ sinh Diệp Kiều Lục chín tuổi này hết sức được sủng ái, mấy cậu con trai đều theo La Tích kêu cô “Tiểu Lục Tử”. Trừ bỏ Diệp Kính.
Diệp Kiều Lục vui vẻ đáp tiếng, sau đó đột nhiên nói đến cách làm mười tám loại cá tươi. Nói ba hoa chích choè, dùng tới hết khả năng nói của mình để hình dung.
Bắt đầu Phùng Hữu Vân không hiểu ra sao, sau lại nghe cô dùng từ hết mỹ vị lại món ngon, hứng thú ăn của cậu lớn, toát ra hâm mộ, “Mình cũng chưa ăn qua đồ ăn dì Thi làm, rất muốn ăn đấy.”
Cô đắc ý, cao hứng. Khẩu khí kia rất thoải mái, cũng không đi tìm La Tích. Chỉ lo lắng, sau khi khai giảng nhất định phải nói mỹ vị cá tươi với Tôn Đa Lệ ngồi cùng bàn.
Nhật kí nghỉ hè của cô bắt đầu ghi tên loại cá, hình dáng, phương pháp nấu.
Có đôi khi một ngày có thể viết hai loại cá.
Viết nhiều hơn, cô để con cá thứ hai phân đến ngày nhật kí hôm sau.
Cô viết nhật kí khoảng mười ngày, đến một ngày Diệp Kính cũng không viết.
Diệp Kiều Lục thấy cả ngày Diệp Kính đều chơi, không làm bài tập, vì thế hỏi, “Cậu làm bài tập xong rồi sao?”
Diệp Kính nhìn ngoài cây đại thụ cửa sổ, “Không có.”
Diệp Kiều Lục nhìn theo. Góc độ nhìn thẳng không thấy được đại thụ, vì thế cô chạy đến bên cửa sổ nhìn xuống phía dưới. Lá trên cây rất tươi tốt, xanh đậm một vùng. Cô hỏi lại: “Cậu không cùng làm bài tập với mình sao?”
“Không.” Cậu trực tiếp cự tuyệt.
Cô quay đầu, quyết định không để ý tới cậu.
Không quá 2 phút, cô ngẩng đầu lên từ đống bài tập, mở miệng hỏi, “Diệp Kính, cậu sẽ viết cá thu sao?”
“Sẽ không.”
“Mình cũng sẽ không.” Cô viết ghép vần vào nhật kí.
Một ngày Diệp Kính lật nhật kí của cô, vẫn không tìm thấy một chút giá trị sao chép như cũ. Nhìn giống như cái thực đơn vậy.
Hôm nay cá hoa quế, ngày mai cá thu.
Cậu khép nhật kí lại.
Mặt bìa là ba chữ Diệp Kiều Lục viết lớn, nhưng từ “Nghiêu” cùng “Vũ” cách nhau rất xa. Khó trách bọn La Tích nhìn thành bốn chữ.
Diệp Kính trả cuốn nhật kí lại chỗ cũ.
Xoay cả người, đã thấy bên trong quyển sách bài tập, có lẫn một quyển nhật kí khác.
Cậu cầm lấy.
Bìa ngoài này, giống cuốn nhật kí nghỉ đông kia như đúc.
Cậu vén lên.
Đúng là cuốn nhật kí kia, trang cuối dừng lại ở kì nghỉ đông kia. Lúc trước cậu mới chỉ nhìn qua.
“Ở một nơi rất xa, Amanda Carina Lục đánh bại toàn bộ quái thú, cứu được mẹ ra. Từ nay về sau cô cùng ba mẹ trải qua cuộc sống hạnh phúc khoái hoạt.”
Diệp Kính đoán, đây không phải là nhật kí giao cho giáo viên, mà là tự truyện của Amanda Carina Lục.
—-
Ngày mười tám tháng bảy là sinh nhật của Diệp Kiều Lục.
Biết rõ nội tình là ngày giỗ của mẹ Diệp nên Thi Dữ Mỹ tránh đề tài này, thậm chí đến ngày hai sáu tháng tám là sinh nhật của Diệp Kính, bà đều cùng con trai thương lượng không làm.
Diệp Kính không có ý kiến, cậu vốn không ham thích đối với ngày này.
Đầu tháng tám, Diệp Kiều Lục rụng răng nanh.
Cười rộ lên, có cái chỗ hổng.
Khi nói chuyện, có chút hở.
Trước kia lúc thay răng cửa, cô chơi một mình, xấu hay không xấu không có người biết rõ.
Hiện tại tắc khác rồi, rất nhiều người trong nhóm bạn đều nhìn thấy bộ dáng thiếu răng của cô. Điều này làm cho Amanda Carina Lục thích cái đẹp bị ngăn trở.
Mới đầu cô không dám đi ra ngoài gặp La Tích, tránh ở nhà của Thi Dữ Mỹ, nhỏ giọng hỏi Diệp Kính, “Mình khó coi như vậy sao?” Cô nói xong, lập tức che miệng lại.
Diệp Kính muốn nói cho cô, mất một cái răng cũng không quá nhìn rõ. Nhưng mà cậu nhịn xuống, trả lời: “Tạm được.” Thi Dữ Mỹ dặn dò qua, nhờ cậu chiếu cố Diệp Kiều Lục nhiều hơn, đừng bắt nạt cô. Còn nói trời sinh cô tính đơn thuần. Lúc ấy cậu nghe có cái cảm giác, chẳng lẽ cậu con trai là cậu không đơn thuần sao.
Được Diệp Kính khẳng định, Diệp Kiều Lục thả tay che miệng xuống, “Thật ra mình có mới răng.” Cô nhếch miệng, liếm liếm răng nhỏ mới nhú lên, để cho cậu xem.
Cậu nhàn nhạt, “Liếm bị lệch sẽ biến thành răng hô.”
Cô lập tức rút đầu lưỡi lại.
Hôm nay vào giấc ngủ trưa, Diệp Kiều Lục mơ mình bị một cái răng hô to cắn, sợ tới mức một thân mồ hôi lạnh.
Cô không dám liếm nữa.
Trong lúc răng dài ra, Thi Dữ Mỹ vì tăng cường tự tin cho Diệp Kiều Lục, khen ngợi nói, ” Về sau Tiểu Lục nhất định là mỹ nữ mắt ngọc mày ngài.”
Nhưng làm Diệp Kiều Lục vui sướng. Cô nhớ kỹ từ mắt ngọc mày ngài này, là dùng để hình dung về cô.
Diệp Kính nhìn mẹ mình đang mở to mắt nói nói dối, không có biểu cảm.
“Diệp Kính.” Diệp Kiều Lục đi tới phía cậu, “Chừng nào thì cậu rụng chiếc răng nanh giống mình?” Cô chỉ chỉ răng nanh đang mọc lên của mình.
“Không biết.”
“Nếu như cậu rụng, nói chuyện sẽ giống như mình lúc trước, phật phật nhanh như gió.”
Diệp Kính không nói, cách xa cô một chút.
Cô lại tiến lại gần, bắt chước hở lời nói, “Phật phật, là phật phật giống như thế này.”
“Đừng phun nước bọt.” Cậu nâng tay lau mặt mình. Có đôi khi, thật muốn nắm chặt khuôn mặt tròn tròn kia của cô, dùng sức vặn nhéo.
Thật sự rất ầm ỹ.