Đọc truyện Khước Lục – Chương 37
Editor: Linh Đang
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: 7. 18
Tiểu Lục Tử sinh nhật vui vẻ!
^_____________^
“Anh Nhị Cẩu, hôm nay cậu hẹn hò với chị Nhị Cẩu sao?”
Hai tay mỗi bên xách một túi rác, Diệp Kiều Lục gặp La Tích ở chỗ thùng rác. Cô thấy cậu ăn mặc chỉnh tề, lại nhớ đến ngày 14 tháng 2, cười hỏi.
Thái dương La Tích co rút.”Chị Nhị Cẩu ở đâu ra.”
Diệp Kiều Lục bừng tỉnh đại ngộ. Đây là anh Nhị Cẩu còn chưa theo đuổi được chị Nhị Cẩu. Cô hì hì cười, “Anh Nhị Cẩu cố lên! Hôm nay cậu mặc rất đẹp trai, nhất định việc sẽ thành.”
“Lục Tử ngốc. Nhanh chóng ném rác đi, đứng chỗ này nói chuyện phiếm là sao hả.” La Tích dùng tay quạt gió.
Cô ném hai túi rác vào thùng.
Chỉ chớp mắt, Phùng Hữu Vân đã đứng ở dưới lầu. Mái tóc ngắn mày nâu nhạt dựng thẳng lên, áo len màu da cam, quần bò màu đen, cả người đều tràn đầy thanh xuân.
“Anh Hữu Vân.” Diệp Kiều Lục chủ động tiến lên chào hỏi, “Cậu cũng đi tìm chị Hữu Vân sao?”
Phùng Hữu Vân liếc ngang cô một cái, “Bao nhiêu tuổi rồi, sao nói chuyện vẫn giống Lục Tử ngốc trước kia vậy.”
“Ngốc cả đời thôi.” La Tích nở nụ cười.
Phùng Hữu Vân lấy hai hộp socola từ trong ba lô ra, “Lễ tình nhân đến, biết cậu học hành mệt mỏi, không rảnh yêu đương. Đây, tâm ý nho nhỏ. Một hộp của mình, một hộp khác là anh Nhị Cẩu của cậu đưa.”
Diệp Kiều Lục vui vẻ không thôi, hai tay nhận lấy, “Cám ơn anh Hữu Vân, cám ơn anh Nhị Cẩu.”
Phùng Hữu Vân đi đến trước mặt La Tích, “Đi thôi.”
“Các cậu đi đâu thế?”
Phùng Hữu Vân nhìn cô một cái, “Đến phố bán hoa.”
Cô tươi cười mặt đầy vui vẻ đưa tiễn hai người bọn họ.
Đi đến ngã tư, đột nhiên Phùng Hữu Vân có suy nghĩ, “Hôm nay Diệp Kính trở về sao? Không bằng để cậu ấy cùng đi bán hoa với chúng ta. Bộ dạng soái, bán rất nhanh.”
Thái dương La Tích giật giật, “Cậu để cậu ấy bán mình hay bán hoa thế?”
Phùng Hữu Vân trầm tư nửa ngày, “Diệp Kính có bạn gái không?”
“Hẳn là không có.” La Tích vòng qua cái giếng trước mặt, chậm rãi nói: “Cậu ấy tương đối thanh tâm quả dục, mình rủ cậu ấy cùng đi xem phim người lớn, cậu ấy cũng cự tuyệt.”
“Sẽ không phải là thẹn thùng chứ?” Phùng Hữu Vân lẩm bẩm nói, “Bằng không chính là do cậu ấy không thích nữ chính trong bộ phim của cậu.”
“Thể loại gì mình cũng tìm cho cậu ấy rồi. Cậu có nghe qua một tin tức không? Vợ chồng tiến sĩ kết hôn ba năm không mang thai, đúng là bởi vì bọn họ không hiểu cuộc sống sinh hoạt.”
“… Đó không phải tương lai của Tiểu Lục Tử sao?”
—-
Hàng cây bên đường phố Hương Sơn, tươi tốt xanh um như mười năm trước.
Những khu nhà san sát, mang đậm nét đặc sắc của Lĩnh Nam.
Nhìn thấy cửa hàng cũ quen thuộc bên đường. Người trong cửa hàng lại không nhận ra Diệp Kính.
Cậu đi lên cầu thang, đi đến phòng 602, lấy ra một cái chìa khóa mở cửa vào.
Đẩy cửa ra, cơ thể mảnh khảnh của Thi Dữ Mỹ ở ngay trước mắt.
“Mẹ.” Cậu tự nhìn tự cởi giày, đổi giày. D~~Đ~~L~~Q~~Đ~~
Thi Dữ Mỹ cười quay đầu, “Đã về rồi?”
Lúc này Diệp Kính mới chú ý tới tay bà đang cầm một hộp lễ vật. Đóng gói tinh xảo, dải lụa được quấn kĩ càng thành hình trái tim.
Thi Dữ Mỹ nâng cao hộp lễ vật, nói: “Đây là lễ vật Tiểu Lục nhận được trong lễ tình nhân. Mẹ đóng gói lại một chút. Buổi tối để lão Diệp nhìn xem, Tiểu Lục đã đến tuổi có lễ tình nhân rồi.”
“Ai đưa?” Diệp Kính thả hành lý xuống, cởi áo khoác.
“La Tích cùng Phùng Hữu Vân.” Thi Dữ Mỹ mím môi mà cười, “Tiểu Lục bị giành như vậy, mẹ hơi sợ tương lai hai nam tranh một nữ, chuyện xé ra to thì làm sao bây giờ?”
“Sẽ không.” Giọng Diệp Kính có phần lạnh.
“Bên ngoài lạnh không?” Nhất định con trai bị bên ngoài làm cho đông cứng nên mới ăn nói lạnh nhạt như thế.
“Cũng tạm.”
“Mẹ hầm canh, uống trước một bát cho ấm áp.” Thi Dữ Mỹ vào phòng bếp.
Lúc này, Diệp Kiều Lục rửa tay xong rồi, đi từ nhà vệ sinh ra, kinh hỉ (kinh ngạc + vui vẻ) hô một tiếng: “Diệp Kính!”
Diệp Kính thoáng nhìn cô đắc ý tươi cười, đoán được lời cô muốn nói.
Quả nhiên, cô bắt đầu khoe hai hộp socola kia, mặt mày hớn hở. Cô sớm biết có lễ tình nhân, nhưng cho tới bây giờ ngày đó không liên quan gì tới cô. Năm nay thì không giống thế, năm đầu tiên mà đã được hai món quà, khó trách cô đắc ý dạt dào.
Diệp Kính im lặng nghe lời của cô, lạnh lùng nhàn nhạt.
Diệp Kiều Lục đợi hơn nửa ngày không thấy cậu đáp lời, hỏi, “Cậu có nhận được lễ vật không?”
Ánh mắt lạnh lẽo của cậu nói cho cô đáp án.
Nhất thời, lòng cô sinh ra chút không đành lòng.
Không biết sao lại thế này, từ ngày đó trên diễn đàn ngoài trường học, không còn có thảo luận về Diệp Kính nữa. Mỹ nam dễ nhìn nhảy ra một đống, cái tên Diệp Kính dần dần tiêu biến.
Chu Thải Thải nói: “Diệp Kính đắc tội ai rồi, tên của cậu ta trên diễn đàn thành từ cấm.”
Từng có mấy nữ sinh bất bình vì Diệp Kính, nhưng vô ích.
Độ nóng của đề tài đó hạ xuống, lại có gương mặt mới xuất hiện, đại đa số người đứng núi này trông núi nọ.
Diệp Kiều Lục nghe đến mấy cái này, lại leo lên diễn đàn. Cô nghiên cứu từ đầu đến cuối nhóm soái ca mới, cuối cùng kiên trì ý kiến của mình. Những nam sinh này sao bằng một phần mười của Diệp Kính được.
Cô post một bài lên tiếng ủng hộ Diệp Kính, bị xóa trong giây lát.
“Diệp Kính, mình tặng lễ vật cho cậu nhé.” Như anh Nhị Cẩu cùng anh Hữu Vân tặng quà cho cô, hỗ trợ lẫn nhau cùng có lợi mà.
“Cậu muốn đưa cái gì?”
“Cậu muốn cái gì?”
“Nhất thời không nghĩ ra.”
“Thế mình nợ trước, đợi cậu nghĩ ra rồi thì nói với mình.” Cô cười.
Diệp Kính gật đầu, mang theo va li hành lí vào phòng ngủ của cô.
Diệp Kiều Lục đi sau lưng cậu.
Cô sớm biết Diệp Kính tuấn mỹ, nhưng lúc trước không để ý nhiều, mà nay thật ra mới phát hiện không giống người thường. Khóe mắt cậu hơi nhếch lên, khi bỏ xuống vẻ lạnh lùng, thì lại ẩn hiện sự gian xảo. Khó trách cô lại cảm thấy cậu có khí chất tà giáo.
Sau khi Diệp Kiều Lục xem xong vài cuốn ngôn tình, bắt chước theo kiểu tình yêu của một cuốn.
Trong đề mục phái nam, đều dùng tư liệu về Diệp Kính.
Sau khi phân tích đề mục ra, cô hiểu biết quá ít về cậu. Mặc dù cô và cậu sớm chiều ở chung, nhưng thứ cậu yêu thích, cuộc sống của cậu, cô lại không biết.
Lại nói tiếp, là cô quan tâm cậu không đủ.
Diệp Kiều Lục ngồi trên giường đã đổi ga thành màu xanh nhạt, nhìn cậu sửa sang lại va li hành lí quần áo, “Diệp Kính, cậu từ từ nghĩ. Qua năm mới mình tích góp được không ít tiền mừng tuổi, sẽ mua lễ vật lớn cho cậu.”
Diệp Kính nâng mắt, đồng tử đen như mực câu hồn.”Lễ vật lớn thì không cần.” Cậu ấn va li hành lí, không nhanh không chậm nói, “Mình đi gấp, quên mang quần lót. Cậu đưa cho mình mấy cái dùng hàng ngày là được.”
Cô trừng lớn mắt, “Cậu bảo mình đưa quần lót cho cậu?!” Cô lớn như vậy còn chưa từng mua quần lót nam đâu!”Cậu không có nhu yếu phẩm khác à? Khăn mặt thì sao.”
“Khăn mặt thì mình có.” Diệp Kính lấy một cái khăn mặt mới tinh từ trong vali ra. diê[email protected]@dan$$lêquyy%%đônn^^
“Vậy quần mùa thu đâu?” Tặng quần mùa thu có vẻ tốt hơn tặng quần lót.
“Không mặc quần mùa thu.”
“Mặc quần mùa thu ấm áp, mình cũng mặc.” Diệp Kiều Lục vỗ vỗ đùi.”Mẹ nói, mùa đông mà không mặc quần mùa thu thì sẽ lạnh đến tận tim.”
“Ừ, cậu mặc nhiều thêm mấy cái.” Cậu nhìn qua cô mặc quần trong rất dày.
“Cậu không muốn thử quần mùa thu sao?”
“Không muốn.”
Đi thẳng đến siêu thị, Diệp Kiều Lục vẫn đang nghi ngờ nói, “Vì sao cậu không nghe mẹ nói là mặc quần mùa thu?”
Diệp Kính trả lời lần 101: “Bởi vì không lạnh.”
“Mẹ bảo chúng ta mua hộp sữa tươi. Mình đi chọn sữa, cậu đi chọn quần lót. Tính tiền thì để mình.” Cô lắc lắc ví tiền.
Diệp Kính yên lặng liếc nhìn cô một cái, xoay người.
Diệp Kiều Lục nhìn bóng dáng của Diệp Kính.
Không mặc quần mùa thu chân thật thật thẳng tắp thon dài. Giống như cô, chân to lên một vòng.
Nghỉ đông lâu như vậy, cô hiểu ra ít nhiều, Diệp Kính đối xử với cô có khác biệt. Nhưng đến trình độ nào rồi, cô lại hồ đồ. Cảm tình của hai người sâu hơn lúc nhỏ khi chơi cùng nhau; muốn nói là tình yêu nóng bỏng, lại xa chưa với tới.
Chu Thải Thải nói, “Cậu đấy, còn chưa thông suốt.”
“Vậy như thế nào mới thông suốt vậy?” Diệp Kiều Lục hỏi nghiêm túc.
Chu Thải Thải đỡ trán than nhẹ, “Chờ cậu đả thông hai mạch nhâm đốc, tự nhiên sẽ hiểu được.”
Có thể nói tình yêu là một chuyện thuận theo tự nhiên.
Diệp Kiều Lục bỏ hộp sữa vào xe mua sắm, đứng cách quầy thu ngân không xa chờ Diệp Kính đang ở khu đồ ăn vặt.
Phía trước là hàng dài đang chờ tính tiền.
Một đôi tình nhân tay trong tay, đẩy xe mua sắm. Người nam kéo tay trái của người nữ, nhanh chóng ấn lên môi một cái. Sắc mặt người nữ đỏ bừng.
Diệp Kiều Lục thấy thế, thầm nghĩ quả nhiên cô cùng Diệp Kính không phải là tình nhân.
Nhưng khi trong đầu bắt chước những hành động thân mật đó, cô đều thấy rất kì lạ.
Nhìn theo đôi tình nhân kia rời đi, lại đợi hai mươi phút, vẫn không thấy bóng dáng của Diệp Kính.
Cô gọi điện thoại, “Diệp Kính, cậu vừa chui đầu vào quần lót không chui được ra à?”
Diệp Kính không chút để ý, “Cậu muốn tặng đồ giá bao nhiêu?”
Cô nhớ đến cậu hở ra là có tiền tiêu đến cả vạn, trong lòng lộp bộp một chút, sợ cậu nói vượt mức tiền mừng tuổi của cô, cuống quít nói: “Chờ mình.”
Cô phóng tới khu quần lót nam.
Diệp Kính đứng ở trước kệ hàng, ánh mắt đang xem đồ được bày trên đó.
Diệp Kiều Lục tiến lên, “Cậu mặc hãng nào?”
“Bình thường không mặc đồ siêu thị bán.”
Cô đảo mắt nhìn về phía kệ hàng, giá cũng tương đối phù hợp, sau đó duỗi tay chọn một cái đắt nhất, “Cậu chấp nhận tạm cái này trước, sao phí sinh hoạt của mình có thể so với cậu.”
Diệp Kính nhận lấy, liếc đồ mà model nam đang mặc. Sau đó thả lại chỗ cũ. Cậu cầm lấy hai hộp đang để liền nhau. Giá thì giống nhau, kiểu lại không giống.
Ném đồ vào xe mua sắm, cậu nói: “Mình hay mặc quần lót có túi.”
Diệp Kiều Lục trừng mắt nhìn cậu.
Rõ ràng vẻ mặt cậu lạnh nhạt, nhưng sao cô lại cảm thấy lời nói của cậu rất có độ ấm?
Không khí ở sân rộng phía trước siêu thị sôi động, khí cầu trái tim màu đỏ lắc lư. Trên hộp đèn hồng nhạt có thông báo.
Chỗ bồn hoa có một đám nam nữ sinh đang bán hoa.
Diệp Kiều Lục nhìn thấy, “Không biết anh Nhị Cẩu và anh Hữu Vân bán hoa ở chỗ nào, bọn họ kiếm được tiền sẽ mời mình ăn cơm.” Anh Nhị Cẩu cùng anh Hữu Vân của cô đều là người tốt.
Diệp Kính nhìn về phía cả trai lẫn gái đang bê hoa, “Cậu đưa đồ cho mình, có qua có lại, mình đưa cậu một phần.”
“Tốt.” Lòng cô tràn đầy vui mừng, ngóng trông cậu tặng cô một gói đồ lớn.
Cậu đi thẳng đến quầy Häagen-Dazs tự động, mua cây kem.
Cô nghe thấy cậu nói: “Ăn kem mùa đông mới sẽ không bị chảy.”
—-
Lần hành trình khảo sát kiến trúc này liên hệ với ban hai, người phụ trách chuyến hành trình lần này là anh họ của một người bạn cùng lớp đang học ban hai.
Một ngày trước khi lên đường, các học sinh nhận được lộ trình.
Chỗ ở là phòng đôi tiêu chuẩn. Mà trong số các nữ sinh, chỉ có Diệp Kiều Lục ở một mình.
Thi Dữ Mỹ dặn dò nói: “Cố gắng tranh thủ cùng giường, ở chung với các bạn học khác. Nếu thật sự không được, chính mình ở một phòng.”
Diệp Kiều Lục cười đáp, “Con biết rồi.”
Mùng 10 ngày đó, hai lớp kiến trúc cấp 06 tập hợp phía trước tòa nhà của đại học H.
Sau đó, ngồi xe bus tới sân bay trước.
Trước đèn đỏ, Diệp Kiều Lục nhìn ra những ngôi nhà trong khu dân cư ở ngoài cửa sổ.
Chỉ có một hoặc hai cửa sổ để điều hòa không khí ở mặt tiền mỗi tầng. Có mấy cái đã rũ xuống dưới. Vốn là để điểm tô cho bên ngoài, ngược lại lại trở thành cảnh tượng điêu linh sứt mẻ.
Cô quay đầu nói với Diệp Kính, “Trước kia thiết kế, rất nhiều chi tiết đều không suy nghĩ chu toàn.”
“Không nhất định là trước đây, hiện tại cũng có.” Cậu nhìn về phía ngôi nhà cao tầng kia, dienndafnle**quy&đôn”Nếu như cậu muốn thay đổi thế giới…”
“Hắc hắc.” Cô nhớ đến một màn xấu hổ trên sân thượng kia.
“Cũng không chỉ là kiến trúc, đến kết cấu, điện khí, cấp thoát nước, HVAC cậu đều phải học, các chi tiết đều được kiểm soát bởi tri thức của cậu. Những kiến trúc sư nổi tiếng trên thế giới đều tài năng.”
*HVAC là viết tắt của Heating, Ventilation, and Air Conditioning (sưởi ấm, thông gió và điều hòa không khí).
Diệp Kiều Lục gật đầu. Cô thích nhất là được cậu chỉ ra sai sót trong lối suy nghĩ của mình.
Con đường cô đang đi, thật ra đều đang đuổi theo bóng dáng của cậu. Cậu có tri thức uyên bác, mà cô mới bước chân vào cửa.
Thỉnh thoảng cậu sẽ dừng bước lại, xoay người đợi cô. Nhưng cô hy vọng tương lai có một ngày, có thể chân chính đi sóng vai với cậu.
Đợi đến khi đó, vô hạn phong quang.
Nếu hai người nước chảy thành sông biến thành người yêu, vậy hai người sẽ là một đôi vợ chồng kiến trúc sư hạnh phúc. Cô cười khanh khách, “Nhất định mình sẽ trở thành kiến trúc sư.”
“Ừ.” Cậu bao giờ hoài nghi sự nghiêm túc của cô.
“Diệp Kính, giấc mộng của cậu là gì?”
“Không có.” Tất cả của cậu đều đến dễ dàng, vậy nên cũng không để trong lòng.
“Vậy cậu hãy trở thành kiến trúc sư cùng mình nhé.”
“Được.”
—-
Người của hai ban tập hợp ở sân bay. Lớp trưởng cùng lớp phó vội trước vội sau, phụ trách kiểm kê số người. Ai không đến đủ, lại từng bước từng bước gọi điện thoại đến hỏi.
Xương Diễm Thu cười hỏi, “Có cảm giác học sinh tiểu học chơi xuân hay không?”
Thang Ngọc ngồi trên va li hành lí, sắc mặt hơi mỏi mệt, “Bao giờ máy bay khởi hành?”
“Quá giữa trưa một chút.”
Thang Ngọc ngáp một cái, dựa người vào tay cầm.
Xương Diễm Thu hỏi: “Tối hôm qua cậu không ngủ sao?”
“Ngồi một xe lửa ngày, mệt chết rồi, buổi tối lại không ngủ được. Bây giờ mệt rã rời.” Thang Ngọc ngóng trông mau lên máy bay, để ngủ ngon một giấc.