Đọc truyện Khung Giờ Vàng – Chương 4
Trong Pure Time bật đèn đỏ nhờ nhờ, Hứa Đại Chí dựa vào quầy bar nhìn quanh quất, quả nhiên trông thấy hai thằng đàn ông ngồi bên nhau. Nhưng trông đều vô cùng bình thường, không hề có cảnh đàn ông mặc vest ôm nhau hôn hít với đàn ông mặc áo phông hoa như trong phim, thành thử có chút thất vọng. Bụng bảo tranh thủ thời gian đi một chuyến chẳng dễ gì, nếu là mình thì đã hôn được thì hôn, sờ được thì sờ, chứ cầm cốc thủy tinh tâm sự cái quái gì.
Em trai phục vụ niềm nở đi tới: “Hai anh uống gì?”
Hứa Đại Chí chưa vào quán bar kiểu Tây bao giờ, trợ lý Lý lẩm bẩm một từ tiếng tây nhưng nói bé quá không nghe rõ. Thế nên gã nói: “Cái gì cũng được.”
Em trai phục vụ nhếch mép cười: “Anh này rốt cuộc uống rượu gì?” Hứa Đại Chí nhanh trí chỉ vào trợ lý Lý: “Giống anh ta.”
Một cốc thủy tinh nhỏ, rượu vàng nhạt, đầy nửa cốc. Hứa Đại Chí nhấp một ngụm, chặc lưỡi: “Chẳng có vị rượu gì cả”. Lý Khắc sáp đến bên tai gã: “Một cốc này, hơn ba trăm đấy!” Hứa Đại Chí hít hà: “Mẹ kiếp! Còn không đủ cho tôi tợp một nhát!”
Trợ lý Lý lại ho khẽ: “Nhỏ giọng xuống, người bên cạnh nghe thấy đấy.”
Hứa Đại Chí quay sang bên cạnh bắt gặp một người đang đứng dựa vào quầy bar, ánh đèn chiếu lên dáng người nọ, không thấy được mặt mũi, chỉ thấy trong bóng tối khóe miệng hắn cong lên, rõ ràng là đang cười.
Hứa Đại Chí không để ý có bị người ta cười hay không, gã quay đầu lại tiếp tục ước lượng có cảnh nào đặc sắc để làm tài liệu. Lý Khắc thấy gã nhìn ngó lộ liễu thế chỉ sợ lộ mất âm mưu, đành ra vẻ hờ hững nhìn xung quanh, tìm chủ đề nói chuyện: “Chỗ này trang trí rất tinh tế.”
Hứa Đại Chí đáp: “Ờ.”
“Cũng yên tĩnh nữa.”
Hứa Đại Chí đáp: “Ờ.”
“Bầu không khí cũng không tệ.”
Lần này Hứa Đại Chí mới nghe vào tai lời của trợ lý Lý, lắc đầu đáp: “Mỗi tội đèn tối quá!”
Người bên cạnh rốt cuộc không chịu nổi phì ra tiếng. Khuôn mặt trợ lý Lý đỏ ửng như tương cà chua, bắt đầu cật lực ho lụ khụ.
Hứa Đại Chí không thấy có gì buồn cười, quay đầu nhìn người bên cạnh. Người nọ cũng quay người qua, hé lộ một khuôn mặt tuấn tú dưới ánh đèn, gật đầu mỉm cười với Hứa Đại Chí: “Cùng nhau uống rượu nhé? Tôi mời.”
Hớp rượu là đầu câu chuyện, xưng họ gọi tên đã là bạn bè.
Hứa Đại Chí cảm thấy mấu chốt của ngày hôm nay thật sự đã đến rồi, đang lo không có tin hot thì lại xuất hiện một thằng ngốc tự lọt lưới.
Thằng ngốc tự lọt lưới tên là Tần Tri Nghi. Lý khắc nhìn chằm chằm khuôn mặt của Tần Tri Nghi tự nhủ may mà bà xã không ở đây, nếu không cả quán bar này sẽ ngập tràn nước miếng mất. Trên thực tế đã có ít nhất nửa số người trong quán bắt đầu nhìn qua đây, thậm chí em trai phục vụ cũng vô cùng ngưỡng mộ liếc nhìn Tần Tri Nghi và Hứa Đại Chí.
Nói qua nói lại đôi ba câu, Hứa Đại Chí bắt đầu khơi gợi chủ đề chính: “Sao cậu đi có một mình?”
Tần Tri Nghi quả nhiên không khiến Hứa Đại Chí thất vọng, hắn nở nụ cười chua xót: “Thật ra tôi vừa thất tình.”
Quào! Tin hot!
Hứa Đại Chí vội tiếp lời: “Cái thứ gọi là tình cảm, hay thích đùa giỡn con người. Mà với chúng ta, sẽ càng trắc trở hơn người bình thường. Ài! Khó trách, quên hắn ta đi là được rồi.”
Tần Tri Nghi từ từ bước vào bẫy: “Nếu có thể quên thì đã tốt.”
Hứa Đại Chí tiếp tục mượn gió bẻ măng: “Tôi thấy tinh thần cậu giờ không tệ, nhưng nếu thật sự khó chịu thì tìm người tâm sự, rồi sẽ ổn thôi.”
Ai ngờ đúng lúc quan trọng, Tần Tri Nghi lại giậm chân tại chỗ: “Tôi giờ đã ổn rồi, cảm ơn nhiều.”
Hứa Đại Chí cười khan: “Thế thì tốt”. Mẹ kiếp! Muốn cảm ơn thì kể hết đi, ông đây còn ra báo dài kỳ.
Trong lòng Hứa Chí Đại đang cuồn cuộn sóng trào, ấp ủ làm thế nào biến Tần Tri Nghi thành mụ Tường Lâm[2], lại cảm thấy dưới ánh đèn mông lung nụ cười của Tần Tri Nghi vô cùng ưa nhìn. Ngay khoảnh khắc ánh mắt chạm phải tầm mắt của Tần Tri Nghi, cả người gã nảy lên như có điện chảy qua, tiếp theo là cơn sửng sốt trong lòng: Quào! Không phải cậu đã yêu mình rồi chứ?!