Khủng Đồng Nữ Trọng Sinh Bẻ Cong Ảnh Hậu

Chương 63: Tiêu Luyến Trả Thù


Đọc truyện Khủng Đồng Nữ Trọng Sinh Bẻ Cong Ảnh Hậu FULL – Chương 63: Tiêu Luyến Trả Thù


Tiêu Luyến trong lúc giãy giụa vạt áo bị kéo ra, đương lúc Tiêu Luyến nổi giận đang muốn cùng Hồ Chí liều mạng, đột nhiên Hồ Chí rên một tiếng ngã xuống trên người Tiêu Luyến không có động tĩnh gì nữa.
Tiếp đó Hồ Chí bị người một cước đá văng, Tiêu Luyến nửa hí mắt nhìn người thần sắc hốt hoảng đứng bên cạnh mình.
“Sở đạo? Sao ngươi lại tới?” Tiêu Luyến không chút nào cảm thấy sợ hãi sống sót sau tai nạn, đáy lòng chỉ có tức giận bị người đè ngã xuống đất.
Sở Tích sắc mặt không tốt, đem Tiêu Luyến kéo lên, giúp Tiêu Luyến sửa sang lại xiêm áo sau đó chỉ Hồ Chí trên đất hỏi: “Hắn là ai?”
“Một tên rác rưởi mà thôi.” Tiêu Luyến lười giải thích, kéo tay Sở Tích đi ra ngoài: “Ngươi sao lại tới đây?”
Sở Tích tránh thoát, hai tay đè lại bả vai Tiêu Luyến hận không thể đem người này lắc tỉnh táo một chút: “Ngươi có phải là ngốc? Ở nhà cũng có thể bị người…!bị người…”
“Sở đạo, ngươi không sao chứ? Đây là nhà ta, có thể xảy ra chuyện gì?” Tiêu Luyến rất không hiểu, hai tay khoanh ngực lẳng lặng nhìn Sở Tích.
Sở Tích không nói nên lời, mấy ngày nay nàng rất nhớ Tiêu Luyến, lại không nghĩ ra lý do đến tìm nàng, thật vất vả tra được Tiêu Luyến là một vị tác gia, còn là một vị tác gia rất nổi danh, nàng liền muốn dùng lý do chuyển thể tác phẩm của Tiêu Luyến đến cửa thương lượng, kết quả không ngờ tới nơi này phát hiện cửa không khóa, tiến vào thấy được một màn làm người ta kinh hồn bạt vía như vậy, trong cơn tức giận liền tìm cây côn gỗ đánh vào ót Hồ Chí.
Mà làm nàng không nghĩ tới chính là, thái độ của Tiêu Luyến đối với chuyện này lại thờ ơ như vậy.
Tiêu Luyến cũng quả thực không hiểu nổi tại sao Sở Tích bộ dáng giận xung thiên như vậy, đi vào phòng đạp đạp Hồ Chí trên đất: “Ngươi vừa rồi không tới hắn nhất định phải chết.”
Sở Tích đờ đẫn nhìn Tiêu Luyến, đối với lời nói của Tiêu Luyến rất là không hiểu.
Tiêu Luyến ngửa mặt trông lên trần nhà nghĩ một chút, vì Hồ Chí mà tức giận với Sở Tích quá không đáng giá.

Dứt khoát đem chuyện này lật sang trang, đi tới bên cạnh Sở Tích đem Sở Tích ôm lấy: “A, Sở đạo thân ái.

Sau khi ở đoàn phim từ biệt, Tiêu Luyến thật là nhớ ngươi vô cùng.”
Phong cách biến quá nhanh, may mà Sở Tích cũng không phải người bình thường, cho nên nàng rất thản nhiên đón nhận.
“Ta cũng rất nhớ…”
Sở Tích vừa nói xong, Tiêu Luyến lại buông nàng lui qua một bên: “Sở đạo ngươi làm sao tiến vào?”
Sở Tích chỉ chỉ cửa chưa đóng lại: “Lúc ta tới, cửa nhà ngươi chính đang mở.”
Tiêu Luyến đi tới cạnh cửa sờ cằm một cái, cau mày trầm tư: Quả Đào không bảo phải đóng cửa nha, sớm biết đã đóng cửa lại, vậy thì đã không để Sở Tích làm lỡ chuyện.
“Ngươi đang suy nghĩ gì?” Sở Tích thấy Tiêu Luyến mặt đầy ảo não hối hận, còn tưởng rằng nàng đang oán hận chuyện vừa rồi, đồng thời Sở Tích cũng vui mừng nàng hôm nay tới kịp thời, nếu không xảy ra ngoài ý muốn chắc nàng hối hận cả đời.
Tiêu Luyến thở dài: “Aiz, thất sách nha.”
Tiêu Luyến rõ ràng đã lên kế hoạch xong cả rồi, cưỡиɠ ɠiαи người bình thường là phạm tội, cưỡиɠ ɠiαи bệnh nhân tâm thần càng phạm tội lớn hơn, cho dù không thành công cũng đủ để Hồ Chí ăn không tiêu, sao mà cố tình lại bị một cái cửa làm trễ nãi chứ? Quả Đào cho thuốc lãng phí không nói, còn làm hại bản thân uổng công té lộn mèo một cái.
Người bình thường bị người khác làm lỡ chuyện, nhất định sẽ oán hận người làm hỏng việc.

Mà Tiêu Luyến thì cười híp mắt đi tới bên cạnh Hồ Chí đã té xỉu, nắm chặt quả đấm hung hăng đập xuống: Đều do ngươi!
Sở Tích nhìn cánh cửa kia lòng vẫn còn sợ hãi, nhìn về phía Hồ Chí nghĩ mà sợ, may mà nàng hôm nay tới.

Vừa nghĩ đến chuyện có thể phát sinh nếu nàng không kịp thời chạy tới, Sở Tích liền không bình tĩnh.

Đi tới bên cạnh Hồ Chí lại thêm một trận quyền đấm cước đá, cứng rắn đem Hồ Chí đã hôn mê đánh thức.
Hồ Chí tỉnh lại có chút thần chí không rõ nhìn Sở Tích cùng Tiêu Luyến, Hồ Chí toàn thân đau đớn té xuống đất: “Các ngươi lại dám đánh ta, ta phải tố cáo các ngươi.”
“Cáo chúng ta?” Sở Tích nguy hiểm híp mắt một cái, nàng như nghe được một chuyện tiếu lâm.
Tiêu Luyến hứng thú, đứng bên cạnh Hồ Chí: “Ngươi vừa rồi muốn làm gì? Ngươi dám tố cáo chúng ta sao? Ta đây là tự vệ, ngươi là cưỡиɠ ɠiαи không thành công.

Đúng rồi, ta có ở trong phòng gắn máy quay.”
Nói xong Tiêu Luyến đem máy quay không bắt mắt chỉ ra: “Còn muốn đi tố cáo sao?”
Không sợ người điên chơi ngươi, chỉ sợ hai người điên cùng nhau chơi ngươi.
Sở Tích đi tới, xả ra y phục trên người Hồ Chí, điểm điểm ngực Hồ Chí: “Đau không?”
Hồ Chí đờ đẫn gật đầu, đau đến tê tâm liệt phế, mà Sở Tích lại cười híp mắt điểm điểm ngực hắn: “Nhưng mà nơi này nhìn một chút vấn đề cũng không có, cho dù đi bệnh viện kiểm tra bác sĩ cũng không tra được trên người ngươi bị thương, ngươi làm sao tố cáo?”
Hồ Chí đứng lên kiểm tra nơi đau đớn trên người, lại đúng như Sở Tích nói không nhìn ra bộ dáng bị thương.
Tiêu Luyến đột nhiên gọi điện thoại ra ngoài, sau đó Tiêu Luyến đưa điện thoại di động cho Hồ Chí: “Có người muốn nói chuyện với ngươi.”
Nghe điện thoại, Hồ Chí toàn thân nhịn không được run rẩy, không bao lâu liền bắt đầu hồ ngôn loạn ngữ, sau lại điên điên khùng khùng sợ hãi vạn phần trốn ở góc phòng, mà điện thoại di động trên tay lại nắm chặt trong tay.
“Không, không phải ta.

Ta không điên, ta không phải người điên.

Ta không bệnh, ta có tiền.

Ta có rất nhiều rất nhiều tiền, ta thắng, ta thắng rất nhiều tiền.” Hồ Chí cùng người trong điện thoại nói chuyện không rõ đầu đuôi, vừa điên cuồng dùng tay nện đầu: “Là các ngươi ép ta, là các ngươi bẫy ta.

Các ngươi đều là người xấu, các ngươi là người xấu.

Các ngươi người xấu…”
Lúc sau Hồ Chí liền cứ rêи ɾỉ những lời này không còn bất kỳ phản ứng gì nữa, Tiêu Luyến tâm tình rất tốt cầm lấy điện thoại trên tay Hồ Chí: “Quả Đào, hắn thật lại điên rồi.”
Quả Đào: “À, lần trước ta căn bản không giúp hai mẹ con bọn hắn chữa khỏi.


Thật cho rằng lão đại tốt bụng như vậy sao, ta cũng không phải bác sĩ tâm lý chuyên nghiệp, từ trước đến giờ chỉ biết dùng thủ đoạn khống chế suy nghĩ người khác, nào biết chữa bệnh?”
Lúc trước hai người bị Tiêu Luyến hù ra tật xấu, Diệp Thời Tầm đúng là lòng tràn đầy áy náy muốn cho người chữa khỏi bọn họ.
Nhưng mà vẻ mặt Cố Tô An trong lúc vô ý lộ ra, lại bán đứng tâm tư Cố Tô An đối với hai người này cũng không ưa thích gì.

Diệp Thời Tầm lúc này mới cho người đi thăm dò hai mẹ con trước kia đối Cố Tô An như thế nào, lại không ngờ kết quả tra được làm nàng chấn kinh.
Vừa vặn khi đó Quả Đào kết thúc chuyện điều tra Lâm Thiển bị thương, hai mẹ con cũng được bạn nàng trị liệu kha khá, Diệp Thời Tầm đột nhiên động tâm tư để cho Quả Đào đi hỗ trợ làm trị liệu sau này.

Quả Đào thủ đoạn rất tốt, khống chế tâm trí của hai con người kia, bất quá sợ lộ ra sơ hở cho nên vẫn gạt Tiêu Luyến.
Thời điểm Tiêu Luyến gọi điện thoại tới oán trách Diệp Thời Tầm, Diệp Thời Tầm liền bảo Tiêu Luyến nhịn xuống, bởi vì người bình thường chọc giận Tiêu Luyến, Tiêu Luyến chẳng qua chỉ đem người đánh một trận giải chút bực tức, nhưng nếu để nàng kiềm chế lâu, hậu quả liền không tưởng tượng nổi.
Quả Đào biết được kế hoạch trả thù của Tiêu Luyến, nội tâm cũng không khỏi cảm thấy sợ hãi, chả trách thế nhân đều sợ người điên và biếи ŧɦái, người bình thường ít ra còn có nhân tính cùng lý trí, người điên cùng biếи ŧɦái không chỉnh chết kẻ thù thề không bỏ qua.
Tiêu Luyến bày một lớp bẫy vòng một lớp bẫy, đầu tiên là tỏ ra yếu thế với Hồ Chí để Hồ Chí buông phòng bị, cho Hồ Chí số lớn kim tiền, chờ Hồ Chí có tiền Tiêu Luyến liền để Quả Đào tìm người dụ hắn đánh bạc.
Tiền mình kiếm được ít nhiều gì cũng biết tiếc, bởi vì có mồ hôi bên trong.

Mà tiền người khác cho, tiền dễ dàng có, lại xài không thèm để ý chút nào, vì vậy Hồ Chí càng đánh càng cược lớn, cũng càng ngày càng nghiện.
Thẳng đến cuối cùng Hồ Chí không có tiền, sòng bạc bên kia lại uy hiếp hắn đe dọa hắn.

Bất đắc dĩ Hồ Chí lại tới tìm Tiêu Luyến đòi.
Mà Tiêu Luyến lại thiết kế một cái bẫy, tiếp tục dẫn dụ Hồ Chí phạm tội.

Hồ Chí như cũ trúng kế, đương lúc Tiêu Luyến chuẩn bị đối Hồ Chí hạ tử thủ Sở Tích chạy đến, coi như là trong lúc vô ý cứu Hồ Chí một mạng.
Sau đó lời của Tiêu Luyến và Sở Tích làm Hồ Chí có chút thần chí không rõ, Tiêu Luyến đột nhiên nghĩ đến kế hoạch lúc sau của Quả Đào, Quả Đào vốn định tiến hành ở sòng bạc đe dọa Hồ Chí không cầm ra được tiền, cuối cùng công phá tâm lý phòng tuyến làm hắn phát điên.

Bất quá Tiêu Luyến thấy Hồ Chí bây giờ đã có dấu hiệu điên, liền lập tức gọi điện thoại cho Quả Đào, hiểu được ý tưởng của Tiêu Luyến, thành công trò chuyện điện thoại cùng Hồ Chí, cuối cùng Hồ Chí y theo nàng thiết kế điên rồi.
Hồ Chí phát điên, Tiêu Luyến “tốt bụng” gọi điện thoại cho bệnh viện tâm thần, sau khi Hồ Chí thành công bị người mang đi, Tiêu Luyến lại mặt đầy lo âu nhìn Sở Tích: “Làm sao bây giờ? Hắn điên rồi?”
“Ừ, không phải lỗi của ngươi.” Sở Tích muốn an ủi Tiêu Luyến.

Nghe vậy Tiêu Luyến nổi giận: “Ta đương nhiên biết không phải lỗi của ta rồi! Bất quá ngươi có chút lòng trắc ẩn hay không? Ta nói hắn điên rồi, ngươi không nghe được sao?”
Sở Tích hơi nhíu mi: “Ta có lòng trắc ẩn, nhưng mà hắn không đáng giá ta thương hại.”
“Sở Tích, ngươi như vậy làm ta thất vọng quá.” Tiêu Luyến một bộ đau lòng ôm đầu lẳng lặng nhìn Sở Tích.
Sở Tích có chút luống cuống, đương lúc nàng không biết nên nói cái gì, Tiêu Luyến cười vô hại nói: “Hay là chúng ta đem mẹ hắn phát điên luôn đi, vậy thì hắn nằm viện cũng không cô đơn một mình.”
“…” Sở Tích lại một lần bị đổi mới tam quan: Lòng trắc ẩn là dùng như vậy sao?
Nói như vậy, Tiêu Luyến cũng chuẩn bị làm như vậy.

Cầm di động nhàn nhã nằm vật xuống ghế sa lon, Tiêu Luyến gọi điện thoại cho Lưu Hồng Diễm: “A lô? Là mợ sao?”
“Là ta, ngươi tìm ta có chuyện gì? Có phải con trai ta không đủ tiền dùng? Ngươi cho hắn mượn trước một chút, sau ta bảo An An trả lại cho ngươi.” Lưu Hồng Diễm đang ở nhà đánh bài với đám bạn bài, vừa rồi sờ tới một tấm bài tốt, lại nghe được Tiêu Luyến khóc thương tâm nói: “Không phải, Tiểu Chí hắn…!Tiểu Chí hắn lại phát bệnh.

Ngươi mau tới một chuyến đi.”
Lưu Hồng Diễm cả kinh đánh rơi bài trên bàn, mấy vị bài hữu khác nhìn bài kia, vỗ bàn một cái mắng: “Hừ, bảo sao mà chỉ có một mình ngươi thắng, hóa ra là con bạc bịp.”
Lưu Hồng Diễm không có tâm tư lý luận với đám người này, con trai đều mắc bệnh, nào còn tâm tư đánh bài.

Đem tiền trên bàn hốt vào trong túi, lập tức đối đám bài hữu hô: “Không đánh nữa không đánh nữa, ta phải lên thành phố thăm con trai, các ngươi nhanh đi đi.”
Những người kia vốn muốn lý luận một chút, kết quả Lưu Hồng Diễm trừng mắt uy hiếp, các nàng nhớ tới dáng vẻ chanh chua ngang ngược ngày thường của Lưu Hồng Diễm, chỉ đành hùng hùng hổ hổ đi, Lưu Hồng Diễm lập tức thu thập mấy bộ quần áo liền ra cửa.
Tiêu Luyến đứng dậy từ trong tủ lạnh lấy ra hai khối bánh ngọt, một phần đưa Sở Tích một phần cho bản thân: “Sở đạo, ngươi cứ thoải mái ngồi.”
“Ngươi tại sao phải làm như vậy?” Sở Tích rất không hiểu.
Tiêu Luyến ăn miếng bánh ngọt, mùi vị ngọt ngào lan tràn trong miệng, nàng nhìn phần bánh trong tay Sở Tích, lại nhìn một chút cái trong tay mình, nhướn mày cầm bánh trong tay đưa cho Sở Tích: “Chúng ta đổi cái.”
Sở Tích rất nghe lời đổi với nàng, mà Tiêu Luyến thủy chung không trả lời nghi vấn của Sở Tích, ngồi trên ghế sa lon vừa ngâm nga bài hát, vừa nhàn nhã ăn bánh ngọt, tựa như sói xám chờ đợi thỏ trắng đưa tới cửa.
“Ngươi không sợ sao?” Tiêu Luyến nghĩ bản thân không biết đã bao lâu không làm càn như vậy, tựa hồ sau khi cùng Mạc Thanh cùng một chỗ nàng liền cố gắng học để bản thân biến thành một người bình thường, tận lực phối hợp bác sĩ trị liệu, có lúc mắc bệnh sợ hù dọa Mạc Thanh, liền đem mình nhốt trong căn phòng nhỏ, phát tiết xong mới chịu đi ra.

Lại sợ vết thương khắp người sẽ làm Mạc Thanh thương tâm, nàng đem tất cả y phục đổi thành tay áo dài.
Trước kia tiền kiếm được đều tùy tâm tiêu hết, nhưng vì để về sau có thể cho Mạc Thanh một đảm bảo tối thiểu, nàng học cách gửi tiền ngân hàng, còn học được cách quản lý tiền.
Nhớ khi đó Mạc Thanh ở trước mặt bạn bè mình bao giờ cũng sẽ lộ ra tâm tình tự ti, nàng liền tận lực giảm bớt lui tới với các bạn.
Tiêu Luyến không biết cái gì là thích, càng không biết yêu là gì.

Nhưng Mạc Thanh đã từng cho nàng ấm áp, nàng liền muốn đem hết thảy những gì tốt nhất của bản thân giao cho Mạc Thanh, không chút nào cất giữ đem bản thân đóng gói lại đưa tất cả cho người kia.
Tiêu Luyến cho rằng chỉ cần nàng cố gắng, nàng có thể từ từ khống chế bản thân, có thể giống như người bình thường, sẽ không bị mất khống chế tâm tình, sẽ không trốn trong góc phòng tự ngược, sẽ càng không dùng các loại thủ pháp biếи ŧɦái phát tiết bất mãn.
Thứ Mạc Thanh trộm đi không chỉ là một phần đại cương Tiêu Luyến hao phí tâm huyết, một phần đại cương có quý báu làm sao, nếu Mạc Thanh muốn cho nàng cũng được.
Mạc Thanh rời khỏi Mạc Thanh phản bội, mang đi khát vọng của Tiêu Luyến đối với tình yêu, càng làm cho Tiêu Luyến dần dần mất đi hy vọng trong cuộc sống.
Vĩnh viễn không thể quên được Mạc Thanh ở trong quán rượu suồng sã cười nói: “Các ngươi thật cho rằng ta sẽ cùng kẻ điên kia cùng một chỗ? Nếu không phải nể mặt nàng là đại thần, ta nhìn cũng không thèm nhìn.


Hơn nữa tên kia còn bị lãnh cảm, cùng một chỗ lâu như vậy nhiều nhất cũng chỉ kéo kéo tay, tiếp cái hôn cứ như đòi nàng nửa cái mạng, loại quái vật đáng ghét này không bằng chết đi cho xong.

Ta thương hại nàng mới cùng nàng cùng một chỗ, bất quá bây giờ xong rồi, trừ phần đại cương kia nàng còn cái gì đáng giá để ta ủy khuất bản thân phụng bồi nàng?”
Tiêu Luyến vừa ăn bánh vừa hồi tưởng những thứ quá khứ kia, quả nhiên Mạc Thanh chỉ là lợi dụng nàng, mới bố thí phần ấm áp mang theo băng sương kia.
Quái vật đáng ghét sao? Một bản thân đã từng thu liễm cũng khiến cho Mạc Thanh cảm thấy chán ghét, vậy một bản thân chân chính phát bệnh hẳn đủ để Mạc Thanh chán ghét mắc ói đi.

Nghĩ đến đây Tiêu Luyến bỗng dưng vui vẻ, cũng càng thêm mặc cho bản thân phát tác tâm tình cực đoan kia.

Một ít ý tưởng đáng sợ lại đáng thương nảy sinh trong đầu Tiêu Luyến.
Sở Tích nhìn ánh mắt Tiêu Luyến càng ngày càng bi thương, nàng không khỏi hơi rung động, thật muốn đem người kia ủng vào trong lòng, lẳng lặng phụng bồi nàng, cho đến khi nàng có thể vui vẻ.
“Sở đạo?” Tiêu Luyến ngọt ngào cười một tiếng: “Sao ngươi không ăn?”
“Hả?” Đột nhiên biến hóa, Sở Tích trong lúc nhất thời chưa kịp phản ứng.
Tiêu Luyến tiến tới bên cạnh Sở Tích, nhìn bánh ngọt trong tay Sở Tích, nàng liếm liếm môi cười hì hì nói: “Sở đạo nhất định là không quen ăn đồ ngọt.

Nếu đã như vậy, vẫn là để ta tới giúp Sở đạo tiêu diệt hết đi.”
Nói xong Tiêu Luyến một phen cầm lấy bánh trong tay Sở Tích, lại không chút hình tượng nào tiếp tục ăn.
Tiêu Luyến trên mặt mang theo nụ cười vui vẻ hơn bất kỳ ai, chỉ là ánh mắt bình tĩnh như một đầm nước đọng, không có bất kỳ tâm tình gì, tựa như một bức tranh chân dung được người vẽ ra, trên mặt lộ vẻ cười nhưng trong lòng chỉ là một trương giấy trắng không có bất kỳ tình cảm nào.
“Đừng cười, ta sẽ đau lòng.” Sở Tích đưa tay lau đi vết kem vô ý dính vào khóe miệng Tiêu Luyến, ngay sau đó bỏ vào trong miệng mình: “Ta không thích ăn ngọt, bởi vì ăn nhiều đi nữa, cũng không thể xóa đi khổ đắng trong lòng.”
Tiêu Luyến chớp mắt nhìn: “Nhưng mà Quả Đào nói còn không ăn sẽ quá hạn, A Tầm không cho lãng phí thức ăn.

Ngươi lại không chịu ăn, ta có thể có biện pháp gì? Aiz, ta thật là một người tốt.”
“…” Sở Tích cảm thấy bản thân suy nghĩ quá chậm, không theo kịp Tiêu Luyến.

Rõ ràng một giây trước Tiêu Luyến vẫn còn đang than trời trách đất, tại sao đột nhiên đã trở thành “đứa bé ngoan” không muốn lãng phí thức ăn?
“Sở đạo? Có phải cảm giác được ta có ác ý rất sâu đối với ngươi?” Tiêu Luyến ăn xong bánh ngọt, ợ một cái nhào tới bên cạnh Sở Tích: “Đừng sợ, ta sẽ không thương tổn ngươi.

Ợ…!Là thật đó.”
Sở Tích cười khẽ: “Ừ, ta tin ngươi.”
“Ngươi tốt nhất đừng tin ta, bởi vì ta thích nhất là tự vả mặt.

Nói không chừng ngày mai sẽ thọt ngươi một đao.” Tiêu Luyến thành thật nói..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.