Đọc truyện Khủng Đồng Nữ Trọng Sinh Bẻ Cong Ảnh Hậu FULL – Chương 123: Ghen Tức Tràn Đầy
“Các ngươi thật quá đáng nga! Ta…!Các ngươi…” Tiêu Luyến nhìn bóng lưng Diệp Thời Tầm rời khỏi, các ngươi không biết nói chuyện lưu nửa đoạn nín rất khó chịu sao.
Tiêu Luyến ôm Tiểu Thập Cửu đến ngồi trước máy tính, không lại suy nghĩ những chuyện phiền lòng kia nữa, một lòng một dạ sửa kịch bản.
Chờ Đường Hiểu Chi từ phòng đạo cụ đi ra, Diệp Thời Tầm đã vùi đầu quay phim, Đường Hiểu Chi nhìn bóng lưng Diệp Thời Tầm cười một tiếng, xoay người đi tới ngồi xuống cạnh Tiêu Luyến, đột nhiên nhìn thấy tiên nhân cầu mới của Tiêu Luyến, Đường Hiểu Chi càng cười đậm hơn.
“Tiểu Luyến Luyến, ngươi cảm thấy Sở đạo là hạng người gì?” Đường Hiểu Chi vô duyên vô cớ hỏi nàng như vậy, tay Tiêu Luyến đặt trên bàn phím dừng một chút, mở miệng đáp trả, đầu cũng không quay sang: “Đại khái là rất đáng ghét đi.
Hơn nữa còn rất nhát gan.”
“Vậy sao, ta cảm thấy nàng rất tốt mà.
Ngươi phải quý trọng, đừng có ở trong phúc không biết phúc.” Đường Hiểu Chi thành khẩn nói nhiều một chút.
Cũng không biết Tiêu Luyến nghe lọt hay không, Đường Hiểu Chi lại bóc một cây kẹo que thả vào miệng, phồng mang trợn má nói với Tiêu Luyến: “Ta về trước một chuyến, lát nữa A Tầm có hỏi thì nói ta về nhà chuẩn bị bẫy chuột.”
“Ờ.” Tiêu Luyến bĩu môi, các ngươi chỉ biết sai bảo ta.
Đường Hiểu Chi đứng dậy xoa xoa đầu tóc mềm của nàng: “Ta đi đây.”
Sau khi Đường Hiểu Chi rời đi không lâu, Diệp Thời Tầm lại nghênh đón một vấn đề khó khăn.
Nàng phải diễn một cảnh cùng người đánh lộn.
Sở Tích trước tạm hô ngừng, trao đổi với Diệp Thời Tầm và Trần Tử Hân: “Cần thế thân không?”
“Đánh nhau chắc không cần thế thân đâu.” Diệp Thời Tầm liếc nhìn Trần Tử Hân: “Nếu như chỉ là ta cùng Trần Tử Hân đánh nhau, chúng ta không cần thế thân.”
Trần Tử Hân cũng suy xét một hồi mới gật đầu: “Không cần thế thân.”
“Tốt lắm, tạm dừng quay.
Các ngươi diễn một đoạn trước nhìn thử xem.” Sở Tích vừa nói vừa sai người mời đến đạo sư hướng dẫn võ thuật đang nghỉ ngơi bên cạnh.
Chờ vị lão tiên sinh đức cao vọng trọng kia đến, Diệp Thời Tầm liền cùng Trần Tử Hân giằng co, tựa hồ chỉ cần ai động trước, tiếp theo chính là một trận đánh nhau sống chết.
Bên cạnh lão tiên sinh nhìn, híp mắt một cái liền bắt đầu lắc đầu.
“Khí thế tỷ thí quyền cước thì đều có, nhưng các ngươi đang diễn đánh lộn, chứ không phải tỷ võ.
Loại khái niệm này các ngươi còn chưa rõ, như vậy là không đúng.” Lão tiên sinh đích xác là đại sư công phu rất có uy tín, hắn ở giới giải trí trộn lẫn đã lâu, rất rõ ràng đạo diễn muốn quay cái gì, diễn viên cần biểu hiện thế nào.
Chỉ nhìn động tác Diệp Thời Tầm cùng Trần Tử Hân liền biết hai người có chút công phu quyền cước, nhưng mà các nàng đứng như vậy chính là đang tỷ thí quyền cước, chứ không phải là như kịch bản viết, đánh lộn vì vài ba chuyện nhỏ.
Sau khi nghe lão tiên sinh một phen giải thích, Diệp Thời Tầm và Trần Tử Hân cũng thử tìm cái loại cảm giác đánh lộn đó.
Nhưng mà công phu quyền cước nhiều năm đã thành thói quen, làm sao dễ dàng tìm lại được cảm giác không biết công phu, chỉ biết dùng nắm đấm lúc ban đầu.
“Trước nghỉ ngơi một hồi đi, các ngươi sang bên tìm cảm giác một chút.” Sở Tích lật nhìn kịch bản, cuối cùng nói với Cố Tô An: “Trước diễn cảnh chia tay phía sau đã.”
Cố Tô An cùng một vị nam diễn viên khác gật đầu, hai người chuẩn bị bắt đầu quay.
Ở bên cạnh Diệp Thời Tầm đã liên tục dính hai quyền của Trần Tử Hân, cuối cùng Trần Tử Hân không có động tác nữa, lẳng lặng đứng nhìn Diệp Thời Tầm.
“A Tầm?!” Trần Tử Hân thấy nàng vẫn còn đang sững sờ, không khỏi có chút bận tâm.
“Hả? Ừ, ta không sao.
Tiếp tục luyện đi.” Diệp Thời Tầm phục hồi tinh thần lại nắm chặt quả đấm cùng Trần Tử Hân đánh nhau, nhưng mà Trần Tử Hân lại hơi nghiêng người tránh thoát.
Sau đó Trần Tử Hân đưa tay kéo Diệp Thời Tầm lại, chờ Diệp Thời Tầm bình tĩnh xuống, Trần Tử Hân khó hiểu hỏi: “Ngươi làm sao vậy? Thất thần như vậy thật không giống ngươi.”
“Không sao, chỉ là có chút không nghĩ ra.” Diệp Thời Tầm dĩ nhiên không nghĩ ra, tại sao có người bên trong đoàn phim luôn muốn nhằm vào nàng? Hơn nữa còn là uy hiếp đến tính mạng.
Trần Tử Hân nhìn ra được Diệp Thời Tầm tâm tình không đúng, lập tức liền dừng đối diễn, kéo Diệp Thời Tầm ngồi xuống chỗ Tiêu Luyến để nghỉ ngơi.
“Ngươi hôm nay tâm tình rất kém cỏi, buổi sáng miễn cưỡng còn có thể ứng đối, đến buổi chiều ngươi căn bản là mất tập trung.
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Trần Tử Hân thấy bạn thân như vậy lòng rất khẩn trương.
Trong lòng Diệp Thời Tầm thiên ngôn vạn ngữ lại không tiện nói ra, loại chuyện này nói ra chẳng qua là khiến Trần Tử Hân lo âu theo mà thôi.
Hơn nữa ba người có khả năng hành hung mà Đường Hiểu Chi suy đoán, hiện tại trên căn bản có thể xác định Trương Nhất Khôn là hung thủ, nhưng mà dựa theo lời nói của Tiêu Luyến, chuyện này có chủ mưu phía sau, hơn nữa đối phương còn là một nữ nhân.
Giả sử ba người mà Đường Hiểu Chi suy đoán đều chính xác, vậy thì chủ mưu cuối cùng không phải Cố Tô An thì chính là Sở Tích.
Giữa hai người này, bất luận là ai muốn hại nàng, nàng đều khó tiếp nhận.
Đi tới bên cạnh Tiêu Luyến, Diệp Thời Tầm ngồi xổm xuống chuẩn bị tiếp tục hỏi Tiêu Luyến về nữ nhân kia.
“Tiêu Luyến, ngươi nói tiếp đi.
Nữ nhân hôm qua ngươi thấy rốt cuộc là ai?” Diệp Thời Tầm khẩn cấp muốn biết đáp án, cho dù nàng hiện tại rất sợ hãi chân tướng cuối cùng.
Hai tay Tiêu Luyến đang vùn vụt gõ bàn phím chợt dừng lại, cuối cùng nhìn Diệp Thời Tầm vô tội chớp mắt nhìn: “Ngươi nói gì?”
“Nữ nhân hôm qua ở cùng gã bài bạc kia, ngươi bây giờ còn ấn tượng gì không?” Trong lòng Diệp Thời Tầm dâng lên cảm giác không tốt, Tiêu Luyến sợ là lại bắt đầu phát bệnh.
Tiêu Luyến lắc đầu, tiếp tục gõ bàn phím, hơn nữa còn trả lời: “Gã bài bạc nào? Ngươi đang nói gì?”
“Không sao, ngươi tiếp tục làm việc đi.”Diệp Thời Tầm vô lực thở dài, từ bên cạnh Tiêu Luyến đứng dậy rời đi.
Tiêu Luyến nhìn bóng lưng Diệp Thời Tầm rời khỏi, nàng vẫy vẫy bàn tay sưng ê ẩm: “Mấy tên này chả hiểu ra làm sao.”
Tiêu Luyến lẩm bẩm xong, lúc đang chuẩn bị tiếp tục sửa kịch bản, chợt phát hiện trên màn ảnh máy vi tính nhiều thêm một hàng chữ Thấy nữ nhân kia có đeo vòng trên tay, Tiêu Luyến khẽ cau mày, gãi đầu xóa bỏ hàng chữ.
Nàng nghĩ, chắc là lại phát bệnh trong lúc lơ đãng rồi.
Tiêu Luyến điều chỉnh tâm trạng khôi phục công việc, Trần Tử Hân lặng lẽ đi theo bên cạnh Diệp Thời Tầm.
Cho đến khi Diệp Thời Tầm dừng lại, Trần Tử Hân mới đặt câu hỏi: “Tâm tình khá hơn chưa?”
“Coi là vậy đi.” Diệp Thời Tầm vừa dứt lời, màn diễn của Cố Tô An cùng một nam diễn viên khác đã kết thúc.
Sở Tích bày tỏ khen ngợi bọn họ rồi lập tức đi sắp xếp màn diễn tiếp theo của các diễn viên khác.
Chuyện sau đó coi như chấm dứt, Đường Hiểu Chi cũng không làm gì Trương Nhất Khôn, mà là hack máy tính và điện thoại của hắn, hơn nữa thời khắc chú ý động tĩnh của hắn.
Dẫu sao theo lời Tiêu Luyến, có vẻ Trương Nhất Khôn chỉ là một con cá nhỏ không quan trọng, thả thêm hai ngày cũng không thành vấn đề.
Nếu có thể lợi dụng hắn dẫn ra cá lớn sau lưng, đó mới là một màn kịch hay.
Thẳng đến khi tập đầu tiên chính thức phát sóng, sự cảnh giác của Diệp Thời Tầm mới chậm rãi hạ xuống.
Bây giờ đề tài nóng sốt nhất trên mạng đã toàn bộ tụ tập trên người Diệp Thời Tầm, cơ hồ mỗi một cử động đều gây nên một trận đại chiến u ám đất trời.
Thân thế của Diệp Thời Tầm lại một lần nữa bị dân mạng moi ra bàn luận, phim phát sóng mở màn ngày đầu tiên, rating vượt xa tưởng tượng của tất cả mọi người.
Rất nhanh có người hoài nghi có phải Diệp gia động tay chân, sau đó trải qua chứng minh, Diệp gia và bộ phim này cũng không có bao lớn liên quan.
Đảng CP của Diệp Thời Tầm cùng Cố Tô An ở trên mạng tro tàn lại cháy, hơn nữa còn nổi lên càng đông đảo.
Những tin tức này Diệp Thời Tầm rất vui lòng nhìn thấy, nhưng mà cũng có người lợi dụng tin tức Diệp Thời Tầm sợ đồng tình trước đó để đặt điều.
Diệp Thời Tầm cùng Cố Tô An ở chung với nhau như cũ rất bình thản, Cố Tô An không bài xích Diệp Thời Tầm đến gần, nhưng mà trong trận truy đuổi này Cố Tô An lại chưa bao giờ chủ động.
Giờ phút này trên phim trường, Diệp Thời Tầm vừa thay xong trang phục diễn ngồi một bên uống nước.
Liếc nhìn lại thấy Cố Tô An đang đối diễn với một tiểu thịt tươi.
Người nọ khí chất tướng mạo đều rất tốt, làm Diệp Thời Tầm rất bất mãn chính là cặp mắt kia, nhìn rất câu hồn.
Thời điểm Cố Tô An cùng hắn đối diễn thường xuyên nhìn chăm chú hai mắt đối phương, hơn nữa còn thi thoảng bật cười.
Diệp Thời Tầm đến giờ còn không biết người mình bốc đầy mùi giấm chua, tìm một chỗ sạch sẽ ngồi xuống, vốn nghĩ mắt không thấy cho thanh tịnh, kết quả vẫn không tự chủ đem tầm mắt dính vào trên người Cố Tô An.
“Được, màn kế, xa cách gặp lại, các bộ phận chuẩn bị.” Thanh âm Sở Tích nghe có chút khàn khàn, bây giờ đã đến giai đoạn ác liệt, mọi người không còn nhiệt tình lúc ban đầu, thời gian lâu dài đều bắt đầu mệt mỏi, nhưng vẫn cần lên tinh thần cẩn thận làm việc, cho nên lúc này đều hiện ra mệt mỏi.
Thời điểm xa cách gặp lại, nữ chính cùng nam chính có một cảnh diễn hôn.
Diệp Thời Tầm kỹ lưỡng nhìn hai người quay phim, mặc dù biết đây là đang diễn xuất, cũng hiểu sẽ không thật hôn môi, nhưng vẫn là không nhìn nổi.
Diệp Thời Tầm chỉ cảm thấy trong lòng cháy một buồng lửa, tưới không tắt một mực đốt rát.
Cố Tô An ở thời điểm quay cảnh hôn tận lực nhìn về phía Diệp Thời Tầm, phát hiện Diệp Thời Tầm cũng không nhìn nàng, mà là mặt đầy phiền muộn nhìn chằm chằm nơi khác, tâm tình Cố Tô An đột nhiên tốt hơn.
Cố Tô An cũng đột nhiên nhớ đến thời điểm quay 《 Thủy Kính 》, lúc nàng cùng Vu Phong có cảnh diễn hôn, biểu tình của Diệp Thời Tầm lúc ấy cùng hiện tại giống nhau như đúc.
Sắc mặt Diệp Thời Tầm càng ngày càng đen, nhưng mà màn diễn này hết lần này tới lần khác tiểu thịt tươi kia cứ diễn không tốt.
Cuối cùng Sở Tích nổi giận, đem người nọ mắng một trận từ đầu đến chân, nam diễn viên rất bức xúc, trước kia đóng phim bất kể đi đâu đều là đạo diễn cung kính nịnh hót hắn, hôm nay ngược lại bị Sở Tích mắng như tát nước.
Đang chuẩn bị phát tác, người đại diện bên cạnh lập tức kéo hắn: “Đây là Sở Tích đó, đắc tội nàng về sau còn đạo diễn nào dám tìm ngươi quay phim.
Tiểu tổ tông, nhịn một chút đi.”
“Hừ.” Cao Hàng đè xuống một ngụm oán khí, bày ra bộ dáng nhún nhường: “Tiếp tục đi.”
Sở Tích cũng có thể nhìn ra Cao Hàng oán khí, so với Vu Phong mà nói, Sở Tích vẫn cảm thấy Vu Phong cũng có thể bỏ xa tiểu thịt tươi này cả mấy con phố.
Tuy Vu Phong bên ngoài đầu óc không tốt, nhưng mà trình độ diễn xuất chuyên nghiệp ngay cả nàng đều rất kính nể.
Đó là loại người đầu óc một cây gân chỉ nhào vào diễn xuất.
Thấy Sở Tích yêu cầu quay lại từ đầu, người khó chịu nhất trong cả đoàn phim không ai khác ngoài Diệp Thời Tầm.
Đứng ở đây nhìn quả thực là một loại giày vò.
Lại lằng nhà lằng nhằng quay thêm nửa tiếng, màn này cuối cùng cũng kết thúc.
Cao Hàng cũng bị Sở Tích mắng không lấy lại được tinh thần.
Cố Tô An nhìn sắc mặt Diệp Thời Tầm không ngừng biến hóa, tâm tình thật tốt đi tới.
“Diệp tổng đối với màn diễn vừa rồi thấy thế nào?” Cố Tô An cố ý hỏi nàng.
Diệp Thời Tầm còn buồn bực, ngữ khí mất tự nhiên nói: “Cay mắt, ta căn bản không nhìn.”
“Phải ha, không ngờ trong mắt Diệp tổng diễn xuất của ta lại khó nhìn như vậy.” Cố Tô An không giận ngược lại cười, nàng biết Diệp Thời Tầm đây là ghen, nhưng mà bản thân Diệp Thời Tầm lại còn chưa ý thức được.
Vừa đau lòng kẻ ngu này khó chịu, cũng ảo não tại sao nàng còn chưa hiểu ra.
“Diệp tổng, tối hôm nay ta có hẹn, không phiền ngươi đưa ta trở về nữa.” Cố Tô An nghĩ đến lời mời vừa nhận được, tuy rằng đã cự tuyệt, nhưng nàng còn có thể đổi ý mà.
Diệp Thời Tầm đột nhiên khẩn trương: “Hẹn gì?”
“Cao Hàng tiền bối hẹn, bảo là muốn cùng ta tham khảo kịch bản một chút.” Cố Tô An giả như lơ đãng nói với Diệp Thời Tầm.
Nghe vậy Diệp Thời Tầm đột nhiên đứng lên: “Không được! Không thể đi!”
“Hả? Vì sao không được? Diệp tổng vừa rồi không phải còn ghét bỏ ta diễn cay mắt sao? Bây giờ có một cơ hội được Cao Hàng tiền bối tự mình hướng dẫn diễn xuất, tại sao không đi?” Cố Tô An cố ý thả cái bẫy cho Diệp Thời Tầm.
Diệp Thời Tầm suy nghĩ hồi lâu mới khó khăn giải thích: “Không được, bởi vì…”
“Bởi vì sao?” Cố Tô An từng bước ép sát, Diệp Thời Tầm dưới tình thế cấp bách nói: “Bởi vì tối hôm nay ta muốn mời mọi người ăn cơm.”
Diệp Thời Tầm khẩn trương nói xong, còn không quên bổ một câu: “Lấy thân phận người đầu tư.”
Vẻ mặt Cố Tô An toát ra thất vọng, ngữ khí cũng biến thấp chút: “Vậy à, thế thì ta chỉ đành chờ lần sau lại đi thỉnh giáo Cao Hàng tiền bối vậy.”
Diệp Thời Tầm gật đầu liên tục nói phải, trong lòng vẽ vô số vòng tròn nguyền rủa Cao Hàng.
Chờ Diệp Thời Tầm đi tìm Sở Tích thương lượng chuyện buổi tối mời mọi người ăn cơm, Cố Tô An đứng tại chỗ không kìm được ý cười trên mặt.
Xa xa Đường Hiểu Chi đi tới, thấy Cố Tô An tâm tình rất tốt, không hiểu hỏi: “Nhặt được bảo bối?”
“Bảo bối mất mà tìm lại được.” Cố Tô An chờ Diệp Thời Tầm tỏ tình lại từ đầu, nhưng mà thời gian qua hai người chung đụng như một ly nước ấm, nếu không phải Diệp Thời Tầm vẫn luôn ở cạnh nàng, nàng suýt nữa đã cho rằng đoạn tình cảm kia chỉ là một giấc mộng mà thôi.
Cho đến hôm nay thấy Diệp Thời Tầm bởi vì màn diễn hôn mà ghen, Cố Tô An mới muốn mượn Cao Hàng tới kíƈɦ ŧɦíƈɦ Diệp Thời Tầm.
Giống như ban đầu Diệp Thời Tầm bị Vu Phong kíƈɦ ŧɦíƈɦ, đột nhiên tỏ tình vậy.
Cao Hàng lúc nãy đúng là có hẹn Cố Tô An, nhưng mà Cố Tô An đã rõ ràng cự tuyệt.
Bất quá nếu có thể dùng cái cớ này để kíƈɦ ŧɦíƈɦ Diệp Thời Tầm hiểu rõ, ngược lại cũng là một lựa chọn tốt..