Khủng Đồng Nữ Trọng Sinh Bẻ Cong Ảnh Hậu

Chương 119: Quen Biết Nhau Từ Lâu


Đọc truyện Khủng Đồng Nữ Trọng Sinh Bẻ Cong Ảnh Hậu FULL – Chương 119: Quen Biết Nhau Từ Lâu


“Thật là hữu kinh vô hiểm a, màn diễn này ngày mai hẵng quay lại, để các diễn viên nghỉ ngơi một chút, à…!Cố Tô An và Trương Mộc Dịch, các ngươi đi bệnh viện kiểm tra một chút, xem trên người có chỗ nào khó chịu không.” Trên vấn đề này Sở Tích vẫn là rất sáng suốt.
Nhất là Diệp Thời Tầm còn nói với nàng, chuyện ngoài ý muốn hôm nay có thể là do người làm ra, nàng phẫn nộ đến tâm nguội lạnh.

Mỗi một nhân viên trong đoàn phim đều là nàng tự mình chọn, còn có một bộ phận là bằng hữu thân thiết, nhưng bây giờ chính trong đám người này lại xuất hiện một kẻ phá rối.
Tuy rằng Cố Tô An kiên trì tuyên bố bản thân không sao, nhưng mà Diệp Thời Tầm vẫn không yên tâm, cuối cùng dưới sự khuyên giải của Trần Tử Hân cùng Tiêu Luyến, Cố Tô An rốt cuộc cũng thỏa hiệp, theo Diệp Thời Tầm đến bệnh viện làm kiểm tra.
Nhưng mà không biết vì sao, Cố Tô An đến bệnh viện kiểm tra bị người chụp được, hình ở trên mạng lan truyền như điên.
Thậm chí có người còn nói trong bộ phim đầu tiên, Cố Tô An bởi vì dây cáp xảy ra vấn đề mà vào bệnh viện, hiện tại quay phim của Sở đạo diễn lại lần nữa không hiểu ra sao vào bệnh viện, rốt cuộc là Cố Tô An bị nguyền rủa, hay là Sở đạo bị nguyền rủa?
Diệp Thời Tầm nắm chặt di động, bất kể là ai bị nguyền rủa, nàng đều phải đem kẻ nguyền rủa tống vào địa ngục.
Bất quá lần này không có ai lợi dụng tấm hình này để đặt điều, xem ra chỉ là bị người đi đường bình thường chụp lại phát lên mạng mà thôi.
Chờ một loạt kiểm tra kết thúc, Diệp Thời Tầm nghe được bác sĩ nói không sao, nàng mới yên tâm lại.
“Bây giờ về nhà, hay là đi khách sạn?” Diệp Thời Tầm có chút không nắm chắc được ý tưởng của Cố Tô An, cho nên dứt khoát hỏi luôn.
Cố Tô An lấy điện thoại ra nhìn lịch trình, cuối cùng khóe môi nhếch lên nụ cười yếu ớt nói: “Tiếp theo ta phải lên công ty.

Diệp tổng có thời gian làm tài xế một lần không?”
“Có có có.” Diệp Thời Tầm vội vàng lên tiếng, rất sợ đáp trễ Cố Tô An liền đi tìm người khác.
Cố Tô An thấy bộ dáng này của Diệp Thời Tầm, ngược lại không chút thay đổi so với trước kia, nàng dẫn đầu bước lên xe Diệp Thời Tầm, lại thấy Diệp Thời Tầm còn đứng bên ngoài cười ngây ngô, Cố Tô An cũng không lên tiếng chỉ lẳng lặng nhìn, nàng muốn biết kẻ ngu này có thể đứng ngẩn ra tới khi nào.
Chờ Diệp Thời Tầm hoàn hồn, Cố Tô An đã lên xe, nàng lúng túng sờ mũi một cái vừa mở cửa xe vừa hướng Cố Tô An giải thích: “Ta vừa rồi có chuyện suy nghĩ.”
“Ừ, Diệp tổng công vụ bề bộn, chuyện tài xế này có phải quá quấy rầy Diệp tổng.” Cố Tô An mặt lộ vẻ khó xử, lẳng lặng nhìn Diệp Thời Tầm.

Diệp Thời Tầm trong lòng tràn đầy khẩn trương, lắp bắp giải thích: “Không không, ta không bận.

Ta chỉ là đang nghĩ buổi trưa ăn gì.”
Cố Tô An nghe vậy xì một tiếng bật cười, một tay cầm cổ tay Diệp Thời Tầm, sau đó dưới con mắt kinh ngạc của Diệp Thời Tầm, đưa ngón tay chỉ đồng hồ trên tay nàng: “Là đồng hồ đeo tay của Diệp tổng hư, hay là đầu óc ta hỏng? Ta nhớ hiện tại rõ ràng là buổi chiều.”
“Khụ khụ, tuyệt đối là đồng hồ đeo tay của ta hư.” Diệp Thời Tầm giơ tay tránh thoát ma trảo của Cố Tô An, sau đó lấy xuống đồng hồ trên cổ tay, đang chuẩn bị cất đi, Cố Tô An lại chầm chậm bay tới một câu: “Đồng hồ này của Diệp tổng mua ở đâu? Sao nói hư liền hư như vậy?”
Diệp Thời Tầm nhìn đồng hồ đeo tay quen thuộc, nghĩ một chút nói: “Ta quên rồi, hình như là Phong Lưu đưa, lại hình như là Tiêu Luyến đưa.

Không nhớ, bất quá cũng lâu rồi, hư cũng bình thường.”
“À, vậy sao.” Cố Tô An nhìn Diệp Thời Tầm, trong miệng lơ đãng toát ra ý trêu đùa.
Cố Tô An nhìn cảnh sắc ngoài cửa xe, nàng từng hỏi qua Đường Hiểu Chi cái đồng hồ đeo tay kia từ đâu tới, Đường Hiểu Chi lúc ấy nói chính là, Hồi học đại học có một nam sinh thầm mến A Tầm, muốn tặng quà cho nàng, lúc ấy mua một đống nhưng lại không tặng nổi, ngày đó chúng ta đi xem A Tầm, kết quả nhờ chúng ta giúp đỡ.

Vốn dĩ đều từ chối rồi, nhưng mà Tiêu Luyến cùng Phong Lưu hai tên này tay tiện, một cầm bó hoa một cầm đồng hồ đeo tay, A Tầm cho rằng đó là quà của hai người các nàng, đều thu.
Sau đó Đường Hiểu Chi lại nói một câu Sao đột nhiên hỏi cái này? Chẳng lẽ ngươi chỉ nhìn cái đồng hồ kia cũng biết là tình địch đưa?
Cố Tô An khi đó chỉ cười một tiếng không nói thêm gì, bởi vì khi đó nàng chuẩn bị tặng Diệp Thời Tầm một cái vòng tay, kết quả phát hiện cổ tay Diệp Thời Tầm đã đeo một chiếc đồng hồ, hơn nữa xem ra dùng đã lâu rồi, bất quá Diệp Thời Tầm vẫn rất yêu thích, cho nên Cố Tô An sợ cái đồng hồ kia có ý nghĩa đặc thù gì với Diệp Thời Tầm, vì vậy vẫn luôn chưa thể tặng vòng tay cho nàng.
Hiện tại Diệp Thời Tầm đã tháo xuống, Cố Tô An thuận lý thành chương đem vòng tay đưa tới trước mặt Diệp Thời Tầm.
“Cái này cho ngươi, trước khi đổi đồng hồ mới có thể đeo tạm.” Cố Tô An ngữ khí rất bình thản, ánh mắt cũng không chút gợn sóng nào, như thể chỉ là tùy tiện cho một đồ vật nhỏ mà thôi.
Nhưng mà Diệp Thời Tầm lại dị thường vui mừng nhận lấy, chuẩn bị đeo lại phát hiện dùng một tay không đeo được, Cố Tô An đưa tay nhận lấy, thuận tiện nói: “Hóa ra Diệp tổng cũng không phải vạn năng.”
“…” Một tay đeo vòng vốn chính là động tác khảo nghiệm nhân loại có độ khó cao, ta vạn năng mấy cũng chỉ là người a.

“Được rồi, xem ra cũng không tệ.

Diệp tổng cảm thấy sao?” Cố Tô An giúp đỡ đeo lên cho nàng, ngay sau đó đem tay Diệp Thời Tầm nâng đến trước mặt Diệp Thời Tầm, tỏ vẻ khoe khoang hỏi.
Diệp Thời Tầm gật đầu liên tục, cái vòng tay này nàng từng xem qua trong tạp chí, ý niệm thiết kế của vòng tay là tình yêu độc nhất vô nhị, giờ phút này ánh mắt Diệp Thời Tầm nhìn Cố Tô An cũng thay đổi, khoản vòng tay này là bản giới hạn số lượng, lúc nàng nhìn thấy nó trong tạp chí tháng 12 năm ngoái thì đã bán hết toàn bộ, cho nên cái này hẳn là Cố Tô An mua từ sớm, nhưng vẫn không đưa cho bản thân.
Dọc đường đi Diệp Thời Tầm trầm mặc lái xe, Cố Tô An biết Diệp Thời Tầm ở thời điểm lái xe rất nghiêm túc, cho nên dọc đường cũng theo Diệp Thời Tầm giữ yên lặng.
Đến công ty, Cố Tô An đang chuẩn bị mở cửa xe, Diệp Thời Tầm đột nhiên gọi nàng lại.
“Làm sao vậy? Chẳng lẽ Diệp tổng cần ta trả tiền xe sao?” Cố Tô An trêu ghẹo nhìn nàng.
Nhưng mà vừa quay đầu lại phát hiện Diệp Thời Tầm chẳng biết từ lúc nào đã tới sát nàng, Cố Tô An theo bản năng muốn kéo giãn khoảng cách, có điều cửa xe chưa mở, cho dù nàng muốn tránh cũng tránh không thoát.
Diệp Thời Tầm ngữ khí rất bình tĩnh nhẹ nhàng: “Chúng ta trước kia đã quen biết, hơn nữa rất yêu nhau đúng không?”
“Diệp tổng muốn nói gì?” Cố Tô An đột nhiên cảm thấy Diệp Thời Tầm giờ khắc này rất quen thuộc lại rất xa lạ.
“Ta đã quên chuyện giữa chúng ta, nhưng mà ngươi có thể cho ta một cơ hội theo đuổi ngươi lại từ đầu hay không.” Diệp Thời Tầm cũng không biết tại sao phải đột nhiên nói ra lời này, có thể là Cố Tô An đưa cái vòng tay này kíƈɦ ŧɦíƈɦ đến nàng.
Diệp Thời Tầm đột nhiên cảm thấy, cùng Cố Tô An duy trì quan hệ như gần như xa như vậy, Cố Tô An tựa hồ chỉ xem nàng như một người khác để nhớ nhung mà thôi.

Như thể người yêu của Cố Tô An đã đi rồi, mà nàng chỉ là một thế thân, nàng không thích loại cảm giác này, cho nên muốn cùng Cố Tô An bắt đầu lần nữa.
Tính chiếm hữu của Diệp Thời Tầm rất mạnh, ham muốn khống chế cũng rất mạnh, nàng không thể tiếp nhận Cố Tô An bây giờ cùng nàng tiếp xúc, chỉ là vì nhớ nhung nàng của quá khứ, điều này làm Diệp Thời Tầm cảm thấy khó chịu.
Cố Tô An trầm mặc rất lâu sau đó khóe miệng hơi nhếch lên một độ cong đẹp mắt, trong ánh mắt nghi hoặc của Diệp Thời Tầm, nàng nói: “Cơ hội là dựa vào bản thân tranh thủ nha, cho dù là Diệp tổng thì cũng vậy.

Ta đi công ty trước, Diệp tổng hẹn gặp lại.”

Sau khi đẩy ra Diệp Thời Tầm, Cố Tô An rất nhanh mở cửa xe.

Trong lúc đó cũng không nhìn Diệp Thời Tầm thêm lần nào, trực tiếp vào công ty.
“Bản thân tranh thủ?” Diệp Thời Tầm nghênh đón mối nghi hoặc trọng đại đầu tiên trên hành trình truy thê, cơ hội nên làm sao tranh thủ?
Muốn gửi tin nhắn hỏi Mạc Duẫn, kết quả nghĩ tới Mạc Duẫn bây giờ đã chui vào rừng sâu núi thẳm tìm nguyên liệu nấu ăn.

Lục soát danh bạ di động, bây giờ còn ai có thể cùng thương lượng?
Bất tri bất giác lái xe đến công ty Tô Vận, từ sau khi được nhận về nhà, Diệp Thời Tầm liền đối Tô Vận nhiều một chút thân cận, mặc dù không biết tại sao, có thể nguyên nhân là do Tô Vận vẫn luôn rất chiếu cố nàng.
Tới công ty Tô Vận, lại phát hiện Tô Vận rất tiều tụy, Diệp Thời Tầm ngồi đối diện liếc thấy tia máu trong mắt nàng, đáy lòng đảo qua một tia thương tiếc: “Ngươi không sao chứ?”
“Không sao, gần đây chấm dứt hợp tác với một công ty nước ngoài.

Đối phương lại bày chướng ngại với công ty ta, xử lý những chuyện này khó tránh khỏi có chút khó khăn.” Tô Vận đích xác rất lo lắng chuyện kinh doanh, nhưng mà càng nhiều vẫn là do nữ nhân đáng ghét đem nàng ăn sạch lại biến mất không còn một mống kia.
Diệp Thời Tầm thở dài, nàng bây giờ nhìn chuyện trên thương trường mặc dù không đến mức đầu đầy sương mù, nhưng tuyệt đối không có tài năng như lúc trước, cho nên trước mắt nàng cũng không giúp được Tô Vận.
“Đúng rồi, tối hôm nay ta đáp ứng mẹ trở về nhà cũ ăn cơm, ngươi muốn đi cùng không?” Diệp Thời Tầm mơ hồ có thể nhìn ra chuyện giữa Tô Tiệp và mẹ nàng, nhưng mà tất cả mọi người đều hiểu rõ trong lòng không nói với nàng, nàng cũng sẽ không trực tiếp nói ra, chờ hai vị trưởng bối nghĩ muốn tuyên bố, nàng mới bày ra bộ dạng đã biết.
Tô Vận lật nhìn lịch trình tiếp theo, hướng Diệp Thời Tầm gật đầu: “Buổi tối ta cùng ngươi trở về.”
“Được a, ta đi công ty nhìn xem.

Nghe nói trước kia hai công ty chúng ta đối nghịch nhau, ta hiện tại cũng coi như đánh vào nội bộ địch nhân rồi.

Không đi sâu tìm hiểu một chút quá đáng tiếc.


Ngươi có rảnh bồi ta không?” Diệp Thời Tầm không muốn Tô Vận một mực ở trong phòng làm việc phiền muộn, cho nên dứt khoát mượn cớ để cho Tô Vận bồi nàng dạo quanh công ty một chút.
Tô Vận há có thể không biết tiểu tâm tư của nàng, hiếm có lộ ra chút tiếu ý: “Đi thôi.

Để cho ngươi biết trước kia ngươi buồn cười bao nhiêu, lại dám cùng ta đối nghịch.”
Hai người cười đi ra ngoài, kết quả lóe mù mắt mấy vị thư ký, các nàng đã hơn nửa tháng ở dưới sự uy áp của Tô Vận, nhất là mấy ngày nay, chỉ cần Tô Vận ở trong công ty, cả công ty đều có thể cảm giác được áp suất thấp của nàng.

Không ngờ hôm nay thời tiết cuối cùng tạnh mưa, Tô Vận lại cười.
“Ta trước kia từng nghe nói đến ngươi, thời điểm mới về nước, ta ở sân bay xem qua phỏng vấn tài chính của ngươi.

Khi đó cảm giác như thể một nữ nhân sống trong truyền thuyết, không ngờ nữ nhân truyền thuyết đó bây giờ lại đi ngay bên cạnh ta.” Diệp Thời Tầm cùng Tô Vận thân cao tương tự, bất quá nhìn kỹ vẫn là Diệp Thời Tầm cao hơn một chút, nhưng mà hai người cứ như vậy song song đi, Diệp Thời Tầm mắt nhìn sàn nhà sáng bóng phía trước, ngữ khí có chút vui sướng nói.
Tô Vận đột nhiên dừng lại, nhìn Diệp Thời Tầm: “Kỳ thực ta trước kia cũng từng xem qua ngươi, trên hội trường cuộc tranh tài đàn violon thế giới, ngươi rất ưu tú.

Ngoài ra ta cũng từng ở bên đường gặp phải ngươi, ngươi rất bất phàm.

Sau đó ở trên thương trường thấy ngươi, ta rất kinh ngạc.

Nhưng lúc đó ngươi đã là truyền kỳ rồi.”
“Vậy đúng là rất có duyên phận.” Ngữ khí Diệp Thời Tầm nghe rất tịch mịch, nếu đứng bên nàng là những người khác, giờ phút này hẳn sẽ rất thương tiếc Diệp Thời Tầm.

Nhưng mà Tô Vận sẽ không, không phải nàng lòng dạ ác độc, mà là Tô Vận có thể hiểu được những gian khổ và suиɠ sướиɠ trên đoạn đường Diệp Thời Tầm trải qua..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.