Khủng Đồng Nữ Trọng Sinh Bẻ Cong Ảnh Hậu

Chương 102: Trinh Khải Điên Cuồng


Đọc truyện Khủng Đồng Nữ Trọng Sinh Bẻ Cong Ảnh Hậu FULL – Chương 102: Trinh Khải Điên Cuồng


Diệp Thời Tầm nhìn số điện thoại xa lạ gọi đến, chần chờ một chút mới nghe máy, nhưng mà đến lúc nghe được giọng nói quen thuộc, Diệp Thời Tầm trong lòng thất kinh.
“Diệp tổng, đi ra trò chuyện một chút thế nào?” Trịnh Khải giọng có chút khàn khàn, không tràn đầy từ tính như dĩ vãng.
Diệp Thời Tầm hạ thấp giọng ra khỏi hội trường: “Là ngươi mang đi Cố Tô An?”
Trịnh Khải truyền tới tiếng cười lạnh âm u: “Diệp tổng diễn xuất thật giỏi, ngay cả ta cũng từng cho rằng ngươi là homophobia.

Kết quả không ngờ, còn nhớ Đường đại thám tử vì sao sa sút suy sụp không? Bởi vì ta…!phá hủy người yêu của nàng.

Diệp Thời Tầm, cùng ta chờ đợi tin tức ngày mai thử xem nhé?”
“Ngươi muốn làm gì?” Diệp Thời Tầm đã thông qua một chiếc điện thoại khác miêu tả tình hình hiện tại cho Đường Hiểu Chi, Đường Hiểu Chi đang điều tra vị trí cụ thể của Trịnh Khải, cho nên điều Diệp Thời Tầm cần làm hiện tại là cố gắng kéo dài thời gian.
Bên phía Trịnh Khải truyền tới một trận thanh vang, Trịnh Khải gia tăng âm lượng: “Diệp Thời Tầm, ngươi biết Đường đại trinh thám năm đó tại sao không gượng dậy nổi không?”
“Tại sao?” Ngữ khí Diệp Thời Tầm bình tĩnh đến đáng sợ, nhưng mà Trịnh Khải đã mất hết lý trí không còn biết sợ là gì.
Tiếng cười đắc ý của hắn truyền tới, Diệp Thời Tầm cảm giác lạnh lẽo trong lòng.
“Bởi vì nàng tận mắt nhìn người yêu của nàng, ở dưới thân ta cùng nhau mây mưa như thế nào.

Nàng tận mắt nhìn ta đem nữ nhân kia hành hạ từng chút một cho đến chết.

Diệp tổng, ta cho ngươi ba tiếng đồng hồ.

Ngươi không tới, Cố tiểu thư có lẽ sẽ tái hiện lại cảnh tượng năm đó.

Ngươi tới, ta mời ngươi xem một tuồng kịch.


Ngươi tốt nhất đừng để ta nhìn thấy khuôn mặt xa lạ nào đi cùng, ta sợ người lạ vô cùng, đến lúc đó ta không dám chắc liệu có vì sợ mà phát ra mệnh lệnh kỳ quái nào hay không.

Đến lúc đó chắc Diệp tổng hối hận cũng không kịp nữa rồi.” Trịnh Khải thanh âm âm lãnh đến mức làm Diệp Thời Tầm cảm thấy khiếp đảm.
Chỉ chốc lát sau Trịnh Khải lại đột nhiên nói: “Ta tin là ngươi đã sai người điều tra vị trí của ta, ta chỉ cần ngươi tới.

Phải rồi, ngươi có thể mang Tô Vận cùng đi.

Nói không chừng nhìn các ngươi cùng nhau chết, tâm tình ta tốt hơn liền đại phát từ bi thả Cố tiểu thư vô tội.”
“Diệp Thời Tầm, Diệp tổng, Diệp Hàm? Sao đột nhiên im lặng vậy? Ngươi đang đau khổ có đúng không, nguồn cơn của đau khổ là vì ngươi không muốn thương tổn những người vô tội kia.

Ta cũng giống vậy a, nhớ khi còn bé ta thấy ăn mày liền thương xót, thấy động vật nhỏ liền không nhịn được muốn che chở, đều là các ngươi…!Các ngươi ép ta.

Các ngươi vô tội sao? Các ngươi chết đáng đời a.”
Diệp Thời Tầm như cũ trầm mặc, nàng không hiểu vì sao Trịnh Khải lại kêu lên cái tên Diệp Hàm này, cái tên đã chế tạo vô số ác mộng đáng sợ trong giấc ngủ của nàng, tại sao?
“Diệp tổng, ngươi còn 2 tiếng 56 phút.

Quên nói với ngươi, ta đã cài người vào hội trường.

Trước khi đi ta có nói với bọn họ rằng, “Diệp tổng rời khỏi tầm mắt các ngươi khoảng 10 phút là các ngươi có thể ở hội trường chơi đùa vui vẻ “.

Đừng trách ta, muốn trách thì trách bản thân ngươi.”
Điện thoại cắt đứt, Diệp Thời Tầm đứng tại chỗ hít thở dồn dập, giơ tay lên nhìn màn hình di động đen ngòm, trên người từng trận rét lạnh.
Sau khi Đường Hiểu Chi tìm được vị trí cụ thể của Trịnh Khải, cách thời gian Trịnh Khải đưa ra chỉ còn lại 1 tiếng 50 phút.

“Nếu đã tìm được thì còn chờ gì nữa? Nhanh đi cứu người a.” Phong Lưu vội vàng nói, vừa dứt lời liền muốn ra ngoài.
Nhưng mà Diệp Thời Tầm một phen níu nàng lại: “Đừng hành động thiếu suy nghĩ, tên kia đã điên rồi.”
“Vậy làm sao bây giờ? Chẳng lẽ cứ chờ như vậy sao?” Phong Lưu phẫn nộ đáp trả, Trịnh Khải tên khốn kia thật nên lôi ra chém.
“A Tầm, ngươi chuẩn bị lát nữa đi tìm Trịnh Khải.

Ta đã thông báo tiểu tặc, hắn sẽ đi theo ngươi.

Hội trường để ta tới xử lý.” Đường Hiểu Chi nói xong đẩy Hứa Tiểu San tới bên cạnh Phong Lưu: “Từ giờ ngươi đi theo Phong Lưu, nàng sẽ chiếu cố tốt ngươi.”
Đường Hiểu Chi giao phó xong liền lập tức rời khỏi, Diệp Thời Tầm nhìn thời gian, còn dư lại nửa giờ.
“Ta đi trước.” Diệp Thời Tầm giờ phút này bình tĩnh đến đáng sợ, như thể chuyện này không có chút xíu quan hệ nào với nàng, nàng chỉ là một người đi đường không quan trọng.
Cũng chính bởi vì loại thái độ này của Diệp Thời Tầm, mới làm đám người Trần Tử Hân cảm thấy chuyện nghiêm trọng.
Diệp Thời Tầm vừa đi hai bước liền nhanh chóng xoay người trở lại, nhìn Giang Ngữ Nhu nhỏ giọng nói: “Đi quấn lấy Tô Vận, bất luận thế nào cũng không được thả nàng rời khỏi.”
Thông qua đối thoại với Trịnh Khải, Diệp Thời Tầm có thể biết Trịnh Khải không chỉ muốn đối phó một mình nàng, mà là nàng và Tô Vận.

Mặc dù không rõ tại sao bọn họ lại phản nhau, nhưng Diệp Thời Tầm đã có thể xác định Tô Vận không liên can chuyện này.

Nếu Tô Vận đã vô tội, vậy thì không thể để nàng dính líu vào.
Chờ Diệp Thời Tầm rời khỏi, Giang Ngữ Nhu như có điều suy nghĩ sờ cằm nghiêm túc nói: “Làm thế nào mới có thể quấn lấy yêu tinh kia?”
“Tô Vận vừa đi phòng vệ sinh, ngươi nhanh đi theo đi.” Giang Ngữ Nhu chính đang ngẩn ra, Trần Tử Hân nhẹ nhàng đẩy một cái, tính cách cáu kỉnh cộng thêm hình tượng trước mặt đại chúng của Giang Ngữ Nhu, đều có thể hoàn thành tốt chuyện Diệp Thời Tầm giao phó.
Giang Ngữ Nhu khẽ thở dài, thời buổi rối ren a.

Gần đây chuyện lạ càng ngày càng nhiều, nghĩ thôi cũng phiền.

Trong phòng rửa tay gặp phải Tô Vận, Tô Vận đang dựa vào tường xem di động, mấy lọn tóc tùy ý gác trước ngực, thấy có người tới, nàng đứng thẳng hơn một chút.
Giang Ngữ Nhu trong lòng cảm thấy buồn cười, người này là Tô yêu tinh sấm rền gió cuốn trong lời đồn sao? Sao giống như học sinh ở nhà cầu trộm hút thuốc bị giáo viên chủ nhiệm bắt gặp thế này.
“Giang thiên hậu.” Tô Vận đang phiền não vì chuyện Diệp Thời Tầm, Diệp Thời Tầm không cho nàng chút cơ hội nào, nàng muốn nói rõ ràng lại không mở miệng được.
Giang Ngữ Nhu hứng thú quan sát Tô Vận, cuối cùng khẽ cười nói: “Tô tổng hình như tâm tình không tốt?”
“Mấy ngày gần đây hơi mệt chút thôi.” Trong lúc Giang Ngữ Nhu quan sát Tô Vận, Tô Vận cũng đồng thời im lặng nhìn nàng, hình như so với trước ống kính càng thêm linh khí.
Nếu không phải bị chuyện Diệp Thời Tầm làm mệt đầu, Tô Vận đại khái sẽ không bỏ qua vưu vật như này, ngặt nỗi hiện tại không có hứng thú ngang dọc tình trường.

Nhưng mà Tô Vận không rảnh, Giang Ngữ Nhu lại có.
“Vừa vặn ta cũng hơi mệt chút, chi bằng cùng nhau tìm chỗ nghỉ ngơi đi.” Công phu níu kéo người của Giang Ngữ Nhu cũng không tệ, ít nhất thì đầu gỗ như Trần Tử Hân đại đa số thời điểm đều sẽ bị nàng cuốn lấy đến câm nín.
Tô Vận hơi kinh ngạc, nàng chẳng qua là nói đại thôi, người này vậy mà thật thuận theo tiếp lời.
Hai người ở phòng vệ sinh “hữu hảo” trao đổi, Diệp Thời Tầm giờ phút này đang đi đường thì lại không hứng thú được như bọn họ.
Từng màn kiếp trước ùa về, tốc độ xe cũng càng lúc càng nhanh, đây là tốc độ từ sau khi sống lại đến giờ chưa từng đạt tới, nhưng Diệp Thời Tầm một chút cũng không sợ hãi xe xảy ra tai nạn.
Có thể nàng cho rằng, cho dù xe hư, nàng cũng muốn dùng tốc độ nhanh nhất chạy tới gặp Cố Tô An.
Ở trong một công xưởng cũ rách, Trịnh Khải nhìn Cố Tô An bị trói trên ghế, không rõ tâm tình hắn là tốt hay xấu, chỉ biết con dao ngắn hắn cầm chơi trong tay vô tình tự cắt trúng ngón tay mình.
Trịnh Khải đưa tay vẫy vẫy, từ từ đến trước mặt Cố Tô An, mang con dao dính máu vỗ lên mặt Cố Tô An: “Sợ không?”
Miệng Cố Tô An bị băng keo che lại, cho nên nàng chỉ có thể lẳng lặng nhìn Trịnh Khải, mặc dù đã tận lực đè xuống hỗn loạn dưới đáy mắt, nhưng vẫn bị Trịnh Khải phát hiện.
Trịnh Khải đưa tay cầm lên sợi tóc ở đầu vai Cố Tô An, đặt trước mũi ngửi nhẹ, tiếp đó nhỏ giọng nói: “Đừng sợ, trước khi nàng tới, ngươi vẫn rất an toàn.”
Cố Tô An nhắm mắt không tiếp tục nhìn quái nhân kia, Trịnh Khải cũng không thèm để ý, từ sau khi xuất viện hắn phải nhận lấy đủ loại ánh mắt quái dị còn hơn ánh mắt của Cố Tô An nhiều.
“Biết người mà ta hận nhất hiện tại là ai không?” Trịnh Khải có chút nhàm chán, ít nhất thì trong quá trình đợi Diệp Thời Tầm, hắn rất nhàm chán.
Cho dù Cố Tô An không đáp, hắn cũng có thể một mình lẩm bẩm: “Ta hận nhất chính là đám bắt cóc năm đó, năm đó ở nơi này, ở chỗ này, ngươi có thấy cái cột kia không? Năm đó ta cùng Tô Vận bị đám người kia trói ở nơi đó, đã nhiều năm như vậy, nơi này vẫn duy trì nguyên dạng, bất quá nghe nói Diệp tổng đã mua mảnh đất này, chuẩn bị ở đây xây một hãng chế biến nông sản.
Năm đó ở nơi này, ta cứu Tô Vận.

Ngươi biết sau đó như thế nào không? Đám người kia đều chết hết, bọn họ không nên nhục nhã ta.

Khoảnh khắc cứu Tô Vận, ta tưởng rằng ta là anh hùng, nhưng mà nghe được bọn họ nói “Trịnh gia nuôi chó thật hộ chủ”, ngươi biết ta hận bao nhiêu không?
Khi đó ta liền thề, ta muốn cho bọn họ hối hận, Trịnh gia lão gia tử không yên tâm đem thực quyền giao cho người ngoài, nhưng đại ca ta vì Trịnh gia cúc cung tận tụy, so với chó giữ cửa như Ngô quản gia còn trung thành hơn nhiều.

Năm đó ta làm vỡ một cái bình hoa Tống triều của lão gia tử, mới gần mười tuổi, Trịnh lão gia tử đã sai quản gia đập gãy chân ta.

Sau đó Tô Vận đi cầu tình, ta mới bảo vệ được một cái chân.
Tất cả mọi người đều cảm thấy, ta nên đối Tô Vận cảm tạ ân đức, nhưng mà dựa vào cái gì? Ta cứu mạng nàng, nàng giúp ta cầu tình mà thôi.
Tối hôm đó, người Trịnh gia đều đi tham gia một cuộc yến hội.

Chỉ để lại ta cùng một bảo mẫu, một bảo mẫu lại dám cười nhạo ta nhục mạ ta, biết kết quả của nàng thế nào không? Nàng chết, bị ta tự tay gϊếŧ chết.

Chuyện này anh ta giúp ta đè xuống, hắn xử lý xong hết thảy, còn đưa ta ra nước ngoài để tránh sóng gió.
Ngươi nói xem, nếu ban đầu hắn đưa ta đi ngồi xổm đại lao thì tốt bao nhiêu? Ta cũng sẽ không cần mỗi ngày nhắm mắt là có thể thấy người bảo mẫu kia lang thang trong đầu ta, ngươi biết ánh mắt của người trước khi chết như thế nào sao?”
Trịnh Khải nói đến đây tâm tình đột nhiên mất khống chế, hắn cong lưng đứng bên cạnh Cố Tô An, một tay đè cổ Cố Tô An, đem trán mình đặt trên trán Cố Tô An, lẳng lặng chăm chú nhìn hai mắt Cố Tô An.
“Nhìn thấy không? Giống như ta vậy, tuyệt vọng hối hận thống khổ.

Biểu tình bảo mẫu lúc ấy thú vị cực kỳ, muốn cầu xin ta tha thứ, khoảnh khắc đó ta mới cảm thấy ta là người, một người sống sờ sờ.” Trịnh Khải buông ra Cố Tô An, đưa tay ra lau chùi nước mắt trên mặt Cố Tô An.
“Hù đến ngươi rồi hả? Đừng sợ, ta đã nói khi nào nàng còn chưa tới, ngươi vô cùng vô cùng an toàn.” Ngữ khí Trịnh Khải rất ôn nhu, nhìn Cố Tô An nói tiếp: “Nói cho ngươi một cái bí mật nhé? Lát nữa ngươi sẽ không thấy sợ khi nhìn ta nữa.

Bởi vì hai mắt ngươi sẽ tràn đầy cừu hận, ngươi sẽ hận không cùng tự sát với ta, đem ta bằm thây vạn đoạn.

Bất quá trước đó, ta muốn chụp lại cảnh tượng tuyệt vời này, chia sẻ cho bạn bè chúng ta.”
Cố Tô An khiếp đảm nhìn Trịnh Khải đang bày điện thoại di động để thu hình, người điên không đáng sợ, người điên mất khống chế lại máu tanh mới đáng sợ.
“Ta nhớ ngươi có một chị gái đúng không.

Nàng rất đẹp, ít nhất ta cho rằng đó là một vưu vật hiếm có.

Đáng tiếc mỹ nhân không thức thời, ngươi cảm thấy ta nên làm gì?” Trịnh Khải vừa nói vừa chú ý ánh mắt Cố Tô An, thấy Cố Tô An từ sợ hãi trở nên phẫn nộ, Trịnh Khải dị thường vui vẻ bật cười: “Có phải đột nhiên không muốn nghe ta nói nữa? Đừng nóng, ta trước nay không giấu giếm sự thật với người sắp chết.”.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.