Khuế Ước Đàn Ukelele (Hào Môn Kinh Mộng II)

Chương 297: Thời Buổi Rối Ren 2


Bạn đang đọc Khuế Ước Đàn Ukelele (Hào Môn Kinh Mộng II) – Chương 297: Thời Buổi Rối Ren 2

Có một số việc, không thế thuyết phục bản thân tỉnh táo lại, chính như Trang Noãn Thần, đang nghe đến Giang Mạc Viễn tắt điện thoại thì không tài nào bình tĩnh được, quen biết Giang Mạc Viễn lâu như vậy cô biết, trước giờ điện thoại của anh đều không khi nào tắt máy.
Sau khi sắp xếp lại hết công việc, cô liền lái xe đến Tiêu Duy Quốc Tế.
Tiêu Duy vẫn bận rộn như trước, cho đến khi lên đến tầng phòng làm việc của tổng giám đốc, thư ký thấy cô đến trái lại có hơi kinh ngạc, sau khi hỏi qua, Trang Noãn Thần mới biết, Giang Mạc Viễn không ở công ty.
“Biết anh ấy đi đâu không? Anh ấy tắt máy rồi.”
Thư ký vẻ mặt bối rối, ấp úng không chịu nói tình hình thực tế.
Trang Noãn Thần có chút nóng nảy, giữ chặt cô, “Rốt cục anh ấy xảy ra chuyện gì rồi, cô hãy mau chóng nói cho tôi biết! Còn nữa, Châu Niên tại sao cũng không có ở đây?”
“Họ… Hai người họ sáng sớm đã ra ngoài rồi.” Thư ký thấy thái độ Trang Noãn Thần gay gắt, đành ấp úng nói, “Giang tổng trước khi đi còn cố tình dặn dò không được để lộ tin tức ra ngoài, nhưng chị là vợ anh ấy nên nói với chị cũng không sao, sáng nay có hai người của Ủy ban chứng khoán đến, nói sẽ tiến hành điều tra toàn diện với Giang tổng, điện thoại Giang tổng đến giờ vẫn tắt máy, có thể còn đang tiếp nhận điều tra, Châu Niên cũng đi theo.”
“Tại sao Ủy ban chứng khoán lại tiến hành điều tra Giang Mạc Viễn? Anh ấy đã làm gì?” Trang Noãn Thần vừa nghe liền choáng váng, tay chống vào tường mới có thể đứng vững.
Thư ký nọ lắc đầu, “Tôi chỉ phụ trách sắp xếp lịch trình hằng ngày của Giang tổng, việc có liên quan đến nghiệp vụ thì do Châu Niên nắm, tôi chỉ loáng thoáng nghe thấy người của Ủy ban chứng khoán nói Giang tổng luôn lợi dụng việc sát nhập và mua lại công ty niêm yết tiến hành giao dịch thông tin gì đó, chắc là thao túng thị trường cổ phiếu phi pháp, cho nên…”
Tai Trang Noãn Thần ù ù, làm thế nào đi ra khỏi công ty cũng không biết.
Dĩ nhiên không có lòng dạ làm việc, vô tri vô giác về nhà, điện thoại của Giang Mạc Viễn vẫn tắt máy, gọi cho Châu Niên cũng như vậy, hết cách đành phải gọi cho Mạnh Khiếu, là trợ lý nhận máy, nói Mạnh Khiếu đang có ca mổ.
Lại đợi thêm nhiều giờ trôi qua, Mạnh Khiếu trở lại gọi điện cho cô, nghe thấy cô hỏi chuyện liên quan đến Giang Mạc Viễn thì hơi bất ngờ, “Hôm nay? Mạc Viễn hôm nay không đi tìm tôi mà, sao vậy?”
“À, không có gì, sáng này Mạc Viễn để quên điện thoại ở nhà, anh ấy lại không đến công ty, tôi sợ sẽ làm chậm trễ công việc của anh ấy cho nên hỏi anh có gặp anh ấy không.”

Mạnh Khiếu không nhìn thấy vẻ mặt của cô, hơn nữa mới vừa hoàn thành ca phẫu thuật xong cho nên hơi mệt, không cẩn thận phân tích lời nói không thỏa đáng này của cô, cười nhẹ, “Mấy ngày nay tôi không gặp anh ta rồi, người này mỗi ngày đều bận tối mắt tối mũi, yên tâm đi, chắc là không bị lỡ công việc gì đâu, nếu không anh ta đã sớm về nhà lấy rồi.”
Trang Noãn Thần cười nhẹ, nói thêm vài câu nữa thì cúp máy.
Giang Mạc Viễn dặn dò thư ký không để tin tức lọt ra ngoài, chứng minh tất cả vẫn còn nằm trong sự khống chế của anh ấy, cô cũng không tiện nói rõ tình hình hiện tại cho Mạnh Khiếu, vốn định vận dụng mối quan hệ để xem có thể tìm được ai có quen biết với người của Ủy ban chứng khoán không, lại nghĩ mạng lưới nhân tế của Giang Mạc Viễn lớn gấp nhiều lần cô, e là cô có tìm hiểu cũng không nghe ngóng được tin tức gì.
Cảm giác hoang mang này thật khó chịu, cũng khiến Trang Noãn Thần nhớ đến nhiều ngời, ví dụ như, cô cũng có thể gọi điện cho Giang Phong, nhưng mà… trước khi chưa gặp được Giang Mạc Viễn, cô không dám hành động thiếu suy nghĩ, sợ sẽ làm hư chuyện của anh.
Bây giờ, việc cô có thể làm chính là chờ đợi, ngồi ở nhà, nhìn chằm chằm kim đồng hồ quay từng chút một, lần đầu tiên cô cảm thấy mỗi giây đều là giày vò. Trong đầu luôn quanh quẩn lời nói của thư ký: Ủy ban chứng khoán muốn điều tra bao lâu tôi cũng không rõ, có thể sẽ rất nhanh hoặc có thể sẽ khá lâu.
Trong lòng rối như tơ vò, lơ đãng lại nghĩ đến vụ án của ‘Hoàng Quang Dụ’, ông là đại diện pháp lý của công ty Bằng Thái và là chủ tịch của một công ty đã niêm yết ở Trung Quan Thôn (mệnh danh là Thung lũng Silicon Trung Quốc), ông ta rơi vào kết cục phải ngồi tù do thao túng thị trường chứng khoán. Cô không rõ tình hình lắm, đối với thị trường tiền tệ và cổ phiếu lại hiểu biết rất ít, không biết tính chất vụ của Giang Mạc Viễn có giống với vụ án kia hay không.
Nhất thời lại bắt đầu đứng ngồi không yên, đầu ngón tay lạnh ngắt, từ từ xâm nhập vào lòng.
Cô cố tình cho chị Hứa nghỉ phép vài ngày về nhà bên con, chuyện này càng ít người biết càng tốt.
Lúc nửa đêm, Giang Mạc Viễn mới về nhà.
Trang Noãn Thần vẫn nằm trên sô pha trong phòng khách, mơ mơ màng màng nghe thấy ở cửa có tiếng động chợt giật mình tỉnh táo, lúc đứng lên Giang Mạc Viễn đúng lúc đổi xong giày bước vào, có lẽ không ngờ cô chưa ngủ, ngây người một lúc mới cúi đầu quở trách, “Trễ vậy rồi mà còn chưa lên lầu ngủ? Coi chừng cảm lạnh đó.” Trong câu quở trách lộ ra yêu thương rõ ràng.
Ánh sáng lờ mờ bên trong hắt lên người anh, cao lớn rắn rỏi, khoảnh khắc nhìn thấy anh về nhà, tảng đá đè nặng trong lòng mới được gỡ xuống, cảm giác an toàn chưa từng có bất giác sản sinh, đón lấy cặp táp của anh đặt sang một bên mới nhẹ giọng hỏi, “Sao giờ này mới về?”
Đuôi mắt anh có chút mệt mỏi, nhưng thời điểm nhìn qua cô lại nhanh chóng che giấu đi, không trả lời câu hỏi của cô, mà nhẹ giọng hỏi lại, “Hôm nay đến công ty tìm anh?”

“Ừ.” Cô khẽ gật đầu, nhất thời không biết nên hỏi thế nào.
Giang Mạc Viễn đứng ở bên cạnh sô pha, đưa tay nới lỏng cà vạt, lại nhìn cô không chớp mắt, cô bước đến, nhận lấy cà vạt và áo vest anh đưa treo lên rồi mới mím môi, hồi lâu than nhẹ một câu, “Anh vẫn tắt điện thoại.”
Đỉnh đầu truyền đến tiếng cười của anh.
Cô hơi ngạc nhiên, ngẩng đầu nhìn vào mắt anh, khóe mắt anh nhìn qua tuy mệt, nhưng nụ cười lại rất ấm áp.
“Sợ không?” Giang Mạc Viễn thấp giọng hỏi, tiếng nói lại như thỏi nam châm, trong đêm khuya thế này lại càng trầm thấp dễ nghe.
Trang Noãn Thần vốn muốn nói sợ, bởi vì cô đã lo lắng cả ngày, từ sáng sớm đến giờ lòng cô không an tĩnh được chút nào, nhưng khoảnh khắc nhìn nhau đó, lòng cô lại dâng lên cảm giác ấm áp, lên tiếng lại thay đổi, nhẹ nhàng lắc đầu, “Không sợ.”
Đôi khi, không hẳn chỗ dựa nhất định phải là đàn ông cho phụ nữ mà.
Giang Mạc Viễn đưa tay ôm cô, cúi mặt xuống hôn cô một chút, lại ôm cô vào lòng.
Dựa vào lòng anh, nghe tiếng tim đập mạnh mẽ của anh, mỗi tiếng đập vào màng tai cô, theo bản năng ngẩng đầu nhìn sườn mặt anh tuấn cùng chiếc cằm cương nghị của anh, có vài cọng râu mới nhú, càng thêm nam tính. Trong lòng không khỏi nghi ngờ, kiêu ngạo như anh, có lúc nào cảm thấy sợ hay không?
“Đi tắm đi, chắc anh mệt lắm rồi.”
Giang Mạc Viễn nghe vậy thì nói vào tai cô, “Tắm cùng anh chứ?”
Mặt cô đỏ lên, “Em đã tắm rồi.”

“À.” Anh có vẻ hơi thất vọng.
“Em có thể… giúp anh tắm rửa.” Trang Noãn Thần bất giác nói, nói xong câu này mặt càng đỏ hơn.
Giang Mạc Viễn cười, nụ cười ấm áp mê người, “Được.” Nói xong liền kéo tay cô trực tiếp đi lên lầu.
***
Tầng hai, phòng tắm, hơi nước dày đặc.
Giang Mạc Viễn ngồi trong bồn tắm lớn đó cũng không chiếm nhiều diện tích lắm, Trang Noãn Thần ngồi trên mặt sàn đá cẩm thạch trơn bóng, giúp anh đổ chút tinh dầu có tác dụng thả lỏng cơ thể, trấn định an thần, rồi đưa tay bóp vai cho anh.
Anh từ từ nhắm hai mắt lại, lẳng lặng hưởng thụ trình độ mát-xa của cô.
Bọt nước từ cơ ngực rắn chắc của anh chảy xuống, vóc dáng cao lớn ở dưới nước cũng hấp dẫn, Trang Noãn Thần im lặng nhìn anh, nhủ thầm, một người đàn ông thế này lúc đối mặt với điều tra của Ủy ban chứng khoán sẽ có dáng vẻ gì, cô tưởng tượng không được.
Đợi khi ngón tay ấn nhẹ lên thái dương anh, anh nhịn không được cầm lấy tay cô đặt lên môi, đầu ngón tay bị râu mới mọc đâm sinh ngứa ngáy, nhịn không được né tránh lại bị anh nắm càng chặt hơn.
Anh mở mắt, ánh mắt dừng ở cổ áo chữ V của cô, trái cổ trượt lên xuống một chút, tay hơi tăng lực, “Cởi đồ, vào đây.”
Ngón tay Trang Noãn Thần cầm khăn nóng áp vào người anh, “Đừng làm loạn mà, bây giờ còn có tâm trạng …” Nói đoạn thì ngừng lại, mím môi cảm thấy xấu hổ.
“Không phải không sợ sao?” Giang Mạc Viễn bất ngờ bật cười.
Cô nhìn vào mắt anh, nhẹ nhàng nói, “Không phải sợ, em chỉ là rất muốn biết chuyện này có khó giải quyết hay không.” Giang Mạc Viễn là điển hình của đàn ông thuộc chòm sao bò cạp, làm việc nghiêm túc cẩn thận đương nhiên là ưu điểm, nhưng việc gì cũng thích tự mình gánh vác thật khiến người khác không thể thoải mái.
“Yên tâm đi, Ủy ban chứng khoán chỉ là hỏi cho có lệ mà thôi.” Giang Mạc Viễn thưởng thức bàn tay nhỏ bé của cô, bất ngờ nói.

Thấy anh chủ động đề cập đến chuyện này, cô mới vội hỏi, “Thế nhưng thư ký của anh nói, Ủy ban chứng khoán nghi ngờ anh tiến hành giao dịch nội gián, thông qua phương thức sát nhập và mua lại công ty, Mạc Viễn, rốt cục anh có làm chuyện này hay không?” Cô đột nhiên nhớ đến khách sạn của anh họ, không biết có phải cũng là yêu cầu của sát nhập và mua lại hay không?
“Noãn Noãn.” Giang Mạc Viễn nâng mặt cô lên, ánh mắt kiên định, “Anh thừa nhận thủ đoạn làm việc của anh hơi vô tình một chút, thậm chí có thể nói là đê tiện không thể ra ánh sáng, nhưng em phải tin tưởng là, anh làm việc chưa từng ép buộc ai, chẳng qua chỉ giỏi bắt lấy nhược điểm của đối phương để cho họ chủ động nghe theo sự chi phối mà thôi, trên thương trường người lừa ta gạt là chuyện bình thường, mưu mô anh cũng cho rằng là thủ đoạn bình thường, nhưng việc phạm pháp anh tuyệt đối sẽ không dây vào.”
Một tia sáng cuối cùng đột nhiên nổ tung trong lòng Trang Noãn Thần.
“Từ ngày anh bước vào thương trường đến nay, anh chưa từng làm ra chuyện gì hối hận cả, ngoại trừ em.” Bàn tay Giang Mạc Viễn dừng ở đầu vai cô, nhẹ nhàng di chuyển xuống dưới, “Anh chỉ thừa nhận, người anh có lỗi chỉ có một mình em mà thôi.”
Cô cúi đầu, khẽ mím môi.
“Trước giờ anh chưa từng nghĩ đến sẽ có một ngày áp dụng thủ đoạn trên thương trường kia lên người một phụ nữ.” Anh thở dài, ánh mắt lại điềm nhiên nhìn cô, “Vì để có được một người phụ nữ, vì để em gả cho anh, anh đã không từ thủ đoạn.”
Trang Noãn Thần giương mắt, mắt cô chạm vào mắt anh, lát sau mới lẩm nhẩm nói, “Anh biết là tốt rồi.”
Anh cười nhẹ.
“Vậy còn Ủy ban chứng khoán? Có tin anh không?”
“Họ vẫn đang tiếp tục điều tra, kiện anh, cần phải có đầy đủ chứng cứ xác thực.” Bàn tay anh chui vào váy ngủ của cô, tham lam hưởng thụ mỗi tấc da thịt cô.
“Anh có thể bị rắc rối không?”
Giang Mạc Viễn có chút đăm chiêu, “Anh nghĩ khoảng thời gian này sẽ có phiền phức, cho dù không phải anh tự chuốc rắc rối, chỉ sợ rắc rối cũng sẽ chủ động tìm tới cửa.”
Sau khi nghe anh nói vậy, Trang Noãn Thần hơi rùng mình…


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.