Bạn đang đọc Khuế Ước Đàn Ukelele (Hào Môn Kinh Mộng II) – Chương 263: C24: Bầu không khí khó tả
Trang Noãn Thần đột nhiên giống như bị thứ gì đó đâm vào tim, không phải bởi vì chuyện xảy ra mà là vì lời nói của anh. Những chuyện tưởng chừng như khó có thể chấp nhận được đã dần mờ nhạt đi kể từ ngày cô kết hôn với anh, cô coi những chuyện đó như là chuyện ông trời sắp đặt, cũng chính vì vậy mà cô ấy mới có thể cho phép bản thân bỏ qua như vậy. Mà lúc này lời nói của anh như một mũi dao đâm vào lòng cô, không chút khách khí đâm vào trái tim cô đến máu chảy không ngừng.
Anh đang làm gì vậy chứ?
Ánh đèn ngoài cửa sổ xe hắt vào khiến khuôn mặt cô trở nên nhợt nhạt, đầu ngón tay gần như đâm sâu vào lòng ban tay, cô hít một hơi thật sâu rồi nghiêng mặt về một bên, thản nhiên nói, “Giang Mạc Viễn, anh nói lời này là có ý gì? Anh đang muốn nhục mạ em hay là nhục nhã chính mình?”
Nói thật, cô thà rằng cãi nhau với anh một trận cũng không muốn tình trạng như thế này, bầu không khí hiện giờ căng thẳng kỳ lạ, nghiễm nhiên hệt như lăng trì hết cô ngạt thở.
Cho nên giọng nói của cô bất giác cay nghiệt hơn, vốn tưởng rằng anh sẽ tức giận ai ngờ Giang Mạc Viễn không giận mà ngược lại còn cười, tay đặt lên gáy cô, giọng nói nghe ra rất ôn hoà, “ Anh chỉ là nhắc nhở em không cần phải cảm kích quá mà thôi.”
Lửa giận tích tụ đột nhiên bị dập tắt, muốn nổi giận cũng không được, cô cúi đầu, cảm giác được bàn tay sau gáy ngày càng nặng. Đợi xe tiếp tục lăn bánh cô bất đắc dĩ nói một câu, “Thực ra chuyện hôm nay thực sự chỉ là tình cờ thôi, anh tin em chứ?”
“Anh tin.” Giang Mạc Viễn bất ngờ nói.
Cô ngạc nhiên.
Giang Mạc Viễn quay đầu sang nhìn cô một cái, môi khẽ nhếch lên cười, “Anh tin lời hôm nay em nói.”
“Thật sao?” Trang Noãn Thần chần chờ quan sát anh.
Sườn mặt anh có đường nét rất đẹp, ánh sáng mờ nhạt trong xe lặng yên vờn quanh quai hàm của anh, cương nghị chính trực, khoé môi nhếch lên thành một đường cong, mỗi người đều nói rằng phần lớn những người đàn ông có hình dáng như vậy thường rất xấu tính, xem ra lời nói ấy không phải không đúng.
Nghi vấn của cô khiến cho người đàn ông cười nhẹ một cái khiến những nét góc cạnh mềm hẳn đi, trở nên cực kì anh tuấn, “Thật” Chữ đơn giản từ môi anh bật ra.
Trang Noãn Thần ngơ ngác hơn nửa ngày, buồn bực trong lòng thoáng tan đi đôi chút, khi nào thì anh trở nên tốt tính như vậy? Không phải là anh luôn không tin cô và Cố Mặc sao? Cô nghĩ đến anh sẽ làm ầm lên giống Cố Mặc, rồi ném cô xuống ven đường sau đó tự mình lái xe rời đi.
Nhưng anh chỉ nhẹ nhàng nói hai chữ ‘tin tưởng’.
Là thật sự tin tưởng sao?
Giang Mạc Viễn không phải Cố Mặc cho nên cô không thể nhìn thấu trong lòng anh nghĩ như thế nào.
Hai người vẫn không nói gì, đến lúc xe dừng lại thì Trang Noãn Thần mới ngạc nhiên phát hiện ra là đã tới nhà rồi.
“Sao lại về nhà?” Cô xuống xe với vẻ mặt kinh ngạc.
Giang Mạc Viễn tiện tay rút chìa khoá xe, “Không về nhà thì còn đi đâu?”
“Công ty còn một đống chuyện nữa.” Trang Noãn Thần nghĩ đến những hậu quả cần phải xử lý sau buổi ra mắt liền sốt ruột, “Hơn nữa, lúc này chẳng phải anh cần quay về công ty sao?”
Giang Mạc Viễn không phản ứng mà đi thẳng vào thang máy.
“Này…” Cô thấy thế cũng chỉ biết đi theo vào thang máy, “Anh…”
“Ngày mai lái chiếc xe kia đi làm đi.” Trong nháy mắt, trước khi cánh cửa kim loại của thang máy đóng lại, Giang Mạc Viễn đột nhiên nói, bàn tay giơ lên chỉ về phía chiếc xe thượng vụ màu trắng ở trong ga ra.
Cô sửng sốt, “Lái xe đó đi em sợ bị người khác cứa cổ.”
“Cũng tốt hơn là em bị tắc xi cứa cổ.” Giang Mạc Viễn không chút biểu cảm nói, giọng điệu thản nhiên, “Chiếc xe của em đã bị hỏng nặng rồi, có sửa chữa lại cũng vậy thôi.”
“Xe của em hơn hai trăm ngàn mà cứ như vậy không còn…” Cô bất đắc dĩ nói một câu.
Giang Mạc Viễn dường như không ngờ tới là cô sẽ nói như vậy, quay đầu nhìn cô chớp mắt một cái, một lúc lâu sau mới mở miệng, “Cho nên lúc em lái xe của anh đi thì cẩn thận một chút, nếu còn hỏng nữa thì sẽ không chỉ là hai trăm ngàn thôi đâu.”
“Em không muốn…” Cô vốn muốn nói không muốn, nhưng Giang Mạc Viễn như là biết được cô muốn nói gì nên vẻ mặt đột nhiên trở nên nghiêm túc, ánh mắt khắc nghiệt nhìn chằm chằm vào cô, bộ dạng như vậy doạ cô nhảy dựng lên, vội vàng sửa miệng, “Xe đắt tiền như vậy, sau này có gặp mưa to gió lớn em cũng tiếc không nỡ bỏ xe đi.”
Thang máy đi thẳng tới nhà.
Giang Mạc Viễn đi phía trước đẩy cửa nhà ra, nghe cô sửa lại lời nói thì khoé môi nhanh chóng cong lên, như là đang cười, rồi lại quay đầu nhìn cô, giọng nói có chút lạnh nhạt, “Xe còn người còn, xe mất người mất.”
Hả…
Trang Noãn Thần ngơ ngác đứng ở cửa, bởi vì lúc nói chuyện anh vẫn đưa lưng về phía cô cho nên cô không nhìn thấy được nụ cười kia của anh, đập vào mắt chỉ còn lại vẻ mặt vô cảm cùng với lời nói độc địa.
Giang Mạc Viễn thấy cô đứng ở cửa liền nhíu mày, giơ tay ra kéo cô vào trong.
Cô không có tâm tư đổi giày, luôn cảm thấy được thời gian này giữq hai người họ có gì đó lạ lạ.
Giang Mạc Viễn không lập tức lên lầu mà đứng ở gần cửa nhìn cô thay giày, thật lâu sau lại ngoài ý muốn nói một câu, “Vạn Tuyên không bằng Đức Mã, nhưng lúc em ra ngoài gặp khách chẳng lẽ không cần đi xe sao?”
Bàn tay đóng cửa tủ giày hơi hơi dừng lại, cô ngạc nhiên nhìn anh.
Giang Mạc Viễn cũng không nói thêm nữa, giơ tay ra thay cô đóng cửa tủ giày rồi xoay người đi vào phòng.
Cô đứng tại chỗ, trong lòng lại len lỏi một chút cảm giác ấm áp, loại cảm giác này dường như là đã lâu rồi chưa từng có.
Bữa tối rất phong phú, tất cả nguyên liệu nấu ăn đều là do chị Hứa tỉ mỉ lựa chọn. Lúc đầu khi Trang Noãn Thần tìm chị Hứa đến làm thì cũng chỉ nghỉ là tạm thời rồi sau đó thì tính sau, nhưng mà thời gian dài như vậy chị Hứa làm việc rất là tận tâm, sau đó cô lại thương lượng với Giang Mạc Viễn, anh cũng đồng ý để cho chị Hứa ở lại biệt thự chăm lo cho bữa ăn hằng ngày của họ. Tay nghề của chị Hứa rất khá, nghe nói chồng chị là đầu bếp giỏi, nhưng có lợi hại đến đâu cũng không bằng chị, chị kiêu hãnh nói với Trang Noãn Thần rằng tay nghề của chồng chị đều là học từ chị, chẳng qua là nữ đầu bếp lại không mấy được trọng dụng.
Trang Noãn Thần luôn thích ăn đồ ăn chị Hứa nấu, không quá nhiều dầu mỡ mà rất thanh đạm, hơn nữa chị Hứa là người thông minh, trước mắt cô và Giang Mạc Viễn ăn món gì không ăn món gì thì chị Hứa đều ghi chú lại, chỉ mấy tháng ngắn ngủi mà bọn họ thích ăn gì và không thích ăn gì, chị Hứa đều nhớ rất rõ ràng.
Đồ ăn trên bàn vẫn như trước đủ sắc đủ vị, trong không khí còn quanh quẩn mùi thơm tinh khiết của rượu vang.
Trang Noãn Thần mới vừa ngồi xuống thì chị Hứa liền đi tới, cô nghĩ chắc là chị Hứa có chuyện gì muốn nói mới cô, vừa định mở miệng hỏi thì lại thấy chị Hứa nhìn Giang Mạc Viễn vẻ muốn nói lại thôi.
“ Chị Hứa có việc gì?” Giang Mạc Viễn lấy đũa qua thấy thế thản nhiên hỏi một câu.
“Cái đó… Cậu, có chuyện tôi muốn làm phiền cậu một chút.” Hai tay chị Hứa chà xát lại với nhau, có chút ngượng ngùng.
Giang Mạc Viễn nhìn chị một cái, “Trong nhà có chuyện gì sao?”
“A, không phải, không phải.” Chị Hứa vội vàng xua tay, nghĩ nghĩ rồi nói, “Là như vậy, tối mai là sinh nhật người thân của tôi nên vợ chồng tôi cũng tới tham dự, chúng tôi không thể tay không đến dự nên muốn mua một chai rượu vang để tặng, người thân kia của tôi rất thích rượu vang. Nhưng mà tôi và chồng của tôi thì cả đời chả biết rượu vang là gì nên không biết chọn như thế nào cho đúng, lại nghĩ đến cậu luôn có thói quen cất rượu vang nên hẳn là cậu hiểu rất rõ về nó, cho nên cậu có thể… có thể viết ra tên mấy loại rượu vang, sau đó tôi dựa vào đó đi mua.
“Người thân của chị làm công việc gì?” Giang Mạc Viễn bất ngờ hỏi một câu.
Trang Noãn Thần kỳ quái nhìn anh, vô duyên vô cớ hỏi cái này làm gì?
“Làm việc cho công ty nước ngoài, hình như mới được thăng chức làm quản lý. À, chính là em gái họ của tôi đó, là sinh nhật con trai cô ấy.”
Trang Noãn Thần nhíu mày lại, người thân này không phải cô chưa từng nghe chị Hứa nhắc tới, bởi vì gả cho người giàu có mà xem thường cả nhà chị Hứa.
Giang Mạc Viễn suy nghĩ một chút rồi nói, “Như vậy đi, chị xuống hầm rượu lấy một chai ở trong đó mang đi tặng, rượu trên giá D và ô F đều thích hợp với người thân của chị .”
Cô ngẩng đầu nhìn anh một cách kinh ngạc, bình thường lúc nào anh cũng mang vẻ mặt lạnh nhạt, không nghĩ tới anh cũng đối xử tốt với người làm như vậy. Tuy rằng, cô không hiểu biết về rượu vang nhưng không phải loại rượu vang nào anh cũng cất giữ, từ trước đến nay anh có thói quen cất rượu vang, những chai rượu đó rất quý, giá cao ở mức trên trời, cho nên tới bây giờ cô rất ít xuống hầm rượu bởi vì càng đi vào cô càng tự ti, vào trong tuỳ tiện xách ra một chai rượu cũng có giá trị cao hơn so với cô.
Dĩ nhiên là chị Hứa cũng biết rõ hầm rượu kia có giá trị còn lớn hơn cả một người cho nên vừa nghe xong lời nói của Giang Mạc Viễn liền giật mình, “Cậu, không cần đâu, rượu ở hầm rượu rất quý, tôi…”
“Đi lấy đi, đừng để điều nhỏ nhặt ấy làm ảnh hưởng đến công việc.” Giang Mạc Viễn thản nhiên nói.
Chị Hứa cảm ơn rối rít rồi đi lấy rượu.
“Giá D và ô F có giá cả thế nào?” Trang Noãn Thần tò mò hỏi.
“Rượu vang trên ô F là năm đó đến nông trang rượu vang Margaux sưu tầm, giá bán trên thị trường hiện giờ vào khoảng bốn lăm đến năm mươi ngàn tệ, sinh nhật người thân vừa lên chức kia của chị Hứa, uống loại rượu này xem như thích hợp, sẽ không rất xa xỉ cũng không quá keo kiệt.” Giang Mạc Viễn gắp thức ăn bỏ vào chén của Trang Noãn Thần, nói.
Trang Noãn Thần lúc này mới hiểu vì sao anh lại hỏi là người kia làm công việc gì.
“Thật quá là xa xỉ, chai rượu bốn mươi năm mươi ngàn tệ nói tặng là tặng.” Cô không biết nên nói cái gì nữa liền nói một câu như vậy.
“Ở Bắc Kinh thật không dễ sống, chị Hứa lại chăm chỉ, thật thà trong công việc như vậy hẳn là đáng để người khác tôn trọng chứ không phải kỳ thị.”
Cô hiểu, ý của anh là đang nói đến thân thích của chị Hứa. Giang Mạc Viễn là người đàn ông rất biết đối nhân xử thế, tuy rằng chị Hứa chỉ nói mấy câu, nhưng anh vẫn phát hiện ra sự chua xót của chị Hứa.
Âm thầm thở dài, cô định mở miệng nói với anh nhưng lời đến của miệng lại dừng lại, trong lòng gợn lên sự xúc động, người đàn ông này có lẽ không… độc ác như cô nghĩ.
“Cảm ơn anh.” Sau một lúc lâu, cô bất giác nói.
Giang Mạc Viễn chăm chú nhìn cô, “Vì chị Hứa?”
“Không, là vì bản thân em.” Trang Noãn Thần ăn cơm, chậm rãi nhai, gạo thiên nhiên ngọt lành từ cổ họng đi vào, có một chút ấm áp.
Giang Mạc Viễn dừng đũa nhìn cô hồi lâu mới mở miệng, “Vì sao lại cảm ơn anh?”
“Bởi vì anh không ép em từ chức nữa.” Đêm đó thái độ của anh rất kiên trì, cô còn tưởng anh nhất định sẽ không cho cô tiếp tục làm việc ở Vạn Tuyên nữa, không ngờ là hôm nay anh lại có thể đưa xe cho cô đi làm, nói với cô không có xe mà đi gặp khách hàng thì rất không nên.