Bạn đang đọc Khúc Ước Nguyện – Chương 5: “đây Là Chị Dâu Sao Ạ”
Editor: YuuBên trong phòng riêng ở khách sạn Hilton.
Ngàn ánh đèn ngoài cửa sổ sát đất chiếu rọi vào bên trong, tựa như một mảnh sao vỡ vụn, huyền ảo và đẹp đẽ.
Mặt đất được bao phủ bởi những tấm thảm len mềm mại và lộng lẫy, một bước chân dẫm lên đó như có thể làm tan chảy cả một ngày bận rộn trong sự êm ái này.
Trên ghế sofa, Tô Diệu Ngôn khẽ kéo tay áo Mạnh Nguyễn, nói nhỏ: “Nhà hàng này sang trọng quá, không thích hợp với bọn tớ.
Tớ sẽ dẫn Tiểu Hạo về trước, lát nữa cậu nói với anh cậu giúp tớ một tiếng.”
Lệ Hạo bên cạnh thu lại ánh mắt tò mò.
Mặc dù cậu nhìn thấy chỗ nào đối với mình cũng mới mẻ, nhưng từ nhỏ, Tô Dục Văn đã dặn dò hai chị em cậu những nơi không thể tới.
Cậu gật gật đầu, đồng ý với câu nói của chị gái mình.
Mạnh Nguyễn nhét thực đơn vào tay Tô Diệu Ngôn, nói: “Cái gì mà không thích hợp chứ? Có người mời mà cậu còn quan tâm nhiều như vậy làm gì.
Lệ Hạo, em nhìn xem muốn ăn cái gì thì cứ gọi nhé.”
Tô Diệu Ngôn vẫn cảm thấy không ổn.
Lúc này, điện thoại của cô đổ chuông.
Tô Diệu Ngôn đi ra ngoài hành lang nghe điện thoại.
Tô Dục Văn tưởng rằng hai chị em cô ở nhà ăn cơm nên đã cố tình gọi về hỏi han, nào ngờ hai đứa nhỏ lại chạy ra ngoài ăn tối.
“Anh trai Nhuyễn Nhuyễn mời ăn cơm sao?” Tô Dục Văn tạm dừng một lát: “Hôm nay là thứ 6, hai đứa cũng thả lỏng một chút đi.
Ở đó thì cứ thoải mái, vui vẻ, nhưng lúc về nhất định phải tỏ lòng biết ơn, mời Nhuyễn Nhuyễn và anh trai con bé lên nhà uống nước.”
Tô Diệu Ngôn thầm nghĩ lời mời này cũng không chắc sẽ được đồng ý.
Cô gãi gãi nốt ruồi lệ, ngay khi cô định nói thì Phó Doanh Xuyên đã quay lại.
Sau khi bắt gặp ánh mắt lạnh lùng xa cách của người đàn ông, Tô Diệu Ngôn cúp điện thoại của mẹ, nhìn xuống rồi nói: “Thật là ngại quá.
Nhà hàng này tốn kém như vậy, bọn em không làm phiền…”
“Mạnh Nguyễn thường xuyên nhắc đến em.” Người đàn ông nói, đèn pha lê chiếu xuống trên đỉnh đầu anh, thân hình cao lớn ngưng tụ thành hình bầu dục nho nhỏ ở dưới chân anh: “Chỉ là một bữa cơm thôi, đừng so đo.”
Tô Diệu Ngôn nhìn hình bầu dục kia, trong đầu hiện lên một ý nghĩ bất ngờ: Đây là lần thứ ba cô gặp anh, cũng là lần anh dùng nhiều từ nhất để nói chuyện với cô —— Nếu không tính câu anh nói có thể coi anh là anh trai lần trước.
“Vào đi.” Giọng nói của anh không phải thương lượng mà cũng không phải ra lệnh.
Các món ăn đều là Mạnh Nguyễn chọn lựa.
Phó Doanh Xuyên chưa từng hỏi lại, chỉ yêu cầu người phục vụ chuẩn bị các món đó.
Anh rất bận, lúc ngồi xuống vẫn luôn cầm điện thoại trả lời tin nhắn.
Lúc này, điện thoại của anh lại reo lên lần thứ hai, anh đứng dậy đi ra bên ngoài.
Áp suất không khí trong căn phòng thiếu vắng anh đã tăng lên rất nhiều.
Trong lòng Tô Diệu Ngôn thầm thở phào, cô đi tới cửa sổ sát đất nhìn ánh đèn lộng lẫy bên ngoài, Lệ Hạo cũng đi theo cô, đứng ở bên cửa sổ cảm thán: “Thật đẹp!”
“Cảnh đêm chúng ta nhìn thấy trên cầu An Dương lần trước cũng rất đẹp, sao chị không thấy em như bây giờ vậy?” Tô Diệu Ngôn hỏi.
Lệ Hạo cười: “Lần này đứng cao hơn.”
Một lúc sau, cửa phòng riêng lại mở ra.
Bên cạnh Phó Doanh Xuyên xuất hiện một người con gái.
Cô ấy mặc một chiếc váy ngắn màu đỏ rượu, mái tóc dài gợn sóng, đôi mắt dịu dàng, nhìn rất trí thức và trang nhã như một cô công chúa bước ra từ trong truyện tranh.
Ban đầu Sầm San tưởng Phó Doanh Xuyên chỉ dẫn một mình Mạnh Nguyễn đến đây ăn tối, không nghĩ trong phòng còn có hai người khác —— Hai đứa nhóc choai choai.
Cô ấy liếc nhìn người đàn ông bên cạnh, thấy anh không giải thích cũng không có ý định giới thiệu, cô ấy cũng không hỏi nhiều, thân thiện nói: “Chào buổi tối mọi người.”
Giọng nói cũng rất nhẹ nhàng.
Phó Doanh Xuyên kéo ghế cho Sầm San mời cô ấy ngồi xuống.
Sầm San thoáng nghiêng đầu, khóe mắt và khóe miệng nở một nụ cười dịu dàng, nhẹ nhàng cảm ơn người đàn ông.
Những người khác đã ngồi vào chỗ của họ.
Trên bàn ăn đã được mang lên trước một chút điểm tâm và trái cây tươi.
Sầm San gắp một chút thức ăn đặt vào trong bát của Phó Doanh Xuyên.
Mặc dù trên mặt Phó Doanh Xuyên không có bất kỳ biểu cảm dư thừa nào, nhưng anh vẫn sẽ đơn giản đáp lại.
Tô Diệu Ngôn nhìn hai người họ gần gũi như vậy, cô liếm liếm đôi môi khô khốc của mình, không biết cọng dây thần kinh nào của cô bị đặt sai chỗ mà buột miệng một câu: “Đây là chị dâu sao ạ?”
Có một khoảng im lặng trong phòng riêng.
Con ngươi màu hổ phách sắc bén của Phó Doanh Xuyên khẽ lóe lên, dừng lại trên người Tô Diệu Ngôn 1 giây, khiến nhịp tim của Tô Diệu Ngôn chấn động, tai ù đi.
“Xin lỗi, em…”
Sầm San mỉm cười vuốt lại mái tóc dài ra sau tai, ánh mắt cô ấy liếc nhìn người đàn ông, tự nhiên nói: “Chị với Doanh Xuyên là bạn bè, các em có thể gọi chị là chị San San.”
“…”
Tô Diệu Ngôn mím môi cười, gọi một tiếng “Chị San San”, Lệ Hạo cũng làm theo.
Chút bối rối vừa rồi nhanh chóng được hóa giải, không ai để ý tới bàn tay cô gái giấu dưới gầm bàn đã đổ mồ hôi đầy trên quần.
Sau khi các món ăn được bày trên bàn, bầu không khí trên bàn khá buồn tẻ và nhạt nhẽo.
Trước khi kết thúc, Tô Diệu Ngôn cùng Mạnh Nguyễn dẫn theo Lệ Hạo vào nhà vệ sinh.
Tô Diệu Ngôn nhìn bộ đồng phục rộng thùng thình luộm thuộm của mình trong gương, khẽ nghiêng đầu.
“Lại thất thần rồi?” Mạnh Nguyễn bắn hai giọt nước tới: “Gần đây cậu có chuyện gì vậy? Có chuyện gì thì đừng giấu trong lòng, cứ nói với tớ.”
Tô Diệu Ngôn khẽ lau sạch bọt nước dính trên mặt, lau xong lại càng thấy luộm thuộm hơn, cô bực bội nhíu mày, đáp lại: “Không có gì đâu.”
Ba người bọn họ xem cá koi ở đại sảnh khách sạn, cũng không vội quay về phòng.
Tô Diệu Ngôn chậm rãi đi theo ở phía sau, ủ rũ một hồi, dường như phải dùng toàn bộ trí lực của mình mới có thể nói chuyện, nói: “Vừa rồi tớ gọi nhầm, đúng không?”
Mạnh Nguyễn sửng sốt, nói: “Cậu nói chị San San sao? Chuyện này, ba mẹ chị ấy và bác của tớ là bạn tốt, chị San San sang Mỹ học cao học nên cũng xem như là đàn em của anh tớ.
Cho nên, cậu hiểu đó.
Như lời mẹ tớ nói thì chính là nam nữ làm bạn với nhau là chuyện bình thường, thuận theo tự nhiên thôi.”
Thuận theo tự nhiên.
Tô Diệu Ngôn lẩm nhẩm bốn chữ này, tâm tình khó có thể hình dung.
***
Theo thứ tự, Mạnh Nguyễn được đưa về nhà đầu tiên, sau đó là hai chị em Tô Diệu Ngôn.
Trong xe đang mở CD.
Tô Diệu Ngôn không hiểu về âm nhạc, nhưng cô vẫn có thể biết được đây là bản diễn tấu violin, giai điệu rất êm tai.
Sầm San thỉnh thoảng lại nhận xét vài câu, ví dụ như âm thanh lướt nhẹ qua như vận động viên trượt băng hoàn hảo, rồi thì những rung động như vậy sẽ không thể đạt được nếu không có kỹ thuật tuyệt vời… Tô Diệu Ngôn càng nghe lại càng không hiểu, nhưng Phó Doanh Xuyên rõ ràng rất nhiệt tình với chủ đề này.
Tô Diệu Ngôn thầm ghi nhớ cuộc đối thoại của bọn họ.
Ngay khi bản nhạc vừa kết thúc thì vừa hay gặp đèn đỏ.
Sầm San quay đầu lại nhìn Tô Diệu Ngôn và Lệ Hạo, mỉm cười nói: “Trước đây chị từng nghe Nhuyễn Nhuyễn nói rằng con bé có một người chị em rất tuyệt vời.
Chị còn nghe nói hai đứa là chị em ruột, một người mang họ mẹ, một người mang họ ba.”
Tô Diệu Ngôn lễ phép trả lời: “Chuyện là như này ạ.
Ba em cảm thấy mẹ em mang thai rất vất vả và nguy hiểm, ông ấy đã hứa với mẹ em rằng đứa con sẽ mang họ của mẹ em.
Sau đó, em trai em được sinh ra, vừa hay mỗi đứa mang một họ của ba mẹ.”
“Vậy sao.” Sầm San gật đầu: “Ba em thực sự rất tôn trọng và yêu thương mẹ em đó, gia đình hai đứa hẳn là rất hạnh phúc.”
Tô Diệu Ngôn trầm giọng nói “Vâng”, sau đó quay đầu về phía cửa sổ không nói gì nữa.
Người đi trên đường không nhiều lắm, lúc này đa số mọi người đều đang ở nhà xem TV cùng gia đình, cùng nhau thảo luận về các mỹ nam, mỹ nữ cùng với cốt truyện vô lý trong phim truyền hình.
Lệ Hạo liếc nhìn chị gái mình, đột nhiên nói: “Hôm nay cảm ơn mọi người vì đã thiết đãi bọn cháu.
Hôm đó là do cháu không hiểu rõ mà đã làm loạn.
Chú, lần trước cháu sai rồi, cháu xin lỗi.”
Sầm San sửng sốt: “Chú?”
“Tiểu Hạo.” Tô Diệu Ngôn thở dài một hơi, siết chặt cánh tay cậu: “Đây là anh trai của chị Nhuyễn Nhuyễn, em cũng nên gọi là anh đi.”
Lệ Hạo mỉm cười gãi đầu, lại nói: “Đúng ha, cảm ơn anh Phó đã mời bọn em ăn cơm.”
Phó Doanh Xuyên ngước mắt nhìn qua gương chiếc hậu, cậu bé nở một nụ cười ngây ngô, làm nũng với chị gái; Sắc mặt của chị gái có vẻ hơi nghiêm khắc, nhưng khóe miệng lại hiện lên một nụ cười nhẹ.
Tình cảm chị em rất tốt.
Ánh mắt Phó Doanh Xuyên đông cứng lại trong phút chốc, khi đèn xanh sáng lên, anh từ từ khởi động xe.
“Không cần khách sáo.” Giọng nói vẫn đạm bạc như nước.
Xe dừng lại ở cổng nhà ở cho người nhà nhân viên bệnh viện.
Lệ Hạo nhảy xuống khỏi xe trước, cậu đi tới phía trước để tạm biệt Phó Doanh Xuyên và Sầm San, lại lần nữa cảm ơn vì sự thiết đãi của bọn họ ngày hôm nay.
Tô Diệu Ngôn tất nhiên cũng muốn nói lời cảm ơn.
Cô nhìn Sầm San, nói câu “Cảm ơn chị San San” một cách dễ dàng, nhưng khi đến lượt Phó Doanh Xuyên, cô chỉ dám khẽ nói câu “Cảm ơn ngài”.
Đêm khuya, Tô Diệu Ngôn trằn trọc.
Cô xuống giường đi tới bàn học rồi ngồi xuống, bật chiếc đèn bàn nhỏ lên.
Một quả cầu ánh sáng chợt lóe lên trong bóng tối, đập vào mắt cô, cô dụi dụi mắt hai lần rồi nằm bò xuống bàn, ánh mắt dừng trên con heo đựng tiền trên bệ cửa sổ.
Mỗi khi nhìn thấy một cặp tình nhân xứng đôi trên TV, Tô Dục Văn luôn nói quả nhiên là trai tài gái sắc.
Tô Diệu Ngôn mỉm cười sửa lại, đây là cảm giác CP.
Các sao nam đều đẹp trai như vậy, những ai không có tài mới bị bỏ qua một bên.
Thực ra, Tô Diệu Ngôn cho rằng không tồn tại cái gọi là cảm giác CP.
Nhưng hôm nay khi nhìn thấy Phó Doanh Xuyên và Sầm San đứng cạnh nhau, cô mới biết được thì ngoài đời cũng có những CP đẹp như trên TV và tiểu thuyết.
Tô Diệu Ngôn nhắm mắt lại.
Trong đầu như có một đoạn phim chiếu lại những khoảnh khắc thân mật của Phó Doanh Xuyên và Sầm San, muốn xem một chi tiết nào đó liền có thể nhìn thấy một cách “trần trụi” như vậy.
Không quá 5 giây, Tô Diệu Ngôn mở mắt ra, gục đầu vào giữa hai tay, không muốn nghĩ tới nữa.
Chiếc đồng hồ treo tường trên tường vẫn quay đều đặn, tiếng tích tắc của kim giây rất rõ ràng trong màn đêm tĩnh lặng, đếm từng giây từng phút trôi qua.
Tô Diệu Ngôn dụi dụi mắt, ngồi xuống đất lôi hộp đựng đồ ra.
Mùi thơm của nước giặt đã biến mất khỏi chiếc áo, cả mùi hương mát lạnh trên cơ thể người đàn ông đó cũng không còn chút dấu vết nào, chỉ còn lại mùi thuốc bảo quản bên trong hộp đựng đồ.
Cô cẩn thận phủi phủi chiếc áo để kiểm tra xem có nếp gấp nào không.
Có lẽ, Phó Doanh Xuyên đã quên mất con gấu nhỏ đó; Có lẽ, Phó Doanh Xuyên chưa bao giờ nghĩ đến việc sẽ lấy lại chiếc áo của mình; Có lẽ, vốn dĩ không có lẽ nào cả.
Nhưng con gấu vẫn chưa quay lại, cô vẫn muốn đợi thêm một chút.
***
Chủ nhật.
Tô Diệu Ngôn tới siêu thị mua một số đồ dùng cần thiết hàng ngày, đang chuẩn bị quay về tiểu khu liền nghe thấy có ai đó gọi “Cô gái nhỏ”.
Lão Thượng đã đợi ở đây gần nửa tiếng.
Hôm nay thiếu gia cũng không nhắc tới chuyện gì ngoại trừ việc tới trả đồ cho chủ nhân của món đồ.
Ông không có phương thức liên lạc của cô gái này, cũng không biết cô sống ở tầng mấy, nên chỉ có thể đứng đây đợi.
“Sao lại là chú vậy ạ?” Tô Diệu Ngôn chạy chậm tới: “Chú tới tìm cháu sao?”
Đôi mắt cô nhìn thấy chiếc xe hơi màu đen, nhịp tim liền đập nhanh hơn một chút.
Lão Thượng đưa cô tới bên cạnh xe, nói: “May quá, cháu đi mua đồ về rồi.
Mau nhìn xem đồ đã được sửa như thế nào? Chú đã xem qua rồi, cảm thấy không tệ đâu.”
Tô Diệu Ngôn nín thở nhìn lão Thượng mở cửa xe.
Trong vài giây chờ đợi, cô đã sắp xếp lại những lời định nói n lần trong đầu, thậm chí còn quyết định lần này sẽ sử dụng giọng điệu nhẹ nhàng và khiêm tốn… Kết quả, trong xe không có gì khác ngoại trừ con gấu nhỏ.
Lão Thượng lấy hộp giấy ra, mở nắp cho Tô Diệu Ngôn kiểm tra, cười nói: “Tay nghề không tệ đúng không?”
Tô Diệu Ngôn nhìn con gấu nhỏ tưởng như đã bị mất, đáy mắt không khỏi cay cay.
Cô cầm lấy cái hộp giấy, cúi đầu nói: “Vất vả cho chú tới đây một chuyến rồi ạ.
Làm phiền chú… Phiền chú giúp cháu nói một tiếng cảm ơn với ngài Phó.”
Lão Thượng còn nói sao phải khách sáo như vậy làm gì.
Tô Diệu Ngôn không nghe rõ, cô vội vàng ôm con gấu nhỏ chạy về nhà, sau đó trả lại chiếc áo vest.
~.