Khúc Ước Nguyện

Chương 36: “đừng Bao Giờ Trốn Anh Nữa”


Bạn đang đọc Khúc Ước Nguyện – Chương 36: “đừng Bao Giờ Trốn Anh Nữa”


Editor: YuuKhi khuôn mặt của Phó Doanh Xuyên xuất hiện ở bên cạnh thang máy, đầu óc Tô Diệu Ngôn hoàn toàn trống rỗng.
Cho đến khi người đàn ông hoàn toàn bước vào bên trong mà không có bất cứ sự ngăn cản nào.
Cô căng thẳng siết chặt điện thoại, vô thức đưa hai tay ra sau lưng, cúi đầu che đi gò má nóng rực cùng với nhịp tim không nghe lời.
Cửa thang máy đóng lại.
Số 24 màu đỏ ngay phía trên từ từ giảm xuống một cách có trật tự, bầu không khí trong không gian nhỏ bé như được thoát dần ra bên ngoài khi xuống những tầng thấp hơn, chỉ còn lại áp suất thấp nặng nề.
“Em…”
“Anh…”
Hai người đồng thời mở miệng.
Tô Diệu Ngôn sửng sốt, lập tức nói: “Anh nói trước đi.”
“…”
Phó Doanh Xuyên cũng không hiểu tại sao mình lại làm như vậy.
Thật ra, thái độ của cô đối với anh sau khi gặp lại hoàn toàn bình thường, nhưng anh lại cảm thấy bất mãn với chuyện này một cách khó hiểu, luôn cảm thấy giữa anh và cô không thể sinh ra sự xa lạ được.

Nhưng đối với cô mà nói, thân phận của anh nhiều nhất cũng chỉ là anh trai của bạn tốt, nên thân quen ở chỗ nào chứ?
Phó Doanh Xuyên không hiểu được chính mình.
Nhưng chính khoảnh khắc đó, khi anh nhìn thấy cô ở lối vào của quán bar ngày hôm đó, mối quan hệ ngắn ngủi bốn năm trước lập tức hiện lên rõ ràng trong đầu anh, cảm giác giống như anh chưa từng rời đi quá lâu như vậy.
“Em…”
Đôi môi của người đàn ông hé mở, khi anh lấy hết sức để mở miệng thì đột nhiên một tiếng rầm vang lên, thang máy lắc lư.
Hai người dường như cảm nhận được điều đó, lại như không tin tưởng lắm, đồng thời quay sang nhìn vào mắt nhau để xác nhận câu trả lời… Lúc này, lại nghe thấy một tiếng rầm lớn nữa, thang máy lắc lên xuống, hoàn toàn dừng lại.
Dừng ở tầng 17.
Nhịp tim của Tô Diệu Ngôn cũng ngừng đập, Phó Doanh Xuyên thấy cô không nói gì liền nhấn nút khẩn cấp, trong thang máy vang lên những tiếng sóng điện tút tút.
“Thang máy gặp trục trặc.” Phó Doanh Xuyên nói: “Hãy lập tức gọi cứu hộ đến.”
Bên kia vang lên những tiếng trấn an đứt quãng, nhân viên công tác đảm bảo rằng đội cứu hộ sẽ nhanh chóng giải cứu bọn họ, nhưng tín hiệu xấu khiến câu nói càng trở nên kỳ lạ và u ám hơn.

Hơn nữa trong quá trình nói chuyện, đèn trong thang máy lần lượt phát nổ, chỉ còn lại một cái duy nhất chiếu sáng.
Sau lưng Tô Diệu Ngôn chảy từng tầng mồ hôi lạnh.
“Không sao đâu.” Phó Doanh Xuyên nghiêng đầu nói: “Rất nhanh sẽ có người tới giải cứu thôi.”
Trong bóng tối mờ mịt, hình dáng người đàn ông dần trở nên mờ ảo.
Tô Diệu Ngôn không biết có phải do ảnh hưởng tâm lý không, cô cảm thấy sắc mặt Phó Doanh Xuyên tái nhợt đi, hơn nữa môi anh khi nói chuyện cũng mím chặt, như thể đang cố kiềm chế điều gì đó.
Cô hơi tiến về phía trước một chút mà anh đã phản ứng rất nhanh!
Cả người đập vào thành thang máy, một tay nắm chặt lấy tay vịn, trên mu bàn tay đột nhiên nổi lên gân xanh rõ ràng.
“Anh Phó, anh, anh làm sao vậy?” Tô Diệu Ngôn hỏi.
Phó Doanh Xuyên nhắm mắt lại, hai hàng lông mày nhíu chặt lại cố mở to mắt ra, lạnh lùng nói: “Không sao.”
Nhìn anh có chỗ nào giống không sao chứ?
Tô Diệu Ngôn lại thận trọng tiến lên vài bước, khoảng cách càng lúc càng gần khiến cô có thể nhìn thấy rõ mồ hôi đang chảy từ trên trán anh xuống, dừng lại trên thái dương.

Chỉ vài giây ngắn ngủi, đôi môi anh hoàn toàn không còn chút sắc tố nào, trắng bệch giống hệt khuôn mặt anh.
“Anh Phó.” Cô bước tới bên cạnh anh: “Anh thấy không thoải mái ở chỗ nào? Nói cho em biết đi.”
Người đàn ông nhắm chặt hai mắt không nói lời nào, ý muốn chịu đựng.
Tô Diệu Ngôn thật sự sợ, nhưng sự sợ hãi khác hẳn nỗi sợ khi thang máy dừng lại.
Cô chưa từng nhìn thấy Phó Doanh Xuyên trong bộ dạng như thế này.

Trong mắt cô, anh vô cùng lạnh lùng, lạnh lùng đến mức giống như một cỗ máy chính xác không bao giờ xảy ra vấn đề nào.

“Rốt cuộc anh…”—Đọc FULL tại —
Cô còn chưa dứt lời, thân hình cao lớn của người đàn ông từ từ trượt xuống trên mặt tường.
Phó Doanh Xuyên ngồi xuống đất.
Anh nắm chặt hai tay, liên tục trấn an trong lòng rằng đây chỉ là do thang máy xuất hiện trục trặc thôi, tất cả đều không liên quan đến năm đó, bây giờ không phải năm đó, anh đã sớm quên rồi.

Nhưng giờ phút này, sức mạnh trái tim và trí nhớ của anh là hai loại sức mạnh khác nhau hoàn toàn, chúng chiến đấu kịch liệt với nhau, và trí nhớ của anh lần lượt chiếm thế thượng phong, truyền phát những hình ảnh trong quá khứ.
Chiếc áo len trắng dính máu… Trong thùng giấy chật chội… Thi thể lạnh như băng…
Phó Doanh Xuyên đột nhiên mở mắt, đồng tử run lên kịch liệt.
Ngay trước khi anh sắp mất kiểm soát, một đôi tay ấm áp và mềm mại phủ lên tay anh, nắm lấy nó.
“Đừng sợ.”
Tô Diệu Ngôn ngồi xuống bên cạnh Phó Doanh Xuyên, ở bên cạnh anh.
Cô không biết anh bị làm sao, nhưng bộ dạng này của anh khiến cô thấy đau lòng, giống như nỗi hoảng sợ và bất lực khi ba cô mất lúc còn nhỏ.

Cô không thể tìm thấy lối thoát, chỉ có thể khép mình lại, cầu mong bình minh sẽ đến sớm.
“Nếu anh cảm thấy khó thở, có thể cởi bỏ cúc cổ áo ra.” Cô nhẹ giọng nói: “Sẽ rất nhanh có người tới cứu chúng ta thôi, sẽ không có chuyện gì đâu.”
Phó Doanh Xuyên ngước mắt nhìn cô.
Ngay cả trong hoàn cảnh như này, trạng thái tinh thần như này, nhưng sự sắc bén và quyết liệt trong mắt anh vẫn còn đó, chỉ cần một cái liếc mắt cũng mang tới cho người ta cảm giác áp bức.
Tô Diệu Ngôn vừa bối rối lại vừa cảm thấy tội lỗi, vội vàng buông tay ra.
Nhưng khi tay cô vừa mới thoáng nhấc lên đã bị anh dùng sức ấn trở lại.

Anh nói: “Đừng đi.”
“…”
Nhịp tim lại mất kiểm soát.
Cô biết anh chỉ đang cần sự an ủi trong hoàn cảnh này thôi, nhưng cô vẫn không khỏi cảm thấy hạnh phúc và vui vẻ.

Đây là lần đầu tiên anh cần cô.
“Không, không đi.” Cô lại nắm lấy tay anh lần nữa, nắm thật chặt, ngoan ngoãn ngồi ở bên cạnh anh: “Em sẽ không đi đâu cả.”
Phó Doanh Xuyên vẫn luôn quay đầu nhìn cô chăm chú, ánh mắt không chút e ngại.—Đọc FULL tại —
Cô có một gương mặt thanh thoát, làn da trắng mịn không chút tỳ vết.

Cô như thay đổi hoàn toàn với kiểu trang điểm đậm trong buổi quay phim lúc buổi chiều.

Nhưng cô lúc đó cũng rất đẹp, một vẻ đẹp khác hẳn vẻ đẹp hiện tại.
Anh chợt nhớ tới một câu: “Trang điểm đậm luôn luôn phù hợp.”
“Tại sao lại trốn?” Phó Doanh Xuyên hỏi như vậy khi chưa có sự cho phép của não bộ.
Tô Diệu Ngôn giật mình, quay đầu nhìn sang người đàn ông bên cạnh.

Trong lúc nhất thời, hai người mặt đối mặt, khoảng cách rất gần, gần đến nỗi cô thậm chí còn có thể nhìn thấy trong đôi mắt anh vẫn còn lưu lại chút dư chấn.
“Em…”
Hỏi cái gì không hỏi, sao lại hỏi câu này chứ.
“Em vẫn còn rất sợ anh sao?” Anh nói: “Tại sao?”
“…”
Sao lại nhiều câu hỏi như vậy chứ.

Tô Diệu Ngôn khẽ cắn môi, định nói là không có chuyện đó, nhưng khi đối mặt với Phó Doanh Xuyên, cô khó nói ra được lòng mình, nói dối lại càng khó hơn.

Anh cường thế cướp đi mọi con đường của cô, luôn có thể ép cô vào ngõ cụt, khiến cô không còn nơi nào để chạy trốn.
“Em, chuyện đó em…”
Cô lo lắng đến nỗi lòng bàn tay bắt đầu đổ mồ hôi, cô muốn thoát khỏi tay anh, nhưng anh không buông, lúc này đã trở thành anh nắm tay cô.
“Anh có thể buông tay ra trước được không?”
“Không thể.”
“…”
Cô không muốn, cô sợ nếu bây giờ cứ nắm tay như vậy, tâm tư của cô sẽ lộ ra ngoài, đành phải nói: “Em chỉ là, chỉ là không quá thân quen với anh.”
Sau khi nói xong, sức lực mà bàn tay đang nắm tay cô càng tăng thêm.
“Không thân?” Giọng nói trầm thấp mang theo chút khàn khàn của người đàn ông lơ lửng trong thang máy, dường như còn nhuốm một chút giễu cợt: “Như thế nào mới gọi là thân quen?”
“…”—Đọc FULL tại —
“Có người nào đó bị lạc trong rừng, anh tìm được cô ấy còn cõng cô ấy về, như vậy không thân quen sao?”
“Có người nào đó thậm chí còn không biết làm bài toán kẻ đường phụ cơ bản nhất, anh đã phải giảng tới giảng lui cả chục lần, như vậy không thân quen sao?”
“Có người muốn thi đấu giành tiền thưởng, anh đã dẫn theo cô ấy cả một đường tới vị trí thứ nhất, như vậy không thân quen sao?”
“Em nói xem, như thế nào mới gọi là thân quen?”
“…”
Trước đây, Tô Diệu Ngôn đã nghĩ rằng lúc anh giảng bài cho cô có thể tính là lần nói dài nhất, nhưng lần này khác hẳn, hơn nữa nội dung còn không ngừng chất vấn cô, nói rằng cô giống như một con sói mắt trắng (*) bội bạc.
(*) Sói mắt trắng: là từ chỉ người vong ơn bội nghĩa, tâm địa tàn bạo
“Anh, những chuyện anh vừa nói đã xảy ra rất lâu rồi.” Cô căng não biện minh cho mình.
Phó Doanh Xuyên lạnh lùng nói: “Cho nên, điều đó có nghĩa là em có thể quên hết đi sao?”
“…”
Sự im lặng bao trùm trong thang máy, phía trên thỉnh thoảng vang lên những tiếng nói chuyện của nhân viên cứu hộ, nhưng không rõ ràng.
Tô Diệu Ngôn không dám trắng trợn nhìn đôi tay đang nắm lấy nhau của hai người.

Cô sợ nếu cô nhắc nhở anh, anh sẽ buông tay ra.

Ngay cả một chút thân mật nhỏ như vậy nhưng đối với cô cũng đã là quá đủ.
Mà những điều anh vừa nói, mặc dù cô đã cố tình không nhớ tới trong những năm qua, nhưng không có gì đáng ngạc nhiên, cô vẫn nhớ rõ từng chuyện, thậm chí ngay cả anh có quên, cô cũng sẽ ghi nhớ trong lòng.
“Anh nói như vậy, em…”
Rầm!
Thang máy đột ngột rơi xuống.
Tô Diệu Ngôn sợ tới mức nhắm chặt hai mắt lại lao vào trong lòng Phó Doanh Xuyên, mà Phó Doanh Xuyên cũng ôm lấy cô một cách tự nhiên, thậm chí còn dùng cái tay còn lại của mình ôm lấy cô.

Anh biết thật ra cô rất sợ, chỉ là cô phải cố gắng tỏ mạnh mẽ vì anh.
Chỉ vì anh…
Trong lòng Phó Doanh Xuyên nhanh chóng hiểu rõ ba chữ này.—Đọc FULL tại —
“Hai vị bên trong!” Có tiếng gọi vọng xuống từ trên cao: “Thang máy bị kẹt lại ở giữa lối đi, cho nên cần phải hạ xuống một chút.

Hai người đừng lo lắng, sẽ nhanh chóng kết thúc thôi.”
Tô Diệu Ngôn từ từ mở mắt ra, thứ lọt vào trong mắt cô chính là chiếc áo sơ mi trắng của người đàn ông.

Hương thơm mát lạnh trên người anh không thay đổi chút nào, vẫn là mùi hương thanh thanh nhẹ nhàng trước đây, có tác dụng trấn an tâm hồn.
“Có lẽ chúng ta sẽ được ra ngoài sớm thôi.” Cô nói, căng thẳng thoát ra khỏi vòng tay của người đàn ông.
Phó Doanh Xuyên không đáp lại, nhưng hơi thở của anh đã trở nên nặng nề hơn một chút.
Cô nhận ra điều đó, vội hỏi: “Anh lại thấy khó chịu sao? Anh thử hít sâu một hơi xem, hoặc là tháo cà vạt ra.

Không khí vốn không lưu thông ở đây.”
Người đàn ông mím môi dưới, nhắm mắt lại, lông mày nhíu chặt hồi lâu không chịu buông lỏng.
Tô Diệu Ngôn không biết triệu chứng của anh như vậy là bị bệnh gì, nhưng cô phải nghĩ biện pháp để anh bớt khó chịu.

Vì vậy, cô lớn mật giơ tay lên.
“Cởi ra, được không?” Giọng nói của cô run rẩy, tay cũng run rẩy: “Bây giờ anh không phải làm việc, không cần phải thắt cà vạt.”
Lông mày anh thoáng giãn ra một chút, nhưng vẫn không nói gì.
Cô cắn răng, vừa mới thoáng gỡ ra một chút, người đàn ông đột nhiên giữ tay cô lại, đôi mắt màu hổ phách của anh lập tức khóa chặt cô.
“Em không phải…” Cô xấu hổ muốn rút tay về, nhưng anh lại không cho, hai người lâm vào bế tắc: “Em sợ anh khó chịu.

Khi khó thở, nhiệm vụ đầu tiên chính là giữ cho không khí được lưu thông, không được để thứ gì quấn quanh cổ, anh đừng…”
Khóe miệng Phó Doanh Xuyên nhanh chóng nhếch lên, nhưng ánh sáng mờ không đủ để cô gái nhìn thấy.

Anh hỏi: “Em coi anh là người ở dưới nhà em sao?”
“…”
Anh là người nào chứ, anh đúng là “Đại gia” mà!
(*) Ở đây, tác giả dùng hai chữ “大爷” (Đại gia).

Trong tiếng Trung, đại gia có nghĩa là mọi người/ người khác hoặc là một người nào đó có địa vị và giàu có trong xã hội (Giống như nước mình hay gọi mấy người giàu có là đại gia ý:v).

Trong câu này của Diệu Diệu, chữ “Đại gia” đầu tiên có nghĩa là người nào đó, chữ “Đại gia” thứ hai ý bảo anh giàu có.
Nhưng lời này dù nghe thế nào cô cũng thấy kỳ lạ, còn chưa kịp hỏi, người đàn ông đã nắm chặt lấy tay cô rồi kéo xuống, khàn giọng nói: “Kéo ở đây là nó sẽ được cởi ra.”
***
Phó Doanh Xuyên và Tô Diệu Ngôn đã được giải cứu thành công.—Đọc FULL tại —
Khang Tuyền và Phan Tiểu Bảo luôn túc trực phía sau các nhân viên công tác, lo lắng không thôi.

Nhưng sau khi có người thực sự tiến tới, cả hai lại chết lặng.
Họ chỉ nhìn thấy quần áo của Phó Doanh Xuyên xộc xệch, ba chiếc cúc trên áo sơ mi bị cởi ra.

Càng không thể tưởng tượng hơn chính là, cà vạt của anh lại nằm trong tay Tô Diệu Ngôn… Bọn họ đã làm gì trong thang máy? Cởi cà vạt là phương pháp an ủi kiểu mới sao?
Khang Tuyền và Phan Tiểu Bảo liếc nhìn nhau, không dám hỏi gì.
Nhưng nhân viên công tác lại rất thẳng thắn, hỏi bọn họ: “Cô gái, cô rất sợ hãi sao? Để bạn trai của cô an ủi một chút đi.”
“Không, không phải.

Chúng tôi là…”
Cô xua tay, chiếc cà vạt trong tay lắc lư theo khiến cô lập tức đỏ mặt.
Phó Doanh Xuyên thấy vậy, cúi đầu cười, sau đó kéo cô lại bên cạnh mình, nói: “Đừng trì hoãn công việc của mọi người nữa.”
Sau đó, Thiệu Nam đến cùng với bác sĩ.
Xảy ra chuyện như vậy, Khang Tuyền đề nghị đêm nay ở lại Bốn Mùa, qua một đêm mới xuất phát sau.
Bác sĩ cũng kiểm tra sức khỏe cho Tô Diệu Ngôn, mọi thứ đều bình thường.

Nhưng khi đến lượt Phó Doanh Xuyên, anh lại nói “Không cần”, không phải kiểm tra gì cả.
Nhân lúc Khang Tuyền và Phó Doanh Xuyên đang nói chuyện, Tô Diệu Ngôn đã hỏi thăm bác sĩ những triệu chứng lúc ở trong thang máy của Phó Doanh Xuyên là như thế nào?
Bác sĩ cân nhắc rồi trả lời: “Đó có thể là rối loạn tâm lý hoặc phản ứng do căng thẳng.”
“Là sao ạ?”

“Ví dụ như chứng sợ không gian hẹp.” Bác sĩ giải thích thêm: “Một số người có thể bởi vì nguyên nhân nào đó mà sinh ra tâm lý đặc biệt sợ hãi khi bị nhốt lại trong không gian nhỏ hẹp, thậm chí còn xuất hiện ảo giác trong những trường hợp nghiêm trọng.”
Tô Diệu Ngôn vô cùng lo lắng.
Lăn lộn đến gần 10 giờ, mọi việc mới hoàn toàn kết thúc.
Tô Diệu Ngôn chuẩn bị cùng Phan Tiểu Bảo quay về khách sạn của đoàn làm phim.

Trước khi đi, Phó Doanh Xuyên gọi cô lại.
“Còn có chuyện gì sao ạ?”
Phó Doanh Xuyên nhìn cô, lại quét quanh một vòng liền nhìn thấy ánh mắt tò mò của Phan Tiểu Bảo và Khang Tuyền.

Anh nói: “Vào trong phòng nói.”
“…”
Hai người tiến vào trong phòng.—Đọc FULL tại —
Phó Doanh Xuyên vừa bước vào liền hỏi: “Khi nào quay xong?”
Giọng điệu có thể so với lãnh đạo cộng thêm phụ huynh.
Tô Diệu Ngôn bí mật bĩu môi, thành thật trả lời: “Ngày kia ạ.”
“Kết thúc thì gọi điện cho anh.” Anh thấy cô định phản bác liền bổ sung: “Anh sẽ bảo tài xế tới đón em trở về.

Hoặc nếu em chê nóng thì cứ ngồi xe buýt.”
“…”
Anh mới là người không chê nóng, mùa hè nóng bức còn mặc áo vest.
“Ồ.” Cô cúi đầu che đi nụ cười nhẹ nơi khóe miệng: “Vậy thì em đi đây.”
Phó Doanh Xuyên gật đầu, trước khi cô mở cửa còn nói thêm một câu: “Đừng bao giờ trốn anh nữa.”
***
Trên đường về, Tô Diệu Ngôn như đang đi trên cây kẹo bông gòn.
Phan Tiểu Bảo nói không ngừng, nhưng một chữ cô cũng không nghe vào, trong đầu tràn ngập câu cuối cùng anh vừa mới nói —— Anh không ghét việc cô tới gần anh, đúng không?
“Này, anh nghĩ em nên xem điện thoại đi.” Phan Tiểu Bảo đột nhiên nói: “Nhỡ có chuyện gì xảy ra thì sao.

Em mất liên lạc cả tối nay rồi đó.”
Những lời này thực sự nhắc Tô Diệu Ngôn nhớ ra một chuyện.
Cô lấy điện thoại và mở nó ra, có ba cuộc gọi nhỡ từ Mạnh Nguyễn, còn có một danh sách tin nhắn dài trên Wechat.
Có một tin nhắn mà cô phải trả lời ngay bây giờ.
Hít một hơi thật sâu, Tô Diệu Ngôn mang theo biểu cảm của một tráng sĩ sắp chết mà nhấp vào hộp thoại Wechat.
Cách đây vài giờ.—Đọc FULL tại —
— [Tớ hỏi cậu chuyện này, tớ cũng chỉ là vừa nghe thấy có người nhắc tới nên mới muốn hỏi một chút.

Anh cậu và Sầm San vẫn còn qua lại chứ?]
10 phút sau, Nhuyễn ái phi trả lời tin nhắn cô vừa mới gửi.
— [Sao cậu lại hỏi chuyện này? Cậu đã gặp Sầm San sao?]
— [Đừng để ý đến chị ta]
— [Cái gì mà anh tớ với Sầm San còn qua lại không? Hai người bọn họ qua lại lúc nào vậy?]
……
“Em bị sao vậy? What?”
Phan Tiểu Bảo nhìn đôi mắt của Tô Diệu Ngôn hốt hoảng trong chốc lát, sau đó sáng rực như ánh đèn flash, sau đó lại ảm đạm giống như hồ nước phẳng lặng… Anh ta thật sự sợ sau này cô nhóc này mà đi diễn sẽ bị ma nhập.
“Anh véo em một cái đi.”
“Hả? Em nói cái gì… Ai ui da! Mẹ nó! Em véo anh làm gì!”
Tô Diệu Ngôn ngây ngô mỉm cười: “Anh rất đau đúng không?”
“…”—Đọc FULL tại —
“Đau là được rồi.”
Không đau thì sao có thể là sự thật chứ..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.