Bạn đang đọc Khúc Ước Nguyện – Chương 27: “mà Chị Cũng Sẽ Không Bao Giờ Nói ‘em Thích Anh’ Với Bất Kỳ Ai Nữa”
Editor: YuuNgày hôm sau, lão Thượng đưa hai chị em Tô Diệu Ngôn về tòa nhà ở của người nhà nhân viên bệnh viện.
Lệ Hạo có hẹn đi đá bóng với bạn học, Tô Diệu Ngôn dọn qua nhà rồi đi tới studio tìm Diệp Nhiễm.
Lần này, lại gõ cửa hồi lâu cũng không thấy ai trả lời.
Tô Diệu Ngôn bấm số điện thoại, tiếng chuông nhanh chóng vang lên trong nhà, cô đập cửa mạnh hơn: “Chị Diệp? Chị Diệp! Chị ở nhà thì mau ra mở cửa đi, hay là chị xảy ra chuyện gì rồi? Chị Diệp!”
Ngoại trừ tiếng chuông điện thoại liên tục vang lên thì không có bất kỳ phản hồi nào.
Tô Diệu Ngôn đi vòng sang cửa sổ phía sau studio xem có nhìn thấy gì không… Trong bếp, Diệp Nhiễm ngất đi, một chân thò ra ngay bên cạnh cửa sổ.
***
Có nằm mơ Tô Diệu Ngôn cũng không bao giờ nghĩ đến chuyện này.
Vốn tưởng rằng sẽ trò chuyện vui vẻ với giáo viên dạy diễn xuất, sau đó nhờ Diệp Nhiễm nói giúp, thương lượng với giáo viên về việc xin vào học viện Điện Ảnh… Nhưng giờ, điều mà cô nhận được chính là tin, Diệp Nhiễm bị ung thư phổi.
“Tế bào ung thư đã có dấu hiệu lan rộng.” Bác sĩ nói: “Nếu có thể, cháu nên khuyên người bệnh nhập viện, trị bệnh bằng hóa trị một thời gian để xem hiệu quả như thế nào, sau đó mới bàn đến phương án điều trị tiếp theo.”
Tô Diệu Ngôn hoàn toàn choáng váng.
Những lời bác sĩ nói khi thì rõ ràng, khi thì mơ hồ, vang lên đứt quãng trong tai cô, cô cũng không biết rõ bác sĩ đang nói về cái gì…
Diệp Nhiễm đang truyền dịch ở trong phòng bệnh.
Quý Nghiêu chạy tới khi Tô Diệu Ngôn đang ngồi ngơ ngác trên băng ghế dài bên ngoài.
Vừa hay ngày mùng 6 hôm nay, mọi người hẹn đi hát ở K, lúc anh ấy gọi điện tới, bên phía cô rất ồn ào, hơn nữa giọng nhân viên y tế hỏi người nhà đâu rất rõ ràng, rất đột ngột, lúc này anh ấy mới biết được cô đang ở trong bệnh viện.
“Đã xảy ra chuyện gì vậy?” Quý Nghiêu toát mồ hồi, thở hổn hển: “Là người thân hay là ai?”
Phản ứng của Tô Diệu Ngôn chậm mất mấy nhịp, cô mơ màng ngẩng đầu nhìn người trước mặt, một lúc sau mới ấp úng nói: “Đàn anh, sao anh lại ở đây?”
Quý Nghiêu vỗ vỗ vai cô, an ủi: “Em đừng sợ, có bệnh thì bác sĩ sẽ chữa trị, sẽ không có chuyện gì đâu.”
Cô nghe xong thì gật đầu, không nói thêm gì.
Một lúc sau, các bạn học thay phiên gọi điện cho Quý Nghiêu bảo anh quay lại.
Tô Diệu Ngôn cũng nói rằng mình ở lại với bạn thêm chút nữa, sẽ không ở lại lâu, nếu Quý Nghiêu bận việc gì thì cứ đi trước đi.
Quý Nghiêu thực sự không thể trốn được nhiều người như vậy, dặn dò mấy lâu liền rời đi.
Trên hành lang dài tràn ngập mùi nước khử trùng nồng nặc, bác sĩ, y tá, người bệnh, người nhà, thậm chí cả cô lao công cũng đi lại không ngừng trên hành lang, thực hiện nhiệm vụ của mình.
Tô Dục Văn từng nói bệnh viện là nơi mâu thuẫn nhất trên đời này, hai thái cực sống và chết không lúc nào là không diễn ra ở đây, là lẽ thường của cuộc sống, mà vô thường cũng là quy luật.
Tô Diệu Ngôn không thể đối mặt với sự sống và cái chết một cách lý trí như mẹ cô, sự ra đi của ba cô vẫn là nỗi đau không thể dứt ra được trong lòng cô.
Cho dù vết thương đã đóng vẩy thì trên da vẫn luôn có một vết sẹo khắc sâu, không thể nào xóa bỏ được.
Bru bru bru ——
Nhìn thấy người gọi tới là Mạnh Nguyễn, Tô Diệp Ngôn lập tức không kìm nén được nước mắt.
Cô cầm điện thoại chạy đến cầu thang, vừa nghe máy liền nghe thấy giọng nói vui vẻ của cô bạn thân: “Sao rồi? Giáo viên có nói là gặp được mầm non tốt nhất trong sự nghiệp dạy học không?”
“…”
“Tớ nói với cậu này, người ta có khen cậu thì cậu cũng phải khiêm tốn một chút, đừng… Diệu Diệu, cậu có đang nghe không vậy? Diệu Diệu.”
“Chỉ có khoảng 10% đến 20% thôi.”
“Cái, cái gì cơ?”
Xác suất vượt qua được ung thư phổi giai đoạn cuối chỉ có 10% —— 20%
***
Diệp Nhiễm tỉnh lại liền cảm thấy bụng nhói đau, đặc biệt là khi thở mạnh.
Cô ấy nhíu mày, còn chưa kịp biết mình đang ở đâu thì đã nghe thấy có người nói với mình: “Chị thấy thế nào rồi?”
Hốc mắt đỏ hồng của Tô Diệu Ngôn còn chưa biến mất hoàn toàn, lúc này nhìn người bạn tốt của mình, ánh mắt cô không biết phải nhìn nơi nào.
“Em… Chị…”
“Để em gọi bác sĩ tới trước.”
“…”
Bác sĩ tới kiểm tra sức khỏe cho Diệp Nhiễm, những gì ông ấy nói cơ bản đều là những gì cô ấy nghe được mỗi khi tới kê đơn thuốc: “Có hy vọng điều trị khỏi bệnh”, “Bệnh này đừng nên trì hoãn nữa”, “Nhập viện trước rồi nói tiếp.”
Sắc mặt của Diệp Nhiễm vô cùng thờ ơ, chỉ lộ ra một chút đau thương khi nhìn đến Tô Diệu Ngôn bên cạnh.
Trong phòng bệnh trắng tinh, ống truyền dịch tí tách vận chuyển nước thuốc vào cơ thể bệnh nhân, dung hòa cùng với máu người bệnh.
Máy tạo độ ẩm trên tủ đầu giường có lẽ đã lâu năm, phát ra những tiếng ùng ục thật khó chịu.
“Sợ rồi sao.” Diệp Nhiễm cười: “Thật ra cũng không có gì cả, con người ai cũng phải trải qua sinh, lão, bệnh, tử.”
Cơ miệng của Tô Diệu Ngôn căng cứng, cô không muốn khóc trước mặt Diệp Nhiễm, nhưng đôi khi trái tim bị tổn thương còn có thể giả vờ không sao, mà nước mắt lại không nghe trái tim nói.
“Tại sao chị không nói sớm với em.” Cô khịt mũi.
Diệp Nhiễm vẫn mỉm cười, lười biếng vặn cổ một cái, nhờ Tô Diệu Ngôn giúp cô ấy điều chỉnh đầu giường.
“Nói hay không thì có ý nghĩa gì chứ?” Cô ấy nói: “Hơn nữa, chị cũng… Nhân tiện, lần đầu tiên chúng ta gặp mặt, có phải em rất tò mò tại sao chị ở tuổi này vẫn một mình đúng không?”
Tô Diệu Ngôn đang kéo lại chăn bông, nghe vậy thì giật mình.
Khi đó, cô cảm thấy Diệp Nhiễm rất đẹp, không phải đẹp theo kiểu lông mày rậm hay mắt to, mà là một loại vẻ đẹp thanh cao có kết cấu, đôi mắt đan phượng một mí, có chút tinh nghịch, trên người cũng mang theo khí chất tuổi trẻ, không hề giống một người gần 40 tuổi chút nào.
“Khụ khụ! Khụ khụ khụ khụ!”
Tô Diệu Ngôn hoàn hồn, vội vàng đi rót nước.
Diệp Nhiễm lắc đầu, trêu chọc cô: “Nếu uống nước có tác dụng thì ung thư phổi đâu gọi là ung thư chứ?”
“Có thể… Chị có thể đừng nói như vậy được không?” Tay cô siết chặt quai cốc: “Không vui chút nào.”
Diệp Nhiễm dừng lại, vỗ nhẹ vào tay cô, nói: “Được.”
Phòng bệnh lại một lần nữa vang lên tiếng tí tách của bình truyền dịch hòa cùng tiếng ùng ục của máy tạo độ ẩm, tĩnh lặng theo quy luật.
Thật lâu sau.
“Chị vẫn luôn chờ đợi một người.” Diệp Nhiễm đột nhiên nói.
Cô ấy nhìn ra ngoài cửa sổ, mây trắng rải rác trên bầu trời, không kết dính lại với nhau.
Thỉnh thoảng, một vài con chim sẻ bay vụt qua, mang tới hơi thở của cuộc sống.
Diệp Nhiễm là con ngoài giá thú.
Kể từ lúc cô ấy nhớ được đến giờ thì cô ấy chưa từng được gặp ba mình, cũng may, ba cô ấy đã để lại cho mẹ cô ấy một số tiền không nhỏ.
Lúc cô ấy học cấp 3, mẹ cô ấy đã mất trong một vụ tai nạn xe hơi do say rượu.
Sau khi mất đi người thân, cô ấy đau buồn tới nỗi bắt đầu ăn chơi phá phách.
Khi đó, cô ấy rất nổi loạn, làm không ít những chuyện phi thường.
Các bạn cùng lớp và giáo viên đều không thích cô ấy, nhìn thấy cô ấy là trốn tránh, không muốn nói chuyện nhiều với cô ấy.
Vào năm cuối đại học, cô ấy đi cắm trại dã ngoại với một nhóm cả trai lẫn gái mà cô ấy quen được trong quán bar, tình cờ gặp bão tuyết.
Tình hình lúc đó ngàn cân treo sợi tóc chẳng khác gì bị tai nạn hoặc bị bệnh nan y.
Cũng may sau đó, có một vài người đam mê việc leo núi đi ngang qua đã giải cứu bọn họ, còn đưa cho bọn họ những miếng lương khô mà những người đó mang theo bên mình.
Diệp Nhiễm bởi vì nguy hiểm trước đó mà vẫn còn sợ hãi, cô ấy trốn trong góc run rẩy, mà những người bạn khác đang ăn mừng vì còn sống sót, không ai để ý tới cô ấy.
Ngay khi cô ấy cảm thấy sắp bị nghẹt thở thì có người ngồi xổm xuống bên cạnh cô ấy, nói: “Uống chút nước ấm đi, sẽ cảm thấy thoải mái hơn đó.”
Người đàn ông đó mặc quần áo mùa đông dày kín mít, đội mũ và đeo khẩu trang, chỉ có đôi mắt sáng và hiền dịu lộ ra.
Diệp Nhiễm đã quen biết Chu Lục Văn sau chuyện này.
Chu Lục Văn là giáo viên Vật Lý cấp 3, ba mẹ đều là nhân viên công chức, có khuôn phép và trách nhiệm.
Tính cách anh ấy cũng rất chân thành, nho nhã và lễ độ.
Điều duy nhất không thích hợp với tính khí tốt đẹp này có lẽ là anh ấy thích leo núi.
Mới đầu, Diệp Nhiễm cảm thấy người như Chu Lục Văn rất thú vị nên cô ấy đã cố tình trêu chọc anh ấy, muốn xem anh ấy tức giận sẽ như thế nào.
Nhưng người này trời sinh không biết tức giận, chỉ biết đối xử tốt với người khác.
Tốt đến mức lần đầu tiên Diệp Nhiễm biết thế nào là rung động.
“Mẹ anh ấy tình cờ bắt gặp bọn chị khi bọn chị đang ăn tại một nhà hàng.” Diệp Nhiễm nhớ lại: “Lúc sau anh ấy đi thanh toán, chị nhìn thấy điện thoại của anh ấy sáng lên.
Chị tò mò nên đã nhìn, là mẹ anh ấy gửi tin nhắn cho anh ấy.”
—— [Đừng tiếp xúc với những người phụ nữ không đứng đắn!]
Sau đó, có lẽ là bởi vì bị khinh thường hoặc là tự ti, Diệp Nhiễm đã kháng cự Chu Lục Văn một thời gian.
Một ngày nọ, khi cô ấy đang đi mua sắm ở trung tâm thương mại, cô ấy nhìn thấy một cô gái rất xinh đẹp và nhu mì đi bên cạnh Chu Lục Văn.
Mẹ của Chu Lục Văn cũng ở đó, bà ấy còn mua cho cô gái đó một cái váy, ánh mắt nhìn cô gái đó đều rất ân cần và yêu thương.
Diệp Nhiễm đã nghĩ, cô ấy vĩnh viễn không nhận được ánh mắt như vậy.
Cô ấy lại bắt đầu phóng túng chính mình, mỗi ngày đều chìm đắm trong men rượu, không say không về, giống như muốn đem đoạn tình cảm chưa bao giờ từng có trong đời nôn sạch hết ra mới được.
Nhưng mỗi khi tỉnh lại sau cơn say rượu, nụ cười dịu dàng của người đàn ông đó luôn tra tấn cái đầu đau muốn nứt ra của cô ấy.
Diệp Nhiễm không thể quên được Chu Lục Văn.
“Không phải là người yêu thì tra hỏi cái gì chứ? Một sinh viên đại học như chị làm gì có dũng khí như vậy?” Diệp Nhiễm cười rộ lên, khi cười, đôi mắt cô ấy chợt đỏ hoe: “Chị đã mời anh ấy đi ăn cơm, anh ấy đồng ý.
Chị nói với anh ấy rằng chị có một chuyện quan trọng muốn nói với anh ấy, anh ấy nói chuyện anh ấy muốn nói có thể cũng giống như vậy… Ai da, trái tim thiếu nữ của chị, chị hận không thể chạy tới hôn anh ấy một cái! Nhưng anh ấy nói anh ấy không thể đi ăn vào ngày mai được, anh ấy có hẹn đi leo núi với bạn, ngày kia mới về, hỏi chị có thể chờ được không? Chị nói chắc chắn sẽ chờ anh về.”
“Khi còn trẻ chị đàn ông như vậy sao.” Tô Diệu Ngôn cười: “Không sợ dọa người ta chạy mất à.”
Diệp Nhiễm xua tay: “Yêu đương mà, chính là nhịp tim đập thình thịch.
Hơn nữa… Diệu Diệu, em có biết đối với một người như chị mà nói, chuẩn bị bước vào một mối quan hệ khó khăn như thế nào không?”
Tô Diệu Ngôn cầm lấy tay cô ấy: “Sau đó thì sao?”
“Sau đó…” Diệp Nhiễm mím môi, không kìm được những giọt nước mắt đã kìm nén từ rất lâu,
Cuối cuộc gọi, Chu Lục Văn giải thích với cô ấy rằng ba mẹ anh ấy đã giới thiệu anh ấy cho một cô gái, anh ấy đi ăn tối vì mặt mũi của ba mẹ, nhưng anh ấy đã nói rõ ràng trong bữa tối đó.
Sau khi Diệp Nhiễm nghe sau, cô ấy khi thì khóc, khi thì cười giống như một con ngốc.
Tình yêu sao?
Cô ấy nghĩ, đây chính là tình yêu.
Cô ấy tràn đầy niềm vui chuẩn bị cho bữa tối ngày hôm đó, thậm chí còn lấy bộ quần áo do chính mình thiết kế và may đo ra để mặc, chuẩn bị mang tới cho Chu Lục Văn một sự kinh ngạc, cho anh ấy biết rằng bạn gái của anh ấy tài năng như thế nào…
Nhưng, cuộc tình này đã kết thúc vào buổi tối hôm sau.
Chu Lục Văn và bạn của anh ấy đã gặp nạn khi đang leo núi, không ai trong số họ may mắn được cứu thoát.
Câu nói “Em thích anh” cứ như vậy mà phong ấn trong lòng Diệp Nhiễm, cả đời này không bao giờ có thể nói ra.
***
Về đến nhà, Tô Diệu Ngôn ngã xuống ghế sofa.
Mu bàn tay của cô đặt ở trên trán, đôi mắt khẽ nhếch lên che kín tơ máu trong đó.
Lệ Hạo nghe thấy động tĩnh thì đi ra ngoài, nhìn thấy bộ dạng tiều tụy của cô, cậu nhún vai, ghét bỏ đầy mặt: “Đúng là không thể trông cậy rằng chị sẽ tạo tấm gương tốt cho em, nhưng tốt xấu gì chị cũng phải chú ý tới hình tượng của mình đi, biết chưa?”
Bru bru bru ——
Nhìn thấy Mạnh Nguyễn gọi tới, Tô Diệu Ngôn miễn cưỡng xoay mặt vào trong sofa, nói: “Trước khi tức giận với chị thì về phòng làm bài tập đi.”
Lệ Hạo ngửi thấy mùi bất thường thì chửi thầm một hồi rồi chạy về phòng đóng cửa lại giả chết.
“Alo, Nhuyễn Nhuyễn.”
“Về nhà chưa?”
“Rồi, vừa mới về đến nhà.”
“Cũng không biết anh tớ bận cái gì nữa, tớ gọi cho anh ấy cả một buổi trưa mà không thể gọi được.” Mạnh Nguyễn nói: “Tớ đã gọi cho trợ lý Thiệu, nghe có vẻ đang có chuyện gì đó khẩn cấp cần phải giải quyết, hoặc là bị bác tớ gọi đi.
Đợi lúc nào tớ gọi được anh ấy, tớ sẽ hỏi về phương thức liên lạc với chuyên gia về trị liệu ung thư phổi, cậu đừng lo.”
Tô Diệu Ngôn nói: “Không sao đâu, không cần phải phiền phức như vậy.
Cậu quên mẹ tớ cũng là bác sĩ sao, cũng quen không ít người đâu.”
Mạnh Nguyễn nghe thấy tiếng khóc của Tô Diệu Ngôn trong điện thoại, trong lòng sốt ruột đến nỗi thật sự quên mất Tô Dục Văn là một bác sĩ nổi tiếng.
“Vậy thì tốt rồi.” Cô ấy thở dài: “Lát nữa cậu hỏi dì Văn xem thế nào, tớ cũng sẽ hỏi anh tớ.
Cùng lắm thì còn ba tớ, ba tớ quen biết rất nhiều quân y, rất đáng tin cậy.
Cậu đừng… Buồn quá.”
Tô Diệu Ngôn nói cảm ơn.
Cúp điện thoại, phòng khách yên tĩnh đến đáng sợ.
Chiếc bình hoa dài trên bệ cửa sổ đổ bóng méo mó xuống sàn nhà, giống như cái bóng ma đang nhảy múa, như thể chỉ cần không cẩn thận một chút, nó sẽ bò lên ghế sofa, quấn chặt lấy người đang ngồi trên ghế sofa.
—— “Chị đã nói vô số lần câu ‘Em thích anh’, ‘Chúng ta hẹn hò được không’, ‘Em sẽ cố gắng trở thành một cô gái tốt hơn’ trước bia mộ anh ấy… Nhưng anh ấy không thể nghe thấy, cuối cùng anh ấy cũng không thể nghe thấy.”
—— “Mà chị cũng sẽ không bao giờ nói ‘Em thích anh’ với bất kỳ ai nữa.”
Tô Diệu Ngôn nằm thẳng trên sofa, trong đầu đều là hình ảnh Diệp Nhiễm ôm mặt khóc nức nở, cô ấy khóc như một đứa trẻ mất đi món đồ mà nó yêu thích.
***
Hai ngày sau, Mạnh Nguyễn cùng Tô Diệu Ngôn đến gặp giáo viên dạy diễn xuất.
Cô giáo họ Cố, khoảng 40 tuổi, khí chất thanh tao như bông hoa lan, là một người phụ nữ hiền dịu và nhã nhặn.
“Em rất có tố chất, đây là điều mà đa số những người muốn làm nghề này cố gắng cũng không thể có được.” Cô giáo Cố nói: “Nhưng em cũng phải biết, học cái này không hề rẻ, lại không dễ dàng chút nào.
Cuối cùng có thể đạt được đến lông phượng sừng lân (*) hay không, em có thể phải chịu rất nhiều đau khổ.”—Đọc FULL tại —
(*) Lông phượng sừng lân: Lông phượng và sừng kỳ lân là những thứ rất hiếm, đây là thành ngữ ẩn dụ cho một vật hoặc một người rất đáng quý, quý hiếm.
Tô Diệu Ngôn gật đầu.
Cô giáo Cố mỉm cười, nâng gọng kính lên: “Khi nào em có thời gian thì có thể đến studio của cô quan sát một chút, nhìn xem những người khác giải phóng bản chất của mình như thế nào.”
“Cảm ơn cô, cô giáo Cố!”
Tô Diệu Ngôn và Mạnh Nguyễn nhìn nhau, hai cô gái cười vui vẻ.
“Vậy được rồi, lát nữa cô còn có việc phải làm nên sẽ về trước.” Cô giáo Cô cầm túi xách lên, chợt nhớ ra điều gì đó: “Diệp Nhiễm xảy ra chuyện gì sao? Cô không gọi được điện thoại.”
Nụ cười trên môi Tô Diệu Ngôn đông cứng, thấp giọng giải thích: “Chị Diệp… Gần đây sức khỏe của chị ấy không được tốt lắm, luôn ho khan.”
Cô giáo Cố hiểu rất rõ.—Đọc FULL tại —
Sau đó, Mạnh Nguyễn nhìn cô ấy rời khỏi cửa quán cà phê, ngồi xuống đối diện Tô Diệu Ngôn.
“Dì Văn đã tìm được bác sĩ chưa?” Cô ấy hỏi: “Anh tớ phải tới London gấp, mấy ngày nữa mới về.”
Tô Diệu Ngôn thở dài, niềm vui sướng vừa rồi lập tức bị thay thể bởi sự mệt mỏi: “Mẹ tớ có giới thiệu một vị, bà ấy đã tới hỗ trợ hội chẩn.
Nhưng kết quả như thế nào còn phải đợi kết quả báo cáo nữa.”
Mạnh Nguyễn thấy cô uể oải như vậy, cố tình gọi thêm hai chiếc bánh kem nữa để cùng cô nói những chuyện vui vẻ khác.
Trước khi rời đi, Mạnh Nguyễn đi vệ sinh.
Trong lúc chờ đợi, Tô Diệu Ngôn lấy điện thoại ra tìm mấy cuốn sách mà cô giáo Cố giới thiệu.
Lúc này, Sầm San cùng hai người bạn bước vào quán cà phê.
Nhìn thấy cô, Sầm San sửng sốt.
Nhưng cô ta nhanh chóng mỉm cười, giải thích với hai người bạn rồi đi về phía bàn mà cô đang ngồi.
“Đi chơi sao?”—Đọc FULL tại —
Ngón tay của Tô Diệu Ngôn tạm dừng lại, ngẩng đầu nhìn khuôn mặt đang mỉm cười của Sầm San, vô thức nhíu mày lại.
Sầm San ngồi xuống, liếc nhìn chiếc điện thoại đặt trên bàn, ốp điện thoại có hình con nai Bambi —— Một nụ cười chế nhạo thoáng qua mắt cô ta.
“Thì ra là đi với Nhuyễn Nhuyễn.” Cô ta cười nói: “Khá tốt.
Cô có thể làm bạn với Nhuyễn Nhuyễn, không tệ.”
Tô Diệu Ngôn hoàn toàn không hiểu lời này là có ý gì.
Sầm San tiếp tục nói: “Cô nghĩ thử xem, không phải cô mơ ước làm diễn viên sao? Đến lúc phải cạnh tranh tài nguyên trong giới giải trí, tập đoàn Minh Huy sẽ là một chỗ chống lưng rất tốt.”
Sắc mặt Tô Diệu Ngôn lập tức thay đổi, tay cầm điện thoại phát ra những tiếng răng rắc như tiếng thủy tinh vỡ vụn.
“Vì vậy, cô mới phải duy trì tình bạn với Nhuyễn Nhuyễn.” Nụ cười trên môi Sầm San càng tươi tắn hơn: “Tương lai, con bé chính là sự giúp đỡ lớn nhất của cô.”
Cộp!—Đọc FULL tại —
Tô Diệu Ngôn đặt điện thoại xuống mặt bàn.
“Cô Sầm, có phải trong mắt cô, những người có xuất thân từ gia đình bình thường làm gì cũng là có mục đích đúng không? Người bình thường không thể có ước mơ làm diễn viên; Người bình thường không thể kết bạn với người giàu có; Thậm chí, người bình thường cũng phải ngẩng cao đầu nghe người khác xỉa xói chính mình, đúng không?”
Khi cô nói điều này, giọng điệu của cô rất ổn định, đôi mắt của cô càng sáng ngời, không chút e dè nào.
Sầm San bị nói thẳng mặt như vậy thì có chút sững sờ.
Sau khi định thần lại, cô ta chỉ cười nhếch mép.
“Vấn đề này tôi không cần thiết phải trả lời cô.
Nhưng tôi biết rằng, những người xuất thân giống nhau kết bạn với nhau mới không thấy mệt mỏi.
Giống như tôi và Doanh Xuyên đều thích đàn violin, mà những người học được đàn violin phải có trình độ cao, ngoại trừ thiên tài ra, thì chính là có tiền.
Nói cách khác, cô muốn tiếp xúc với ai, cô phải có những thứ tư bản gì đó đã.”
Tư bản…—Đọc FULL tại —
Bàn tay đang nắm chặt của Tô Diệu Ngôn đột nhiên buông lỏng.
Sầm San thấy cô không nói gì, chắc rằng khẩu khí trong lòng cô cũng đã giảm đi một nửa.
Cô ta kiêu ngạo đứng dậy, mỉm cười nói: “Xin lỗi, bạn của tôi còn đang chờ ở bên kia.”.