Bạn đang đọc Khúc Ước Nguyện – Chương 19: “em Ngồi Lên Giường Đi”
Editor: YuuLúc ở bệnh viện nghe được hai chữ “Yêu sớm”, Tô Diệu Ngôn còn nghĩ mình bị ảo giác nên cũng không để nó trong lòng, nhưng bây giờ cô thật sự lại được nghe thấy hai từ đó.
Rốt cuộc Mạnh Nhị đã nói những gì?!
Tô Diệu Ngôn cảm thấy bồn chồn, mở miệng muốn nói “Không phải” nhưng lại không thể phát ra thành tiếng, giống như chỉ cần nói hai chữ “Không phải”, nó sẽ trở thành lời ngụy biện và dối trá.
Phó Doanh Xuyên không ngờ rằng cô lại bình tĩnh như vậy, nhìn dáng vẻ có thể thấy được cô cho rằng yêu sớm là một chuyện chính đáng.
Nghĩ đến đây, ánh mắt anh chợt lạnh hơn.
“Lớp 11 là giai đoạn quan trọng kết nối với lớp 12.” Anh nói: “Nếu em có thể chắc chắn được mình sẽ đỗ vào top 10 trường danh tiếng hàng đầu, có thể làm gì cũng được.
Nếu không thể…”
“Chờ một chút.” Tô Diệu Ngôn đứng dậy, chống vào đồ đạc mà đi về phòng: “Em sẽ trở lại lập tức.”
Phó Doanh Xuyên nhíu mày.
Đợi một lát, trong phòng cô truyền đến những tiếng sột soạt, ruỳnh ruỳnh, còn cả ào ào.
Sau đó, là một tiếng rầm ——
Lúc Tô Diệu Ngôn sắp xếp lại bài thi, cô quên không tránh mép bàn, lúc ngẩng đầu lên, trước mắt cô đầy sao xẹt.
“Đang làm gì vậy?”
Một giọng nam truyền đến, Tô Diệu Ngôn tùy ý vuốt lại mái tóc, sau đó chống bàn để đứng thẳng lại, chỉ vào xấp bài thi trên bàn, biểu tình kiên định.
Phó Doanh Xuyên bước vào phòng của cô gái.
Không gian phòng ngủ không lớn, chỉ có một chiếc giường đơn, một cái bàn học, một cái kệ sách nhỏ, cùng với tủ quần áo hai cánh.
Trong phòng có rất nhiều đồ trang trí, đặc biệt là trên bức tường cạnh chiếc giường nhỏ có bảy tám khung ảnh lớn nhỏ, đủ màu sắc.
Một vài bức ảnh là cô chụp với gia đình, còn có một bức ảnh cô mặc một chiếc váy khổng tước màu trắng, động tác múa uyển chuyển, trông rất bắt mắt.
“Đây là những đề thi em đã làm trong khoảng thời gian này.” Tô Diệu Ngôn nói: “Mỗi ngày em đều làm một hai đề, ở trường cũng làm.
Làm gì có thời gian yêu sớm chứ?”
Lời giải thích này khá thuyết phục.
Phó Doanh Xuyên bước đến bên cạnh bàn học, cầm lấy tờ bài thi trên cùng, lật xem.
Vóc dáng người đàn ông cao lớn, căn phòng nhỏ trở nên chật kín vì sự tồn tại của anh.
Những đồ vật mang theo tâm hồn thiếu nữ xung quanh đều biến thành hư vô bởi áp lực không khí mạnh mẽ này.
“Em thật sự không yêu sớm.” Cô gái cúi đầu nói nhỏ: “Rất chuyên tâm học hành.”
Phó Doanh Xuyên liếc nhìn cô một cái sau đó lật bài thi, dấu x màu đỏ dày đặc như mưa, chảy thành sông máu.
“…”
Tô Diệu Ngôn có chết cũng không nghĩ mình lại đặt tờ đề thảm đến không nỡ nhìn này lên trên cùng, vừa định cướp lại nó, liền nghe thấy ——
“Trí nhớ khá tệ.”
Phó Doanh Xuyên tiếp tục nói: “Vấn đề về đường phụ này vẫn còn sai sót.
Em thêm đường phụ vào chỗ này để làm gì?”
Ngón tay Tô Diệu Ngôn cọ cọ vào nhau, thoáng ngẩng đầu, không tự tin nói: “Ở phía bên này trống.”
“…”
Phó Doanh Xuyên tiện tay cầm cái bút máy màu hồng trên bàn lên, ngồi xuống chiếc ghế xoay nhỏ, trầm giọng nói: “Cạnh BC có quan hệ vuông góc với góc A, có thể thiết lập liên kết hình học.
Ngay cả khi tam giác ECF trống, nó cũng không liên quan gì đến góc A cả.”
Thật là một chuỗi từ dài.
Tô Diệu Ngôn thầm nghĩ, nhưng thật đáng tiếc khi phải nói rằng môn Toán là môn mà cô ghét nhất.
“Không nghe à?” Phó Doanh Xuyên gõ bút xuống mặt bàn.
Tô Diệu Ngôn định thần, lắc đầu nói: “Có nghe, em đang nghe.”
Một hồi phụ đạo đau khổ bắt đầu.
Đây là lần đầu tiên Tô Diệu Ngôn nghe thấy Phó Doanh Xuyên thở dài, anh cau mày nhìn cô, trong mắt đầy sự kinh ngạc hoặc là khó hiểu.
Cô ảo não vì sự ngu ngốc của chính mình, cũng không muốn anh phải tức giận nên định nói để mình tự làm là được.
Nhưng mỗi lần ngửi thấy mùi hương mát lạnh trên người anh, cô lại ngây ngốc.
“Giải đề này.” Phó Doanh Xuyên tự ra một đề bài.
Tô Diệu Ngôn cắn bút bắt đầu động não.
Cô không hiểu công dụng của thứ Toán học chết tiệt trong cuộc sống này là như thế nào? Cũng chỉ là trừ một phần hoặc là trừ toàn bộ thôi mà.
Trong lúc cô làm bài, Phó Doanh Xuyên lại nhìn căn phòng một lần nữa.
Sau cánh tủ kính của ngăn giá sách có một huy chương pha lê ghi: Chúc mừng Tô Diệu Ngôn đã giành giải nhất nhóm múa dân gian “Vũ công tương lai”.
Thì ra cô còn có thể múa dân gian.
Phó Doanh Xuyên không tiện tiếp tục quan sát, khi anh thu ánh mắt lại, con gấu nhỏ trên giường lại đập vào mi mắt.
Anh vẫn còn nhớ bóng dáng lẻ loi của cô gái đứng giữa những tấm ga giường bay bay, trong tay ôm chặt con gấu bông nhỏ, trong mắt tràn ngập nỗi bi thương…
Người sửa chữa nói rằng con gấu nhỏ này đã được dùng khoảng chục năm, nhìn tình trạng hiện tại có thể thấy được chủ nhân của nó đã gìn giữ rất tỉ mỉ và cẩn thận.
Chỉ là không phải loại vải dệt đắt tiền, dùng qua một năm không thể tránh khỏi bị bã.
Nhưng cho dù như vậy, cô cũng gìn giữ rất cẩn thận.
“Tại sao con gấu bông này lại quan trọng với em như vậy?” Phó Doanh Xuyên hỏi.
Tô Diệu Ngôn sửng sốt, quay đầu lại nhìn con gấu nâu, sau đó lại quay đầu lại, cúi đầu.
Một lúc sau mới nhẹ giọng nói: “Là ba em tặng.”
Căn phòng đột nhiên im ắng, hai người họ đều lựa chọn im lặng.
Đồng hồ trên tường tích tắc xoay vòng.
Khoảng 10 phút sau, Tô Diệu Ngôn cuối cùng cũng đã giải quyết xong đề bài mà Phó Doanh Xuyên đưa ra.
Người đàn ông khi làm việc rất tỉ mỉ, biểu cảm tập trung, lông mi rũ xuống che đi sự sắc bén trong mắt.
Trông anh dịu dàng hơn rất nhiều —— Nếu không nói gì cả.
“Làm đúng rồi, nhưng cách giải vẫn thiếu khôn ngoan.”
“…”
Có thể giải ra là đã a di đà phật rồi, còn quan tâm đến có khôn ngoan hay không làm gì?
Tô Diệu Ngôn tự lẩm bẩm, nhưng ngoài mặt vẫn gật gật đầu, bộ dạng khiêm tốn tiếp thu lời dạy bảo: “Tối nay em sẽ tìm những đề bài tương tự để luyện tập lại, từ từ có lẽ…”
“Thực sự cần phải luyện tập.” Phó Doanh Xuyên đặt tờ giấy lên trên bàn: “Với đầu óc của em, không luyện tập là không được.
Nếu không luyện tập nhiều thì sẽ chỉ là một mớ hỗn độn.
Cho nên, đừng nghĩ về chuyện yêu sớm làm gì.”
“…”
Tại sao vẫn còn yêu sớm chứ? Ai yêu sớm!
Tô Diệu Ngôn nóng nảy đứng lên, hét lớn: “Em đã nói là em rất chuyên tâm học hành, sao anh có thể nói oan cho em như vậy chứ? Chuyện này có thể nói nhảm được sao? Chuyện này liên quan đến… Thanh danh của em!”
Phó Doanh Xuyên lạnh lùng nhìn cô.
Khi cô đứng dậy quá quyết liệt, cuốn sổ trên bàn bị rơi xuống đất, một trang của cuốn sổ bị bung ra, để lộ những dòng chữ dày đặc, mà nó lại rơi xuống ngay dưới chân người đàn ông.
Tô Diệu Ngôn nhìn thấy người đàn ông chuyển hướng nhìn xuống phía dưới, cũng nhìn theo anh.
Liếc mắt một cái, lông tơ dựng ngược!
Phó Doanh Xuyên cúi người nhặt nó lên, Tô Diệu Ngôn hét lớn “Đừng nhặt nó”, rồi lao tới giật lấy cuốn sổ trước mặt.
Kết quả, hai người đập đầu vào nhau.
“Ai da!”
Một lần nữa trước mặt Tô Diệu Ngôn tràn ngập sao xẹt, nhưng mắt cá chân của cô còn đau hơn.
Cơn đau trong phút chốc như lấy đi tất cả sức lực trên đôi chân cô, đầu gối khuỵu xuống, chân mềm nhũn rồi ngã nhào xuống đất…
—— Không thể thích Phó Doanh Xuyên được, rất xui xẻo.
Đây là di nguyện cuối cùng trước khi “lâm chung” của Tô Diệu Ngôn.
Nhưng, thứ chào đón cô không phải mặt đất lạnh lẽo lúc cô ngã xuống, mà là một thứ gì đó nóng bừng như lửa… Cô đang nằm trên cơ thể của người đàn ông, gối đầu lên bộ ngực rộng lớn, được bảo vệ rất cẩn thận.
Tô Diệu Ngôn sững sờ trong 5 giây, cho đến khi nhận ra tư thế của cô và người này, cô hoảng sợ, giãy giụa muốn đứng dậy.
“Đừng nhúc nhích.”
Giọng nói từ tính của người đàn ông hơi khàn.
Tô Diệu Ngôn cứng đờ, cắn chặt môi không biết nên làm gì.
Nhịp tim hỗn loạn dường như muốn nhảy ra khỏi cơ thể, cuốn theo nhịp tim của người phía dưới, thình thịch không thể ngăn cản.
“Đừng nhúc nhích.”
Người đàn ông nhấn mạnh một lần nữa.
Tô Diệu Ngôn thầm nghĩ cô có nhúc nhích đâu, chỉ là không thể kiềm chế được sự run rẩy của mình.
Nín thở, cô véo vào đùi mình rồi nhìn xuống, lúc này mới phát hiện ra chân của người đàn ông đang bị kẹt vào dưới ghế xoay.
“Chân anh!”
“Không sao.” Người đàn ông thấp giọng nói: “Em đừng nhúc nhích, anh sẽ đỡ em cùng đứng lên.”
Tô Diệu Ngôn ngoan ngoãn nghe lời.
Cơ mặt của Phó Doanh Xuyên căng cứng, anh cần phải hít thở sâu, nhưng sự mềm mại trên cơ thể khiến anh không thể cử động được chút nào.
Nghĩ đến sự đụng chạm này, yết hầu của anh lăn lộn, khẽ thở ra, dựa vào sức lực của phần thắt lưng để chống đỡ chính mình và cô gái lên.
Tô Diệu Ngôn ngồi dậy định dịch cái ghế sang chỗ khác, Phó Doanh Xuyên lập tức nắm lấy cánh tay cô, cảnh cáo: “Có phải em không biết nghĩ không hả?”
“Nhưng chân của anh…”
Phó Doanh Xuyên biết rằng anh không sao, chỉ là bị mắc kẹt một chút mà thôi: “Em ngồi lên giường đi.”
“… Vâng.”
Tô Diệu Ngôn lại liếc nhìn chân của người đàn ông dưới ghế, sau đó nắm lấy ga giường ngồi lên.
Đang dùng sức, bên ngoài truyền đến tiếng mở khóa, sau đó là giọng nói vui vẻ của Lệ Hạo ——
“Anh Quý Nghiêu, lâu lắm rồi anh mới đến chơi với em đó.”
Trái tim Tô Diệu Ngôn đập thình thịch, tay trượt xuống, mông lại ngồi trở lại trên người Phó Doanh Xuyên..