Bạn đang đọc Khúc Ước Nguyện – Chương 17: “xì Cái Đồ Con Gái Thiếu Tình”
Editor: Yuu“Có chuyện gì vậy?”
Tô Diệu Ngôn lùi về phía sau mấy bước, siết chặt cái nạng.
Một tên đeo khuyên tai nhìn cô, xoa cằm, cười nói: “Xinh đẹp thế này, cả dáng người nữa, xem chừng cũng không tệ đâu.”
Tô Diệu Ngôn buồn nôn.
Cô liếc nhìn xung quanh, người đến người đi nhiều như vậy, chắc chắn chúng sẽ không ngốc nghếch mà dám làm gì giữa ban ngày ban mặt đâu.
“Rốt cuộc là có chuyện gì?”
Tên đeo khuyên tai buông tay, giọng điệu chuyển sang cảnh cáo: “Chỉ là muốn nhắc nhở cô em một chút thôi, con nít con nôi vẫn nên đặt việc học lên hàng đầu.
Đừng ỷ vào việc mình xinh đẹp mà làm những điều vô liêm sỉ, nếu không… Cái gì ý nhỉ?”
Tên tóc vàng bên cạnh tên đeo khuyên tai lập tức bổ sung: “Nếu cứ tiếp tục như vậy, sớm muộn gì cũng có người đến xử lý cô em đó.”
“…”
Hai tên này xem chừng cũng chưa tốt nghiệp cấp 3, sau khi nhấn mạnh sâu sắc về tầm quan trọng của việc học với Tô Diệu Ngôn thì nghênh ngang rời đi.
Bíp bíp ——
Tô Diệu Ngôn cũng không quá lo lắng về chuyện đó.
Lúc này xe của chú hàng xóm đã tới.
Cô quay đầu lại nhìn hai vị “Giáo dục viên” đã đi xa, vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Nhưng nếu có lần sau, cô nhất định sẽ nói cho giáo viên và phụ huynh.
***
Nhà ở cho người nhà nhân viên bệnh viện.
Tô Diệu Ngôn vừa mới bước vào phòng đặt cặp sách xuống thì chuông điện thoại vang lên.
Nhìn tên người gọi tới, cô do dự một lát mới nghe máy.
“Alo, đàn anh.”
“… Thật sự rất xin lỗi em.
Anh không nghĩ mọi chuyện sẽ thành ra như vậy.
Hay là anh lên Tieba viết cái gì đó làm sáng tỏ mọi chuyện nhé?”
Tô Diệu Ngôn khẽ thở dài.
Đôi khi sự việc thật ra rất đơn giản, nhưng càng làm rõ lại càng bôi đen hơn, càng giải thích lại càng có vấn đề.
“Không cần đâu ạ.” Tô Diệu Ngôn nói: “Việc này em nên xin lỗi anh mới phải.
Anh có ý tốt muốn giúp em, không nghĩ lại… Xin lỗi, đàn anh.”
Quý Nghiêu vội nói: “Anh không sao.
Hay là chúng ta đợi hai ngày nữa xem mọi chuyện tiến triển như thế nào nhé? Nói không chừng đến lúc đó lại chìm xuống, không ai để ý tới nó nữa.”
Tô Diệu Ngôn cũng nghĩ vậy, tin đồn sẽ sớm qua đi thôi.
“Đúng rồi.” Quý Nghiêu lại nói: “Anh đã soạn lại rất nhiều đề Toán cơ bản cho em, ngày mai anh sẽ đưa nó cho em.”
Tô Diệu Ngôn mím môi dưới: “Tốt hơn là chúng ta nên hẹn gặp nhau ở đâu đó trong giờ nghỉ trưa đi.
Tòa nhà dạy học của lớp 11 và 12 cách nhau cũng xa, để anh chạy tới cũng không tiện.”
Quý Nghiêu im lặng vài giây, cuối cùng nói “Được.”
Cúp máy, Tô Diệu Ngôn thở phào nhẹ nhõm.
Cô mở cặp sách chuẩn bị lấy những bài Toán mà mình chưa hình dung được để nghiên cứu thì Lệ Hạo lại bước vào.
“Gì vậy?”
Lệ Hạo bĩu môi, đặt chai sữa chua xuống bàn phát ra một tiếng động lớn: “Nhìn cái mặt của chị lúc này xem, đáng ra phải đối xử đáng yêu hơn với em trai chị chứ? Cứ hung dữ như vậy, trái tim chị cũng không bình yên được đâu.”
Tô Diệu Ngôn vặn nắp chai sữa chua ra uống một ngụm, cười ha ha: “Em nên đổi hai từ đáng yêu thành đáng giận mới đúng, như vậy mới là hiểu chị.”
“…”
Lệ Hạo hạ tay, ánh mắt trông mong nhìn chị già nhà mình uống sữa chua.
“Này, rốt cuộc em đang làm cái trò gì vậy?” Tô Diệu Ngôn đặt chai sữa chua xuống: “Không có tiền đâu, đừng nghĩ tới chuyện xin.”
Lệ Hạo khịt mũi, thong thả bước ra ngoài, lẩm bẩm nói: “Xì, cái đồ con gái thiếu tình.
Đối xử tốt hơn một chút là hung dữ, không biết tương lai hòa nhập với xã hội như thế nào đây?”
“…”
Sau một hồi lảm nhảm, hai tai Tô Diệu Ngôn rốt cuộc cũng được bình yên trở lại.
Cô nhảy lò cò tới đóng cửa sổ lại, lúc quay trở lại bàn học cũng không vội lấy giấy bút ra tính toán bài tập, thay vào đó, cô mở ngăn kéo và lấy cuốn nhật ký ra —— Cuốn nhật ký có một bản kế hoạch.
Tô Diệu Ngôn ngây ngốc nhìn bản kế hoạch đó, chống cằm vuốt ve nốt ruồi.
Ở trên cùng có ghi rõ, bài kiểm tra cuối kỳ môn Toán phải đạt 90 điểm trở lên; Sau khi học xong sẽ giành thời gian để nghiên cứu các sách liên quan đến violin; Ngoài ra, cô cũng sẽ không cắt tóc nữa.
Thời gian eo hẹp, nhiệm vụ nặng nề, hy vọng mọi việc đều kịp thời.
***
Trưa hôm sau.
Mạnh Nguyễn đi cùng Tô Diệu Ngôn đến khu vườn nhỏ giữa các tòa nhà dạy học, Quý Nghiêu đã đợi ở đó để đưa bộ đề luyện tập.
“Đàn anh, thật sự rất cảm ơn anh.” Tô Diệu Ngôn nói: “Sau này em sẽ mua đồ uống để mời anh.”
Quý Nghiêu mỉm cười, liếc nhìn Mạnh Nguyễn một cái rồi nói: “Em mời anh đồ uống thì không cần đâu, nhưng để anh mời hai em uống trà sữa đi.
Thật sự rất xin lỗi em chuyện trên Tieba.”
Không đợi Tô Diệu Ngôn phản bác, Quý Nghiêu đã chạy về phía canteen.
Mạnh Nguyễn khoác tay Tô Diệu Ngôn, nhướng mày nói: “Cậu cảm thấy đây là tình bạn sao?”
“…” Tô Diệu Ngôn ôm tập đề thi như đang ôm một củ khoai lang nóng hổi: “Đàn anh rất tốt bụng, đối xử với ai cũng tử tế và chu đáo.
Chẳng qua, nếu không phải sợ anh ấy cảm thấy tớ đổ lỗi cho anh ấy thì bộ đề này tớ cũng không thực sự cần, mất công mọi người lại suy diễn.”
Mạnh Nguyễn thở dài rồi lắc đầu, hai người đang nói hai chủ đề khác nhau mà.
Đang nói chuyện được một nửa, phía sau Tô Diệu Ngôn truyền đến những tiếng bước chân dồn dập.
Vừa mới quay đầu lại, cô đã bị người nào đó lao tới đẩy mạnh một cái, lập tức ngã nhào ra đất, mắt cá chân đau nhói.
“Đúng là cái đồ không biết xấu hổ!”
Trần Toa Toa trừng mắt hét lớn.
Mạnh Nguyễn ngồi xổm xuống đỡ Tô Diệu Ngôn dậy: “Đau ở đâu? Chúng ta tới phòng y tế đi.”
Tô Diệu Ngôn lắc đầu, chân bị thương như này kiêng kị nhất là hoạt động mạnh, thay vì vội vàng đến phòng y tế thì tốt hơn nên từ từ xem xét tình hình trước.
“Trần Toa Toa, cậu phát bệnh thần kinh gì vậy!” Mạnh Nguyễn cũng tức giận: “Đang yên đang lành cậu đẩy người khác làm gì? Cậu làm như vậy là cố ý gây thương tích cho người khác đó!”
Trần Toa Toa cười nhạo, nói: “Cố ý gây thương tích cho người khác? Rõ ràng tôi chỉ đang dậy cậu ta cách làm người mà thôi! Một cô gái mới lớn không hiểu cái gọi là tự tôn tự ái, mỗi ngày chỉ nghĩ cách câu dẫn nam sinh, cái thứ hạ tiện không biết xấu hổ như vậy, ai cũng đều có tư cách dạy dỗ cậu ta!”
Mạnh Nguyễn tức giận định hét lên, Tô Diệu Ngôn giữ chặt cô ấy lại, ngẩng đầu bình tĩnh nói: “Tôi câu dẫn ai? Tôi như thế nào mà không hiểu tự tôn tự ái? Trần Toa Toa, tôi biết cậu từ lâu đã coi thường tôi, nhưng tôi không hiểu tại sao.
Nếu bây giờ cậu đã ra mặt như vậy, vậy thì nói rõ ràng đi.”
“Cậu làm cái gì thì chính cậu biết rõ!” Trần Toa Toa nói: “Kể cả cậu có dùng chút thủ đoạn lạt mềm buộc chặt này thì cũng chỉ có mấy nam sinh đơn thuần mắc mưu thôi, ở chỗ tôi, cậu chính là một tên hề!”
Tô Diệu Ngôn không hiểu tại sao, nhưng mắt cá chân của cô rất đau, cô muốn cãi lại cũng không còn sức để cãi.
Khi hai bên bắt đầu trầm xuống thì Quý Nghiêu quay lại sau khi mua trà sữa.
Cảnh tượng trước mắt khiến anh ấy hoảng sợ, vội vàng chạy tới kiểm tra tình hình của Tô Diệu Ngôn, sau đó ngẩng đầu chất vấn Trần Toa Toa: “Em đang làm cái gì vậy?”
Hốc mắt Trần Toa Toa lập tức đỏ lên, cô ta khóc lóc nói: “Anh Quý Nghiêu, cậu ta thì có gì tốt chứ? Khuôn mặt thì dài như mặt hồ ly, vừa nhìn đã biết không phải người tốt! Chúng ta đã quen biết nhau từ khi còn nhỏ, tại sao anh…”
“Đủ rồi!” Quý Nghiêu ngắt lời cô ta, sau đó xoay người nhìn Tô Diệu Ngôn: “Anh đưa em tới phòng y tế.”
“…”
Dù Tô Diệu Ngôn có ngốc đến đâu thì cô cũng biết chuyện gì đang xảy ra.
Cô nghiêng người dựa vào Mạnh Nguyễn, nghiêm túc nói: “Đàn anh, em sợ là phải đến bệnh viện.
Anh cũng đừng bận tâm đến em, chúng ta chỉ là bạn học bình thường thôi.
Em có Nhuyễn Nhuyễn là được rồi.”
Thái độ quyết đoán và rõ ràng.
“Em nghe anh giải thích.
Chuyện không phải…”
“Không sao.” Tô Diệu Ngôn mỉm cười: “Chuyện của anh không cần phải nói với em đâu.”
Mạnh Nguyễn cũng hiểu chuyện gì đang xảy ra, nói thêm vào: “Em đưa Diệu Diệu đi là được, chuyện ở đây nhờ đàn anh xử lý giúp.”
Quý Nghiêu nhìn Trần Toa Toa, cắn răng.
Các bạn học vây quanh xem càng đông hơn.
Với tư cách là chủ nhiệm lớp, Lưu Vân Khiết nghe được tin liền dẫn giáo viên ở phòng y tế đến kiểm tra tình hình trước.
Sau khi kiểm tra xong, cô thực sự phải đến bệnh viện chụp chiếu mới có thể quyết định được.
Lưu Vân Khiết đích thân lái xe chở Tô Diệu Ngôn đi.
Mạnh Nguyễn muốn đi theo, nhưng lát nữa còn có tiết học buổi chiều, giáo viên không cho cô ấy đi.
Cô ấy vẫn luôn chần chừ mãi, cuối cùng gọi điện cho Phó Doanh Xuyên.
***
Trong phòng bệnh, trên mặt cô gái toàn là mồ hôi, sắc mặt trắng bệch.
Mắt cá chân của Tô Diệu Ngôn là “vết thương mới” cộng thêm với “vết thương cũ”, hai cái này chồng lên nhau, cần phải bó bột để cố định xương.
“Lát nữa có thể sẽ hơi đau.” Bác sĩ nói: “Cháu chịu khó một chút, đừng nhúc nhích.
Nếu không chịu được thì cô giáo đây giúp…”
Đúng lúc này, Lưu Vân Khiết nhận được cuộc gọi hỏi thăm của hiệu trưởng: “Xin lỗi, tôi ra ngoài nghe điện thoại một lúc.”
Tô Diệu Ngôn lau mồ hôi, nói: “Bác sĩ, cháu không sao.
Bây giờ bác sĩ có thể làm cho cháu luôn đi ạ.”
Bác sĩ nhìn lướt qua những tờ giấy đăng ký xếp chồng lên nhau trên bàn, bên ngoài vẫn còn rất nhiều bệnh nhân chờ được chẩn đoán và điều trị: “Cháu không được động đậy đâu đó, nếu nhầm vị trí sẽ càng khổ hơn.”
Tô Diệu Ngôn siết chặt tay vịn ghế, gật đầu thật mạnh.
Bác sĩ cẩn thận sờ sờ mắt cá chân của cô gái, tìm kiếm chỗ bị trật khớp.
Mỗi lần ngón tay cử động đều khiến trái tim cô gái run lên.
Cô không sợ đau, mà là sợ cảm giác phải một mình đối mặt với nỗi đau.
Bất lực và vô vọng.
Tô Diệu Ngôn hít sâu một hơi, nhắm mắt lại, chờ đợi điều tiếp theo xảy ra…
Lúc này, cửa phòng khám được đẩy ra..