Khúc Ước Nguyện

Chương 1: Ba Của Cậu Đã Chăm Sóc Như Thế Nào Vậy Vẫn Còn Trẻ Trung Quá!


Bạn đang đọc Khúc Ước Nguyện – Chương 1: Ba Của Cậu Đã Chăm Sóc Như Thế Nào Vậy Vẫn Còn Trẻ Trung Quá!


Editor: YuuTiết tự học buổi tối, trong phòng học đều là tiếng lật trang sách.
Mấy nam sinh ở hàng sau thỉnh thoảng lại ngẩng đầu lên nhìn giáo viên chủ nhiệm đang chữa bài tập ở trên bục giảng, tay mân mê chiếc máy chơi điện tử còn chơi chưa đủ trong kỳ nghỉ hè, chỉ chờ chuông tan học vang lên để được giải thoát.
Tô Diệu Ngôn chống cằm bằng tay trái, nhìn những đám mây như kẹo bông gòn bên ngoài cửa sổ, hàm răng khẽ cắn đôi môi đỏ hồng ẩm ướt, ngón áp út chạm vào nốt ruồi, ngây ngốc.
Bạn cùng bàn liếc nhìn bài kiểm tra Toán đang được mở ra của cô ở trên bàn, vừa định nói gì đó thì chuông tan học vang lên.
Mấy nam sinh gấp không thể chờ nổi mà lao ra khỏi lớp như một cơn bão, không kịp để cho giáo viên chủ nhiệm của bọn họ có cơ hội tổng kết lại bài kiểm tra của lớp.
Lưu Vân Khiết bất lực lắc đầu, thở dài: “Trực nhật lớp lát nữa sắp xếp lại bàn ghế theo yêu cầu nhé.

Vệ sinh xong thì có thể tan học, đúng 6 giờ sẽ tổ chức họp phụ huynh.”
Học sinh trong lớp thở dài thườn thượt, có người vui mừng, có người lại u sầu.
“Cậu đừng lo lắng quá.” Bạn cùng bàn của Tô Diệu Ngôn là Trần Lộ khoác lấy cánh tay cô: “Mau thu dọn lại đồ đạc rồi về nhà thôi.”
Đôi mắt cáo quyến rũ chớp chớp một cái, Tô Diệu Ngôn hoàn hồn, gấp bài kiểm tra Toán của mình lại, nhét vào trong cặp sách mà không thèm nhìn đến một lần.
Chỉ được 52 điểm, cao hơn lần trước 3 điểm.
Nếu một ngày nào đó mà điểm Toán của cô có thể vượt qua được mốc 80 điểm, Tô Diệu Ngôn mới phải lo lắng, bởi vì bản thân giỏi quá cũng không thể chấp nhận được.
Tô Diệu Ngôn chậm rãi thu dọn sách vở của mình, Mạnh Nguyễn đi vào từ cửa sau của lớp học lén túm lấy vai cô.
“Không bị dọa sao?” Cô ấy mỉm cười: “Không hổ là Đại Tráng của tớ, cậu chính là thần hộ mệnh của tớ.”
Tô Diệu Ngôn liếc nhìn cô ấy một cái, ngón tay gõ gõ vào tập sách giáo khoa trên bàn: “Không chơi.

Hôm nay tớ không thể đi cùng cậu đến phố ăn vặt được, cậu…”
“Đây là cái gì vậy?” Mạnh Nguyễn tinh mắt, rút một phong thư màu hồng trong ngăn bàn ra: “Đúng là sức quyến rũ chết người! Để tớ xem lần này là đàn em hay đàn anh nào.”
Tô Diệu Ngôn giật lại phong thư: “Tớ cũng không đồng ý đâu, cậu đừng mở ra.”
Rời khỏi phòng học, trực nhật ở phía sau vẫn đang sắp xếp lại bàn ghế, tiếng rầm rầm còn lớn hơn cả tiếng của máy ủi đất.
“Rốt cuộc cậu thích kiểu con trai như thế nào?” Mạnh Nguyễn tò mò.
Tô Diệu Ngôn chạm vào nốt ruồi, ra vẻ trầm tư một lúc mới trả lời: “Ngài tiền.”
“… Tham tiền!”
Hai người đi về phía khu văn phòng.
Mạnh Nguyễn nhìn đồng hồ: “Cậu thật sự không cần tớ đi cùng sao?”
Tô Diệu Ngôn lắc đầu: “Cô Lưu nói bài phát biểu của hiệu trưởng cũng không dài lắm, tớ chỉ cần ngồi nghe thôi là được.


Cô ấy cũng đã gọi điện cho mẹ tớ rồi.”
Mẹ của Tô Diệu Ngôn, bà Tô Dục Văn là bác sĩ trưởng khoa phẫu thuật thần kinh của bệnh viện Trung Ương thành phố B.

Tình cờ vào buổi họp phụ huynh ngày hôm nay Tô Dục Văn lại có ca phẫu thuật nên không thể tới được.

Lưu Vân Khiết biết chuyện, chỉ yêu cầu Tô Diệu Ngôn đến văn phòng để nghe bài phát biểu của hiệu trưởng là được.
“Vậy được rồi, tớ sẽ…” Đúng lúc này, điện thoại vang lên, Mạnh Nguyễn nhìn thấy tên người gọi tới liền nhìn xung quanh một vòng: “Alo, tới rồi sao?”
“Quay người lại.” Câu nói mệnh lệnh của người đàn ông toát lên vẻ uy nghiêm.
Mạnh Nguyễn bĩu môi sau khi nghe câu nói đó, rồi bước đến lan can gần đó chờ đợi.
“Sao vậy?” Tô Diệu Ngôn cũng đi qua đó chờ với cô ấy.
Mạnh Nguyễn hừ một tiếng, nói: “Tớ ở đây chơi đùa với oai phong của phụ huynh nhà tớ.”
Tòa nhà dạy học của khối lớp 11 có bố cục hình chữ U.
Từ góc độ nơi Tô Diệu Ngôn đang đứng có thể thấy tất cả những chuyện gì đang xảy ra của cả hai bên tòa nhà, một vài học sinh lười biếng cầm cây chổi lau nhà, các nữ sinh đang vừa nói vừa cười, giáo viên chủ nhiệm và giáo viên bộ môn đang chia danh sách điểm trung bình ra làm đôi… Trong đám đông hỗn loạn đó, có một người đàn ông nổi bật hơn hẳn những người khác.
Anh lặng lẽ đứng bên cạnh lan can, một tay đút túi quần, trên người là một bộ vest màu đen tuyền, không thắt cà vạt.

Hàng cúc trên chiếc áo sơ mi màu đen được cài ngay ngắn, làn da trắng lạnh lẽo được lớp áo đen bao lấy càng thêm nổi bật, ẩn hiện sự lạnh lùng, kiêu ngạo mà điềm đạm.
Tô Diệu Ngôn nghiêng đầu, cô nhìn người đàn ông đó rồi lại nhìn Mạnh Nguyễn.
“Chuyện này.” Cô mím môi: “Hôm nay không phải dì Lam tới họp phụ huynh sao?”
Mạnh Nguyễn nói: “Mẹ tớ tới nơi khác để bàn bạc về dự án rồi.”
Tô Diệu Ngôn và Mạnh Nguyễn đi xuống bên dưới.

Cách đó không xa, người đàn ông với đôi chân dài cũng đang đi về phía bọn họ, khoảng cách giữa hai người càng ngày càng gần, dáng người trẻ trung và tràn đầy sức sống của người đàn ông càng hiện ra rõ ràng hơn.
Tô Diệu Ngôn nhịn một hồi lâu, cuối cùng không nhịn được nữa, nói ra lời khen ngợi từ tận đáy lòng: “Ba của cậu đã chăm sóc như thế nào vậy? Vẫn còn trẻ trung quá!”
Mạnh Nguyễn trượt chân, suýt chút nữa thì ngã xuống đất như “chó đớp phải phân”.
Người đàn ông thấy vậy, thản nhiên hạ cổ tay áo xuống cài lại cúc áo, dứt khoát xoay người lại.
Mạnh Nguyễn đi tới, túm lấy anh: “Anh đi đâu vậy? Em bị ngã mà anh cũng mặc kệ sao, có ai đối xử với em gái mình như anh không?” Nói xong, cô ấy quay lại nhìn Tô Diệu Ngôn, vẻ mặt như bị táo bón: “Giới, giới thiệu với cậu, đây là anh trai tớ.”

“…”
Đây là lần đầu tiên Tô Diệu Ngôn gặp Phó Doanh Xuyên.
Người đàn ông cao ít nhất 1m85, bờ vai rộng rãi, đôi mắt lạnh như băng không mang theo bất kỳ cảm xúc nào.

Anh lạnh lùng liếc nhìn hai cô gái trước mặt, sau đó im lặng không nói gì.
“Không tồi, anh đến rất sớm đó.” Mạnh Nguyễn kiễng chân vỗ vỗ vai người đàn ông: “Em cũng giới thiệu với anh, đây là bạn thân nhất của em, Tô Đại Tráng.”
Tô Diệu Ngôn khẽ cắn môi, hận không thể dùng bàn tay chém Mạnh Nhị này một nhát để cho cô ấy biết thế nào là sức mạnh của “đại tráng”.
“Chào, chào anh.” Cô cúi đầu cười gượng, giọng nói vô thức trở nên nhẹ nhàng hơn: “Em là Tô Diệu Ngôn, là bạn học của Mạnh Nguyễn.”
Phó Doanh Xuyên gật đầu, sắc mặt vẫn luôn như vậy, bất động.
Tô Diệu Ngôn lén nhìn khuôn mặt anh.
Khuôn mặt của anh có ba chiều rõ ràng, đặc biệt là đường cằm cực kỳ góc cạnh, các đường nét mảnh mai, đúng như miêu tả về “khuôn mặt sắc sảo” trong các tiểu thuyết ngôn tình mà cô đã đọc, thực sự là một vẻ bề ngoài hoàn hảo.
Chỉ là anh lúc nào cũng lạnh lùng như người máy, Mạnh Nguyễn dặn dò anh rất nhiều thứ, anh không đáp lại mà chỉ gật đầu, sau đó rời đi.
“Cậu không cần phải để ý đến anh ấy đâu, người tuyết ý mà.” Mạnh Nguyễn ôm lấy cánh tay Tô Diệu Ngôn: “Dù sao cũng phải một lúc nữa mới họp, hay là cậu cùng tớ đi tới căng tin mua xúc xích rán ăn đi.”
Tô Diệu Ngôn rút tay ra, khom lưng chắp tay hành lễ, giọng nói đột nhiên trở nên phóng khoáng hơn: “Tráng sĩ dừng bước, tại hạ xin cáo từ.”
***
Trong văn phòng chỉ có một mình Tô Diệu Ngôn.
Vốn dĩ cô đang sửa lại bài kiểm tra Toán của mình, nhưng cô không biết mình đã chống cằm ngơ ngác nhìn ra cửa sổ từ lúc nào, đầu óc trống rỗng.
Chỉ trong mấy chục phút, bầu trời chuyển từ màu cam đỏ sang màu xanh đậm, những đám mây xanh cũng đã trốn đi mất.
Tô Diệu Ngôn khẽ gõ gõ vào nốt ruồi, suy nghĩ của cô cũng trôi xa theo những đám mây ngoài kia.
Reng reng —— reng reng ——
Chuông báo hiệu buổi họp phụ huynh sắp bắt đầu.
Tô Diệu Ngôn thở dài một hơi, cầm chặt cây bút trong tay tiếp tục sửa lại bài kiểm tra.
Bài phát biểu của hiệu trưởng được truyền tải qua một chiếc loa phát thanh.

Nghe giọng điệu nhịp nhàng này, Tô Diệu Ngôn như được tận mắt nghe thấy giọng nói ngang nhiên nhưng cũng tràn đầy tình cảm, cùng với cốc trà dưỡng sinh được pha bằng ấm tử sa được chuẩn bị ở trên bàn.
Tô Diệu Ngôn chợt thấy khát.

Cô lấy bình nước ở trong cặp ra, đi đến máy lọc nước ở gần phòng học để lấy nước.
Hành lang dài trống vắng được ngăn cách với lớp học kín người bởi một bức tường.

Giọng nói của hiệu trưởng ở trong đó vọng tới đây, tòa nhà dạy học giống như một chiếc hộp cách âm không tốt, phát ra những tiếng ong ong.
Tô Diệu Ngôn vừa chạm vào bức tường vừa bước đi.
Phía trước chưa đầy vài mét nữa chính là máy lọc nước, nhưng cô lại chỉ ngước mắt lên nhìn theo người đàn ông đang đứng thẳng ở bên cạnh cửa sổ.

Anh vẫn đút một tay trong túi quần, tay còn lại đang cầm điện thoại, biểu cảm trên khuôn mặt rất lạnh lùng.
Tô Diệu Ngôn do dự không biết có nên tới chào hỏi hay không, thậm chí là gật đầu cũng được.

Lúc này, khuôn mặt lạnh lùng của người đàn ông khẽ quay lại, vừa đúng hướng cô đang dừng lại, ánh mắt lạnh lẽo khẽ quét qua.
Trái tim Tô Diệu Ngôn chợt thắt lại một cách khó hiểu, lúc mở vòi nước còn có chút hoảng sợ, vùi đầu làm bộ không quấy rầy tới anh.

Người đàn ông dường như cũng không quan tâm đến sự xuất hiện của cô, anh tiếp tục nghe điện thoại, vẻ mặt bình tĩnh không chút gợn sóng.
“Cho nên?”
Giọng nói của anh cũng lạnh lùng, nhưng lại trầm thấp và quyến rũ.
Tô Diệu Ngôn nghịch nghịch hoa văn trên bình, cô tắt nước lạnh đi, nhích người sang bên cạnh một chút, sau đó lấy nước nóng.
“Chỗ tôi không phải chỗ thu nhận, cũng không rảnh để nuôi những kẻ làm biếng.” Người đàn ông rũ mi xuống, sau đó lại ngước mắt lên đầy kiên quyết: “Trước khi tôi trở về, xử lý sạch sẽ đi.”
Tô Diệu Ngôn vừa mới nhích người sang bên cạnh một chút liền bước trở lại.
Cô và Mạnh Nguyễn là bạn học cũng là bạn thân từ khi hai người còn học cấp 2.

Ba của Mạnh Nguyễn là người có thân phận và chức vụ đặc biệt.

Mặc dù Tô Diệu Ngôn thỉnh thoảng có đến nhà Mạnh Nguyễn chơi, nhưng cô vẫn chưa gặp mặt ba cô ấy bao giờ, cho nên vừa rồi mới nhận nhầm.
Mà Mạnh Nguyễn cũng không ít lần than phiền về anh trai của cô ấy, nhưng không nghĩ người thật lại nghiêm khắc và thờ ơ như vậy.
Tô Diệu Ngôn cũng không dám có động tác dư thừa nữa, cô ngoan ngoãn lấy nước, giữa chừng thì điện thoại rung lên.
Cô đặt bình nước lên trên khay, lấy điện thoại ra xem, là tin nhắn của Lệ Hạo: [Mấy giờ về nhà?]
Miệng lưỡi của thằng nhóc thối này như đang làm ba cô vậy.
Tô Diệu Ngôn gửi lại tin nhắn: [Về nhà nào? Chị xuất gia rồi.]
[Em xuống tiệm tạp hóa dưới nhà mua pháo, trước khi chị xuất gia nhớ trả tiền pháo nhé.]
“…”
Thằng nhóc thối này lại ngứa đòn rồi.

Bài phát biểu hào sảng của hiệu trưởng vẫn tiếp tục vang lên trong hàng lang, không dứt bên tai.
Tô Diệu Ngôn lướt nhanh ở trên bàn phím, ý định dùng ưu thế áp đảo của mình để định hình lại quyền uy của một người chị gái.

Cô không để ý có người đang tới gần, cho đến khi một mùi hương lạnh lẽo đột nhiên tràn ngập bầu không khí xung quanh cô…
Ngón tay Tô Diệu Ngôn tạm dừng lại, mờ mịt ngẩng đầu lên rồi quay lại.
Trong nháy mắt, cô gần như đối mắt với người đàn ông đang cúi đầu.
Hai chiếc cúc áo trên cổ áo sơ mi của người đàn ông được cởi ra, xương quai xanh góc cạnh thoáng lộ ra, nửa kín nửa hở vô cùng quyến rũ.
Ánh mắt của Tô Diệu Ngôn như bị đốt cháy, cô quên cả thở, chỉ ngơ ngác nhìn vào đôi mắt của người đàn ông.
Đôi mắt này sâu thăm thẳm như biển cả, dễ dàng hút người vào bên trong đó, quá trình đơn giản như bác sĩ tâm lý dùng đồng hồ quả lắc để thôi miên bệnh nhân, đếm ngược ba giây là có thể khiến người khác mất hồn… Bộ dạng ngẩn ngơ của cô như được khắc lên đôi mắt màu hổ phách.
Ánh mắt của Phó Doanh Xuyên dừng trên khuôn mặt trắng sứ của cô chưa đầy hai giây, anh giơ tay tắt nước nóng đi rồi đứng thẳng dậy, sau đó như không có chuyện gì xảy ra, bình tĩnh rời khỏi người cô rồi trở lại phòng học.
Trên hành lang, bóng dáng cô đơn của cô chiếu xuống mặt đất, như thể chuyện ly kỳ vừa rồi chỉ là ảo ảnh.
Tô Diệu Ngôn đứng trước máy lọc nước, trái tim đập thình thịch dữ dội không chịu quay trở về vị trí cũ.
Nếu không phải Lệ Hạo gọi điện tới hỏi cô đi xuất gia ở chùa nào thì cô còn không biết mình phải mất bao lâu mới có thể hoàn hồn được.
Hít thở sâu ——
Tầm mắt của Tô Diệu Ngôn dời xuống bình nước, nước trong bình dừng ở vị trí cực điểm —— Chỉ cần thêm một giọt nữa sẽ tràn ra.
***
Cuộc họp phụ huynh diễn ra vô cùng tẻ nhạt.
Phó Doanh Xuyên ngồi ở vị trí của Mạnh Nguyễn như một bức tượng điêu khắc, thỉnh thoảng lại nhìn đồng hồ để tính thời gian.
Chuông điện thoại lại vang lên, anh khẽ nhíu mày, đứng dậy quay trở lại hành lang để nghe máy.
Bầu trời lúc này đã tối hẳn.
Đèn đường trong khuôn viên trường học sáng trưng, ​​chiếu sáng cả khu vườn cùng với sân thể dục nhỏ.
Một cô gái đeo cặp sách đi thăng bằng ở trên bồn hoa, cô giang rộng hai cánh tay, dáng người nhẹ nhàng uyển chuyển, tay chân mảnh mai, mái tóc ngắn ngang vai bồng bềnh theo từng cử động của cô.

Bộ dạng hoạt bát nghịch ngợm đó vừa thấy liền biết đang chơi rất vui vẻ.
“Ai đó! Lớp nào? Sao vẫn chưa về nhà?”
Cô gái nhảy xuống khỏi bồn hoa giống như một con mèo nhỏ, vội vàng bỏ chạy.
Phó Doanh Xuyên thu hồi tầm mắt, nói với người trong điện thoại: “Đi họp phụ huynh cho Mạnh Nguyễn, không tiện.”
Người ở đầu dây bên kia lại nói gì đó, bàn tay của anh đặt trên bệ cửa sỗ gõ gõ một cách ngẫu nhiên, tầm mắt của anh quét qua, trên máy lọc nước có một đồ vật bằng kim loại đang nhấp nháy.
Phó Doanh Xuyên đi tới cầm lấy nó.
Trên USB có dán một tờ giấy nhỏ, từng nét bút được viết bằng tay: Lớp 11-11, Tô Diệu Ngôn..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.