Khúc Hát Ru

Chương 54: “chỉ Cần Cô Ấy Hạnh Phúc Cháu Đều Cho Cô Ấy Tất Cả”


Bạn đang đọc Khúc Hát Ru FULL – Chương 54: “chỉ Cần Cô Ấy Hạnh Phúc Cháu Đều Cho Cô Ấy Tất Cả”


“Ba…”
Mạnh Nguyễn nắm tay Thẩm Đoạt, Thẩm Đoạt cảm nhận được lòng bàn tay cô đang chảy mồ hôi lạnh liền nhẹ nhàng siết chặt, ý muốn nói với cô rằng đừng sợ.
“Lão Mạnh, con gái vừa về nên rất mệt, chân cũng đang bị thương.

Anh…”
“Bị thương còn chạy ra ngoài làm gì?” Mạnh Vĩ Bình từ trên tầng đi xuống phòng khách: “Vì yêu đương mà cả lý trí cũng không cần nữa, vậy thì yêu đương làm cái gì?”
Mạnh Nguyễn cúi đầu nhận lỗi: “Ba, lần này là do con tùy hứng, để ba phải lo lắng rồi.

Lần sau con nhất định…”
“Không có lần sau.” Mạnh Vĩ Bình ngắt lời: “Ba không đồng ý cho hai đứa ở bên nhau.”
Rầm ——
Vài từ ngắn ngủi đó giống như một chậu nước đá tạt vào người Mạnh Nguyễn, khiến cô lập tức như đang ở trong hầm băng.
“Ba!” Mạnh Nguyễn chật vật đứng dậy khỏi xe lăn: “Ba nghe con giải thích đã.

Lần này thực sự là do con không đủ lý trí, con hứa sẽ không bao giờ…”
Phó Lam nhìn Mạnh Nguyễn, tiếp lời: “Hai đứa nhỏ mới bên nhau được bao lâu chứ? Em biết anh cũng vì muốn tốt cho con gái, nhưng con gái cảm thấy ổn thì mới là lựa chọn đúng cho nó.

Chi bằng chúng ta cho chúng thêm chút thời gian, xem chúng nó phát triển như thế nào.”
Mạnh Vĩ Bình thản nhiên nói: “Không cần phải lãng phí thời gian.

Không đồng ý chính là không đồng ý.”
“Ba!”
“Con tự chọn đi.” Mạnh Vĩ Bình nói: “Chọn ba hay chọn người con trai bên cạnh con.”
Mạnh Nguyễn sửng sốt, cô đứng không vững suýt chút nữa thì ngã.
Phó Lam muốn đỡ lấy cô, nhưng cũng may là Thẩm Đoạt luôn ở bên cạnh che chở cho cô.

Bà hét lớn: “Lão Mạnh! Anh đang làm cái gì vậy? Sao lại bắt con nó phải lựa chọn như vậy chứ? Như vậy quả thực…”
“Chú.” Thẩm Đoạt đứng ra.
Mạnh Nguyễn vội nắm lấy tay anh, nước mắt lưng tròng.
Thẩm Đoạt khẽ cười để cho cô yên tâm, sau đó giao cô cho Phó Doanh Xuyên đứng bên cạnh.
“Chú, cháu biết là chú vẫn còn lo lắng và băn khoăn.

Cháu cũng đã từng nghĩ như vậy, cháu sợ bởi vì cháu mà làm liên lụy đến Nhuyễn Nhuyễn.

Nhưng…” Anh cụp mắt, lời nói tạm dừng một chút, sau đó lại ngước mắt lên, ánh mắt vô cùng kiên định: “Cháu nhất định sẽ không chia tay với cô ấy.”
“Xin chú hãy tin cháu.

Cháu nhất định sẽ trở nên mạnh mẽ hơn, mạnh mẽ để cô ấy có thể sống vui vẻ dưới đôi cánh của cháu, cô ấy muốn nhàn hạ cũng có thể nhàn hạ cả đời.

Chỉ cần cô ấy hạnh phúc, cháu đều cho cô ấy tất cả.”
Mạnh Nguyễn rơi nước mắt khi nhìn bóng lưng của người con trai đang ở gần ngay trước mắt.
Phó Doanh Xuyên vỗ về em gái, hiếm khi mới lên tiếng: “Chú, Thẩm Đoạt đã làm rất tốt.

Chuyện xảy ra với Hàn Tiểu Bình, cậu ấy đã rất dứt khoát và gọn gàng, giải quyết triệt để mọi chuyện.


Cậu ấy rất có năng lực.”
“Năng lực?” Mạnh Vĩ Bình lắc đầu: “Chú không phủ nhận năng lực hay nghi ngờ sự chân thành của cháu.

Nhưng, chú muốn hỏi cháu, Thẩm Đoạt, cháu có thể giải quyết dứt khoát gọn gàng chuyện của Hàn Tiểu Bình, vậy còn mẹ cháu? Chẳng lẽ cháu cũng định diệt trừ ngay cả chính người thân của mình sao!”
Đồng tử của Thẩm Đoạt run lên, không thể nói gì một hồi.
Mà Mạnh Vĩ Bình lại tiếp tục nói: “Cháu không thể.

Cho nên vẫn là câu nói đó, chú không đồng ý cho hai đứa ở bên nhau.” Dứt lời, ông xoay người đi lên tầng.
Mạnh Nguyễn đẩy Phó Doanh Xuyên ra, khập khiễng chạy tới giữ chặt Mạnh Vĩ Bình.
“Ba, con biết ba cũng vì muốn tốt cho con, con biết! Nhưng ba cũng nên suy xét tới tâm trạng của con nữa, được không ba? Con lớn như vậy rồi mới thích một người, ba vì con mà cho anh ấy thêm một cơ hội nữa được không? Huống chi, chuyện của mẹ anh ấy cũng không thể trách anh ấy được! Nói như vậy, không phải tất cả mọi người đều bị liên lụy bởi những người xung quanh sao, không thể bởi vậy…”
“Đủ rồi!” Một tia kinh hãi lóe lên trong mắt Mạnh Vĩ Bình: “Cho dù thế nào… Dù thế nào, ba cũng không đồng ý cho hai đứa ở bên nhau! Ba vĩnh viên không thể để con gái ba ở bên cạnh một người như vậy được! Vĩnh viễn không thể!”
Mạnh Vĩ Bình nhất thời bị kích động, tay ông vung mạnh một cái, Mạnh Nguyễn liền ngã ngồi xuống đất.
Mọi người vội chạy tới đỡ cô.
Mạnh Vĩ Bình lúc này mới hoàn hồn mà đứng ngẩn người ở đó, ông cũng muốn đưa tay ra đỡ con gái, nhưng nhìn con gái mình đang khóc nức nở trong vòng tay anh, hai tay ông tức khắc cứng đờ trên không trung.
“Nhuyễn Nhuyễn, chân có đau không?” Phó Lam hỏi: “Để mẹ gọi bác sĩ tới kiểm tra, không sao đâu con.”
Thẩm Đoạt ôm cô, liên tục lặp lại những câu “Không sao đâu”, “Đừng sợ” ở bên tai cô.
Ánh mắt Mạnh Vĩ Bình trở nên lạnh lẽo, lạnh lùng nói: “Những lời ba muốn nói đã nói xong, ba nhất quyết sẽ không thay đổi đâu.”
“Ba…”
Mạnh Vĩ Bình đi thẳng lên tầng mà không quay đầu lại.
“Mẹ, tại sao lại như vậy chứ?” Mạnh Nguyễn khóc: “Ba bị làm sao vậy?”
Phó Lam lau nước mắt cho cô, an ủi: “Hôm nay cứ tạm như vậy trước đã.

Để ba con bình tĩnh lại, bình tĩnh rồi thì mẹ sẽ từ từ nói chuyện với ba con.

Không khóc nữa con.”
Thẩm Đoạt thấy vậy càng không thể nói gì thêm, anh nhẹ giọng dỗ dành Mạnh Nguyễn, chờ đến khi cô ổn định lại cảm xúc mới bế cô lên phòng ngủ, sau đó cùng Phó Doanh Xuyên rời đi.
Trên xe.
Hai người đàn ông im lặng không nói gì.
Trong lúc đang chờ đèn đỏ, Phó Doanh Xuyên đột nhiên lên tiếng.
“Chuyện thu mua lại Thượng Phẩm không phải là không thể.” Anh ấy nhìn ra ngoài cửa sổ, giọng điệu bình thản: “Nếu…”
Thẩm Đoạt không biết đây là thử thách hay là ý định của Phó Doanh Xuyên, nhưng anh vẫn thành thật nói: “Tập đoàn Minh Huy thu mua cũng được, không mua cũng chẳng sao, đó đều là chu trình và sự nghiên cứu của các anh, những yếu tố bên ngoài không cần phải xem xét tới.”
Phó Doanh Xuyên xoay đầu, đôi đồng tử màu hổ phách sâu thẳm không thể nhìn thấy đáy, hỏi: “Vậy nếu rắc rối xảy ra lần nữa thì sao?”
“Không đâu.” Thẩm Đoạt nói không chút do dự: “Tôi đã nói rõ ràng với bà ấy rồi.”
Nếu đã như vậy, chắc chắn anh đã nắm được điểm yếu trong tay.
Phó Doanh Xuyên hiểu cho nên cũng không hỏi thêm nữa.
Xe chạy vững vàng về đến phòng làm việc, bầu không khí bên trong xe trầm xuống.
Khi sắp đến nơi, Thẩm Đoạt đột nhiên thở dài.
Anh nhìn xuống tay mình, tự lẩm bẩm: “Nhưng tôi đã không rõ ràng từ sớm, vì vậy mà Nhuyễn Nhuyễn bị thương.

Đôi khi, tôi thật sự không biết những chuyện này có phải do số phận sắp đặt không, hay chính là lỗi lầm của chính tôi.”
Là đổ lỗi cho số phận hay đổ lỗi cho chính mình.
Ánh mắt Phó Doanh Xuyên khẽ lay động, ký ức đẫm máu đó như một con dao đột ngột đâm vào trái tim anh ấy, để lại một vết thương rất nông, nhưng lại dài vô tận.
Nhưng Phó Doanh Xuyên cũng không nói gì thêm, chỉ nhìn theo bóng lưng anh rời đi, lập tức rơi vào vòng xoáy ký ức, không thể giải thoát được.
***
Phó Lam đến phòng Mạnh Nguyễn.

Mạnh Nguyễn lý trí hơn bà nghĩ rất nhiều, cô không khóc cũng không làm loạn, cũng không nôn nóng đầy mặt.
“Ba nói đúng.” Cô thừa nhận: “Lần này con trốn đi thật sự quá bốc đồng, Thẩm Đoạt cũng đã mắng con.

Con không thể sợ hãi vì một chút lay động nhỏ này được.

Con phải tin tưởng vào Thẩm Đoạt.”
Phó Lam vỗ vai con gái, gật đầu.
“Nhưng sao đột nhiên ba lại như vậy ạ?” Mạnh Nguyễn khó hiểu: “Ba luôn lý trí trong tất cả mọi chuyện.

Mặc dù chuyện lần này của mẹ Thẩm Đoạt đã mang lại thương tổn cho con, nhưng ba cũng không thể vì chuyện này mà giận cá chém thớt được.

Con không thể tin được đây là ba con.

Bộ dạng này của ba giống như, giống như…”
Giống như lúc ông không cho phép cô học Luật —— võ đoán ngang ngược, ngang ngược một cách vô lý.
“Nhuyễn Nhuyễn, mẹ không cho phép con nghĩ về ba con như vậy.” Phó Lam nói: “Không phải là con không biết ba con yêu con, quan tâm đến con nhiều như nào.”
Mạnh Nguyễn cũng chưa bao giờ nghi ngờ tình yêu mà ba cô dành cho cô, chỉ là cô không thể hiểu được.
Nói cách khác, thà rằng ông cứ cho cô một lý do chính đáng còn tốt hơn là một lá phiếu phủ quyết như vậy, khiến cô cảm thấy khó chịu và buồn bã.
Phó Lam thở dài, bất lực nói: “Đây đều là nhân quả.

Cho ba con thêm một chút thời gian nữa, ông ấy sẽ…”
Xoảng!
Mạnh Nguyễn và Phó Lam sửng sốt khi nghe thấy tiếng động, hai người vội vàng chạy đến phòng làm việc của Mạnh Vĩ Bình.
Bên trong phòng, chiếc bình cổ vỡ vụn bên cạnh bàn làm việc.
Mạnh Vĩ Bình ôm ngực, mặt tím tái, chưa kịp nói gì đã ngã quỵ xuống đất.
“Ba!”
“Lão Mạnh!”
***
Thẩm Đoạt vội vàng chạy đến bệnh viện.
“Nhuyễn Nhuyễn!”
Mạnh Nguyễn nhào vào lòng anh, nước mắt tuôn rơi.
Lý Triều Huy đã mất.
Ông ấy vì biện hộ cho một tên giang hồ muốn cải tà quy chính, chiến thắng đã ở ngay trước mắt, đương sự chỉ cần nhận những điều sai trái đã làm trong quá khứ, một thời gian sau có thể quay lại làm người bình thường một lần nữa, nào ngờ bởi vì vậy mà khiến những tên còn lại trong bang phái ngứa mắt.
Bọn chúng đã bắt cóc Lý Triều Huy, buộc Lý Triều Huy phải thay đổi lời biện hộ của mình.
Lý Triều Huy không chịu cúi đầu, bang phái này đều là những phần tử cực đoan, chúng lập tức đâm 5 nhát vào người Lý Triều Huy…
“Ba em về sớm như vậy, là bởi vì, bởi vì nhận được tin chú Lý bất hạnh nhập viện.” Mạnh Nguyễn khóc nức nở, nói không ra hơi, cả người đều run lên: “Nhưng, nhưng… Nhưng cuối cùng chú ấy cũng không thể cứu được… Ba em không chịu được đả kích như vậy, cao, bệnh cao huyết áp tái phát…”
Thẩm Đoạt ôm cô, không ngừng vỗ nhẹ vào lưng cô.

Đúng lúc này, đèn phòng cấp cứu vụt tắt.
Mạnh Nguyễn giật mình, Thẩm Đoạt lập tức ôm eo cô bằng một tay, không để chân cô chạm đất, nhanh chóng đỡ cô tới đó.
“Bác sĩ Vương, tình hình như thế nào rồi?” Mắt Phó Lam đỏ hồng, nhưng bà vẫn cố gắng giữ được sự bình tĩnh từ đầu đến cuối: “Xin ông hãy nói sự thật cho tôi biết.”
Bác sĩ Vương tháo khẩu trang xuống: “Phu nhân Mạnh, xin bà đừng lo lắng.


Bộ trưởng Mạnh vẫn luôn tập luyện quanh năm, nền tảng rất tốt.

Chỉ là mấy năm nay ông ấy đã tận tụy làm việc, thật sự rất vất vả.

Cho nên cơ thể giống như một sợi dây chun bị thắt chặt quá, đến mức không chịu nổi sẽ buông lỏng.

Như vậy thì sao có thể không đau đớn được?”
Phó Lam thở phào nhẹ nhõm, lại hỏi: “Vậy thời gian tới, ông nghĩ…”
“Nên tĩnh dưỡng.” Bác sĩ Vương nói: “Tạm thời tĩnh dưỡng khoảng nửa tháng.

Trong khoảng thời gian này, bà đừng để bộ trưởng Mạnh làm việc vất vả, cũng đừng để ông ấy quá xúc động.

Chỉ cần chăm sóc tốt thì sẽ không xảy ra chuyện gì cả.”
Những lời này cuối cùng cũng khiến trái tim đang treo lơ lửng của Mạnh Nguyễn rơi xuống đất.
Hai chân cô không khỏi mềm nhũn mà lảo đảo về phía sau, may mắn Thẩm Đoạt vẫn luôn ở bên cạnh cô, anh chính là chỗ dựa lớn nhất của cô.
Sau đó, Mạnh Vĩ Bình được đẩy từ trong phòng cấp cứu về phòng bệnh.
Trước khi bước vào, Thẩm Đoạt nói: “Vậy anh không vào làm phiền chú nữa.

Đợi lúc nào cơ thể chú ấy ổn định hơn, anh sẽ đến thăm chú ấy sau.”
Phó Lam thầm nghĩ đứa trẻ này đúng là có tâm, thay vì vội vã hiểu hiện vào thời điểm này, anh lại suy nghĩ tới sức khoẻ của Mạnh Vĩ Bình.
“Nhuyễn Nhuyễn, con nói vài lời với Thẩm Đoạt đi.” Phó Lam nói: “Mẹ sẽ vào với ba con trước.”
Mạnh Nguyễn cùng Thẩm Đoạt đi tới cầu thang.
“Trong khoảng thời gian này em không thể quan tâm đến anh được.” Mạnh Nguyễn nói: “Ba em ở đó…”
Thẩm Đoạt xoa đầu cô: “Anh biết.”
Mạnh Nguyễn kéo tay anh xuống, nắm thật chặt, cô cúi đầu, nước mắt rơi lách tách trên bàn tay của họ.
“Đều do em tự ý tới tìm anh.

Đều do em…”
Thẩm Đoạt mở miệng, nhưng cô lại giành lời trước: “Nếu không phải do em, anh cũng sẽ không vất vả như vậy.

Tuy rằng anh bị chôn vùi tài năng ở Tịch Giang, nhưng cuộc sống lại bình dị, nhàn hạ hơn rất nhiều.

Bây giờ vì em, anh phải tranh đua, phải chiến đấu, ngay cả như vậy…”
Thẩm Đoạt ôm cô, đau lòng nhíu mày, nói: “Anh không cho phép em nói những điều ngớ ngẩn như vậy.”
Mạnh Nguyễn nắm lấy vạt áo anh, lắc đầu nói: “Áp lực của anh quá lớn! Nếu không phải là em, nếu đổi lại là người khác, anh nhất định sẽ không…”
“Không có ai khác cả.” Anh nói: “Vĩnh viễn sẽ không có ai khác cả.”
Có cô thì không còn chỗ cho những người khác nữa.
Thẩm Đoạt buông cô ra, nhẹ nhàng lau nước mắt cho cô rồi nói: “Chuyện này chưa bao giờ là áp lực cả.

Cho dù là áp lực, nếu anh chịu được áp lực thì sẽ có được em, những áp lực đấy đều không quan trọng.

Anh có thể chống đỡ được.”
Mạnh Nguyễn tự mình lau nước mắt rồi ôm chặt anh lần nữa.
Hai người ôm nhau một hồi lâu.
Mạnh Nguyễn phải nhanh chóng trở về xem Mạnh Vĩ Bình như thế nào, cô không thể trì hoãn thêm nữa.
Thẩm Đoạt đẩy cửa phòng.

Vừa mới mở ra, Phó Lam đã thò người ra bên ngoài, nói: “Nhuyễn Nhuyễn, mau! Ba con tỉnh rồi, đang tìm con đó!”
Mạnh Nguyễn vui mừng chạy tới.
Thẩm Đoạt lo lắng vết thương trên chân cô sẽ để lại tật lâu dài sau khi chạy một hồi như vậy, nên anh đã bế cô vào phòng bệnh, nhưng lại đặt cô xuống ở góc khuất, không xuất hiện.
“Ba.” Mạnh Nguyễn cười nói: “Ba thấy thế nào rồi? Ba có khát nước không?”
Mạnh Vĩ Bình cười yếu ớt, âu yếm chạm vào mặt con gái.
“Chỉ nhớ mỗi con gái.” Phó Lam giả vờ than thở, lau nước mắt trên khóe mắt: “Nào, Nhuyễn Nhuyễn, cho ba con uống chút nước đi, môi khô hết cả rồi.”

Mạnh Nguyễn làm theo, nhưng Mạnh Vĩ Bình lại lắc đầu.
“Ba, ba thấy không thoải mái ở chỗ nào sao? Để con gọi bác sĩ!”
Mạnh Vĩ Bình giữ chặt tay con gái, đôi môi hé mở, thật vất vả lắm mới có thể nói thành tiếng: “Nhuyễn Nhuyễn, hứa với ba một chuyện.”
Mạnh Nguyễn gật đầu: “Ba nói đi ạ.”
“Với… Với.” Mạnh Vĩ Bình ho khan.
Phó Lam muốn vỗ vỗ lưng cho ông, nhưng ông lại lắc đầu từ chối, kiên trì nói hết lời: “Chia tay với Thẩm Đoạt.”
Mạnh Nguyễn sửng sốt!
Cô vô thức rụt tay lại, lén nhìn về phía Thẩm Đoạt, biểu cảm trên mặt cứng đờ lại.
“Nhuyễn Nhuyễn, đồng ý với ba.” Mạnh Vĩ Bình lại nói: “Thẩm Đoạt không thích hợp với con, con không thể… Khụ khụ! Khụ khụ khụ!”
Phó Lam nhấn chuông gọi y tá.
Không bao lâu sau, bác sĩ chạy làm kiểm tra cho Mạnh Vĩ Bình.
Mạnh Nguyễn ngẩn ngơ đứng ở một bên, cô không dám nhìn Thẩm Đoạt ở đằng kia, cũng không dám nhìn ba mình trước mặt, cả người cô như giẫm lên một cái bập bênh, hai bên đều là vực thẳm.
“Nhuyễn Nhuyễn… Khụ khụ!” Mạnh Vĩ Bình không chịu từ bỏ: “Con đồng ý với ba đi!”
Bác sĩ Vương vội nói: “Bộ trưởng Mạnh, xin ngài đừng kích động! Bảo trọng thân thể!”
Mạnh Vĩ Bình tái mặt, ông vẫn nói: “Nhuyễn Nhuyễn, con nói đi! Con có đồng ý với ba không?”
Mạnh Nguyễn vừa mở miệng, lại nhìn đến Thẩm Đoạt đang động đậy ở bên kia.

Cô đột nhiên xoay đầu lại, liền nhìn thấy anh đang thì thào: “Đồng ý trước đi, đừng để chú ấy sốt ruột.” Nói xong, anh còn mỉm cười.
Mạnh Nguyễn rất đau lòng.
“Mạnh Nguyễn! Rốt cuộc con… Khụ khụ! Con…”
Phó Lam cũng khó xử không kém, bà vội hét lên: “Lão Mạnh! Sao anh có thể ép con nó như vậy chứ? Anh không thể từ từ nói chuyện sau được sao? Chúng ta trước tiên hãy chữa bệnh trước, sau đó lại nói…”
“Không được, không được…” Mạnh Vĩ Bình thở phì phò, tự nói với chính mình: “Lão Lý cũng không còn nữa, không còn nữa.

Anh…”
Mạnh Nguyễn đột nhiên tiến lên nửa bước.
“Ba, ba muốn con chia tay, vậy ba có thể cho con một lý do được không?” Cô nói: “Giống như con muốn học Pháp luật, tại sao ba luôn không đồng ý chứ.

Có phải ba luôn không thích những thứ con yêu thích đúng không? Nếu vì vậy, ít nhất ba cũng nên cho con một lý do chứ… Ba có biết con đã đau khổ như thế nào khi ba cứ cứng rắn kiểm soát con như vậy không?”
Khi Mạnh Vĩ Bình vừa nghe hai chữ “Pháp luật”, ông lập tức trợn trừng hai mắt, hô hấp cũng trở nên khó khăn.
“Lão Mạnh!”
Bác sĩ Vương vội gọi y tá đến tiêm thuốc, chuẩn bị cấp cứu một lần nữa.
Mạnh Nguyễn chết lặng nhìn mọi người luống cuống tay chân, trong đầu cô phủ một tầng sương mù.
—— “Ba, con muốn đăng ký chuyên ngành Luật của đại học B”
—— “Không được!”
—— “Tại, tại sao ạ? Ba, con muốn học Pháp Luật.

Giống như ba và mợ…”
—— “Không được chính là không được! Con dám học Luật thì đừng nhận ba là ba nữa!”
……
Mạnh Nguyễn biết cô không nên nói với ba mình như vậy, ít nhất không phải là lúc này.

Cô nên nghe lời Thẩm Đoạt, để ba cô yên tâm dưỡng bệnh.
Nhưng ngay lúc đó, những cảm xúc trong cô đã bị kìm nén lâu tới mức không thể kiểm soát được nữa.
Từ đầu đến cuối, cô đều không thể hiểu tại sao người ba yêu thương cô nhất lại không ủng hộ những thứ cô yêu thích? Chẳng lẽ còn có mâu thuẫn nào giữa tình yêu của ba cô dành cho cô sao?
“Ba…” Mạnh Nguyễn ngây người đi về phía giường bệnh: “Con xin lỗi.

Con…”
“Đi ra ngoài.”
Phó Lam chỉ vào cửa, hét lớn.
“Mẹ…”
“Đi ra ngoài!”.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.