Bạn đang đọc Khúc Hát Ru FULL – Chương 4: “đừng Khóc”
Sáng sớm, mấy chú chim nhỏ ngoài cửa sổ đã bắt đầu luyện giọng.
Mạnh Nguyễn ôm con thú nhồi bông xoay người lại, tiếp tục ngủ.
Nhưng ngay sau đó, đồng hồ báo thức cũng vang lên.
Mạnh Nguyễn dụi dụi mắt, cô nheo mắt lại để thích nghi với môi trường mới.
Ngáp dài một hơi, cô rời khỏi giường và đi vào nhà vệ sinh để tắm rửa.
Mở túi đựng mỹ phẩm ra, Mạnh Nguyễn nghĩ đến việc sẽ trang điểm đơn giản một chút, phù hợp với việc chụp ảnh chứng minh thư.
Nhưng miếng mút trang điểm hình trứng đâu rồi?
Cô lục tung tìm miếng mút trang điểm ở tất cả những nơi nó có thể xuất hiện nhưng không thể tìm thấy, cuối cùng cô chỉ biết bôi kem chống nắng trong cơn tức giận.
Sau khi trang điểm xong, Mạnh Nguyễn thay một chiếc áo sơ mi liền váy màu xanh ngọc lục bảo, kết hợp với đôi giày ba lê da cừu màu nude và một chiếc túi vuông nhỏ có khóa kéo.
Đi ra ngoài.
***
Đồn công an Tịch Giang.
Anh công an trẻ tiếp đón Mạnh Nguyễn thật sự rất chu đáo, đưa cô đi làm một loạt các thủ tục, mọi việc diễn ra rất suôn sẻ.
“Mụ phù thủy Tô” còn nói đồn công an ở thị trấn không làm tốt sao?
Rõ ràng người ta bắt kịp đúng thời đại như này, nhanh chóng và hiệu quả thật sự.
Mạnh Nguyễn đã thanh toán xong chi phí, thuận miệng hỏi: “Khoảng bao lâu nữa tôi sẽ nhận được vậy?”
“Khoảng…” Anh đó suy nghĩ: “Khoảng 60 ngày nữa?”
“???”
“Làm sao mà 60 ngày được?” Một ông chú ở bàn bên cạnh gõ gõ lên cái bàn.
Mạnh Nguyễn thở phào.
Nếu là 60 ngày, chẳng thà cô quay lại thành phố B nộp đơn còn hơn, dù sao nơi đăng ký hộ khẩu của cô cũng ở đấy.
Ông chú đó nhấp một ngụm trà và nói: “Ít nhất cũng phải 3 tháng!”
“…”
Về cơ bản, Tịch Giang đa phần là cư dân bản địa.
Khi muốn cấp đổi chứng minh thư, cấp trên sẽ phái cán bộ xuống để thống nhất xử lý, sau đó lại thống nhất đưa trở lại đây, vừa tiết kiệm thời gian và công sức.
Còn việc cấp lại chứng minh thư đã mất… Lần gần đây nhất cũng khoảng năm, sáu năm trước.
Vì cho rằng việc cấp lại chứng minh thư thật sự rất hiếm nên không thể lãng phí nhân lực và vật lực vào việc này được.
Cho nên, người phụ trách việc này đã nhờ nhân viên bưu điện thu thập thông tin chỉ cần đến Tịch Giang ba tháng một lần.
Mà người dân Tịch Giang còn cảm thấy có lỗi với nhân viên bưu điện, vì bọn họ đã làm việc vất vả để chuyến đi không trở nên vô ích.
“Cô gái, không phải cô thuê nhà ở đây sao? Không cần phải gấp gáp làm gì, chỉ cần chờ đợi thôi.” Ông chú đó an ủi: “Ở đây chúng tôi không có gì cần phải dùng đến chứng minh thư cả.”
Đây có thể coi là một lý do sao?
Nhỡ cô nhất thời muốn mua vé máy bay để trở về thành phố B thì sao?
Mạnh Nguyễn mỉm cười, giữ vững tâm lý bình tĩnh: “Chú cảnh sát, chú có thể liên hệ với nhân viên bưu điện để họ đến sớm hơn được không ạ? Cháu có thể trả thêm tiền để xúc tiến việc đó.”
“Không được.” Ông chú đó nói: “Đây không phải vấn đề về tiền, đây là quy định rồi.”
“…”
Sức mạnh to lớn tích tụ trong cơ thể Mạnh Nguyễn nhảy loạn xạ đến bờ vực mất kiểm soát, ngay cả một que diêm khô cũng có thể châm ngòi cô!
Không lãng mạn, không may mắn và thậm chí còn cứng nhắc!
Đây là cái nơi khỉ ho cò gáy nào chứ!
Ngay lúc cô sắp nổ tung, anh cảnh sát trẻ kia đột nhiên nói: “Hay là cô đến chuyển phát nhanh Mộng Đạt hỏi thử xem?”
***
Bên ngoài cửa tiệm chuyển phát nhanh Mộng Đạt.
“A Đông, không phải thím nói điêu đâu.
Tối hôm qua thím đã tận mắt nhìn thấy Thẩm Đoạt ngồi ăn hoành thánh với một cô gái.
Cháu còn kêu thím đi tìm mối, như vậy không phải thím đi lừa người khác sao?”
Thím Béo một tay cầm quạt gào thét, một tay xách theo túi bánh bao vừa mới mua, phần mỡ ở dưới cằm rung rung theo từng lời nói thăng trầm của bà ấy.
“Không thể nào.”
Chu Tấn Đông vén áo lên để lau mồ hôi trên trán, rồi lại nhanh chóng kéo áo xuống che đi cái bụng “sáu tháng” của mình.
“Anh Đoạt của cháu có bạn gái chưa chẳng lẽ cháu không biết sao? Một năm có 365 ngày thì cháu ở bên cạnh anh ấy 300 ngày đó! Thím, thím mau đưa cháu mấy bức ảnh mới sưu tập đi, cháu cần phải kiểm tra nó trước.”
Thím Béo nói “Ai da” rồi đặt cái quạt xuống bụng, lấy mấy tấm ảnh từ trong túi ra.
“Không phải thím nịnh bợ đâu nhưng Thẩm Đoạt có cần phải đẹp trai như vậy không! Sao lại không tìm đối tượng đi chứ?” Thím Béo thở dài: “Con trai thím khi bằng tuổi thằng bé đã lấy vợ rồi đó!”
Ai nói không phải?
Chu Tấn Đông buồn thối ruột vì hạnh phúc của anh Đoạt của anh ta.
Mặc dù lần nào anh Đoạt cũng tỏ ra thờ ơ, không chủ động xem ảnh, nhưng anh ta biết, đó chỉ là một linh hồn cô độc lâu ngày còn ngượng ngùng mà thôi.
“Anh Đông! Em tới đây để duyệt kiện hàng mới, anh đến xem thử đi!”
Nghe thấy lời chào hỏi của người anh em nào đó, Chu Tấn Đông chào tạm biệt thím Béo rồi quay trở lại cửa tiệm.
Nhị Hắc thấy anh ta tới, lập tức ân cần đưa nước đá cho anh ta, sau đó xoa xoa tay, nói: “Anh Đông, anh lại tìm đối tượng xem mắt cho anh Đoạt sao? Cho chúng em xem trước đi, cũng đều đơn độc giống nhau mà.”
Chu Tấn Đông biết bọn họ không đáng tin cậy.
Một nhóm người băng qua sân trước, tiến vào sảnh nhỏ ở tầng một.
Chu Tấn Đông đặt bức ảnh chụp lên bàn, các anh em xúm quanh như lũ quạ đen, nhanh chóng bình luận —— “Trông khá đẹp”, “Nhìn cũng được”, “Em thích xinh như này”, “Em thích dáng người đẹp như này”.
Chu Tấn Đông cầm cây quạt, nhấp một ngụm trà hoa cúc, cảm thán: “Vẫn là mẹ tôi nói đúng, không nên tìm vợ quá đẹp.
Những người xinh đẹp chỉ để ngắm thôi.
Tích cách tốt, mới là cuộc sống.
Mấy người quá nông cạn rồi.”
Nhị Hắc nói: “Anh Đông, vậy sao mỗi ngày anh vẫn ngồi chờ trước TV ngắm mỹ nữ làm gì? Không thấy uổng sao.”
“Cậu thì biết cái gì chứ?” Chu Tấn Đông nói: “Đại Mật Mật là nữ thần của tôi! Nữ thần tồn tại trong giấc mơ của tôi!”
Mọi người cười đùa, tán gẫu với nhau không ngừng.
Bên ngoài sân, Mạnh Nguyễn gõ cửa đến đau cả tay.
Cô cùng sự quật cường cuối cùng của mình sắp bị chôn vùi trên mảnh đất Tịch Giang màu mỡ này rồi.
Nếu không giải quyết việc này xong ngay bây giờ, cô sẽ rời đi.
Không bao giờ trở lại đây nữa!
Đợi chờ mãi, Mạnh Nguyễn thấy không có ai để ý tới mình, cô đành phải tiến vào trong mà không cần chờ sự đồng ý, kết quả nhìn thấy một đám người đang vây quanh bàn một cách vui vẻ.
“Xin lỗi, tôi muốn hỏi một chút chuyện.” Cô lịch sự nói.
Đối phương tiếp tục nói chuyện.
“Xin lỗi…”
Đối phương tiếp tục cười.
Mạnh Nguyễn bối rối, cô nắm chặt tay lại, lấy hết sức bình sinh mà hét lên: “Tất cả nghe tôi nói!”
Mọi người lập tức im lặng, cùng quay đầu lại.
Tầm mắt của bọn họ dừng trên chỗ đứng của cô gái đó, tỏa sáng bừng lên.
Cô đứng ở đó, đến những thùng các-tông đầy bụi trong sân cũng biến thành tác phẩm nghệ thuật.
“Xin lỗi,” Mạnh Nguyễn tiến lên nửa bước, thay đổi sắc mặt trở lại vẻ lịch sự và thân thiện: “Tôi đến từ đồn công an, muốn nhờ mọi người gửi bưu kiện giúp tôi.”
Mọi người: “…”
Đây là nữ thần trong truyền thuyết, nữ thần… Đến rồi.
***
“Cô Mạnh, mời cô uống nước trái cây, or, orange, ju… Ice.”
Mạnh Nguyễn mỉm cười nói cảm ơn, đón lấy ly nước rồi đặt qua một bên, chờ đợi kết quả.
“Đơn từ này,” Chu Tấn Đông đặt đơn từ xuống, nói: “Chúng tôi không thể nhận nó được.”
Mạnh Nguyễn sửng sốt: “Chúng ta chỉ cần ký tên ủy thác thôi, đồn công an cũng nói là có thể…”
“Nếu có chuyện gì xảy ra thì sao?” Chu Tấn Đông ngắt lời cô: “Nếu có chuyện gì xảy ra, cô sẽ gọi cho ai sau cùng? Chắc chắn vẫn tới tìm chúng tôi để chuyển phát nhanh đúng không.
Những văn kiện cá nhân quan trọng như vậy, chúng tôi không thể tiếp nhận được.
Hay cô thử tới mấy công ty chuyển phát lớn xem sao, dù sao chỗ chúng tôi cũng không thể tiếp nhận được.”
Mạnh Nguyễn khẽ cắn môi, hơi cau mày: “Nhưng mà ở Tịch Giang chỉ có mỗi chỗ các anh là chuyển phát nhanh.”
Mấy năm trước, ở Tịch Giang tương đối bế tắc.
Ngoại trừ bưu điện sẽ thường xuyên gửi và nhận chuyển phát nhanh ở cổng thị trấn, còn lại phải tới huyện bên cạnh, đi xe đạp điện mất nửa tiếng đồng hồ, rất bất tiện.
Cho đến khi chuyển phát nhanh của riêng Tịch Giang —— Mộng Đạt, được ra đời đúng lúc.
Nó không phải là chuyển phát nhanh theo kiểu truyền thống, thực chất nó là liên kết trung gian giữa Mộng Đạt và chuyển phát nhanh bên ngoài.
Nói một cách thẳng thắn, Mộng Đạt chịu trách nhiệm giao và thu nhận các bưu kiện đến huyện bên cạnh.
sau đó đưa nó trở lại Mộng Đạt để phân phát đi.
Sau ba năm, người dân Tịch Giang rất tin tưởng Mộng Đạt.
“Anh có thể giúp tôi được không?” Giọng điệu của Mạnh Nguyễn vô cùng mềm mại, còn mang theo sự cầu xin yếu ớt: “Tôi có thể viết giấy đảm bảo, tôi sẽ không bao giờ tới tìm các anh nếu có chuyện gì xảy ra.”
Chu Tấn Đông còn chưa kịp lên tiếng, Nhị Hắc bên cạnh nghe vậy nóng nẩy nói: “Không phải đồn công an cũng đã tin tưởng rồi sao? Anh Đông, chúng ta hãy giúp cô Mạnh đi.”
Một nhóm anh em xếp hàng trước cửa cũng đồng thanh theo, thậm chí có người còn nói rằng họ sẽ đích thân điều hành đơn hàng, và họ sẽ không phạm sai lầm.
Chu Tấn Đông thở dài, đặc biệt thất vọng với nhóm “chó con” coi trọng nhan sắc này!
Lúc anh Đoạt không có mặt ở cửa tiệm, anh ta phải tới để hỗ trợ, chịu toàn bộ trách nhiệm đối với công việc lớn nhỏ trong tiệm, làm sao có thể phá lệ vì cô gái giống như nữ thần kia được? Như vậy không phải sẽ không xứng đáng với sự tín nhiệm của anh Đoạt sao?
“Không được chính là không được.” Chu Tấn Đông xua tay rồi trở về ghế của ông chủ.
Xinh đẹp như vậy, mà bị từ chối.
Mạnh Nguyễn lớn như vậy rồi còn chưa bao giờ có những suy nghĩ tồi tệ như vậy trong hai ngày nay!
Nhưng sự giáo dục và phép tắc được dạy dỗ từ nhỏ không cho phép cô mất bình tĩnh trước mặt người lạ một cách tùy tiện, cũng không cho phép cô lì lợm, làm khó người khác.
Cô quyết định rồi, không nói gì nữa, cầm lấy bưu kiện trên bàn rồi rời đi.
Mạnh Nguyễn bắt đầu nghi ngờ những gì mẹ cô nói với cô sẽ linh nghiệm từng điều một.
—— Con gái không cần tham vọng lớn như vậy, ba mẹ có thể cho con bất cứ thứ gì con muốn.
Ba mẹ chỉ mong con được bình an vô sự, tìm được người yêu mình để kết hôn.
Cô vì không muốn phải đi từng bước như thế này, giống như có thể nhìn thấy những ngày tháng như này trong nháy mắt.
Vì vậy, cô đã chạy đến Tịch Giang.
Nhưng sự thật chỉ là một mớ bòng bong!
Mạnh Nguyễn hít một hơi thật sâu, cô bước ra khỏi sân với tập bưu kiện trên tay, bây giờ cô sẽ quay về thu dọn đồ đạc để trở về thành phố B.
Nghĩ như vậy, cô cũng không để ý tới mình vừa hay đụng phải một người ở chỗ rẽ.
Ngực của người kia không biết có phải được xây bằng đá phiến hay không, vừa cứng vừa lạnh, khiến mũi cô bị đau.
Mạnh Nguyễn nhất thời không giữ được sự bình tĩnh, mở miệng nói: “Đi đường mà không nhìn đường sao? Đường là do nhà anh mở à?”
Đối phương nghe cô quát như vậy thì ngẩn người.
Mạnh Nguyễn không nhận được câu trả lời, cô cúi đầu nhét bưu kiện không được tiếp nhận vào trong chiếc túi vuông nhỏ, ngẩng đầu hung hăng nói: “Anh không định nói lời xin lỗi sao? Các người ở chỗ này sao… Sao lại là cậu?”
Thẩm Đoạt khi mặc chiếc áo polo màu đen khác hẳn với đêm qua.
Làn da trắng lạnh ở dưới lớp áo màu đen càng được tôn lên, hơn nữa bây giờ còn đang là ban ngày, có nhiều ánh sáng, khuôn mặt đẹp trai của anh càng góc cạnh rõ ràng hơn, đôi mắt sâu của anh như chứa đựng ánh sáng của pha lê.
Khí chất trưởng thành, chín chắn, đầy nam tính.
“Rất xin lỗi.” Thẩm Đoạt trầm giọng nói.
Thật ra, Mạnh Nguyễn biết cô không nhìn đường nên mới đâm vào người ta, nhưng trong lòng rất bực bội nên mới trút giận lên người ta.
“Không trách cậu được.” Mạnh Nguyễn nhẹ giọng nói, trong giọng nói còn mang theo chút hờn dỗi: “Là tâm tình của tôi không được tốt.”
Khóe miệng cô rũ xuống, hốc mắt hồng hồng, mũi cũng hồng hồng, giống như bông hoa hướng dương khô héo rũ đầu xuống, lời than thở càng khiến người ta xót xa, mềm lòng.
Còn tưởng rằng, sẽ không gặp lại.
Thẩm Đoạt dĩ nhiên không nói nên lời, lại càng không biết nên hỏi gì.
Nhưng cuối cùng vẫn…
“Có chuyện gì vậy?” Anh mím môi dưới, dùng ngón cái phải ấn chặt ngón trỏ: “Đừng khóc”.
~
Tác giả có lời muốn nói:
Chu Tấn Đông: Anh Đoạt, có người muốn phá vỡ quy tắc của chúng ta, bảo em phải xuống nước lại! Anh xem em có khôn ngoan không?
Các anh em: Châm nến cho anh Đông..