Đọc truyện Khúc Ca Biệt Ly – Chương 39: Quyển 2 –
Chưa từng thấy ánh trăng nào đẹp vậy.
Trăng nằm treo lơ lửng giữa bầu trời, yên lặng, thanh tịnh, giống như một triết gia am hiểu tường tận hết thảy, nhưng lại vẫn chẳng buồn lên tiếng nói một câu. Chiếu xuyên qua khung cửa sổ của lớp học, ánh trăng như một lớp sương trắng rấy vào, nhưng không lạnh lẽo, mà toả ra một chút ấm áp, mềm mại phủ lên vạn sự vạn vật, trong đó có tôi. Lần đầu tiên cảm giác được, tôi của tuổi trưởng thành, trừ những thứ gọi là “trách nhiệm,” thì ra còn có sự “bất ngờ” đón đợi ở phía trước. Cuộc đời đầy ắp những bí ẩn và bất ngờ, có lẽ tôi thực sự nên học cách thả lỏng một chút.
Buổi liên hoan kết thúc, các bạn học cùng nhau tản đi, trong lớp chỉ còn lại tôi và thầy Sướng. Tôi thu lại ánh mắt đang nhìn bên ngoài, chân thành nói lời cám ơn với thầy. Thầy vừa giúp tôi thu dọn một đống quà cáp, vừa bảo tôi: “Thật ra em nên cảm ơn ba em. Chủ ý này, là thầy và ba em bàn bạc với nhau cái lần thầy ghé nhà em đấy.”
Tôi ngạc nhiên, những chuyện liên quan đến bữa sinh nhật này, ông chưa từng nhắc đến một tiếng, tôi cứ lầm tưởng là ông đã bận rộn đến độ quên mất ngày sinh nhật của tôi.
Thầy Sướng đưa bó tây cúc đến trước mặt tôi nói: “Cha em cảm thấy tuy em rất hiểu chuyện, ngoan ngoãn, thành tích cũng không tệ, nhưng không hoà đồng lắm, vì thế mà rất lo lắng. Bó tây cúc này cũng là do ông ấy chọn cho em, tây cúc trong ngôn ngữ của loài hoa là sự vui vẻ, hạnh phúc, thuần khiết, ngây thơ, hoà bình, hy vọng……. Thầy nghĩ, em chắc hiểu được tấm lòng của cha em, đúng không.”
Tôi nhận lấy hoa, cúi đầu, ngửi thấy mùi hương ngọt ngào ấy. Thầy Sướng hào phóng rút ra một tờ giấy, bảo tôi: “Đây là giấy phép ra khỏi cổng, đã điền cho em từ trước. Hôm nay cho em nghỉ, về nhà bầu bạn với ba em đi.”
Tôi thuận tay thu lấy tấm giấy phép ấy, thầy Sướng không biết A Nam không có nhà, nhưng tôi cũng không muốn giải thích gì thêm. Đây là ý tốt của thầy, tôi cứ nên theo bài bản mà nhận lấy thì thầy mới vui trong lòng. Tôi ôm bó tây cúc đi xuống cầu thang, trông thấy Tiêu Triết đứng ngay ở đó, mắt thấy tôi xuất hiện, cậu ta còn dám dứt khoát nắm lấy tay tôi rồi bắt đầu chạy. Mà trong tay kia của cậu ta, thì xách một cái hộp trông vô cùng kỳ quái. Không còn cách nào khác, lần này tôi vẫn không sao thoát được cái gọng kìm cậu ta đang cố sức kẹp tôi, chỉ đành vừa chạy vừa la: “Làm gì thế, mau dừng lại!”
Cậu ta kéo tôi thẳng tới phía sau hòn non bộ. Nói thật thì đây là một nơi tôi không ưa cho lắm.
Cậu ta đặt chiếc hộp trong tay xuống đất, nhanh nhẹn thò tay vào trong túi rút ra một chiếc đèn pin, bật chiếu sáng lên nó.
“Mã Trác,” Cậu ta gọi tên của tôi, lại thò một tay một chân ra, khom người nói với tôi, “Xin mời mở nó ra.”
Thật không biết cậu ta đang giở trò gì, coi bộ như một đêm điên cuồng này còn lâu lắm mới tới hồi kết.
Không biết vì sao, tôi không dám mở chiếc hộp đó ra cho lắm, tôi có chút sợ sệt là từ trong đó sẽ nhảy ra một con mèo hoang, hoặc là một chiếc găng tay quyền anh màu đỏ —- giống như những tình tiết liên quan đến quà tặng ở trong tiết mục trên TV vậy, luôn không đem lại sự kinh ngạc cho người nhận, mà phần lớn là kinh khiếp.
Thế là, tôi làm một việc rất mất mặt, dùng chân đá đá chiếc hộp đó một chút, lại dùng mũi ngửi ngửi, rồi dưới sự thôi thúc không ngừng của cậu ta, mới khom người mở ra —–
Đèn pin trong tay của Tiêu Triết nhích đến gần, tôi mới nhìn rõ được, nhưng vẫn không hiểu.
Đây là cái gì?
Chất liệu gỗ, hình vuông dẹt dẹt, trên mặt còn có mấy cái lỗ nhỏ kỳ quái.
“Chúc mừng sinh nhật! Mã Trác!” Tiêu Triết la lên một cách kích động, tôi suýt nữa phải bịt mồm cậu ta lại. Đây chính là quãng thời gian bảo vệ đi tuần, cậu ta ồn ào như thế rõ ràng là muốn chết mà.
“Khẽ chút.” Tôi cầm lấy chiếc đèn pin trong tay Tiêu Triết, cằn nhằn cậu ta. Cậu ta lôi tấm bảng kỳ quái kia từ trong hộp ra, loay hoay táy máy nhoắng cái, cũng không biết ấn nút cơ quan gì, mà tấm bảng gỗ này trước mặt tôi khi thì biến thành một chiếc bàn con chân ngắn có thể dùng ở trên giường, chặp sau lại biến thành một chiếc tủ con có thể chứa rất nhiều đồ lỉnh kỉnh.
“Tớ tự tay làm đấy, mã trác (1) nhiều công năng!”
(1) chữ “trác” 桌 này có nghĩa là chiếc bàn, đồng âm với tên của Mã Trác (卓).
“Hả?” Tôi hỏi.
“Mã trác (bàn), bàn học của Mã Trác, gọi tắt.”
Hay cho cậu ta nghĩ được ra!
Tôi thò tay vuốt vuốt mặt bàn phẳng phiu, hình như còn ngửi thấy mùi hương của gỗ phảng phất. Tôi thích ngửi thứ mùi này, giống như tôi thích ngửi mùi sách vậy. Vuốt vuốt một hồi, chợt đụng trúng một vật nho nhỏ như đầu đinh, một góc của chiếc bàn chớp chớp, lập tức bật ra một chiếc đèn bàn hình trái tim!
“Đường dây điện làm tớ bị tốn mất cả một buổi chiều để thiết kế!” Mặt của Tiêu Triêt dưới ánh đèn màu hồng yếu ớt lúc sáng lúc tối, trông hơi quỷ dị, nhưng thần thái vẫn phấn khởi, “Buổi tối cậu có thể dùng nó để đọc sách, khi không cũng có thể bật nó. Rất lãng mạn, đúng không?”
“Thực sự là tự cậu làm sao?” Món quà này quá chất, tôi hơi không thể tin được.
“Không phải là cậu nói thích ngồi trên giường đọc sách sao?” Tiết Triết nói, “Nếu mà có chiếc bàn này rồi, buổi tối sau khi tắt đèn không chỉ có thể đọc sách được, mà cổ cũng không bị mỏi nữa, tớ mất gần hai tháng trời để làm đấy. Sao, thích không?”
“Cảm ơn.” Tôi nói rất thật lòng, nhưng vẫn cằn nhằn thêm câu, “Đâu có ai dùng cái đèn như vầy để đọc sách?”
“Sao lại không có?” Cậu ta vỗ chiếc đèn con kia một cái, ánh đèn màu hồng nhạt biến thành đèn điện màu trắng, sáng đến mắt kính của Tiêu Triết cũng ánh lên.
Thật lợi hại!
“Tớ gấp lại cho cậu.” Cậu ta đẩy đẩy gọng kính nói, “Muộn lắm rồi, nên quay về ký túc xá.”
Tôi nghĩ một chút, vẫn quyết định nói với cậu ta một câu đã muốn nói từ trước: “Sau này đừng tuỳ tiện tới nhà tớ nữa, được không?”
“Tại sao?” Cậu ta không hiểu.
“Bởi vì ba tớ không thích.” Tôi tìm một cái lý do cậu ta bắt buộc phải thừa nhận.
“Ba của cậu quá bảo thủ rồi.” Ai ngờ cậu ta vẫn không thừa nhận, cậu ta vừa gấp cái bàn lại bỏ vào trong thùng, vừa nói, “Bố của tớ rất dễ dãi. Nhưng mà nói đi cũng phải nói lại, phụ huynh nhà nào có con gái đều thế này cả, còn không thì quá nguy hiểm cho nữ sinh.”
Tôi hơi mỉm cười giữ im lặng. Cậu ta bê chiếc hộp lên, đứng trước mặt tôi, nói: “Cậu thích món quà này chứ? Nếu không thích, cậu có thể vứt nó đi.”
Có loại người nhỏ mọn như thế này sao?
Tôi nhận lấy cái hộp, làm bộ như chuẩn bị quăng nó vào trong cái ao nước, sau đó tức tốc rút hai tay về, nói: “Cảm ơn cậu.” Không ngờ cậu ta thực sự bị doạ hết hồn, chỉ trong vòng một giây mà đã ở trong tư thế chực lao đi, khiến tôi tin rằng nếu vừa rồi tôi thật sự ra tay, đồ cũng sẽ tuyệt đối không rớt được vào trong ao.
“Mã Trác, cậu xấu xa quá đi, thực sự làm tớ đổ mồ hôi hột.” Cậu ta nói đoạn, giành lấy chiếc hộp trong tay tôi, nói một cách dứt khoát không cho cãi lại, “Tớ đưa cậu về ký túc xá.”
Hôm ấy chẳng biết vì sao, đèn đường hình như không sáng như mọi khi, tôi lẽo đẽo theo sau Tiêu Triết, đi trên một con đường nhỏ vắng vẻ ở trong trường, ngay cả bóng mình ở trên mặt đất cũng nhìn không rõ được.
Tiêu Triết không cắm đầu lo đi như tôi, mà luôn giữ người thẳng tắp, trông thấy người bảo vệ, lớn tiếng chào hỏi. Người khác không chú ý đến cậu ta, mà cậu ta đã khom lưng chào, lễ phép hết chỗ chê.
Mãi đến khi đi tới trước lầu ký túc xá nữ, di động của cậu ta “đinh” lên một tiếng, có một tin nhắn. Cậu ta móc di động ra ấn vài nút, nhíu đầu mày nói: “Lại lên cơn điên rồi, phải làm sao đây?”
“Cái gì?” Tôi hỏi.
Cậu ta đưa di động của cậu ta đến trước mặt tôi, trên đó có một tin nhắn Nhan Dự Dự gửi tới: nếu 11 giờ tớ chưa về, làm ơn gọi cảnh sát!
Hả?! Lại xảy ra chuyện gì rồi?
Tiêu Triết nhét di động vào trong túi quần, lắc đầu nói: “Tớ thấy dạo gần đây cậu ấy càng lúc càng không bình thường. Tháng trước cậu ấy còn đem tớ ra làm trò đùa, nói cậu ấy có quà cho tớ ở trong ngăn bàn học, kết quả tớ vừa nhìn vào, là …… là một một cuộn giấy vệ sinh buộc nơ. Quá thô tục, quá thô tục…….” Cậu ta căm tức lặp đi lặp lại mấy lần, tôi cười, trong lòng đang nghĩ có lẽ cô ấy chỉ phá Tiêu Triết một chút thôi nhỉ, làm gì đến nỗi phải đi gọi cảnh sát chứ. Chẳng qua là cô ấy chỉ muốn cậu ta quan tâm đến cô ấy thôi.
Tôi luôn coi bọn họ như một cặp đôi oan gia vui vẻ.
Không biết sao, tôi cảm thấy sâu trong lòng Tiêu Triết vốn không hề chán ghét Nhan Dự Dự. Giống như là, sâu dưới đáy lòng tôi, có lẽ cũng chưa từng chán ghét ai ai đó.
Ai mà biết được chứ!
Về đến ký túc xá, tôi buông đồ xuống, việc đầu tiên là chạy ra ngoài ban công gọi điện thoại vào di động của A Nam. Ông đang còn ở trên xe lửa, tôi có thể nghe thấy tiếng xe chạy trên đường ray xình xịch.
“Ba muốn mau mau quay về, nhưng không mua vé máy bay được.” Ông nói, “Không mừng sinh nhật với con được, thật xin lỗi.”
“Đừng nói xin lỗi được không ba?” Tôi nói.
Ông thoáng sửng sốt, nhưng rất nhanh chóng trả lời tôi: “Được.”
“Cám ơn ba.” Tôi nói, “Tối nay rất vui. Bánh và hoa tây cúc con đều đã nhận được.”
“Đừng nói cám ơn được không con?” Ông cười.
“Đợi ba về, bà sẽ ép ba đi xem mặt.” Tôi báo cho ông biết, “Tốt nhất là ba nên chuẩn bị tâm lý trước cho tốt.”
“Không có gì,” Ông nói, “Lấy bất biến ứng vạn biến.”
“Con cũng muốn ép ba.”
“Vậy sao?” Ông cười rộ lên, “Có thể tiết lộ con sẽ ép bằng cách nào không?”
“Con còn chưa nghĩ xong.” Tôi ngoan ngoãn khai.
Ngay lúc này, tín hiệu của di động bắt đầu không tốt, tôi chỉ có thể nghe tiếng ông từng đoạn từng đoạn đứt quãng, hình như là xe lửa đang chạy ngang qua đường hầm trong núi hay gì đó, tôi và ông nói với nhau câu tạm biệt ngắn ngủi. Vào trong ký túc xá, trên bàn để đầy quà sinh nhật của tôi. Tôi giống như chỉ trong một đêm, biến thành một cô bé lọ lem có được chiếc hài thêu kim tuyến, nhiều đồ như thế này, nếu không có Nhan Dự Dự giúp, tôi bảo đảm sẽ không mở hết được. Đúng rồi, Nhan Dự Dự sao rồi, cô ấy thực sự không có ở trong ký túc xá! Tôi vội vàng hỏi Ngô Đan, Nhan Dự Dự đi đâu, Ngô Đan nói với tôi cô ấy vốn chưa về ký túc xá, còn tưởng là hai đứa chúng tôi vẫn luôn đi cùng nhau.
Tôi nhớ đến tin nhắn cô ấy gửi cho Tiêu Triết, trong lòng chợt thót lại. Một linh tính không tốt quen thuộc lại chợt ập tới. Tôi gọi điện thoại cho Nhan Dự Dự, cô ấy vẫn không bắt. Tôi muốn gọi điện thoại cho Tiêu Triết hỏi tình hình một chút, thì phát hiện ra mình không có số điện thoại của cậu ta, đành cho qua.
Đêm ấy, mãi đến trước lúc tắt đèn, Nhan Dự Dự vẫn chưa về.
Tôi ôm một mớ nghi hoặc trong lòng tận đến lúc đi vào trong nhà vệ sinh đánh răng. Do thu dọn mớ quà cáp tốn rất nhiều thời gian, lúc tôi đi, ký túc xá đã tắt đèn, nhưng tai tôi vốn thính, lúc đi qua hành lang, nghe tiếng nữ sinh đang nói chuyện, hơn nữa còn nhắc đến tên của Nhan Dự Dự, thế là tôi bất giác dừng chân lại.
“Kịch vui chắc đã lên sàn rồi.”
“Không đúng không đúng, lúc này chắc là đang còn khởi động thân thể.”
“Ôi, đáng tiếc chúng ta không xem được, không biết có đài nào chiếu lại không đây?”
Nói xong, bọn họ cười rúc rích. Tôi còn nhìn thấy có lửa thuốc lá lập loè, chắc là đang hút thuốc lá. Tôi tới gần thêm chút, định thần nhìn kỹ, nhận ra hai người trong đám, chính là hai đứa con gái tướng cao hôm đánh nhau. Không biết cái màn “diễn xuất” mà bọn chúng nói có dính dáng gì đến Nhan Dự Dự hay không? Bọn chúng nhìn thấy tôi, lập tức im bặt, hơn nữa còn rất nhanh chóng rã đám. Lúc chúng đi ngang qua tôi, tôi vừa vặn giao ánh mắt với một nữ sinh, cô ta trông có vẻ rất chết nhát, lập tức hoảng loạn thu lại ánh mắt của mình.
Tôi lại quay về phòng ký túc xá gọi điện thoại cho Nhan Dự Dự, vẫn reng, nhưng vẫn không có ai bắt máy. Tiếng chuông của di động cô ấy rất ồn, cũng rất đặc biệt, là tiếng cười của một người nữ, nếu không bắt máy, sẽ càng lúc càng to lên, nghe khiến cho người ta tê dại toàn thân. Đã có rất nhiều người đề nghị cô ấy đổi, nhưng cô ấy bướng bỉnh không chịu. Dùng lời của cô ấy mà nói, không bắt được máy sẽ bị mất đi một mối làm ăn, cho nên tiếng chuông đại biểu cho tiền, không nghe không được!
Tôi đơn giản phân tích trong đầu một phen, hiện giờ chỉ có hai khả năng: một là di động không có bên người cô ấy; hai là di động ở bên cô ấy, nhưng cô ấy không bắt được.
Bất kể là trường hợp nào, đều khiến người ta lo lắng.
Tôi nghĩ đến tin nhắn cô ấy gửi vào di động của Tiêu Triết, lại nghĩ đến những lời Vương Du Duyệt nói với tôi lúc sẩm tối, quyết định không đợi nữa. Tôi bò dậy từ trên giường, chạy thẳng đến phòng Vu An Đoá gõ cửa.
Đích thân Vu An Đoá tới mở cửa, mái tóc dài buông xoã thoang thoảng hương thơm. Cô ta đứng bên khung cửa, mượn ánh sáng ảm đạm ngoài hành lang nhìn rõ tôi, chớp chớp mắt dùng giọng nói êm ái du dương hỏi tôi: “Mã Trác, cậu đến tìm tôi có việc à?”
“Nhan Dự Dự đang ở đâu?” Tôi hỏi thẳng.
“Đang ở đâu?” Trên mặt cô ta lộ ra vẻ nghi hoặc, giọng điệu châm biếm: “Văn phòng giáo viên?”
Tôi nói: “Cậu nhất định biết, làm ơn nói cho tôi biết.”
“Xin lỗi.” Cô ta nói, “Tôi thật sự không biết mà.”
“Lúc cô ấy đi, có để cho tôi một tin nhắn.” Tôi hù cô ta.
“Vậy sao?” Vu An Đoá nói, “Nhắn gì thế?”
“Nhắc đến cậu.” Tôi nói, “Mọi người đều là người thông minh, việc gì phải nói toạc hết ra.”
“Mã Trác.” Vu An Đoá thở dài một tiếng sâu xa, lại ghé đến gần tôi, rồi mới nói, “Đừng nói là tôi không khuyên cậu, tránh xa loại người như Nhan Dự Dự ra một chút. Cậu coi nó là bạn, người ta thì chưa chắc. Cậu có hiểu con người của nó không? Có biết mỗi ngày nó làm những gì không? Yên lòng đi, chuyện chúng ta không nên đi lo, tốt nhất đừng nhúng vào, đúng không nào?”
Nói xong câu đó, cô ta lui lại vào sau khung cửa, nói với tôi: “Ngủ ngon.” Sau đó để lại mình tôi đứng ngoài cửa.
Tôi dĩ nhiên không để yên cho cô ta, dùng sức gõ cửa.
Cô ta lại mở cửa, hỏi tôi: “Còn có việc gì nữa?”
“Nếu như cậu ấy xảy ra chuyện gì, tôi sẽ báo cho trường biết.” Tôi nói.
Cô ta mỉm cười trả lời tôi: “Được thôi.”
Cửa lại đóng lần nữa.
Tôi đứng ở đó cả mấy phút đồng hồ, tôi hơi lúng túng, bởi vì Vu An Đoá không ăn chiêu này của tôi. Nhìn ánh mắt của cô ta, tôi liền biết trong lòng cô ta có chuyện dấu diếm, nhưng cô ta chả sợ, tôi có thể nhìn ra, dù sao thì ánh mắt cũng không được gọi là chứng cứ, đối với hết thảy những chuyện này, cô ta toàn thao túng phía hậu trường.
Phải làm sao đây?
Chính lúc tôi đang ra sức suy tính, cánh cửa trước mặt lại mở ra, nhưng lần này người bước ra không phải là Vu An Đoá, mà là đứa con gái trông có vẻ chết nhát lúc ban nãy, trong tay của cô ta là một cuộn giấy vệ sinh, nhìn có vẻ rất bồn chồn hốt hoảng, lúc đi ngang qua tôi, cô ta len lén thò tay kéo nhẹ tôi một cái. Tôi hiểu ý bước theo cô ta một đoạn đường thật dài, đi mãi đến đầu hành lang bên kia, cô ta mới ngừng bước, dùng giọng nói run rẩy lí nhí nói với tôi: “Ra khỏi cổng trường quẹo trái, quán rượu ‘Quên Đi.’ Nhớ kỹ, ngàn vạn lần không được đem theo người, còn không danh dự họ Nhan sẽ tiêu tùng.”
Nói xong câu đó, cô ta chạy biến vào trong phòng vệ sinh.