Khúc Ca Biệt Ly

Chương 29Quyển 1 -


Đọc truyện Khúc Ca Biệt Ly – Chương 29: Quyển 1 –

Lạnh.

Lúc hắn lôi tôi về lại trên xe, thảy ra hàng ghế sau, cảm giác duy nhất của tôi là: Lạnh. Nước băng tan ngấm vào trong chân tôi, rét buốt từ trên xuống dưới, khống chế toàn bộ cơ thể của tôi. Răng của tôi không ngừng va lập cập, khi khiếp sợ quá độ qua đi, thính giác thị giác khứu giác tựa như đều mất hết cả, chỉ còn lại một linh hồn rét buốt, chờ đợi một cách đáng thương để được khôi phục và tái thiết.

Hắn bật máy sưởi trong xe lên hết cỡ, cởi áo khoác ngoài ra cho tôi đắp. Hắn nhấc cặp chân đã cứng ngắc của tôi lên, ra lệnh: “Cởi giày ra!”

Thật ra, tôi vốn không nhúc nhích nổi nữa. Hắn giựt một phát cởi xong giày thể thao của tôi, lột luôn đôi vớ thể thao trắng đã sớm ướt sũng, sau đó không biết hắn tìm đâu ra một chiếc khăn lông lớn khô ráo, lau khô hai chân cho tôi, lại dùng chiếc khăn lông tầng tầng lớp lớp bọc kín chúng lại.

Tôi chưa từng bao giờ để chân trần trước mặt đàn ông, nhưng đối diện với rét buốt cực độ, sự xấu hổ rớt xuống thế hạ phong. Tôi rất ngoan ngoãn để cho hắn làm xong hết thảy, mãi đến khi chuông di động của tôi lanh lảnh vang lên.

Tôi rối rít bắt điện thoại, là A Nam, ông cuối cùng đã liên lạc với tôi!

Còn chưa đợi cho ông nói gì, tôi đã gào vào chiếc điện thoại: “Ba đi đâu vậy hả?” Giọng của tôi mang tiếng nghẹn ngào không lẫn vào đâu được. Cũng may là tôi chỉ nói 5 chữ, mới không đến nỗi bị quá lộ liễu trước mặt hắn.

“Di động bị hết điện.” Ông nói, “Tuyết quá lớn, ba không về nhà được. Vừa ghé nhà người bạn ở nhờ, mới sạc lại điện xong, ra quá chừng tin nhắn, chắc là con lo lắng cho ba lắm phải không.”

“Dạ.” Tim tôi cuối cùng quay về chỗ cũ, cố gắng thốt lên một tiếng thật bình thường để đáp lời ông.

Ông không sao, thật tốt, ông không sao.

“Con đang ở đâu đấy?” A Nam hỏi tôi.


“Ký túc xá ạ.” Tôi nghĩ hồi lâu, vẫn chọn nói dối.

“Vậy thì mau ngủ đi.” Ông dặn dò tôi, “Mấy hôm rày thời tiết khắc nghiệt, cứ ở yên trong trường, đừng chạy lung tung.”

“Dạ.” Tôi nói.

“Xin lỗi nhé, đã làm cho con lo lắng.” Cách chiếc điện thoại, ông ấy trịnh trọng nhận lỗi với tôi. Nước mắt của tôi không kềm được mà rơi xuống. Hận không tự sáng cho mình một cái bạt tai, tôi thật là bị bịnh tâm thần, ông ấy sao lại có thể xảy ra chuyện gì cơ chứ?

Tôi vội vã nói lời tạm biệt với ông, vội vã cúp điện thoại, sau đó, tôi ôm chặt lấy mình, vùi đầu vào trong cánh tay, tiếp tục khóc.

“Này!” Hắn vươn tay vỗ vỗ vai tôi, “Em có xong chưa hả?”

Qua một lúc lâu, tôi ngừng thút thít, cúi đầu nhét di động lại vào trong túi, không để cho hắn nhìn thấy bộ dạng nhếch nhác của mình, lầm bầm nói: “Không sao rồi, chúng ta quay về thôi.”

Hắn liền với tay nâng cằm của tôi lên, ép tôi đối diện với hắn, dùng ánh mắt đầy hiếu kỳ quan sát mặt tôi cả nửa buổi, sau đó nói: “Tôi thật muốn biết, một Mã Tiểu Trác bị dí dao mà cũng không thèm khóc, vì sao lại đi khóc ra cái dạng này?”

Hắn nhìn đến độ tôi vô cùng mắc cỡ, mặt cũng dần dần đỏ lên. Nhưng tôi không tìm cách giãy ra khỏi tay hắn, bởi vì tôi biết, nếu như tôi phản kháng, hắn nhất định sẽ làm ra hành động càn rỡ hơn. Thế là, tôi dứt khoát ngước mắt lên nhìn lại hắn. Vu An Đoá nói không hề sai, ngọn lửa, đúng vậy, ngọn lửa, cứ như thế, dưới ánh nhìn ấy, giá lạnh chớp nhoáng lui hết đi trong tôi, tôi còn có cảm giác vã mồ hôi.

Hắn bóp chặt lấy cằm của tôi không buông, hỏi một cách tò mò: “Mới rồi em cuống lên như thế là do sợ ba em xảy ra chuyện à?”


“Ừ.” Tôi nói.

“Em thật là thú vị.” Hắn còn dùng giọng điệu giễu cợt mà nói.

Tôi hỏi hắn: “Nếu như là người nhà của cậu, lẽ nào cậu không lo lắng sao?”

“Ha ha.” Hắn cười, cuối cùng buông tôi ra, sau đó bảo: “Em lầm rồi, từ năm sáu tuổi trở đi, mỗi ngày tôi đều nghĩ phải làm sao mới giết được ông già tôi.”

Tôi câm luôn.

“Quên đi!” Tính khí xấu xa của hắn lại không biết từ đâu chui ra lại, “Một cô bé lớn lên trong nhung lụa như em, tôi không thể trông mong em có thể hiểu những lời tôi nói làm gì! Bà mẹ nó, kẹt cứng thế này, xe cũng không nhúc nhích nổi! Phiền!”

Hắn không nói chuyện với tôi nữa càng tốt, tôi cũng bắt chước hắn, nhắm mắt lại. Tôi thật sự mệt rồi, mệt lắm rồi, không muốn làm gì nữa cả, không muốn nói gì nữa cả, cứ để cho tôi ngủ một giấc đi. Tôi chán ghét tuyết, chán ghét nhắc đến quá khứ, chán ghét kẻ khác hở tí là nóng lạnh lung tung. Nhưng mà, hắn lại không để cho tôi yên, mở rộng lòng bàn tay của hắn ra, vỗ vỗ lên má tôi nói: “Không được ngủ, em có từng nghe nói chưa hả, ngủ kiểu này trong xe, sẽ lăn ra chết đấy!”

Tôi vươn tay bịt miệng hắn lại theo phản xạ, tôi chán ghét hắn hở tí lại nói đến chữ “chết.”

“Em rất sợ cái chữ đó à?” Hắn lại đoán trúng tim tôi một lần nữa, nhưng mà hắn kéo lấy tay tôi, ngả đến gần một chút, nói với tôi: “Quá khô khan sẽ làm buồn ngủ, không bằng chúng ta chơi trò chơi hoạt động gân não đi, tôi sẽ đi trước.”

Chả đợi cho tôi tỏ ý phản đối, hắn đã nói luôn rồi: “Xin hỏi, thỏ và rùa thi trò gì thì thỏ nhất định sẽ thắng?”


Ấu trĩ đến thế!

Thật là nhàm chán, tuy nhiên, đang còn kẹt cứng ở chỗ này, phối hợp một chút cho rồi, thế là, tôi uể oải đáp: “Ngồi dậy từ thế đang nằm ngửa.”

“Xớ! Nhất định là em đã nghe qua rồi!” Hắn nói với giọng mang chút thất bại, “Được rồi, đến phiên em.”

Đáng tiếc, tôi thật không có thiên phú với mấy thứ này. Những gì tôi biết, chỉ là toán, lý, hoá, sinh. Thế là tôi đành nhún vai nhìn hắn.

“Được rồi, tôi tiếp tục.” Hắn quăng lại cho tôi một vẻ mặt còn bất đắc dĩ hơn cả tôi, “Lần này để tôi kể cho em nghe một chuyện cười là được, có một con chim cánh cụt hết chuyện chơi, liền tự vặt lông mình giết thời gian, sau đó rốt cuộc đã vặt đến cọng lông cuối cùng. Đến lúc này, nó chợt nói: Ui da, thật là lạnh, chân đông cứng mất tiêu rồi.”

Tôi nhìn hắn, hắn chợt giơ tay trái nói: “Tôi thề là tôi không phải đang giễu em.”

Tôi thực sự không nhịn được, phì cười, hắn bắt đầu đắc ý, “Sau đây sẽ cho em một đề nặng ký, vừa là chuyện cười vừa luyện não, xin hỏi bạn học Mã Tiểu Trác, một con thỏ và một con rùa chạy rất nhanh cùng chạy đua, ai thắng?”

Tôi đáp: “Thỏ!”

“Sai!” Hắn cốc đầu tôi một cái, “Em nhất định là không nghiêm túc nghe giảng bài, câu trả lời là con rùa. Tiền đề đã nói nó là một con rùa chạy rất nhanh, chạy rất nhanh, chẳng lẽ em không nghe thấy sao?”

Haizzz, thật đáng ghét.

“Được rồi, chúng ta tiếp tục, con thỏ không cam lòng, lại đòi chạy đua với một con rùa đeo kính đen, xin hỏi lần này ai thắng đây?”

Lần này tôi nghiêm túc suy nghĩ một hồi, cẩn thận trả lời: “Vẫn là…… con thỏ phải không.”


“Sai!” Hắn lại cốc mạnh lên đầu tôi một cái, “Cái con rùa đó tháo kính xuống một cái, Ớ! Lại là cái con rùa chạy rất nhanh mới rồi!”

Tôi hết lời để nói. Nhưng cái đầu bị hắn cốc đang rất đau. Thế là tôi khóc dở mếu dở nhìn hắn bảo: “Không được cốc nữa, đau lắm, có nghe không hả.”

“Được thôi.” Hắn nói, “Trả lời câu đố cuối cùng, sai tôi cũng sẽ không cốc, bảo đảm không cốc nữa.”

“Thỏ hay là chim cánh cụt đây?” Tôi cảm thấy tôi sắp sửa bị hắn quay muốn khùng đến nơi rồi.

“Không phải, lần này là một con sói.” Hắn gãi gãi đầu, giọng nói thả rất chậm rãi, “Là thế này, có một con sói, yêu một con dê, nó đã tự bảo mình, không yêu được đâu, không yêu được đâu, không xứng đôi chút nào, không thể đi hại người khác, à, sai rồi, không thể đi hại dê chứ. Nhưng mà, em biết sao không, cái con dê đó thế mà lại tự mình chạy vào trong xe của con sói trong một ngày tuyết, em bảo, con sói đó phải làm thế nào bây giờ?”

“Thối!” Lần này tôi giơ tay ra đánh hắn, tôi đánh rất mạnh, cốc vào đầu hắn kêu côm cốp. Hắn vừa tránh vừa ngạc nhiên nói: “Thì ra dê cũng có thể chửi bậy?”

Hắn không biết, ở Tứ Xuyên, mắng người câu này rất bình thường, không thể gọi là nói bậy.

“Như cứt.” Tôi lại hung dữ bỏ thêm một câu.

Trong tự điển của tôi, hai chữ này đều là có lực sát thương nặng nhất, dứt khoát lôi hết ra tặng cho hắn.

“Chịu thua em rồi.” Hắn mở to mắt nhìn tôi hồi lâu, sau đó nắm lấy tay tôi, làm bộ như đang phải chịu khuất nhục mà nhẫn nhịn cho qua, nói với tôi, “Được rồi nàng Dê, tôi thấy em quả thực mệt lê lết rồi, cho phép em ngủ một chốc. Đợi trời sáng rồi anh đây sẽ đưa em đi xem mặt trời mọc.”

Hơi ấm trong xe càng lúc càng sung mãn, cơn buồn ngủ của tôi càng lúc càng tăng, sau khi hắn cuối cùng ngưng ồn ào, hình như chỉ trong vòng một giây, tôi đã tiến vào mộng, nhưng tôi không hề ngủ một giấc yên ổn, đầu của tôi bắt đầu nhức bưng lên, toàn thân nóng sốt, sốt đến tựa như bị thứ gì đó trói chặt lại, trói rất chặt, không sao nhúc nhích được. Tôi không mở mắt ra nổi, chỉ nghe cổ họng của mình phát ra những tiếng rên rỉ đáng sợ, hình như hắn ôm tôi lên, đút cho tôi tí nước, hình như tôi còn nghe hắn mắng tôi: “Mã Tiểu Dương (dê), đây là hậu quả của tính bướng bỉnh của em.”

Tôi rất muốn nói với hắn, tên tôi là Mã Trác, không phải là Mã Tiểu Trác, càng không phải là cái gì Mã Tiểu Dương, nếu sau này hắn còn dám đổi tên tôi lung tung, tôi sẽ đập banh đầu hắn ra! Nhưng đáng tiếc là, tôi có lòng mà không đủ sức, cái gì cũng không thốt nên lời, đoán chừng ngay cả một âm tiết cũng không thốt ra được, cứ thế mà mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.