Đọc truyện Khúc Ca Biệt Ly – Chương 23: Quyển 1 –
Thiên Trung giờ ôn tập buổi tối, giống như một đại dương thâm sâu vắng lặng.
Đứng đối diện cánh cổng sắt đóng chặt ở trước mặt, tôi không biết nên gõ cổng hay nên cất tiếng gọi cửa. Nói ra nghe buồn cười, đối với một người chưa từng trễ học bao giờ như tôi thì đây là một nan đề. Tôi biết hắn còn đang đứng ở một nơi phía sau cách tôi không xa, quãng đường vỏn vẹn vài phút, hắn bướng bỉnh muốn đưa tôi về trường. Tôi đã học cách không nói “không” trước mặt hắn nữa, bởi vì tôi biết, nói cũng như không. May là hắn không đi sánh vai với tôi, chúng tôi đi kẻ trước người sau, tiếng bước chân hắn thấp thoáng, nỗi bất an trong lòng tôi càng lúc càng dày lên, không sao lơ được.
Tôi không biết tôi đã đứng trước cổng trường bồn chồn bao lâu, mãi đến khi hắn tiến lên phía trước, hai tay nắm lấy cánh cổng sắt, lắc giựt chúng một cách mãnh liệt tạo nên âm thanh chấn động. “Mai gặp lại.” Một giây khi ông gác cổng lùn bước ra khỏi văn phòng, hắn để lại câu nói đó bên tai tôi, rồi tức tốc rời bước.
Mai gặp lại?!
Tôi thề, một khi tôi bước qua cánh cổng của Thiên Trung lần này, cho đến khi nghỉ học được về nhà sau kỳ thi cuối học kỳ, tôi nhất định sẽ không thò chân ra ngoài nửa bước, gặp cái con khỉ!
Ông gác cổng hé mở một khe hẹp, trong miệng đang lầu bầu rủa mắng tôi một câu gì đó, tôi nghe không rõ. Tôi vào được cổng trường xong liền cúi gằm đầu rảo bước, cho đến khi ngay trước mặt có một người lù lù chạy tới, cản đường đi của tôi lại.
Là Tiêu Triết.
Cậu ta vươn tay gắt gao nắm chặt lấy cánh tay của tôi, tựa như đang nắm lấy cán của que lau nhà, xăm xăm kéo tôi đi, kéo cho đến lúc đem tôi tới bên một góc tường của dãy lầu học. Bởi vì không muốn thu hút sự chú ý của người khác, tôi chỉ có thể tạm thời chịu đựng cơn đau đớn ở cánh tay, để yên cho cậu ta làm như vậy. Cậu ta vẫn còn đang thở hổn hển, chả nhẽ là từ quán mì chạy về đến trường học cần phải có thể lực để chạy 10,000m à? Mà đã từng đó thời gian trôi qua rồi, tôi nghĩ có thể chủ yếu là do đang tức giận trong lòng nên mới như vậy chứ nhỉ.
Cậu ta không nói không rằng cũng không nhìn tôi, mà hai tay chống hông, há hốc miệng nhìn lên trời, giống như một tên ngốc đang chờ mưa xuống.
Tôi nói: “Có gì thì nói đi, lôi lôi kéo kéo bị giám hiệu bắt gặp không hay lắm đâu.”
Cậu ta khinh bỉ quay ngoắt đầu, suýt nữa quăng ra một tiếng “hừ.”
Tôi chực bỏ đi. Cậu ta phản ứng nhanh lẹ, vươn cánh tay hung hăng ngáng trước tôi nói: “Cậu đứng lại!” Có thể trông ra, cậu ta thật tình đang rất tức giận.
Tôi đành đứng yên, nhìn cậu ta.
“Bạn Mã Trác, quay đầu là bến.” Cậu ta lạnh lùng thốt ra câu ấy, ánh trăng chiếu trên trán cậu ta, hình như còn phát sáng, không biết có phải là mồ hôi hay không.
Lẽ nào trong quãng thời gian lúc tôi chưa tới, cậu ta vẫn luôn vừa đợi tôi vừa soạn lời lẽ?
Quay đầu là bến. Ha ha, một câu thật tuyệt vời. Tuy không đắc tội với tôi, lại còn răn dạy tôi.
Hoặc có lẽ tôi nên nói cho cậu ta biết, hết thảy những gì cậu ta trông thấy, đều là vì tôi muốn giúp cậu ta đòi lại một món đồ quý giá nào đó thuộc về cậu ta. Nhưng cuối cùng, tôi cũng vẫn không nói.
Tôi thực sự không ưa giải thích.
Không ưa mình phải đi giải thích với người khác, càng không ưa người khác đi giải thích với mình.
Tôi nhẹ nhàng đẩy cánh tay đang giơ ra của cậu ta, chẳng nói chẳng rằng tiến về phía dãy lầu khoa Toán.
Cậu ta đương nhiên bám sát theo tôi, sau lưng truyền lại tiếng nói gấp gáp của cậu ta: “Cậu đừng dính líu gì tới loại người đó nữa, bằng không…….”
Tôi quay người, hỏi: “Bằng không thì sao?”
“Bằng không, méc cha mẹ cậu. Méc thầy Sảng, méc rất nhiều rất nhiều người. Đừng nói cậu không sợ, thật ra cậu rất sợ.” Lần này cậu ta nói vừa nhanh vừa quýnh, lo sợ sẩy mất những lời quan trọng trong từng câu nói.
Tôi thật muốn bảo với cậu ta, tôi không cha không mẹ. Nhưng lạ cái là, vẻ mặt của cậu ta khi nói những lời đó khiến cho tôi nảy sinh một cảm giác khó nói nên lời đối với người con trai này.
Bằng không, méc cha mẹ cậu.
Xưa nay chưa từng có ai nói lời này với tôi.
Lời uy hiếp như làm nũng này, không doạ người, mà trái lại khiến cho lồng ngực tôi nảy sinh cảm giác khó tả. Không thể chối cãi, cậu ta thật sự có lòng tốt. Loại người như Thuốc Độc, quả thực nên tránh càng xa càng tốt. Nghĩ đến điều này, tôi thu lại nét mặt sa sầm của mình, cố gắng dùng giọng điệu thật bình tĩnh nói với cậu ta: “Vậy từ nay về sau cậu tốt nhất đừng trêu vào hắn.”
Nói xong, tôi xoay người leo lên bậc thang của dãy lầu Toán. Đợi đến khi tôi leo được lên tới tầng 2, tôi lại nghe thấy từ dưới lầu truyền lên một tiếng hô hoán xé phổi xé gan:
“Tớ không sợ hắn!”
Trời ạ.
Sau khi tôi ngồi xuống, hai phút sau cậu ta cũng tiến vào theo. Dĩ nhiên là cúi đầu, ánh mắt bảo tồn thói quen muốn đếm cho bằng hết vi khuẩn trên mặt đất. Tôi lại chột dạ ngóc đầu ngó quanh, phát hiện không ai chú ý đến chúng tôi cả. Trong lớp vẫn toàn tiếng lật sách loạt xoạt, vẫn không ai phát hiện ra tôi đã biến mất rồi lại quay về. Coi bộ tôi đã quá lo xa rồi, đại đa số học sinh ở Thiên Trung đều kiểu vầy, không thích đi lo nghĩ chuyện thị phi của người khác, chí ít là trông bề ngoài có vẻ không thích. Chỉ là tôi vừa ngồi xuống, Nhan Dự Dự đã dùng đầu bút chấm chấm lên bìa sách Anh Văn của tôi, rướn cổ ngửi ngửi trong không khí, dùng giọng điệu nửa tra hỏi nói với tôi: “Vừa điên đâu về đấy?”
Ồ, tôi quên mất là còn có cô ấy.
“Trúng gió, đi khám bịnh.” Tôi nói dối qua quít.
Cô ấy ghé tai tôi: “Hắn dây vào cậu à?”
“Ánh mắt bọn cậu trông có vẻ như là có chuyện gì đó í.”
“Hắn tỏ tình? Cậu nhận lời rồi?”
…….
Năng lực nhiều chuyện quả là trời sinh, không thì sao nguyên một lớp chỉ mỗi mình Nhan Dự Dự có thể chú ý đến mùi trên người của hai đứa tôi giống nhau. Tôi dùng ánh mắt ngăn chặn không cho cô ấy nói lung tung, cô ấy liền cười toe toét, viết rồi truyền cho tôi một mẩu giấy, trên giấy ghi hàng chữ: “Nước hoa thơm không?”
Tôi nhìn cô ấy một cách khó hiểu.
Cô ấy chỉ chỉ lưng Tiêu Triết, rồi lại chỉ chỉ tôi, tiếp tục viết xuống giấy: “Tớ đặc biệt chọn cho cậu đấy. Chanel No. 5, bán rẻ cho hắn nữa.”
Tôi thề là tôi chưa nhận được Chanel No. 5 No. 6 nào cả, cho dù là có người nào đó tặng cho tôi đi nữa, tôi cũng sẽ tuyệt đối không muốn, còn giỡn gì nữa đây?
Tiết ôn tập buổi tối, Tiêu Triết luôn không hề xoay người, cũng không có mục mỗi ngày một đề bài như thường lệ, càng không có nước hoa số 5. Nguyên quãng thời gian một buổi tối, tôi toàn vùi đầu nghiên cứu một trang đề ôn thi tiếng Anh đơn giản nhất, mãi cho đến khi đau cả mắt, vừa ngước đầu, chuông tan lớp đột ngột vang lên.
Tôi vội vàng vứt bút trong tay xuống, tim lại vô duyên vô cớ đập như điên cuồng, trong lòng lại hiện ra một đôi mắt.
Là người con gái tên Hạ Hoa kia.
Ý nghĩ của tôi không kềm được lại lang thang khắp chốn, cô ta và mẹ quá giống nhau, không biết A Nam mà trông thấy cô ta, sẽ có phản ứng ra sao?
Tôi thực sự quá mệt rồi, vừa đi loạng choạng vừa nghĩ lung tung suốt quãng đường về đến ký túc xá, mặt cũng không rửa, ngã vật luôn xuống giường. Hư không giống như một tinh linh bé nhỏ, đang thì thầm rủ rỉ bên tai ta điều gì đó, cổ động khiến cho những gì trong tâm trí ta nghĩ đến, đều là những thứ mà theo lý trí và hiện thực, đều không có khả năng phát sinh nhất và hoang đường nhất.
Ví dụ như, nghĩ đến kẻ tên là Thuốc Độc kia, lúc này đang ở đâu? Đang làm gì? Chỗ bị phỏng, sẽ hoàn toàn không có vấn đề gì chứ? Hắn có định đi trả thù Tiêu Triết hay không? Nếu bọn họ thực sự đánh nhau, ai sẽ chiếm tay trên? Ơ ơ ơ, những ý nghĩ kỳ cục này, làm cách nào mới có thể ngưng? Tôi lấy chiếc chăn mỏng bưng kín lòng mình lại, cám giác nực nội từng cơn. Bỗng dưng, tôi nhớ đến gì đó, vội vàng tìm chiếc áo khoác ở đầu giường, móc ra phong thư trong túi áo. Đó là bức thư của Vu An Đoá, trời ạ, tôi lại quên đưa nó cho hắn rồi, nhớ đến cuộc hẹn “Mười giờ” của Vu An Đoá, chạy đi tìm đồng hồ đeo tay của mình, Nhan Dự Dự đang đeo mặt nạ hỏi tôi: “Cậu sao thế hả, Mã Trác?”
“Mấy giờ rồi?” Tôi hỏi cô ấy.
“Mười giờ hai mươi.” Cô ấy bảo, “Cậu không nghe thấy tiếng chuông sao, còn có mười phút nữa là tắt đèn rồi.”
Trời ơi.
Đôi mắt sau chiếc mặt nạ của Nhan Dự Dự vẫn nhìn tay tôi chằm chằm, làm tôi sợ quá vội vàng nhét đại nó vào một cuốn sách tham khảo. Nhan Dự Dự lột một phát gỡ mặt nạ xuống, đá văng đôi dép lê màu đỏ của cô ấy, thân mật chen lên giường tôi, nằm ghé mặt lên gối tôi, hỏi: “Mã Trác, có phải là cậu không thích hắn không hở?”
Câu hỏi của cô ấy làm tôi sợ điếng người, bởi vì lúc đầu tôi chưa kịp phản ứng được là “hắn” cô ấy nhắc tới là ai.
“Nhưng mà hắn đầu óc ngốc nghếch, không xứng với cậu.” Nhan Dự Dự nói, “Cậu khỏi phải lo lắng cho hắn nữa, loại người như hắn, cự tuyệt thêm hai bận nữa là biết điều ngay thôi.”
“Không có chuyện đó.” Tôi nói, “Cậu đừng nghĩ lung tung nữa, hôm nay tớ rất mệt, muốn ngủ rồi.”
“Ê, Mã Trác.” Cô ấy hoàn toàn chẳng thèm nếm xỉa đến lời đuổi khách của tôi, mà còn xán tới gần tôi hơn, hỏi, “Cậu nói xem vì sao không có nam sinh nào viết thư tình cho tớ chứ, tớ thật là có chút buồn phiền đấy.”
Tôi nhìn dáng vẻ khổ sở của cô ấy, thật không biết nên khóc hay cười.
“Đừng dại dột, thư tình toàn viết những lời lẽ khỉ gió.” Tôi trêu cô ấy.
“Sao cậu biết?” Cô ấy thần bí nở nụ cười, “Mau khai ra, có phải là có ai đó đã viết lời lẽ khỉ gió gì cho cậu không hả? Thứ cậu vừa mới nhìn ban nãy là gì thế?”
“Không có chuyện đó!” Tôi mắng cô ấy, “Toàn nói tầm bậy.”
“Tiêu Triết chưa từng viết?” Miệng của cô ấy gần như là dán vào tai tôi, phả hơi nóng hôi hổi lên cổ tôi. Tôi ngồi dậy trong giường, nhìn đôi mắt thăm dò của cô ấy nói: “Bạn Nhan Dự Dự, bạn mà còn nói tầm bậy nữa, đêm nay chúng ta khỏi ngủ luôn.”
“Được được, “ Cô ấy tức tốc xỏ dép lê vào, rồi chợt ngoái đầu cảnh cáo tôi, “Đây là chuyện riêng tư của cậu, là chuyện riêng tư của cậu. Nhưng mà, tớ vẫn muốn thành thật nói cho cậu biết, có một số người trông càng ngốc, thì tâm lý càng phức tạp. Cậu phải thật cẩn thận thật cẩn thận nhé, đừng có trách tớ không nhắc nhở cậu trước đấy.”
Tôi làm động tác cho cô ấy ngừng.
Cô ấy lại đột ngột ôm chầm lấy vai tôi, lải nhải: “Ôi, tớ thật hy vọng có nam sinh chịu viết những lời khỉ gió láo lếu cho tớ. Họ đều bảo trước 18 tuổi mà chưa có một mối tình đầu thì rất thất bại. Coi bộ tớ là chủ định sẽ phải có một tuổi xuân không hoàn mỹ rồi.”
“Cậu lanh mồm lanh miệng như thế.” Tôi bị cô ấy ôm quá chặt đến khó chịu, nhưng hiểu rõ cô ấy lúc này rất cần được tôi an ủi, thế là bảo, “Nam sinh chả có chút tài năng viết lách, đâu có thể tuỳ tiện viết thư tình cho cậu đọc làm trò cười?”
“Cậu thật biết nói chuyện!” Cô ấy đánh yêu tôi một cái, cuối cùng mới tha cho tôi, rời khỏi giường của tôi. Ngay lúc tôi tưởng là có thể thờ phào một phen, ngoài cửa bất chợt lại đâu ra một nữ sinh lạ mặt, tay giơ một chiếc di động hàng ngoại màu đỏ, lớn tiếng la: “Ai là Mã Trác?”
Tôi và Nhan Dự Dự đều giật mình ngồi dậy. Chẳng lẽ lại là hạng người như Vương Du Duyệt kéo tới tìm kẻ thù? Một hồi lâu sau, Nhan Dự Dự thò một ngón tay ra, ngập ngừng chỉ chỉ tôi.
Nữ sinh cười ngọt ngào bước tới gần, đưa điện thoại vào trong tay tôi nói: “Cậu làm ơn nhận cuộc gọi này nhé.”
Muộn vầy rồi ai còn đi tìm tôi? Tôi ngờ vực đặt điện thoại lên bên tai, khẽ “A lô” một tiếng, liền nghe giọng điệu thô lỗ đầu dây bên kia hỏi tôi: “Mã Tiểu trác, em đó hả?”
Là hắn!
Tôi giật mình đến độ tay run bắn một cái, suýt nữa làm rớt điện thoại xuống đất. Cùng lúc đó, tôi vội vàng bò dậy từ trong giường, chạy thẳng ra ngoài ban công. Lúc tôi phát hiện mình thế mà còn chưa cúp điện thoại với hắn, bên tai truyền đến tiếng thở dài của hắn: “Aizz, con mẹ nó thiệt tình, tôi hơi thấy nhớ em rồi!”
Tôi cuối cùng xác nhận, tôi không dám cúp điện thoại của hắn. Bởi vì tôi thật tình rất lo lắng, nếu như tôi chẳng nói gì với hắn, không biết hắn có trực tiếp xông vào trong ký túc xá của nữ sinh không. Cái tên khùng này, gì hắn cũng dám làm, không phải sao? Thế là tôi áp người vào lan can của ban công, nhìn hàng cây long não rậm rạp lá dưới lầu, cố gắng dùng giọng điệu bình tĩnh nhất nói với hắn: “Muộn lắm rồi, tôi muốn đi ngủ.”
“Đợi chút, cái tên dũng sĩ hôm nay tạt mì vào tôi nghe nói là nó học trong lớp em, tên gì nhỉ, Tiêu Triết?”
Thì ra hắn gọi đến để hỏi tội!
“Ừ.” Tôi nói.
“Ừ cái gì mà ừ, tôi muốn em nói cho tôi biết phải hay là không phải.”
“Cậu đừng có làm gì cậu ta!” Tôi nói, “Cậu ta thật tình không phải là cố ý.”
“Em đang năn nỉ thay cho nó à?” Hắn hỏi.
“Không phải.” Tôi nói.
“Vậy thì là gì?” Hắn gặng hỏi tôi.
Tôi không biết phải trả lời như thế nào.
“Không sao,” Hắn chợt bật cười, “Tôi chỉ muốn chúc em ngủ ngon.”
Thật không biết hắn đang muốn giở trò gì!
“Ấy, đợi chút!” Tôi la lên.
Hắn hơi ngạc nhiên: “Có gì cần sai bảo?”
“Tôi quên nói với cậu, Vu An Đoá nói tối nay 10 giờ đợi cậu ở chỗ cũ.”
“Đ.m.” Hắn chửi xong chữ này cúp điện thoại mất tiêu. Khoảng gần nửa phút sau khi hắn cúp máy, tôi mới hoàn hồn, xoay người, trông thấy khuôn mặt vẫn đang tươi cười của cô gái đã đưa điện thoại cho tôi cùng với khuôn mặt ngơ ngác của Nhan Dự Dự.
“Cậu sao rồi, Mã Trác, đã xảy ra chuyện gì?” Sau khi cô gái kia ra khỏi phòng ký túc xá của bọn tôi, Nhan Dự Dự lắc lắc cánh tay tôi hỏi, “Rốt cuộc là điện thoại của ai gọi?”
“Gọi lộn.” Tôi lẩm bẩm trả lời.
“Không đúng, nhất định là cậu có bí mật động trời.” Nhan Dự Dự nói chắc như đinh đóng cột, nói với Ngô Đan ở tầng trên cũng đang mang một thái độ hiếu kỳ y chang, “Cậu bảo, tớ nói đúng không?”
Ngô Đan gật đầu như gà mổ thóc.
Đúng lúc ấy, đèn đóm tắt hết, ký túc xá chìm trong bóng tối. Tôi mò vào giường, cuộn mình trong chăn, ép bản thân phải ngủ. Cứ tưởng là đêm đó tôi sẽ mất ngủ, lại không ngờ tôi rất nhanh chóng say giấc, đêm ấy tôi mơ thấy hắn, hắn không nói gì cũng chả làm gì, chỉ đứng ở đó, nhìn tôi từ xa thật xa, ở cổ tôi tựa như bị một khí cụ sắc bén nào đó chém cho một nhát, đau đến độ tôi quỵ xuống đất, vừa vươn tay rờ, cổ đầy máu tươi.
Giữa đêm khuya tôi bị giấc mơ đó làm giật mình tỉnh dậy, cổ vẫn còn đang đau, hết thảy đều tựa như là có thật. Tôi run lên, dùng chăn quấn mình thật chặt, sau đó nghe như có ai đang nói mớ, cô ta hung hăng mắng một người nào đó: Đồ ngu ngốc! Chết đi!
Là giọng của Nhan Dự Dự.
Cái lạnh xâm chiếm toàn thân tôi, tôi cuộn mình, không còn chút buồn ngủ nào, cứ như vậy cho đến khi trời sáng.
________________________________________