Đọc truyện Khúc Ca Biệt Ly – Chương 17: Quyển 1 –
Ngày về trường tới rất nhanh. Hôm ấy trong chợ quá bận rộn, tôi nói A Nam khỏi đưa tôi đi, tôi tự mình bắt xe buýt về lại trường.
May cái là bến xe cách nhà tôi không xa, đi bộ cũng chỉ mất 15 phút. A Nam dặn dò tôi vài câu, rồi theo một khách hàng đi mất. Tôi đeo chiếc cặp lớn của mình lên lưng, quyết định cuốc bộ ra bến xe. Tôi vẫn còn nhớ, ở đó có một quán mì ăn khá ngon, dạo còn học cấp 2, tôi thường tới đó ăn sáng. Cho nên, lúc tôi đi ngang qua nó, bước chân của tôi cũng chậm lại theo bản năng.
Nhưng tôi ngàn vạn lần không ngờ được, thế mà lại gặp hắn ở nơi đó.
Quán mì nhỏ buôn bán rất đắt khách, đầy người ngồi. Hắn ngồi ở chiếc bàn phía ngoài, hình như đang đợi mì được bưng ra. Tôi thật không hiểu nổi, hắn vì sao lại xuống huyện, lại vì sao có thể xuất hiện ở quán mì nhỏ này. Thứ đầu tiên tôi nhận ra là chiếc mũ của hắn, chiếc mũ tiêu biểu kia hôm nay được hắn đội ngược trên đầu. Đợi lúc tôi hiểu ra đó là hắn, trong đầu nổ “ầm” một tiếng, tôi dẹp bỏ ý định muốn ăn mì, chuẩn bị từ một bên lặng lẽ chuồn đi.
Nhưng mà đầu tôi vừa cúi xuống, liền bị hắn nhận ra mất. Hắn gào lên ở đàng sau tôi: “Này, người đẹp, xin dừng bước.”
Ánh mắt quần chúng chằm chằm, chân tôi như bị keo dán chặt cứng, không xê dịch nổi.
Hắn cười với tôi, dùng một giọng điệu gần như là ra lệnh, bảo tôi: “Em qua đây!”
Tôi nhìn hắn khinh bỉ, tiếp tục đi về phía trước. Hắn vươn tay, chụp một cái nắm được cánh tay tôi biếng nhác nói: “Không nghe thấy tôi nói sao?”
“Buông ra.” Tôi gắng sức chấn định mình, dùng toàn bộ sức lực trừng mắt với hắn, ráng nặn ra một vẻ mặt hung dữ.
“Nếu tôi không buông thì sao?” Hắn dằn từng chữ một, dùng ánh mắt giảo hoạt nhìn tôi: “Có phải em định hét lên kêu cứu?”
Tôi đương nhiên sẽ không kêu cứu, tôi chỉ muốn tránh hắn, nhưng coi bộ tôi tránh không xong, hình như tôi càng vùng vẫy, hắn càng siết chặt hơn, tôi cảm thấy cánh tay mình như muốn bị hắn bóp gãy tới nơi. “Đừng có lo, tôi chỉ muốn mời em một bát mì.” Hắn nói, “Hôm bữa em giúp tôi, tôi còn chưa cảm ơn em đàng hoàng mà.”
“Không cần.” Tôi cảnh cáo hắn, “Cậu mà không buông tay, tôi sẽ kêu lên thật đấy.”
“Tôi còn thật muốn nghe em kêu.” Hắn đưa mặt tới, ghé rất gần tôi, thưởng thức bộ dạng phẫn nộ và sợ hãi của tôi, tựa như đang phải đè nén tâm tình vui sướng của bản thân hắn xuống.
Tôi từ bỏ việc đối kháng lại hắn, bất chợt ngồi xuống một chiếc ghế bên cạnh hắn.
“Giỏi.” Hắn buông tôi ra, nói một cách hài lòng, “Tôi thích con gái ngoan ngoãn.”
Nhưng ngay lúc hắn đang nói câu đó, tôi đã nhảy dựng lên bỏ chạy như bay về hướng khác.
Hắn không hề rượt theo bắt tôi lại, điều này khiến tôi thở phào nhẹ nhõm. Tôi tới bến xe mua xong vé cho chuyến xe về trường kế tiếp, đi vào phòng vệ sinh một chuyến, dùng nước mát lạnh rửa gương mặt đang nóng sôi của tôi, chỗ cánh tay bị hắn nắm vẫn đau ê ẩm. Tôi căm ghét bản thân mình cứ do do dự dự, hạ ngay quyết tâm, lần sau nếu có người dám vô lễ trước mặt tôi, tôi nhất định sẽ không ngần ngại sáng cho hắn một cái bạt tai, còn không thì tôi sẽ không là Mã Trác nữa! Nghĩ như thế, trong lòng tôi cảm thấy dễ chịu hơn rất nhiều. Nhưng mà, lúc tôi ngồi xuống chỗ mình trên xe liền sững người ngây ngốc, hắn như một âm hồn bất tán lại cùng chung một chuyến xe. Hơn nữa, hắn giống như đã sớm biết tôi sẽ lên xe, vốn hắn đã dùng mũ úp lên mặt tựa như đã ngủ rồi, nhưng tôi vừa leo lên xe, hắn liền như đang diễn bộ (1), bất thình lình lột mũ từ trên mặt xuống, một chân giơ lên giữa lưng chừng trong không trung mà nhìn tôi, mỉm cười như đi guốc trong bụng tôi.
Tôi nhìn nhìn tấm vé trong tay mình, may thay, tôi còn chưa xui xẻo đến mức độ đó, chúng tôi không ngồi cùng một chỗ.
(1) nguyên văn là 亮相, là một thuật ngữ trong kinh kịch Trung Quốc, lúc mà nhân vật làm những động tác cách điệu rất khoa trương xong giữ yên trong vòng mấy giây (hoặc lâu hơn). Thuật ngữ tương đương trong hát Bội tiếng Việt mình tìm được là “diễn bộ.”
Chỗ ngồi của tôi cạnh cửa sổ, kế bên là một người đàn ông đứng tuổi. Tôi ngồi xuống, móc cuốn sách ôn luyện tiếng Anh ra bắt đầu đọc. Nhưng cảnh đẹp không bền, rất nhanh, liền nghe thấy có người đang nói bên tai: “Đổi chỗ được không, cháu muốn ngồi bên cạnh bạn gái.”
Lại là hắn!
Tôi hoảng hốt nhìn hắn, giống như nhìn thấy một yêu ma vừa hoá hình người.
Lúc tôi còn chưa kịp thốt ra câu nào, cái gã đàn ông trung niên đáng ghét kia lại đi đồng ý với yêu cầu của hắn, gã cắp cặp táp, chậm chạp đứng lên, qua bên chỗ ghế của hắn mà đi.
Trời đất ơi.
Đối phó với loại lưu manh oắt con này tôi không có bất kỳ kinh nghiệm nào, nhưng tôi biết tôi không được hoảng, càng hoảng hắn càng đắc ý. Thế là, tôi hạ quyết tâm mặc kệ hắn, làm như hắn không tồn tại, coi hắn như không khí. Tôi móc mp3 ra, đeo tai nghe vào, nhắm mắt lại, làm bộ ngủ.
Coi hắn còn muốn giở trò gì ra chơi tôi nữa.
Trong mp3 đang phát bài hát của Vương Phi mà tôi yêu thích, cô ấy đang hát: “Em cũng không muốn như thế, trăn trở bồi hồi, dù sao mỗi một cuộc tình đều là kết thúc……” Tôi thích giọng của Vương Phi, thích mỗi giai điệu của mỗi bài của cô ấy, và những ẩn ý trong lời bài hát không nói rõ được, đối với tôi mà nói, rất thu hút lạ kỳ.
Nhưng mà, chính ngay lúc tôi đang nghe ngon lành, tai nghe bị người khác lấy mất một chiếc.
“Nghe gì thế?” Hắn nói không biết ngượng mồm nhét tai nghe vào trong một bên tai của hắn, giọng đầy hứng thú, “Nhạc hay cần phải biết chia sẻ.”
Tôi cảm thấy tôi sắp sửa thổ huyết.
“Vương Phi?” Hắn nhíu đầu mày, “Có loại con gái quê mùa như em sao?”
Tôi thử tìm cách giựt tai nghe về lại. Hắn liền nắm khư khư lấy nó không buông: “Đường dài buồn chán, chúng ta đã có duyên với nhau như vầy rồi, trò chuyện được không?”
Tôi lạnh tanh nói: “Xin lỗi, tôi không nghĩ chúng ta có gì để nói cả.”
“Em thật kỳ lạ.” Hắn sờ sờ mũi, nói một cách vô cùng tự luyến, “Em đi hỏi đám ở Thiên Trung của bọn em xem, phải biết rằng có bao nhiêu nữ sinh đều mơ có được giờ phút này!”
“Mơ cái đít!” Tôi cũng nhịn hết nổi rồi, hung hăng mắng hắn một câu chửi tục mà đối với tôi đã là rất hiếm hoi rồi, sau đó tức giận quay ngoắt đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.
Thật ra tôi chỉ không muốn để cho hắn nhìn thấy khuôn mặt đỏ bừng khó coi của tôi.
“Không thèm nói chuyện với tôi?” Hắn nói, “Tôi đếm một, hai, ba, em không quay đầu lại thì không được hối hận.”
Tôi chẳng biết hắn tính giở trò gì, sợ hắn lại chơi kiểu nắm lấy tay tôi la hét ồn ào gì đó, vội vàng quay đầu lại.
Hắn rất nghiêm túc nhìn tôi, báo: “Nói cho tôi biết tên của em.”
“Dựa vào đâu?” Nói thật ra, tôi cực căm ghét giọng điệu hắn nói chuyện với tôi, cực căm ghét cách hắn tự cho mình là đúng và không biết xấu hổ của hắn, đẹp trai có thể thế cơm ăn không, hơn nữa bộ dạng này của hắn cũng chả đẹp gì, càng nhìn càng nhức mắt, càng nhìn càng giống thằng hề. Thật không hiểu đám nữ sinh mê trai đẹp ở trường rốt cuộc thích hắn ở điểm nào!
“Dựa vào việc hiện giờ tôi có chút đỉnh hứng thú với em.” Hắn chậm rãi nói, “Không biết lý do này có đủ chưa?”
“Khốn kiếp!” Tôi nhịn hết nổi.
“Ái chà, bạn học Mã Tiểu Trác. Đây chắc là lần thứ nhì bạn chửi bậy rồi đấy, đừng nói là tôi chưa nhắc nhở bạn!”
Tôi vô cùng kinh ngạc nhìn hắn. Hắn……. thế nào lại biết được tên tôi???? Trông thấy tôi ngớ mặt ra, hắn cười rộ lên, tôi cúi đầu, thế mới giật mình phát hiện, cuốn sách tham khảo ôn luyện tiếng Anh tôi vẫn cầm nãy giờ trong tay đã tiết lộ bí mật của tôi.
Tôi thò tay muốn che cái tên trên mặt sách theo phản xạ, xong rất nhanh lại kịp nhận ra đây là một hành động cực kỳ ngu xuẩn, thế là tay tôi giống y như bị điểm huyệt, dừng lại giữa không trung, hắn biết tỏng hết thảy nhìn tôi, dùng một giọng mai mỉa nói: “Che! Che mau! Không che nữa là tôi sẽ nhìn thấy đấy!”
Tôi thật muốn đục hắn.
May mắn thay, tiếp theo sau đó, hắn dường như mất đi hứng thú trêu chọc tôi, hoặc cũng có thể là quá mệt mỏi, hắn giơ tay ra hiệu ngưng đấu với tôi, rồi rất mau chóng lăn ra ngủ say như chết, mũi còn khe khẽ phát ra tiếng ngáy. Tôi thở phào một hơi, đeo tai nghe lên lần nữa, coi như một đường lên thành phố yên ổn. Sau nữa, xe đỗ vào bến, mọi người đều xuống xe hết, hắn lại vẫn không có chút ý định tỉnh dậy nào.
Điều quan trọng nhất là, nếu như hắn không đứng lên, tôi cũng không cách nào đi ra được.
“Này, làm ơn nhường đường một chút.” Tôi gọi hắn, hắn không có phản ứng.
Tôi tức giận không có chỗ để xả, hung hăng giẫm lên chân hắn một cái: “Bảo cậu tránh ra!”
Hắn cứ vẫn không có phản ứng, mí mắt không thèm chớp.
Trên đời thế mà có loại người có thể ngủ say như vậy, thật chưa bao giờ nghe thấy! Tôi khẽ hít vào một hơi, chuẩn bị lách ngang qua người hắn, ai ngờ vừa lách được giữa chừng, hắn lại đi mở mắt ra, vươn hai tay kéo tôi một cái, cả người tôi đổ về phía hắn, nhào vào trong lòng hắn, mặt chúng tôi kề nhau rất gần, thậm chí ngay cả lỗ chân lông của mặt hắn hiện ra rõ ràng. Hắn còn tranh thủ làm mặt khỉ với tôi, khiến cho tôi hết hồn suýt nữa hét lên. Chắc cũng chỉ một giây thôi, nhưng một giây này dài dằng dặc và khổ sở hơn bất cứ giây nào trong cả cuộc đời tôi.
Tôi cố sức đẩy hắn ra, giãy dụa đứng thẳng lên, trong lúc hắn đang đắc ý cười ha ha, tôi nhảy xuống xe như đang trốn chạy, thế là tông thẳng vào một người đang bước lên xe, xuýt nữa ngã bổ nhào. Váng đầu, mặt đỏ bừng, rồi y như tôi đã đoán trước, hắn đứng ngay sau tôi chứng kiến hết thảm trạng của tôi sau đó cười như điên không ngừng, tất cả những điều ấy làm cho tôi cảm thấy xấu hổ mong chết quách đi cho xong, xong chỉ có thể cắm đầu chạy trốn như bay.
Mãi đến lúc xông lên được chiếc xe buýt về trường, tôi mới kịp nghĩ ra, hình như cái người tôi mới tông trúng vừa rồi không ai khác mà chính là hoa khôi của trường, Vu An Đoá, lẽ nào cô ta đợi hắn ở đó?
Buổi tối hôm ấy trong tiết tự học, tôi ngồi học mà thất hồn lạc phách, tôi cứ mải nghĩ, tôi như vậy có tính là bị “trêu ghẹo” không? Tôi thậm chí còn nghĩ đến một cụm từ khác —- “sách nhiễu tình dục.” Điều này làm cho tôi vô cùng khó chịu giống như đang bị một cơn bịnh nặng hành hạ. Tiêu Triết lại vẫn cứ nhờ tôi giảng bài giùm, thái độ lần này của cậu ta ôn hoà hơn rất nhiều, nhưng vẻ mặt của tôi lại khó coi, nhìn cậu ta nói: “Xin lỗi, tớ cũng không biết.” Sắc mặt của Tiêu Triết biến thành khó coi hơn cả tôi, cậu ta nhìn tôi chằm chằm hoài, mặt càng lúc càng tái, ngay lúc tôi tưởng cậu ta sắp ngất tới nơi, cậu ta quay ngoắt đầu đi, tức giận dộng bàn một cái, rồi lại bắt đầu lớn giọng đọc bài cổ văn.
Tôi nằm bò ra trên bàn gục ngã.
Nhan Dự Dự nhìn tôi nói, “Hình như cậu có tâm sự?”
Nói chuyện dư thừa, tôi đương nhiên có tâm sự, tôi đang còn âm thầm thề thốt trong lòng, lần sau về nhà sẽ không bắt xe buýt nữa, bằng không, cứ để A Nam tới đón tôi.
Chuyện giống như thế này, nếu như còn xảy ra thêm một lần nữa, thì hãy để tôi chết luôn đi cho rồi.
——–
Năm 2009, Ly Ca được dựng thành phim truyền hình mang tên “Mã Trác”, do nữ tài tử của Đài Loan Trần Ý Hàm thủ vai chính, Thuốc Độc là do Đoàn Bác Văn đóng, Nhiêu Tuyết Mạn đích thân biên kịch. Mình coi sơ sơ thấy cũng ok, phim làm
Trong đầu mình thì nghĩ kiểu hình tượng của Thuốc Độc là giống Kdrama bad boy Kim Woo Bin, hoặc là Âu Hào cũng rất tuyệt, còn Nhiêu Tuyết Mạn lại casted Đoàn Bác Văn, và hình như rất tâm đắc với Đoàn Bác Văn; truyện của Nhiêu Tuyết Mạn chuyển thể mà có bad boy thì anh chàng này chuyên môn có mặt: Tai Trái, Đồng Hồ Cát, v.v.
A Nam thì họ casted một khuôn mặt rất phù hợp. Tiêu Triết bị thành nerd. Lâm Quả Quả quá xấu. Phải chi đổi kiểu tóc và fashion (bỏ đại vào sườn xám hay chi chi đó) rồi để Trần Ý Hàm thủ diễn luôn thì sẽ khá hơn, bởi vì mối tình của A Nam tragic như thế, Lâm Quả Quả chỉ xuất hiện có vài tập ngắn ngủi, cần lấy sắc ra át hết ấn tượng…..