Đọc truyện Khúc Biến Tấu Ánh Trăng – Chương 4
Sau khi nhận được thông báo kết quả phỏng vấn, Sơ Lễ được yêu cầu nhận chức đi làm vào ngày đầu tiên của tháng sau.
Cô cũng mất hơn nửa tháng để tìm một chỗ ở trong thành phố này – một nơi hẻo lánh với hơn bốn mươi căn hộ, nhưng rất sạch sẽ phù hợp với cô gái độc thân.
Sau đó háo hức như một cô dâu sắp về nhà chồng, mong chờ ngày 1 tháng 4 sắp đến.
Đêm trước khi chính thức vào làm, đêm đầu tiên cô ngủ không ngon, cô thông báo với tất cả người thân và bạn bè rằng cô sắp gia nhập Nguyên Nguyệt Xã.
Còn gửi cho tiểu bạch liên hoa tác giả mà cô đã hâm mộ suốt mười năm, tuyên bố một cách lẫm liệt là sẽ tạo ra cuốn sách hay nhất.
Tóm lại là lòng đầy khát khao, hướng tới vòng tròn kia, rốt cuộc cũng có thể vui sướng mà bước chân vào.
– ———-
Ngày hôm sau trời vừa mới sáng, Sơ Lễ đã bật dậy tắm rửa sạch sẽ, sau đó đi theo tuyến đường mà cô đã cẩn thận tìm trước đó, rồi vội vã chạy đến tòa nhà mà cô vừa mới ghé thăm cách đây không lâu.
Khi đi ngang qua tủ trưng bày các tác phẩm của Nguyên Nguyệt xã ở sảnh tầng một, Sơ Lễ nhịn không được mà đi chậm lại: cùng một nhà xuất bản, chỉ những cuốn sách hay nhất mới đủ điều kiện xuất hiện trên tủ trưng bày—— Sơ Lễ hy vọng rằng một ngày nào đó, sẽ có một hoặc một vài cuốn sách cô làm xuất hiện trên đó.
– ————–Tuy nhiên một giờ sau đối diện với hiện thực tàn khốc liền thấy tâm nguyện này thật mỏng manh.
Sơ Lễ tập trung trong phòng họp cùng những người mới vượt qua cuộc phỏng vấn.
Trong lúc chờ trưởng các bộ phận khác nhau của Nguyên Nguyệt Xã đến dẫn người, cô có chút kích động – đến tận lúc này, cô vẫn cảm thấy mình như đang nằm mơ, không thể tin là mình có thể trở thành biên tập của Nguyên Nguyệt xã — Cho đến khi phát hiện ra mọi người xung quanh đều được gọi tên, cô là người duy nhất còn xót lại, trong lòng đột nhiên cảm thấy bất an.
Một hồi sau, ở cách đó không xa cô nhìn thấy một người đi đôi giày cao gót, chậm rì rì mà đẩy cửa vào.
Khi nhìn thấy rõ khuôn mặt người đó, nội tâm kích động của Sơ Lễ bị thay thế bằng “What the f*ck” — người tới không phải ai khác chính là vị nữ sĩ mà ngày đó mang vẻ mặt sốt ruột về nhà ăn cơm, hỏi cô một tháng 1800 tệ có làm hay không.
Không hổ là ngày 1 tháng 4, không khí quả thực tương xứng với ngày này— Vị nữ sĩ đến muộn dường như cũng không hề kinh ngạc, trong phòng họp lúc này chỉ còn một cô gái nhìn cô ấy đến ngây ngốc, không vội cũng không chậm mà đi đến trước mặt cô: “Sơ Lễ?”.
Sơ Lễ bật dậy khỏi ghế với tiếng “wow”: “Xin chào, em là…”
Nữ sĩ: “Tên của chị là Vu Diêu, là tổng biên tập của tạp chí số mới.
Chào mừng em đến với nhóm biên tập của chúng tôi.”
Sơ Lễ sửng sốt: “Nguyệt Quang”
Không phải
Vu Diêu nhướn đôi mày được vẽ một cách thanh tú.
Sơ Lễ: ” gia! Thật hạnh phúc!”
Vu Diêu rũ mắt, làm lơ cái thanh âm cuối cùng khác thường kia, đưa bản hợp đồng ra, lật trang đầu tiên, đồng thời dùng thanh âm cứng nhắc mà nói: “Thời gian thử việc dự kiến là hai tháng, trong thời gian này hai bên đều có quyền dừng lại—em có thể rời đi bất cứ lúc nào, chị cũng có thể quyết định xem em có lên chính thức hay không.
Mức lương trong thời gian thực tập dự kiến là 2.500 nhân dân tệ một tháng, tiền thưởng chuyên cần là 100 nhân dân tệ và phụ cấp bữa ăn là 10 nhân dân tệ một ngày.
Xét cho cùng, trong ngành này cũng không dễ kiếm, em chắc không có vấn đề phải không?”
Sơ Lễ mặt đầy dấu chấm hỏi đen, trong đầu vang lên tiếng tẩy não của L quân “Sắp đóng cửa, sắp đóng cửa, sắp đóng cửa”.
Một mặt tiếp nhận hợp đồng, gượng cười: “……………………Không thành vấn đề, thật đấy, ! Hạnh phúc quá!”
Hợp đồng cứ như vậy ký xuống.
Vì hiện tại Sơ Lễ nghèo đến mức không mua nổi một vé xe lửa, nếu không sẽ chạy về ôm đùi mama trở thành con sâu gạo không cầu không tiến.
…!
Mười phút sau, Sơ Lễ đứng trước văn phòng ở cuối hành lang, nơi cô lạc đường và đụng phải con hồ ly kia – chiếc bảng đen nhỏ vẫn là chiếc bảng đen nhỏ, nhưng văn phòng lúc này không còn trống, và rải rác có năm hoặc sáu người đang ngồi.
Ngay lối vào văn phòng có một bể cá, trong bể cá có hơn chục con cá anh vũ, khi Vu Diêu bước vào liền thuận tay đổ
thì đổ con cá lau kính được nuôi trong bể riêng vào.
Sơ Lễ cảm thấy con cá lau kính lọt vào trong bể cá anh vũ liền run bần bật, con cá lau kính giống với chính mình–
Nhìn thấy sự xuất hiện của đồng nghiệp mới, mặc dù những người trong văn phòng có vẻ không hứng thú nhưng họ chỉ khẽ nhếch mi lên để chào Sơ Lễ——
“À, có người mới à? Tôi còn không biết rằng lần này tuyển người, cái phòng chật ních này của chúng ta cũng có phần? Thật sự đã đông đủ rồi.
Có vẻ như vị trí bên cạnh tôi sẽ bị chiếm mất.
Ôi tôi phải để túi ở đâu? Cái túi Fendi cuối tuần này sẽ mua về! ”
A: Lão Miêu – Phó chủ biên, nhìn qua gay gay, hôm nay tâm tình không tốt, ngoài 30 tuổi, rất biết cách trang điểm —— Lão Miêu là người phụ trách chính về bản thảo tiểu thuyết trên tạp chí “Nguyệt Quanh”.
Trong phần giới thiệu tác giả bao gồm Trú Xuyên, Hằng Tác, Hà Mã và nhiều đại thần khác…!Vị trí của Lão Miêu ngay hướng ánh mắt của Vu Diêu, bên cạnh là Sơ Lễ.
“Là biên tập viên văn học sao? Ta là biên tập viên mỹ thuật A Tượng, ừm, cứ như vậy.”
B: Biên tập viên mỹ thuật A Tượng, mang mắt kính, trầm mặc, người ngây ngốc, bề ngoài trông rất kiên nhẫn.
“Ta họ Lý, cứ gọi lão Lý là được”
C: Biên tập viên mỹ thuật, lão Lý, hơn 30 tuổi, trông có vẻ khá cổ hủ.
“Người mới…tôi cũng xem như là một nửa người mới, gọi tôi Tiểu Điểu đi.”
D: Biên tập viên mới Tiểu Điểu, nhận việc trước Sơ Lễ một tháng rưỡi, có mái tóc dài xoăn, có phong cách mori girl, nói chuyện rất nhỏ và dễ đỏ mặt.
Những đồng nghiệp mới có phong cách khác nhau, điểm chung duy nhất là họ rất lãnh đạm.
everyone.
——Đây có lẽ là một tạp chí sẽ khiến những người mắc chứng sợ xã hội cảm thấy ấm lòng hơn.
Sơ Lễ than thở trong lòng, ngồi xuống bên cạnh Lão Miêu theo hướng dẫn, thứ xông vào mũi cô là mùi nước hoa Cologne của đàn ông, cô quay đầu nhìn Lão Miêu, liền bắt gặp ánh mắt của Lão Miêu.
Sơ Lễ ngồi thẳng người: “Phó tổng biên tập!”
Lão Miêu: “Không cần kêu như thế, nghe quan liêu quá, kêu tôi Lão Miêu là được rồi.”
Vừa nói chuyện Lão Miêu vừa không khách khí mà ném cho cô một vài link trang web cùng với mật khẩu chung của tài khoản.
Nói với cô rằng công việc của ngày hôm nay là sắp xếp các tin nhắn riêng tư của độc giả từ Weibo chính thức và hậu trường của hộp thư tạp chí “Nguyệt Quang”, sau đó chọn thư có giá trị chỉnh sửa lại rồi nộp lên.
Lão Miêu: “Nếu không hiểu có thể hỏi.”
Sơ Lễ: “Ồ! Em hiểu rồi!”
Giọng điệu như vậy cô dám hỏi, đảm bảo hắn cũng dám bẻ gãy cổ cô.
Sơ Lễ rất muốn hỏi, bài gửi đến trong hộp thư không phải là bài sẽ dùng sao, nhưng trước thái độ của Lão Miêu, cô lựa chọn ngậm miệng lại, ngoan ngoãn làm việc, nuốt vấn đề muốn hỏi vào trong bụng: Hộp thư toàn là bài viết, cái gì gọi là thư “có giá trị” và thư “không có giá trị”.
…!Nhưng sau đó cô nhanh chóng hiểu được định nghĩa của từ này.
Vừa mở hộp thư độc quyền của tạp chí, một con số 99 đập vào mắt cô, vội vàng nhìn hai lần.
Sơ Lễ phát hiện thư gửi đến hộp thư của tạp chí không đơn giản là gửi bài, khoảng 20 email là bài gửi nghiêm túc, còn lại email lung tung lộn xộn.
Loại hình có thể được chia thành ba loại——
Loại đầu tiên chỉ đơn giản là tìm đường.
“Xin chào, tạp chí bảo gửi bài là gửi vào hộp thư này đúng không”;
“Cho tôi xin hộp thư gửi tạp chí”;
“Tôi có thể gửi bản thảo ở đâu”;
“Tiêu chuẩn nhuận bút của bạn là nhiều hay ít a và nộp nó như thế nào?”;
“Làm thế nào để gửi một bản thảo”;
——Đối với loại người này, Sơ Lễ hảo tâm mà paste: Xin chào, chỉ cần gửi bài vào hộp thư này, cảm ơn (≧ w ≦)!!!
Loại thứ hai, khoe khoang cách hành văn.
“Xin chào, tôi là một tác giả.
Lối hành văn này của tôi có thể đóng góp cho tạp chí không: [Trong tháng ba ưu thương mà tươi đẹp này, tôi đứng bên cửa sổ phòng học, nhìn thấy hoàng hôn tràn vào từ cửa sổ, sân chơi ngoài cửa như thể bị cô lập trong sự tĩnh lặng của một thế giới khác, lớp bụi bặm vụn vỡ tan theo thời gian]…!”;
“Xin chào, tôi có phần đầu của một bản thảo mẫu ở đây.
Tôi không biết liệu có thể nhận được lời khuyên của biên tập viên: [Con người trong cuộc đời cuối cùng đều sẽ trở nên đơn độc, và em sau cùng sẽ bị bỏ lại trên con đường này.
Em ôm giữ những kỉ niệm quý giá, đi rồi cũng dừng lại, nhớ về những điều tốt đẹp đã từng có…!Chỉ là em sợ một ngày nào đó khi đi đến cuối con đường này, em lại tìm thấy những điều đã bị lãng quên từ lâu.
Nỗi sợ hãi như muốn nuốt chửng em.]…!”
“Xin chào, bạn có sưu tầm thơ và văn xuôi ở đây không? Đây là một đoạn đầu thơ: [Minh nguyệt thanh không nguyệt ảnh quy, mẫu đơn hoa hạ kỷ nhân hồi]…”
——Đối với dạng này, Sơ Lễ ở trong lòng từ “wow” chuyển đến “Ta #[email protected]%&” cuối cùng mệt nhọc chết lặng mà quyết định làm lơ.
Loại thứ ba là hỏi sống chết của tác giả – góc độ này khá khó.
Sơ Lễ không biết nên trả lời hay bỏ qua, đành phải hỏi người ngồi bên cạnh, cái người giao việc cho cô mà không hề xấu hổ, Lão Miêu…
Sơ Lễ nghển cổ, hạ giọng: “Lão Miêu, cho em hỏi một chút.
Độc giả này có hỏi, Tôi là một fan lớn của Manh Lư, tạp chí “Nguyệt Quang” số đầu tiên đã đăng truyện ngắn của tỷ tỷ nhà chúng tôi.
Nhưng bây giờ không thấy tỷ tỷ xuất hiện nữa, tôi có thể hỏi cô ấy đã đi đâu vậy?, cái này em nên trả lời như thế nào ạ?”
Lão Miêu nhấp chuột nhấp tới nhấp lui rồi dừng lại: “Có thể trả lời cô ấy, ngoài cô ấy muốn đọc Manh Lư, không có người khác muốn gặp lại tác giả Manh Lư này nữa.
Lý do cô ấy không còn xuất hiện trên tạp chí cũng là vì lý do này.
“
Sơ Lễ: “……”
Sơ Lễ: “Kia còn có hỏi Trú Xuyên, Trú Xuyên cao bao nhiêu? Ngày thường thích đọc sách kiểu gì? Có danh sách đọc cho các tác giả mới hoặc học sinh cấp hai không?”
Sau khi Sơ Lễ nói xong, không hiểu sao toàn bộ ban biên tập đột nhiên trở nên yên lặng.
Ngay cả lão đại Vu Diêu cũng ngẩng đầu nhìn Sơ Lễ — giống như vừa rồi cô hỏi Lão Miêu hôm nay mặc quần lót màu gì.
Sơ Lễ: “???”
Sơ Lễ trong lòng luôn cảm thấy có gì đó không ổn, cô lo lắng cười cười rồi nhanh chóng bổ sung: “Những câu hỏi này được không? Nghe nói Trú Xuyên đại nhân rất tốt.
Độc giả thường hỏi anh ấy về những câu hỏi này trên Weibo.
Anh ấy thỉnh thoảng sẽ trả lời, nếu đó là câu hỏi từ tạp chí— “
Anh cũng sẽ trả lời đi?.
Không chờ Sơ Lễ nói xong, Lão Miêu liền buông con chuột, xoay ghế một vòng chuyển qua đối diện Sơ Lễ, ngồi trên ghế nhếch chân bắt chéo, từ trên xuống dưới đánh giá Sơ Lễ một vòng, sau đó hắn mỉm cười lên, vẫy tay với Sơ Lễ: “Qua đây.”
Sơ Lễ bất an mà đứng lên, đi đến phía sau Lão Miêu, nhìn Lão Miêu mở QQ của mình ra, sau đó tìm được một cái tên là “Trú Xuyên”, bắt đầu cúi đầu đánh chữ ——
[Miêu miêu: Trú Xuyên lão sư, người mới của chúng tôi có một vấn đề muốn hỏi ngài, không biết ngài có thể trả lời một chút được không? Ca ca cao bao nhiêu a? Thường ngày thích đọc sách gì? Có danh sách đọc cho tác giả mới hoặc học sinh cấp hai không?”
Lão Miêu gõ xong mấy chữ, đôi tay rời khỏi bàn phím.
Vài giây sau, màn hình máy tính mà Sơ Lễ đang nhìn chầm chầm khung chat QQ nhảy ra chữ ——
【 Trú Xuyên: Ngươi rảnh rỗi không có việc gì làm? 】
【 Trú Xuyên: Muốn bị block à? 】
【 Trú Xuyên: Danh sách đọc cho học sinh cấp 2? 《 Long Dương thập bát thức 》.
】(* truyện 18+ =))))
Lão Miêu: “Xem đi.”
Sơ Lễ: “…………………………………………”
Sơ Lễ: “Đây không có khả năng là Trú Xuyên.”
Ánh mắt Lão Miêu nhìn Sơ Lễ trong nháy mắt từ quan tâm thành nhìn thấy thiểu năng trí tuệ..